Đọc truyện Không Thể Quên Em – Chương 89: Ngoại truyện 8
Một hôm, Lâm Uyển
đang cho con ăn trái cây.Nhóc con này gần đây cực kỳ thích ăn xoài,
nhưng cũng càng ngày càng nghịch ngợm.Nhóc muốn tự mình ăn xoài, kết quả lúc bàn tay mập mạp cầm lấy miếng xoài, nhất thời bị cảm giác dính nhớp làm cho ngơ ngác, cuối cùng lại dám chùi tay ngay vào quần áo của mẹ,
làm cho Lâm Uyển phải vội vàng đi tìm khăn để lau tay cho con.
Tằng Tuấn thấy vậy, vội bế con lên rồi đặt lên ghế salon.
Bé Tằng Khải tuy còn rất nhỏ, nhưng cũng biết nên sợ ai, nên làm nũng với
ai.Quả nhiên vừa mới ngồi cạnh Tằng Tuấn, nhóc con liền trở nên cực kỳ
ngoan ngoãn, im lặng ngồi cùng với ba ba.
Đại Mao Nhị Mao gần đây cũng có chút khác thường, người huấn luyện nói rằng đó là vì Nhị Mao
đang mang thai.Cho nên Nhị Mao có phần nôn nóng, đang nằm úp sấp rồi lại đứng lên xoay vòng khắp nơi, sau đó lại tiếp tục nằḿp sấp…
Cứ đi tới đi lui như vậy, quả nhiên là do lần đầu mang thai nên nhất thời chưa quen được.
Lâm Uyển rất vui mừng, nhưng cũng hơi lo lắng, không biết trong nhà có thể
nuôi được nhiều chó hay không.Tuy nhà rất rộng, nhưng chỉ riêng nhóc
Tằng Khải đã đủ khiến cho cô cảm thấy trong nhà nóng hầm hập rồi, nói gì đến một đàn chó con…
Lâm Uyển thầm nghĩ chắc mình không thể chăm lo được, tính xem có nên đem đi cho bớt hay không.
Trái lại vì sắp đến dịp kỷ niệm ngày cưới, Tằng Tuấn lại đang muốn đi du
lịch đâu đó, lần trước vì Lâm Uyển luôn nhớ đến con, cho nên lần này
Tằng Tuấn quyết định sẽ đưa con đi cùng.
Tằng Tuấn sắp xếp hành
trình, đặc biệt suy nghĩ cho con trai.Chọn lựa được vài nơi, anh liền
đưa cho Lâm Uyển xem, Lâm Uyển nhận thấy nơi nào cũng rất đẹp và thú vị, song có một nơi khiến cho cô phải trợn mắt kinh ngạc, nói: “Nam cực?”
Tằng Tuấn cười giỡn với con trai: “Con có thích nhìn chim cánh cụt không nào?”
Bé Tằng Khải nghe không hiểu, nhưng hiện tại bé lại đang trong giai đoạn
hiếu kỳ về mọi thứ, cũng không quan tâm ba đang nói gì, chỉ hưng phấn
kêu lên, giống như bày tỏ rằng bé rất muốn đi.
Lâm Uyển biết
chuyến đi không phải chỉ kéo dài một hai ngày, liền gật đầu đồng ý
ngay.Song đi lâu như vậy, kiểu gì cũng phải nói với mẹ một tiếng mới
được.
Lúc về nhà mẹ, đã thấy trong nhà có mấy người họ hàng đang
ngồi.Dì cả của cô còn thân thiết ôm vai mẹ cô, thấy Lâm Uyển thì lại
cười tủm tỉm nói: “Lâm Uyển về đấy à.”
Lâm Uyển chỉ cười nhẹ một cái.
Dì cả ân cần mời cô ăn hoa quả, khoa trương nói: “Có con gái thích thật đấy, con gái là tri kỷ, là áo bông nhỏ của mẹ.”
Từ sau khi mẹ cô sinh cô, đã bị không ít người thân trong gia đình xem
thường, nói là mẹ cô sinh con cũng như không, còn đoạn tuyệt quan hệ một cách thẳng thừng.Hiện tại thì ai gặp cũng khen, nói mẹ cô có phúc, sinh ra được một cô con gái có vận số tốt, cả đời sau được sống trong sung
sướng.
Dì cả Lâm Uyển cũng rất thức thời, thấy Lâm Uyển đến, liền mau chóng chào hỏi rồi rời đi.
Đám người đi rồi, Lâm Uyển mới nhận ra điều gì đó, nhìn mẹ cô một lúc rồi
nói: “Mẹ, gần đây mẹ có dùng phấn ngọc trai mà con đưa không?”
Trước cô thấy mẹ vì ra ngoài tập thể dục nên bị phơi nắng đến đen cả da, cho nên cô liền đưa cho mẹ một ít phấn ngọc trai.
Lúc này cô cũng lấy vài thứ đồ mỹ phẩm ra, đem phấn trân châu điều chế thật tốt, cái này lúc ở nhà cô cũng đã dùng qua vài lần.Hiệu quả thật sự
không tệ.
Cô còn có Từ Đàn và vài nhân viên trong nhà giúp việc
cho, nhưng mẹ cô thì chỉ thuê nhân viên làm việc một tiếng một ngày mà
thôi.Cô vừa bôi kem cho mẹ, vừa khuyên: “Mẹ, mẹ thuê một người giúp việc đến ở đi, tìm người nào tính cách tốt, làm việc chăm chỉ, về sau mẹ còn có người làm bạn, con cũng thấy yên tâm hơn, nếu không mẹ sẽ cô đơn
lắm.”
Mẹ cô cũng thấy hợp lý, gật đầu nói: “Cũng đúng, nếu con
rảnh thì giúp mẹ chọn một người đi, cái quan trọng là tính tình phải
hiền lành một chút.”
“Nếu không thì, mẹ nuôi hai con chó cũng
được đó.” Lâm Uyển mím môi, cười nói: “Chó lông vàng rất được, lúc còn
nhỏ rất nghịch ngợm, có thể khiến cho người ta vui vẻ.”
Mẹ Lâm Uyển liếc cô một cái, nói: “Con đang tìm bảo mẫu cho mấy con chó nhỏ sắp ra đời đấy hả?”
Lâm Uyển cười ôm mẹ một cái.
Lúc buông ra, Lâm Uyển mới nói đến chuyện đi du lịch.
Quả nhiên vừa nói xong, mẹ cô liền than thở: “Con đó, đi xa như vậy làm gì chứ, đi nơi nào gần thôi không được à…”
Dù sao lần này đi cũng quá xa, mẹ cô nhịn không được nói: “Chỗ đó lạnh lắm đó, con thì không sao, nhưng đừng để cho đứa nhỏ bị cảm lạnh.”
Lâm Uyển chỉ biết trấn an mẹ vài câu.Kỳ thật tuy bà lo lắng, nhưng vừa nghe thấy là Tằng Tuấn muốn đi, bà lại không tỏ ý phản đối nữa, dù sao con
rể làm việc cũng rất chu toàn, về điểm này thì bà rất rõ ràng.
Đến gần tối, Tằng Tuấn ngồi xe đến đây đón Lâm Uyển.
Nghe anh nói về hành trình, mẹ Lâm Uyển có phần yên tâm hơn, nhưng vẫn dặn
dò Lâm Uyển không ngừng, nói nhất định phải chú ý đến con, đừng cái gì
cũng để cho bảo mẫu làm, con mình mình chăm vẫn là tốt nhất…
Thấy mẹ đã có vẻ bị thuyết phục, lúc trở về, Lâm Uyển liền bắt đầu cùng Tằng Tuấn chuẩn bị cho chuyến hành trình.
Lâm Uyển nghĩ, nếu đã đi chơi thì nhất định phải thật náo nhiệt sôi nổi mới được.Tìm một chiếc thuyền để mang theo các nhân viên công tác cùng đi,
nếu không thì sẽ rất buồn tẻ.
Cuối cùng Lâm Uyển nghĩ cứ đi trên một chiếc du thuyền nhỏ là được.
Hành trình có chút vòng vo, bọn họ sẽ phải lên thuyền ở Buenos Aires.
Lúc đến nơi đã là buổi tối.Tằng Tuấn đã đi ra nước ngoài nhiều nên rất quen thuộc, không bị ảnh hưởng của sự lệch múi giờ.Bé Tằng Khải cũng vậy,
thậm chí còn có phần hưng phấn hơn mọi ngày, cứ chầm chậm đi khắp nơi
chơi đùa.
Buenos Aires là nơi phồn hoa đô hội nhất Nam Mỹ, nhưng
Lâm Uyển lại không ngắm nghía được nhiều, mệt mỏi nằm bẹp trên giường cả ngày.
Chờ khỏe hơn, rốt cục cô cũng tỉnh lại được.Nhưng lúc đó
đã là nửa đêm rồi, thật sự cô có chút tiếc nuối, vốn cô còn định sẽ ra
ngoài đi chơi với Tằng Tuấn mà.
Tằng Tuấn cũng tỉnh dậy, mơ màng trấn an cô: “Lúc về chúng ta lại chơi cũng được…” Nói xong lại đem cô ôm vào trong ngực.
Nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau ăn sáng xong, bọn họ lại bắt đầu chuẩn bị khởi hành.
Ra khỏi khách sạn, Lâm Uyển mới nhận thấy nơi này thật đẹp, nhưng vì thời
gian quá gấp, cho nên cô chỉ vội vàng ngắm nhìn qua một chút, sau đó
phải đi nhanh ra bến tàu.
Lúc lên tàu, ngay lập tức đã có người
giúp bọn họ lo liệu thỏa đáng.Chỗ bọn họ ở cao hơn một chút, bên ngoài
cửa sổ có thể ngắm nhìn ra biển rộng.
Lâm Uyển rất vừa lòng với
phòng ở.Nhưng cô vẫn còn bị ảnh hưởng của sự chênh lệch múi giờ, lên
thuyền xong, vừa nhìn thấy giường, cô lại bị cơn buồn ngủ bao vây lấy.
Ngủ một lát, lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thuyền đã ở giữa biển lớn.Nhìn quanh bốn phía, chỉ toàn là đại dương mênh mông.
Lâm Uyển nhìn ngắm đến ngây ngẩn cả người.
Cô mau chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, bên ngoài đã sớm vọng đến tiếng bi bô của nhóc Tằng Khải.Thấy cô đi ra, nhóc con liền lập tức giơ hai
tay ra muốn cô bế.
Bế Tằng Khải một lát, Tằng Tuấn lại đứng dậy, bảo cô đi ra giải sầu một chút.
Trên thuyền có một người hướng dẫn đang đứng chờ, thấy bọn họ ra thì vội đi
lên trước dẫn đường.Dọc đường người kia giới thiệu về rất nhiều nơi trên tàu, ví dụ như nhà ăn, nơi làm đẹp, phòng tập thể thao…
Lâm Uyển không cần phục vụ gì, spa cô cũng chỉ nhìn qua một chút thôi.
Trái lại cô lại thấy tò mò với câu lạc bộ đêm ở tầng dưới cùng, bên trong
thật sự vô cùng rực rỡ xa hoa.Lâm Uyển ngồi xem vũ công nhảy múa một
lát, nhưng lúc phục vụ mời rượu, cô lại không dám uống, sợ uống say sẽ
dọa bé Tằng Khải sợ.
Bên cạnh câu lạc bộ đêm là một sòng bạc.Bên
trong tiếng người nói rất ồn ào, nhà Tằng Tuấn là nhà có gia giáo, sẽ
không bao giờ đụng đến mấy thứ này.Cho nên Lâm Uyển chỉ vào tham quan
thôi chứ không chơi.
Chờ hai người trở về, bé Tằng Khải đã ngủ say.
Nhóc con kia hai ngày nay rất hưng phấn, cho nên lúc này ngủ rất sâu, chân
nhỏ còn vểnh lên cao, dáng vẻ như đang muốn nói “Tôi mệt mỏi lắm rồi”.
Lâm Uyển cảm thấy thời gian ở trên thuyền còn nhàn nhã hơn khi ở trên mặt đất, nhàn nhã đến mức làm cho người ta lười biếng.
Mấy thứ giải trí trên tàu không gây được hứng thú với Tằng Tuấn, lúc đi anh có đem theo một ít tạp chí, lúc này đang an vị vừa đọc vừa hóng gió
trên boong tàu.
Lâm Uyển ngồi bên cạnh anh, nhưng ở đây gió lớn quá, cho nên cô không dám ngồi lâu.
Cô vội vàng đi theo bảo mẫu đem đứa nhỏ về phòng, sắp xếp xong xuôi cho
con xong, cô lại quay lại chỗ Tằng Tuấn, song lại thấy ở đó có một cô
gái đang mặc bikini, tựa hồ đang muốn đi tới nói cái gì đó với Tằng
Tuấn.Nhưng còn chưa tới gần thì đã có nhân viên trên tàu đến chặn cô ta
lại.
Chờ Lâm Uyển đi ngang qua cô gái kia, lại nghe thấy cô ta đang nói thứ ngôn ngữ gì đó mà cô không hiểu.
Tằng Tuấn ngẩng đầu lên, anh không đeo kính râm, chỉ đeo kính cận, dáng vẻ trông vô cùng nhã nhặn.
Lâm Uyển cười trêu anh: “Có một cô gái xinh đẹp tới bắt chuyện với anh sao?”
Tằng Tuấn vẫn rất bình thản, không coi là gì mà ừ một tiếng.
Đang ở trên boong tàu hóng gió, Lâm Uyển bỗng nghe thấy phía bên trái có người đang hô lên.
Cô còn đang ngơ ngác thì Tằng Tuấn đã đứng lên, rất nhanh cầm lấy tay cô
rồi kéo cô tới chỗ rào chắn ở gần đó.Sau đó anh tiện tay chỉ ra một chỗ
cho cô xem.
Lâm Uyển kinh ngạc, cố gắng trừng to mắt nhìn, hình như cô nhìn thấy có cái gì đó nổi lên khỏi mặt nước.
Cô không xác định được chính xác, lại dùng sức dụi hai mắt, cuối cùng mới có thể trông thấy rõ ràng!
Cô hưng phấn nhảy dựng lên, vội quơ tay hét to một tiếng.Sau đó cô quay sang ôm cánh tay Tằng Tuấn, hỏi anh: “Đó là cá voi sao?”
Tằng Tuấn không chắc lắm: “Có thể là cá voi sát thủ?”
Lúc đang nói chuyện, có một nhân viên công tác đến đưa cho họ một cái kính viễn vọng để ngắm cảnh.
Tằng Tuấn xem xong, liền giúp Lâm Uyển cố định hướng nhìn, sau đó chỉ vào nói: “Đúng là cá voi sát thủ.”
Anh đứng đằng sau cẩn thận ôm lấy cô, phòng khi cô kích động quá mức mà rơi xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lâm Uyển, Tằng Tuấn lại không kìm
lòng được mà lấy di động ra, sau đó chụp hình cô lại.
Anh phát
hiện ra là càng ngày anh càng thích sưu tập những khoảnh khắc mà Lâm
Uyển cười, chỉ cần một nụ cười, một cái nháy mắt của cô, anh đều muốn
chụp lại rồi giấu đi, sau đó lấy ra thưởng thức mỗi khi rảnh rỗi.