Bạn đang đọc Không Thể Nào Quên – Chương 62: Ngoại Truyện 9
Từ lâu Yến Tây Minh đã mua một căn hộ cao cấp ngay trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, bên cạnh còn có công viên, trồng nhiều cây xanh.
Bên trong bày trí tinh tế, hai phòng khách ba phòng ngủ, phòng ngủ chính còn có cả toilet riêng trong phòng.
Lê Niệm liếc mắt một cái đã nhìn trúng phòng ngủ chính, chớp mắt nhìn Yến Tây Minh.
Cô vừa nhìn qua, Yến Tây Minh biết ngay cô đang nghĩ gì, thuận theo ý cô: “Em ở phòng ngủ chính đi.”
“Vậy sao được chứ? Như vậy không công bằng.”
Thật ra Lê Niệm là một người rất thích già mồm cãi láo, đặc biệt là mấy vụ thể diện.
Yến Tây Minh nhướng mày: “Vậy em muốn sao?”
“Chúng ta chơi đoán số để quyết định đi.”
Yến Tây Minh cười nhẹ, nói với cô: “Được thôi.”
Anh cùng cô quậy một chút, cho dù là thắng hai trên ba lần, hay ba trên năm lần, anh đều giành chiến thắng.
Lê Niệm không thể tin được: “Vì sao lúc nào anh cũng thắng vậy?”
“Do may mắn mà thôi.”
“Cho nên em càng không thể hiểu nổi, so thực lực đã không bằng thì thôi, vì sao ngay cả may mắn cũng không bằng anh chứ.” Lê Niệm không cam lòng.
Yến Tây Minh không hiểu cô nói vậy để làm gì: “Anh ngủ ở đâu cũng được, phòng ngủ chính em ở đi.”
Lê Niệm lắc đầu liên tục: “Không không, anh ngủ đi, em chấp nhận mình thua mà.”
“.
.
.”
Quên mất không nói, mỗi lần cô già mồm cãi láo, người bị thương luôn là cô.
Lê Niệm chọn phòng dành cho khách bên cạnh, kéo vali bước vào.
Vali của cô không nhiều lắm, đa số đều là quần áo, về phần vật dụng này nọ, nơi này đều đã có sẵn, cô chỉ cần xách đồ vào ở mà thôi.
Lê Niệm mở cửa sổ thông gió, ngồi xổm xuống đất, mở vali ra lấy từng bộ quần áo treo vào tủ, chiếc lắc tay treo trên cổ tay trắng nõn phát ra âm thanh theo từng chuyển động của cô, nghe rất êm tai.
Căn phòng rất sạch sẽ, trước khi dọn vào, Yến Tây Minh đã cho người quét dọn qua.
Bởi vì đây là phòng dành cho khách, cho nên cũng không bày trí quá nhiều, Lê Niệm đang tính sẽ trang trí phòng theo phong cách của mình.
Cách đây không lâu, cô nói với cha mẹ rằng muốn sống chúng với Yến Tây Minh.
Nhưng không ngờ là không có ai cản trở cả, Lê Quảng Minh phức tạp nhìn cô một lúc lâu, buồn bã nói cô đã trưởng thành rồi, nhưng chuyện như vậy tự mình quyết định là được.
Lê Niệm không nghĩ tới ông lại dễ nói chuyện như vậy, cười híp mắt, nói cảm ơn cha.
Khi Lê Niệm thu dọn gần xong, dáng người cao gầy của Yến Tây Minh xuất hiện trước cửa, gõ cửa nhìn cô nói: “Em xong chưa? Đi ăn thôi.”
“Được!”
Lê Niệm chỉnh lại váy đứng lên, cùng anh rời khỏi nhà.
Yến Tây Minh không lái xe, nhàn nhã sóng vai với cô chậm rãi đi dạo.
Gần căn hộ có một con phố buôn bán, rất nhiều nhà hàng, cực kỳ náo nhiệt, buổi tối không hề thiếu cái để ăn.
“Em muốn ăn gì?” Yến Tây Minh nghiêng đầu hỏi Lê Niệm.
Lê Niệm vẫn chưa nghĩ ra: “Anh thì sao?”
Yến Tây Minh vừa tính trả lời, Lê Niệm lập tức nói: “Không được phép nói gì cũng được, chúng ta đang sống chung, nếu anh vẫn như lúc trước nhường nhịn em, thì có gì thú vị chứ?”
Yến Tây Minh lại cảm thấy không sao cả, nhưng cô đã nói như vậy, hắn tùy tiện suy nghĩ một món: “Gà kho được không?”
“Được được, đi thôi!” Lê Niệm cũng rất thích, mỉm cười kéo tay anh đi tìm quán ăn.
Yến Tây Minh nhìn thấy cô cười tươi như vậy, có chút mềm lòng, khóe môi cũng bất giác cong lên một chút, từ ngày cô đồng ý sống chung với anh, cuộc sống này tươi đẹp giống như một giấc mộng vậy.
Lê Niệm phát hiện ra được có một tiệm bán gà kho, lập tức kéo anh đi vào.
Lúc trước, sau khi cả hai ở chung sẽ giải quyết vấn đề nan giải là ba bữa cơm như thế nào.
Đầu tiên Lê Niệm sẽ không nấu cơm, Yến Tây Minh cũng không trông cậy vào cô quá nhiều, tuy rằng anh biết nấu nhưng sẽ có lúc bận rộn không kịp thời gian, chỉ khi nào rảnh rỗi mới có thể làm mấy món cô thích ăn mà thôi.
Cho nên theo quy tắc cũ, trong nhà vẫn mời dì giúp việc nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa, dưới lòng kiên trì của Lê Niệm, tiền thuê người giúp việc sẽ do cô trả, nếu không cô sẽ thấy áy náy, Yến Tây Minh cũng mặc kệ cô.
Sau khi gọi món xong, Yến Tây Minh thấy Lê Niệm cúi đầu chơi điện thoại, liên tục mỉm cười, anh không nhịn được hỏi: “Em đang xem gì đấy?”
“Đoạn video kỷ niệm vì em đã rời khỏi giới giải trí.”
Lê Niệm vừa xem vừa cảm thán nói: “Các fan đúng là rất giỏi, chính em cũng không biết bản thân tốt đến vậy.”
Từ sau khi cô tuyên bố rời khỏi giới giải trí, giới giải trí lập tức bùng nổ, không nghĩ tới cô thật sự có can đảm làm vậy, tuy rằng trước kia có người đoán cô không hề muốn rời khỏi giải trí, nhưng lập tức có người ghen tị châm chọc nói giải trí giới nhiều tiền như vậy, sao Lê Niệm có thể rời đi được chứ?
Sau khi [Trái tim bác sĩ] phát sóng tuy rằng nổi tiếng, ai cũng cho rằng cô sẽ nhận cơ hội nói mục đích của mình, mãi cho đến khi bài viết Lê Niệm muốn rời khỏi giới giải trí đăng lên, hung hăng tát một bạt tay vào mặt bọn họ.
Tục ngữ nói, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất.
Khi Lê Niệm thật sự rời khỏi giới giải trí, ngược lại là ngay thời điểm cô nổi tiếng nhất, trên hot search có tận năm cái liên quan tới việc cô rời khỏi giới giải trí, tiếng fans kêu gào khắp nơi, nhưng cũng có rất nhiều lời chúc phúc.
Còn có rất nhiều người chỉnh sửa lại các tác phẩm, vai diễn trong MV cô đóng từ trước tới nay, chọn ra những cảnh kinh điển trong phim, phối hợp với âm nhạc hiệu quả khi đăng lên là ai cũng khen cô phong hoa tuyệt đại, mỹ nhân khuynh thành.
Lê Niệm xem trên Bilibili một chút, lập tức ngửi thấy mùi ngon.
Yến Tây Minh nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, nhẹ giọng nói: “Em hối hận sao?”
“Hối hận gì?” Lê Niệm không hiểu ngẩng đầu.
“Rời khỏi giới giải trí.” Yến Tây Minh chần chờ nói: “Không phải là vì anh nên em mới.
.
.”
“Không phải mà.” Lê Niệm thành thật nói: “Là vì cha em.”
Yến Tây Minh: “?”
“Ông muốn em quay về công ty giúp ông làm việc.”
“.
.
.”
“Đương nhiên cũng có liên quan tới anh.” Lê Niệm thấy sắc mặt của Yến Tây Minh kỳ lạ, buồn cười nói: “Quan trọng nhất chính là em không muốn ở trong giới giải trí nữa, tiền kiếm không được nhiều như lúc trước, lại còn mệt như vậy.”
Cô cười nói: “Em chưa nói với anh nguyên nhân em vào giới giải trí là vì anh sao?”
Đúng là chưa có đấy.
Yến Tây Minh lắc đầu.
“Chính là muốn kiếm cớ để thoát khỏi việc xem mắt.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Niệm cười hì hì nhìn anh; “Hiện tại không cần nữa rồi, vì em đã có anh rồi.”
Tim Yến Tây Minh khẽ rung động, nhìn vào cô.
Lê Niệm: “Cho nên, anh đừng biểu hiện quá đắc ý, đừng cho là em không biết sau khi em tuyên bố rời khỏi giới giải trí, anh đã vụng trộm vui vẻ đấy.”
“Không phải rất bình thường sao?” Vẻ mặt Yến Tây Minh theo lẽ đương nhiên: “Rốt cuộc em cũng thuộc về một mình anh.”
Khuôn mặt Lê Niệm đỏ ửng, ho nhẹ nói: “Còn đang dùng cơm bên ngoài đấy, anh nói chuyện chú ý một chút đi.”
Yến Tây Minh: “Rõ ràng là em bắt đầu trước.”
Khi nói chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn tới, hai người mới bắt đầu ăn.
—
Lê Niệm thong thả ở nhà một tuần, lập tức bị Lê Quảng Minh gọi về công ty làm việc, vì muốn khảo nghiệm cô, ông cố ý đưa cho cô hạng mục kém nhất trong công ty, cũng là bộ phận khó quản lý nhất.
Lê Niệm nhảy thẳng vào chức phó giám đốc, trở lại nơi này sau nhiều năm, ngoại trừ các nhân vật nòng cốt trong công ty, thì các nhân viên đều thay hết lượt này tới lượt khác, rất ít người biết Lê Niệm lúc trước Lê Niệm từng là quản lý cấp cao ở đây.
Đa số mọi người đều biết Lê Niệm thông qua TV, cực kỳ khiếp sợ khi sếp mới của mình là minh tinh trong giới giải trí.
.
.Nói như vậy cũng không phải, phải thêm hai chữ “tiền nhiệm” mới đúng, dù sao cô ấy cũng đã thông báo rời khỏi giới.
Đúng vậy, tuy rằng cô rất nổi tiếng nhưng đám nhân viên cũng không quan tâm đến điều này, ai cũng cảm thấy Lê Niệm là bình hoa, dựa vào quan hệ để vào công ty.
Cho nên từ đầu bọn họ đã than trời oán đất, mãi cho đến ngày đầu tiên Lê Niệm mặc váy vest đi làm, dáng vẻ mạnh mẽ hiên ngang, lạnh lùng kiêu ngạo, cô vừa nhậm chức đã lập tức sa thải những người ăn không ngồi rồi, giết gà dọa khỉ, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để sửa đổi lại cả bộ phận bọn họ.
Cả đám nhân viên sợ hãi run rẩy, thấy ánh mắt của cô thật khiếp sợ, nhìn sao cũng không thấy giống, Lê Niệm đóa sen trắng nổi tiếng trên TV, dịu dàng động lòng người, sự thật đúng là quá máu lạnh rồi.
Chỉ có các nhân viên cũ không hề cảm thấy kỳ lạ, trước kia khi Lê Niệm quản lý bọn họ chính là như vậy, không quan tâm tình thân, chỉ xem kết quả và dự án, cho nên ai cũng cảm thấy cô gái này vào giới giải trí mới là kỳ lạ.
Sau khi Lê Niệm làm được hai tuần, cả bộ phận rực rỡ hẳn lên, doanh thu tăng lên không ngừng, rất nhanh đã đuổi kịp vượt qua các bộ phận khác, càng ngày càng mạnh.
Sau khi công việc dần ổn định, cuộc sống thượng, Lê Niệm cũng quen dần với việc sống chung với Yến Tây Minh.
Tuy rằng cách sống của cả hai khác nhau, việc xung đột cũng không thiếu, nhưng sau đó mọi chuyện dần trở nên hài hòa hơn, chủ yếu là Yến Tây Minh rất cưng chiều cô, bình thường đều nhường nhịn cô, nhưng ở một vài phương diện, anh thật sự cố chấp không ai tin được.
Ví dụ như giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lê Niệm không có quy luật, thích thức đêm, cứ hở một chút là ăn vặt, không hề uống nước hay ăn trái cây.
Còn Yến Tây Minh lại cực kỳ hạn chế, bản thân là bác sĩ, biết nếu cô vẫn sống theo thói quen như vậy về sau sẽ có hại rất lớn với cơ thể, cho nên vào ngày đầu tiên sống chung, anh đã ép cô ngủ sớm dậy sớm, còn kéo cô xuống công viên phía dưới chạy bộ hai vòng.
Lê Niệm chạy được hai ngày là không chịu nổi nữa, tội nghiệp thê thảm nói với anh, kêu chạy nổi nữa, nếu còn chạy tiếp sẽ chết người.
Những chuyện khác Yến Tây Minh đều rất chiều cô, nhưng chuyện liên quan tới cơ thể anh không thể nào nhân nhượng được, cho dù Lê Niệm làm nũng thế nào cũng không được.
Ngoại trừ như vậy, mỗi ngày anh còn giám sát cô uống bao nhiều nước, có ăn trái cây không, đúng giờ đúng định lượng.
Chuyện này khiến cho tinh thần của Lê Niệm có chút hoảng loạn, giống như cô quay về cuộc sống trước đây, bị cha mẹ ép ăn không được kén ăn.
Sau đó cô còn lên mạng tìm hiểu, tình trạng giống như Yến Tây Minh, bạn trai như vậy không biết có sao không?
Tìm được, vậy mà thật sự có, loại hình giống như Yến Tây Minh được mọi người gọi là bạn trai hệ cha.
Lê Niệm dẫm phải bom rồi, không biết nên nói gì.
Lúc đầu cô vẫn còn giận dỗi nhưng dần về sau lại hình thành thói quen, không cần anh nói, buổi tối tới giờ sẽ tự động mệt rã người, buổi sáng đồng hồ báo thức trong đầu sẽ tự động đánh thức cô.
Trước kia cô thích ăn đồ nướng và đồ ăn vặt, hiện tại đổi thành trái cây mới lạ, cô cũng không phải không ăn trái cây, chính là vì phải gọt vỏ, lại còn dơ tay, cho nên trước kia cô đều không ăn cho lẹ.
Nhưng hiện tại Yến Tây Minh luôn gọt vỏ trước, còn cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong chén, cắm sẵn tăm để cô ăn, cực kỳ tri kỷ, đúng là thần tiên chuyển thế mà.
Chính là cô cũng rất muốn khinh bỉ anh.
Mỗi buổi sáng, khi Lê Niệm tỉnh lại, đầu tiên đập vào mắt cô chính là đèn treo không phải của phòng mình, sau đó cúi đầu, nhìn thấy eo mình bị một cánh tay ôm lấy, còn ôm sát cô vào lòng ngực.
Vẻ mặt cô không chút thay đổi nói: “Nếu mỗi ngày em đều ngủ bên này, vậy phòng em tồn tại có ý nghĩa gì chứ?”
Yến Tây Minh lười biếng nâng tay lên, kéo chăn lên trên một chút, che đi dấu hôn dày đặc trên ngực cô.
Mà trên cánh tay của anh và trên lưng, cũng toàn là vết cào.
Nét mặt anh thả lỏng, giọng lười biếng vừa gợi cảm vừa mê người.
“Em có thể ngủ bên đó.”
Lê Niệm nhếch môi trả lời: “Anh cũng sẽ qua đó ngủ với em, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”
Còn không bằng ngủ tại phòng anh, cô sẽ đỡ phải dọn dẹp phòng.
Cô nằm giống như xác chết, cả người từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau nhức, đặc biệt là thắt lưng đau tới mức cô không thể tin được, tối hôm qua cô và anh đã đại chiến ba trăm hiệp, hiện tại ngay cả một ngón tay cô cũng không muốn cử động.
Cũng không biết tại sao tinh lực anh lại tốt đến như vậy, chiều nào cô về nhà cũng nghĩ thầm, cái gì cô cũng không muốn làm, anh thì hay rồi, luôn luôn kéo cô vận động buổi tối.
Hừ, không biết lúc trước tên nào đã dạy dỗ nói cô thức khuya không tốt?
Lê Niệm điên cuồng khinh bỉ trong lòng, đột nhiên cảm thấy bên chân có chút nóng, một bàn tay lướt qua, chu du trên làn da cô.
Trong đầu cô vang lên tiếng chuông cảnh báo, đề phòng nhìn chằm chằm anh: “Anh muốn làm nữa?”
Giọng nói có chút khàn.
Yến Tây Minh cảm thấy mấy chuyện này không cần thiết phải hỏi: “Hôm nay là một ngày hiếm hoi chúng ta được nghỉ ngơi.”
Lê Niệm thật sự sợ, không nhịn được lắc đầu: “Em không được đâu, còn đau lắm.”
Yến Tây Minh cúi đầu hôn lên miệng nhỏ đang thút thít của cô, nỉ non: “Đau ở đâu? Anh xoa cho em.”
.
.
Trời vừa mới sáng, Lê Niệm đã kéo vào trận đấu, trong cảm giác sống không bằng chết, cô đã sâu sắc cảm nhận được một câu ——
Lời của đàn ông, đều là lừa gạt.
—
Theo lý mà nói, Lê Niệm cảm thấy sống chung với Yến Tây Minh khá thoải mái, nhưng rời xa cha mẹ, lâu lâu cô sẽ cảm thấy có vài chỗ không thuận tiện.
Buổi tối tám giờ, cô tan tầm về nhà, giống như thường ngày đi tới mở đèn phòng khách.
Không sáng.
Lê Niệm nhìn thấy trần nhà tối đen, lại ấn công tắc.
Không phản ứng.
Cô đi mở các đèn khác trong nhà, đều không phản ứng giống vậy, nên chắc chắn đây là vấn đề về điện.
Cách đây không lâu Lê Niệm mới đóng tiền điện, mà điện nhà hàng xóm vẫn đang hoạt động rất tốt.
Cô hít sâu một hơi, bình thường gặp phải tình huống như vậy, cô đều gọi người tới sửa chữa, nhưng hiện tại đã tối rồi, có ai tới sửa được chứ?
Ngoại ô phía Tây, tập đoàn Hằng Thái.
Yến Tây Minh đang họp trong phòng họp, vẻ mặt bình tĩnh cùng cấp dưới định hướng kinh doanh tương lai cho công ty, lúc này đột nhiên túi áo trái rung một chút, giọng nói anh dừng lại, nói: “Thật có lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút, mọi người tiếp tục thảo luận các phương án khác.”
Đám cấp dưới đều gật đầu, nhìn thấy anh đi ra ngoài.
Tuy rằng anh đã đóng cửa lại, nhưng cửa thủy tinh trong suốt không cách âm được, cho nên bọn họ vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngạo của vị boss cao quý.
Giọng nói anh nói chuyện điện thoại truyền tới, tuy rằng có chút không rõ, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe hiểu một chút.
“.
.
.Em tìm tua vít để làm gì? Điện bị hư sao? Chờ anh trở về rồi nói tiếp, em đừng đụng vào.
.
.Không phải anh không cho em làm, chỉ là anh sợ em bị điện giật.”
.
.
Trong phòng hội nghị, mọi người đều ăn ý trao đổi ánh mắt, nghe giọng điệu nói chuyện của ông chủ là biết ngay đối phương là ai.
Yến Tây Minh dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc cuộc họp, lái xe chạy về đến nhà, cũng đã chín giờ rưỡi.
Lê Niệm vừa thấy anh giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ngay lập tức ánh mắt sáng ngời, nhảy khỏi ghế sô pha, bổ nhào vào lòng ngực anh: “Hu hu không có wifi không có máy lạnh, em sắp chết rồi!”
“Được rồi.” Yến Tây Minh xoa đầu cô: “Để anh xem.”
Đầu tiên anh đi xem thử cầu dao, phát hiện bên trong bị cháy, khó trách không có điện.
Lúc mới trang trí nhà cửa, anh có mua dưa thêm một cầu dao.
Yến Tây Minh cầm thùng dụng cụ tới, cầm tua vít vặn ốc vít của cầu dao ra.
Lê Niệm đứng bên cạnh đưa dụng cụ cho anh, sợ hãi nhìn thấy anh thuần thục nối mạch điện: “Anh biết làm cả cái này sao?”
Yến Tây Minh suy nghĩ, miêu tả đơn giản, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trước đây trong nhà thường xuyên bị mất điện, đều là anh tự mình sửa.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Lê Niệm rất dễ dàng nhớ lại quá khứ anh sống trong con đường âm u đó, tuy rằng con hẻm nhỏ dơ bẩn tối tăm, nhưng anh lại không dính chút hạt bụi nào, luôn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, là người trong mộng của vô số cô gái.
Nhưng có ai biết được, anh đã từng cực khổ tới mức nào.
Trong lòng Lê Niệm chua xót, đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.
Cánh tay Yến Tây Minh hơi run rẩy, ánh mắt nhìn ra phía sau: “Em sao thế?”
Anh nhớ lại xem bản thân đã nói gì đã khiến cho dây thần kinh yếu ớt của cô lại xúc động nữa.
Lê Niệm động lòng nói: “Về sau mấy chuyện này cứ giao cho em đi!”
“.
.
.”
Yến Tây Minh thở dài, rõ ràng trong mắt viết “Em biết làm sao?”.
Xúc động của Lê Niệm đều bị trôi đi hơn một nửa, bị ánh mắt của anh lạnh lùng cắt ngang.
“Anh đang có thái độ gì đấy?”
Yến Tây Minh: “Thái độ cảm động liều mình vì tình yêu.”
“.
.
.”
Lê Niệm nhéo một cái trên lưng anh.
Yến Tây Minh đã thay thành bộ cầu dao mới, một lần nữa điện được khôi phục lại, người cả hai đều là mồ hôi, Lê Niệm lập tức mở máy lạnh lên, sau đó cầm quần áo đi tới toilet tắm rửa, đi được nửa đường thì bị Yến Tây Minh chặn lại: “Anh cũng muốn tắm.”
“Anh muốn tắm thì tắm đi.” Lê Niệm nghi ngờ nhìn anh: “Không phải trong phòng anh có phòng tắm sao?”
Yến Tây Minh vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô: “Cùng nhau nhé?”
“Nóng muốn chết, em không muốn.
.
.”
Lê Niệm còn chưa nói xong đã bị anh cúi đầu chặn miệng, trong miệng đều là hơi thở của anh.
Cả người bị nhấc lên, anh xoay người bế cô, chậm rãi đi vào phòng tắm, bình thản ung dung nói: “Tắm với nhau sẽ tiết kiệm nước hơn.”
Lê Niệm xấu hổ đánh vào người anh: “Mẹ nó có điên mới tin lời của anh!”
Hai người cùng nhau vào phòng tắm, ba tiếng sau mới ra ngoài lại, đây là lần tắm lâu nhất khiến cho Lê Niệm suốt đời khó quên.
—
Thời gian như nước chảy mây trôi thật sự rất nhanh, bất tri bất giác, Lê Niệm và Yến Tây Minh đã quen nhau được hai năm, sống chung với nhau nửa năm, sự nghiệp của Lê Niệm đã có chút thành tựu, tình cảm của cô và Yến Tây Minh vẫn rất ổn định, cuộc sống gia đình trôi qua nhẹ nhàng.
Chỉ là về sau, Chu Mai bắt đầu thường xuyên gọi điện thoại cho cô, hiện tại không còn ép cô đi xem mắt nữa, trực tiếp thúc giục cô kết hôn.
“Con và tiểu Yến đã quen nhau nhiều năm như vậy, sao còn chưa kết hôn nữa vậy? Thật sự là lo chết người mà!”
Chu Mai ở đầu bên kia điện thoại: “Con gái của bạn mẹ bằng tuổi con, hiện tại đã mang thai lần hai rồi, con thì hay rồi còn chưa kết hôn nữa!”
Lê Niệm nghe tới mức lỗ tai muốn đóng màng: “Hiện tại con với anh ấy thật sự rất tốt, trước kia mẹ hối con kết hôn là vì sợ không có ai chăm sóc khi con về già, hiện tại không phải có rồi sao? Con có thể sống chung với anh ấy suốt quãng đời còn lại.”
“Con có bị ngốc không?” Chu Mai trách mắng: “Tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, nếu không công chứng kết hôn, sao con biết thằng bé sẽ đối xử tốt với con cả đời? Nói không chừng ngày nào đó thằng bé sẽ bị đám phụ nữ trẻ tuổi câu dẫn, có công chứng mới có bảo đảm, con cũng không tổn thất gì cả, hiện tại không danh không phận, nếu lỡ thằng bé không cần con, lúc đó con cứ chờ mà khóc đi!”
Lê Niệm rất mẫn cảm với lời nói này, vì nó không tôn trọng Yến Tây Minh cũng không tôn trọng cô, nhưng cô biết Chu Mai vì muốn tốt cho cô, đây mới là vấn đề bà coi trọng nhất.
“Con biết rồi, con sẽ tự xử lý.”
Lê Niệm thở dài, đã nhiều năm như vậy rồi, cô cũng đã rõ lòng mình hơn, ngay cả Lý Như năm ngoái cũng đã kết hôn, cô cũng không thể không có suy nghĩ kết hôn trong đầu.
Nhưng mà, cho dù cô muốn kết hôn thì Yến Tây Minh cũng phải cầu hôn mới được chứ!
Lê Niệm khinh bỉ trong lòng, hoàn toàn quên mất trước kia Yến Tây Minh đã từng cầu hôn cô, chỉ là lúc đó công việc cô quá bận rộn, sự nghiệp còn đang trong giai đoạn khởi đầu, không có tâm trạng đó nên trực tiếp từ chối.
Sau khi cúp máy, cô bắt đầu phiền não không biết làm thế nào để Yến Tây Minh cầu hôn một lần nữa.
Hay là để cô cầu hôn nhỉ?
Lê Niệm còn thật sự tự hỏi không biết có nên làm chuyện này không.
Khi cô đang rối rắm, phòng bên cạnh, sắc mặt của Yến Tây Minh cũng rất nghiêm trọng.
Anh ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn nhẫn kim cương trong tay đã chuẩn bị từ lâu, lộ ra biểu cảm đang suy nghĩ.
Lần này, cô sẽ đồng ý chứ?
Nghĩ đến tính cách trốn tránh của Lê Niệm, anh khẽ thở dài.
Đột nhiên điện thoại reng chuông.
Yến Tây Minh hoàn hồn, cẩn thận cất nhẫn đi, liếc mắt nhìn tên người gọi tới.
Lạc Nghĩa Tu.
Anh hơi cau mày, mặc kệ điện thoại vang, nhưng vẫn không bắt máy.
Tiếng chuông vang một lúc, sau khi ngừng lại, cũng không qua được bao lâu, nó lại bắt đầu vang tiếp.
Cứ như vậy sau bốn năm lần, Yến Tây Minh không thể nhịn được nữa đành phải bắt máy.
“Có chuyện gì?”
“Cha biết con cố ý không nghe máy.” Giọng điệu Lạc Nghĩa Tu tủi thân nói: “Tốt xấu gì cha cũng là cha của con, con đừng xem cha như rắn rết có được không?”
“Không có việc gì thì tôi cúp máy.” Yến Tây Minh thản nhiên nói.
“Khoan đã, cha thật lòng mời con quay về nước Anh, đã sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, chúng ta không thể giống như ngày xưa ăn bữa cơm đoàn viên một chút được sao?” Lạc Nghĩa Tu nói.
Yến Tây Minh: “Tôi không ăn lễ Giáng Sinh.”
“Không chỉ có cha, Thanh Duyệt và A Kiệt cũng muốn gặp con.” Lạc Nghĩa Tu nói tiếp: “A Kiệt đã trưởng thành, con không muốn nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của thằng bé sao?”
Thanh Duyệt và A Kiệt, là vợ và con trai hiện tại của ông ấy.
Kiên nhẫn trong mắt Yến Tây Minh sắp không còn nữa, vừa tính từ chối, Lê Niệm đứng bên ngoài gõ cửa: “Yến Tây Minh, anh đâu rồi?”
Giọng nói Yến Tây Minh dừng lại một chút, bỏ lỡ thời cơ từ chối tốt nhất, mà Lạc Nghĩa Tu nắm chặt cơ hội: “Vậy cứ quyết định thế nhé.”
Nói xong ông ấy cúp máy ngay.
Yến Tây Minh không biết phải nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa: “Em vào đi.”
Dứt lời, Lê Niệm nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ngó đầu vô: “Có phải anh mới nghe điện thoại không? Em làm phiền anh sao?”
“Không có.”
Yến Tây Minh đặt điện thoại xuống, lắc đầu: “Có việc gì sao?”
Lê Niệm ấp úng nói: “Có, có chuyện muốn nói với anh.”
Yến Tây Minh mỉm cười, vỗ nhẹ đùi, nói: “Lại đây.”
Lê Niệm ngầm hiểu đi tới, ngồi lên đùi, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn.
Yến Tây Minh siết chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu đáp lại.
Hai người quấn quýt một lát, Yến Tây Minh hôn lên xương quai xanh của cô, không chút để ý nói: “Tháng mười hai này, có phải em được nghỉ bảy ngày không?”
Lê Niệm há miệng thở dốc, ánh mắt mơ màng: “Đúng vậy, sao vậy anh?”
Yến Tây Minh chần chờ vài giây, hỏi: “Em có muốn đi nước Anh không?”
—
Cuối tháng mười hai, vào đêm trước ngày Giáng Sinh, Lê Niệm và Yến Tây Minh mơ màng đi tới thủ đô Luân Đôn của nước Anh, đi gặp Lạc Nghĩa Tu.
Lê Niệm cảm nhận được Yến Tây Minh không muốn đi chút nào, nhưng chính anh lại nói, vì phòng ngừa đối phương luôn làm phiền anh, lần này đi để kết thúc mọi chuyện.
Thật ra Lê Niệm không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ xem như đang đi ngắm cảnh du lịch, trên đường đi rất vui vẻ, lúc ở trên máy bay đã bắt đầu làm phiền Yến Tây Minh, kêu anh dẫn cô tới những nơi nổi tiếng ở Luân Đôn và đi mua sắm nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, làm cho cảm giác khó chịu ban đầu của Yến Tây Minh dần biến mất, cả người dịu dàng nói đã biết.
Máy bay đáp xuống ở Luân Đôn, Yến Tây Minh từ chối để Lạc Nghĩa Tu cho xe tới đón, anh tự gọi xe tới đưa Lê Niệm tới nhà họ Lạc.
Trên đường đi, Lê Niệm cảm thấy đi hai tay trống trơn có chút ngượng ngùng, nghĩ muốn mua một ít món quà, cô hỏi anh: “Chú thích gì vậy anh?”
Yến Tây Minh trả lời bình thản: “Anh không biết.”
Lê Niệm: “Không phải trước đây anh từng sống tại nhà ông ấy một năm sao?”
“365 ngày gặp nhiều nhất là 65 ngày.”
“.
.
.”
Lê Niệm quyết định tay làm hàm nhai, đàn ông đều thích uống rượu, tặng rượu là đúng nhất.
Tuy rằng Yến Tây Minh cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn không lay chuyển được cô, bị cô lôi kéo tới tiệm Yên Tửu ở phố người Hoa.
Nhân viên nữ xinh đẹp của cửa hàng có khuôn mặt trong sáng của phương Đông, mỉm cười dùng tiếng Anh lưu loát hỏi cô cần gì.
Lúc đầu Lê Niệm dùng tiếng Anh hỏi cô ấy: “Cô biết nói tiếng Trung không?”
Nhân viên cửa hàng xin lỗi lắc đầu: “Cha mẹ tôi thì biết, nhưng họ rất ít khi nói chuyện trước mặt tôi.”
Lê Niệm đành phải dùng câu tiếng Anh ngắn gọn nói: “Tôi muốn rượu.”
Nhân viên cửa hàng: “Rượu gì ạ?”
Lê Niệm nhìn về phía Yến Tây Minh cầu xin giúp đỡ, tiếng Anh gà mờ của cô không thể nào ghép thành một câu phức tạp được.
Vẻ mặt Yến Tây Minh bình thản, hai tay đút vào túi áo khoác, nói bằng tiếng Anh phát âm vô cùng chuẩn: “Gì cũng được, càng rẻ càng tốt.”
“.
.
.” Tuy rằng tiếng Anh của Lê Niệm bình thường, nhưng những lời này cô vẫn nghe hiểu.
Nhân viên cửa hàng cười nói ok, nhìn thấy Yến Tây Minh, trong mắt có kinh ngạc, khuôn mặt ửng hồng.
Lê Niệm phát hiện, cô ta thường xuyên nhìn Yến Tây Minh, lúc lấy rượu cố ý thả chậm động tác, khoe ra dáng người quyến rũ.
“.
.
.”
“Thật có lỗi, chúng tôi không mua nữa.”
Lê Niệm đen mặt, kéo Yến Tây Minh rời đi.
“Em sao vậy?” Yến Tây Minh nhướng mày.
“Không có gì.”
Lê Niệm tức giận, rốt cục cũng biết cảm giác ghen tị của Yến Tây Minh lúc trước, cô thật sự chỉ muốn khóa anh lại nhốt trong nhà mà thôi.
Lớn lên đẹp vậy để làm gì chứ?
Cuối cùng, Lê Niệm đi tới tiệm bên cạnh mua ít nước trái cây để ứng phó.
—
Nhà họ Lạc rất lớn, là căn biệt thự tách rời, căn biệt thự màu trắng trông rất đẹp và hoành tráng, tổ tiên của Lạc Nghĩa Tu người Anh gốc Hoa, đã tạo ra một gia tộc lớn, vì cha mẹ của Lạc Nghĩa Tu không chịu nổi bầu không khí của gia tộc, nên đã mang theo con mình là Lạc Nghĩa Tu về nước phát triển.
Sau khi Lạc Nghĩa Tu lớn lên, lại âm kém dương tới nước Anh học đại học, còn quen được mẹ của Yến Tây Minh, tuy rằng cuối cùng không thành, nhưng Lạc Nghĩa Tu định cự ở nước Anh, quay trở về gia tộc, còn cưới một cô vợ người Hoa.
Vốn dĩ Lê Niệm cho rằng, Yến Tây Minh là con riêng, vợ hiện tại của Lạc Nghĩa Tu sẽ chướng mắt anh mới đúng.
Nhưng sau khi gặp mặt, Vương Thanh Duyệt nhiệt tình khiến cô bất ngờ, còn mỉm cười ôm Lê Niệm một cái.
“Hoan nghênh hoan nghênh, con chính là Niệm Niệm sao, dì đã nghe tới con từ rất lâu rồi.”
Dáng vẻ của Vương Thanh Duyệt rất đẹp, là con lai, làn da trắng như tuyết, chăm sóc rất tốt, không hề nhìn ra bà đã ba bốn mươi tuổi.
“Xin chào.” Lê Niệm lễ phép cười.
Lạc Nghĩa Tu ôm vai vợ mình, lịch sự bắt tay với cô, cười nói: “Gặp lại rồi, cô Lê, hơn mười năm trước chúng ta từng gặp nhau tại sinh nhật của cha cháu, không biết cháu còn nhớ tôi không?”
Lê Niệm nhìn mãi vẫn không nhớ ra, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Có chút ấn tượng.”
Yến Tây Minh lạnh mặt nhìn cặp vợ chồng này, cuối cùng cũng mở miệng: “Nói chuyện xong chưa, còn muốn chúng tôi đứng ngoài cửa đến lúc nào?”
Vương Thanh Duyệt lập tức nói: “Phải rồi, là do dì quá kích động, cơm đã chuẩn bị xong hết rồi, các con tới rất đúng lúc.”
—
Bữa cơm này cũng xem như hài lòng, ít nhất không xuất hiện cảnh tượng bất hòa như trong tưởng tượng của Lê Niệm, hơn nữa đều là các món ăn Trung Quốc, càng ăn càng ngon miệng.
Lê Niệm gặp được con trai nhỏ của Lạc Nghĩa Tu tên Lạc Kiệt, là một nam sinh ít nói, không thích nói chuyện, chỉ im lặng ăn cơm.
Lạc Nghĩa Tu rất nhiệt tình, liên tục gắp rau cho Yến Tây Minh, tuy rằng biểu hiện của Yến Tây Minh thờ ơ, nhưng vẫn sẽ cho ông ấy chút mặt mũi ăn hai miếng, ngay cả khi Lạc Nghĩa Tu muốn uống rượu, anh cũng chỉ nhíu mày do dự một chút, nói cũng muốn uống một ly.
Khoan đã, rượu á?
Lê Niệm lập tức lo lắng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi Yến Tây Minh: “Anh sao vậy, sao lại uống rượu? Anh có biết anh không thể uống rượu không!”
Trên mặt Yến Tây Minh đã ửng hồng, nhưng biểu cảm vẫn nghiêm túc, thản nhiên nói: “Một ly mà thôi.”
Đại ca à, ngay cả một ly bia anh còn uống không được!
Lê Niệm vội tới mức không biết phải làm gì.
Lạc Nghĩa Tu cười nói: “Yên tâm đi, đây chỉ là nước nho ngâm bình thường, không có nồng độ.”
“Hả, Tây Minh không thể uống rượu sao?” Vương Thanh Duyệt kinh ngạc nói: “Dì còn cố ý kêu người ta lấy rượu đã ngâm nhiều năm ra, thay đồ uống đó.”
Mọi người đều kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Yến Tây Minh.
Vẻ mặt Yến Tây Minh tự nhiên: “Không sao cả.”
Xem ra là không say.
Lê Niệm cảm thấy yên tâm, đứng lên.
Yến Tây Minh mẫn cảm ngẩng đầu, giữ chặt góc áo của cô: “Đừng đi mà.”
Lê Niệm dỗ dành nói: “Em muốn đi WC.”
Yến Tây Minh cố chấp nói: “Không được đi.”
“Vì sao chứ?” Lê Niệm không nhịn được nữa: “Anh mau thả tay ra!”
Yến Tây Minh bị quát khiếp sợ nhìn cô, khổ sở nói: “WC so với anh còn quan trọng hơn sao?”
Lê Niệm: “???”.