Không Thể Nào Quên

Chương 61: Ngoại Truyện 8


Bạn đang đọc Không Thể Nào Quên – Chương 61: Ngoại Truyện 8


“Sống chung sao?”
Lê Niệm bị hôn tới mức não không còn tỉnh táo, mắt mở to tim đập mạnh, loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy anh.
Khuôn mặt của Yến Tây Minh gần ngay trước mắt, khuôn mặt đẹp trai chìm trong bóng tối, bởi vì vừa mới hôn xong nên làn da trắng của anh cũng được phủ một lớp hồng nhạt, môi ướt át, hơi thở gấp gáp.
“Ừ.” Anh trả lời xác nhận, ngón cái nhẹ nhàng lau nước miếng trên môi cô, không hề che dấu dục vọng nhìn chằm chằm cô.
“Chúng ta ở chung một chỗ đi.”
Lê Niệm do dự nói: “.

.

.Có phải là nhanh quá rồi không?”
“Chúng ta đã quen nhau gần nửa năm rồi.” Yến Tây Minh lùi lại giữ một chút khoảng cách, hơi thở đã bình thường trở lại: “Sao có thể nhanh được chứ?”
Anh liệt kê ra những lý do cả hai không thể không ở chung.
“Công việc của chúng ta đều rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi cũng không giống nhau, có đôi khi cả tháng không được gặp mặt nhau, nếu ở chung có thể duy trì tình cảm của cả hai, hơn nữa, hiện tại đa số các cặp đôi đều lựa chọn sống chung trước hôn nhân, anh cảm thấy ở chung là sự lựa chọn tốt nhất.”
Anh thấy Lê Niệm im lặng, nhướng mày nói: “Đương nhiên, nếu em muốn đi thẳng tới bước kết hôn, anh cảm thấy rất ổn.”
“Không được, còn quá sớm để kết hôn.”
Lê Niệm lắc đầu không hề suy nghĩ, cô không muốn còn trẻ đã bước vào nấm mồ hôn nhân đâu, sau đó cả ngày đều vì mấy chuyện lặt vặt mà sứt đầu mẻ trán, cô còn muốn chơi thêm vài năm nữa.
“Chỉ là, nếu phải ở chung như lời anh nói, chúng ta sẽ ở đâu?”
Lê Niệm nhìn thấy anh hỏi: “Bởi vì công việc nên em lười mua nhà, nhà anh thì lại có An Nguyệt, không ổn cho lắm nhỉ?”
Yến Tây Minh: “Năm ngoái anh đã mua nhà mới ở khu trung tâm, đã trang trí xong hết rồi, khoảng cách tới nhà em cũng rất gần, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể dọn vào, nếu em không thích thì anh có thể mua căn nhà nào mà em thích.”
Đúng là giàu tới mức không có tình người.
Lê Niệm không nói, cô biết có thể sử dụng tiền tệ để giải quyết vấn đề, nhưng cô vẫn do dự như trước, đột nhiên phải thay đổi cuộc sống và trình tự đang có, cô có chút không muốn.
Yến Tây Minh lại nói: “Thật ra, vẫn còn lý do nữa.”
Anh rũ mắt, ngón tay thon dài cuộn lấy từng sợi tóc của cô: “Hiện tại em càng ngày càng nổi tiếng, đồng thời fans cũng tăng cao, sẽ có những chuyện em không thể khống chế được, em ở một mình anh rất lo.”
“Em không có ở một mình, còn có cha mẹ của em nữa mà.”
Lê Niệm không nhịn được phản bác: “Hơn nữa, khi em đi tới công ty đều có vệ sĩ đi theo, với lại những fans thích em đều là vì tác phẩm thu hút, chứ không điên cuồng giống như các fans bạn trai bạn gái, sẽ không có việc gì đâu.”
Yến Tây Minh không muốn cãi với cô mấy chuyện này, chỉ hỏi câu quan trọng nhất: “Cho nên, câu trả lời của em là gì?”
Anh nhìn chằm chằm cô, anh đã sẵn sàng giành chiến thắng, cả hai quen nhau lâu như vậy, anh tin rằng cô sẽ đồng ý.
Nhưng Lê Niệm lại im lặng vài giây, chậm rãi, kiên định lắc đầu: “Không muốn.”
“.

.

.”
Được rồi, cô vĩnh viễn luôn ra khỏi dự kiến của anh.
Yến Tây Minh nhắm mắt, áp chế cảm giác buồn bã trong lòng, thoải mái hỏi: “Vì sao?”
Lê Niệm biết bản thân đuối lý, không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Em chỉ muốn có không gian riêng tư mà thôi.”
Nếu ở chung với nhau, vậy chẳng phải phòng cô bừa bộn, dáng vẻ vừa lôi thôi vừa lười biếng của cô sẽ bị anh biết sao?
Chu Mai từng vì mấy chuyện này mà mắng cô không ít, còn nói cô cứ như vậy về sau sẽ không có ai dám lấy.
Tuy rằng lần nào Lê Niệm cũng dạ vâng, nhưng trong lòng cũng không xem là thật, nhưng sau khi hẹn hò với Yến Tây Minh, cô mới dần để ý tới.
Tuy rằng không biết tại sao Yến Tây Minh thích cô, nhưng nếu lỡ bị nhìn thấy mặt thật sự của cô, lỡ dọa anh bỏ chạy thì phải làm sao?
Cho nên Lê Niệm có chút không muốn chia sẻ không gian riêng tư với anh.
Yến Tây Minh cau mày, không thể hiểu được: “Cho dù ở chung, chúng ta vẫn có phòng riêng, hoàn toàn có thể thực hiện được mong muốn của em, cái này không được xem là lý do.”
“.

.

.”
Vì quá vội vàng nên Lê Niệm không nghĩ ra được cái cớ nào tốt hơn.
“Ai da, em chỉ cảm thấy quá nhanh thôi, cho…em thêm chút thời gian được không?”
Biểu cảm Yến Tây Minh không thay đổi nhìn cô bày trò: “Bao lâu thì được?”
Vẻ mặt Lê Niệm đau khổ: “Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể đừng hỏi em câu hỏi tàn ác như vậy nữa được không?”
Sống chung với anh rất tàn ác sao?
Suýt chút nữa Yến Tây Minh bật cười vì tức giận, ngay cả nói chuyện cũng không muốn.
Lê Niệm hôn lên mặt anh vài cái, nhỏ nhẹ làm nũng, dỗ dành nói: “Đừng giận mà, em thật sự cảm thấy quá bất ngờ, anh đừng có làm cho em lo lắng nữa được không?”
Trong lòng Yến Tây Minh miễn cưỡng dễ chịu hơn một chút, thản nhiên nói: “Lo lắng không biết từ chối anh như thế nào sao?”
Lê Niệm: “.

.

.Đương nhiên không phải!”

Tuy rằng Lê Niệm và Yến Tây Minh tạm thời gác lại chuyện ở chung, nhưng bầu không khí giữa cả hai thật sự có chút thay đổi.
Cả hai nhận ra bản thân đã xem hết được bộ phim điện ảnh, lần này ai cũng không quấy rầy ai, rõ ràng đây là bộ phim ngọt ngào, nhưng biểu cảm cả hai lại giống như đang xem phim ngược, cả quá trình không nói với nhau lời nào.
Tuy rằng trong lòng có chút vướng mắc, nhưng phim điện ảnh thật sự quá nhàm chán, nói đúng hơn, Lê Niệm cảm thấy cặp đôi ngồi phía trước mấy hàng ghế, từ lúc phim chiếu đến giờ môi vẫn chưa từng tách ra, cặp đôi này hôn nhau so với phim điện ảnh còn đáng xem hơn một chút.

Cuối cùng đến khi bộ phim kết thúc, Lê Niệm và Yến Tây Minh chuẩn bị đi xuống cửa hàng tầng dưới mua sắm, lúc này, đột nhiên Lê Quảng Minh gọi điện thoại tới, hỏi cô đã trễ như vậy tại sao vẫn chưa về nhà.
Khi nghe thấy cô đi chung với Yến Tây Minh, mặt ông tối sầm, giục cô nhanh chóng về nhà, không được qua đêm bên ngoài.
Về chuyện đêm 30 cô không về nhà, Lê Quảng Minh cực kỳ để ý tới, ông vẫn theo quan niệm truyền thông, cảm thấy con gái chưa kết hôn thì không được lêu lỏng bên ngoài với đàn ông, như vậy rất không biết giữ gìn bản thân.
Sau khi cúp máy, Lê Niệm khó xử nhìn Yến Tây Minh.
Yến Tây Minh thông cảm cho cô, gật đầu nhẹ, nói: “Anh đưa em về?”
“.

.

.

Ừ.”
Không biết vì sao, tâm trạng của Lê Niệm có chút nặng nề.
Yến Tây Minh lái xe chở cô về nhà, xe riêng màu đen dừng trước cửa nhà họ Lê.
Trên đường đi, không ai nói chuyện với ai, bầu không khí im lặng kỳ lạ, Lê Niệm không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy rằng trước đây cả hai cũng có lúc sẽ im lặng không nói gì, nhưng lại không giống như bây giờ, bầu không khí giống như có gì đó rất xấu hổ.
“Vậy, em về trước .” Lê Niệm nhìn Yến Tây Minh, ánh đèn xe rọi vào sườn mặt anh, một nửa chìm vào trong bóng đêm, biểu cảm có chút sắc bén, không nhìn rõ được biểu cảm: “Anh lái xe về nhà cẩn thận một chút.”
Yến Tây Minh cúi đầu “Ừ” một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, khi cô mở cửa xe, đột nhiên gọi tên cô.
“Niệm Niệm.”
“.

.

.

Hở?”
Động tác xuống xe của Lê Niệm dừng lại, mỗi khi anh gọi nhũ danh của cô, lỗ tai cô đều cảm thấy ngứa, trong lòng ngứa ngáy.
“Chuyện ở chung, hy vọng em thật sự suy nghĩ.”
Giọng nói Yến Tây Minh rất nhẹ, ánh mắt trong bóng tối nhìn về phía cô, nhấn mạnh từng chữ ——
“Anh muốn, lúc nào cũng ở bên cạnh em.”

Sau khi Yến Tây Minh lái xe rời đi, Lê Niệm mới xoay người bước vào nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ở trong phòng khách, ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Lê Quảng Minh thấy cô đã quay về, lập tức nghi ngờ nói: “Con và tiểu Yến đi đâu đấy?”
“Không nói cho cha biết.”
Lê Niệm hừ lạnh, giọng điệu lên cao, khó lắm cả hai mới hẹn hò được đã bị cha cô phá hư rồi.
“Rốt cuộc cha mẹ muốn con yêu đương hay là không đây? Lúc con độc thân thì mỗi ngày đều ép con đi xem mắt, vất vả lắm mới thoát nạn, hiện tại thì lại muốn con phải về nhà trước mười giờ, rốt cuộc cha mẹ muốn con phải làm gì chứ?”
Lê Quảng Minh không nghĩ tới cô lại nổi nóng đến như vậy, dừng một chút, tủi thân nói: “Không phải cha lo lắng cho con sao? Hơn nữa người ép con đi xem mắt là mẹ con, cũng không phải là cha.

.

.”
“Còn không phải là do cha dung túng à!” Lê Niệm trừng mắt nhìn ông, tức giận quay trở về phòng.
“Này, Niệm Niệm!”
Lê Quảng Minh đứng lên muốn gọi cô lại, nhưng ông bị Chu Mai giữ lấy: “Được rồi, ông xã, anh bớt can thiệp vào chuyện của phụ nữ đi, anh đừng nói nữa, khó lắm con bé mới chịu hẹn hò, anh không nên hạn chế này nọ, con bé không tức giận mới là lạ.”
“Anh.

.

.” Lê Quảng Minh nhất thời nghẹn lời, cuối cùng mệt tâm phất tay nói: “Cứng cáp rồi, về sau anh kệ con bé, haiz, cánh cứng rồi, ngay cả cha cũng không cần.”
Lê Niệm trở về phòng khóa cửa, trực tiếp nằm thẳng lên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà tới mức ngẩn người.
Trong đầu chậm rãi hiện lên câu nói trong xe, ánh mắt Yến Tây Minh suy ngẫm, môi mím lại, khuôn mặt trông có vẻ mất mát.
Vừa rồi xém chút nữa cô đã đồng ý với anh rồi.
Hiện tại tỉnh táo lại, cô vẫn muốn đồng ý với anh.

.

.
Trước kia Lê Niệm luôn cố chấp cho rằng, cho dù tương lai cô có kết hôn với ai xây dựng tổ ấm như thế nào, thì cô nhất định phải chia giường ngủ với người đó.
Không phải là vì không thích, mà vì cô đã có thói quen ngủ một mình, hai người sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên khi Yến Tây Minh đề nghị sống chung, phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh, suýt chút nữa cô đã có một pha tự hủy.
Lê Niệm nhắm mắt lại, nghĩ thầm tiêu đời rồi, cô thật sự đã hoàn toàn lún sâu rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô lấy điện thoại tính gọi điện cho Yến Tây Minh, nói cô đồng ý sống chung, không suy nghĩ cũng không giả vờ, cũng đỡ bị Lê Quảng Minh hở chút lại quản cô.
“Rầm ——”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng nổ to, lập tức một tia sét hiện lên giữa bầu trời đen sẫm.

Sét đánh sao?
Lê Niệm sửng sốt, rời khỏi giường đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mây đen bao phủ xung quanh, gió to thổi mạnh, đập mạnh vào cửa sổ, xem ra chút nữa sẽ có cơn mưa to.
Thời tiết hôm nay đúng là thay đổi bất thường.
Lê Niệm đóng cửa sổ lại, nhớ là Yến Tây Minh vẫn còn đang lái xe, nếu nghe máy sẽ không ổn cho lắm, lỡ sau khi anh nghe thấy cô đồng ý, kích động tới mức quên hết tất cả, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Đợi chút nữa hẵng nói với anh vậy.
Lê Niệm đặt điện thoại xuống, xoay người cầm đồ ngủ trên giường, rời khỏi phòng, đi tới toilet tắm rửa.
Khi cởi quần áo được một nửa, trong lúc vô tình cô phát hiện cổ tay phải trống rỗng.
Lắc tay Yến Tây Minh tặng cô đâu rồi?
Trong đầu Lê Niệm ong một tiếng, hoàn toàn trống rỗng, không tắm nữa, mặc lại bộ đồ vừa cởi ra xong, ngay cả dép của không xỏ chạy về phòng tìm lắc tay.
Trên giường.

.

.không có.
Trên mặt đất.

.

.cũng không có.
Lê Niệm vội tới mức trên trán đều là mồ hôi, dường như lật tung cả phòng mình lên nhưng vẫn không tìm thấy, cô lại chạy ra khỏi phòng, tìm một mạch tới trước cửa nhà nhưng vẫn không có!
Vợ chồng Lê Quảng Minh ngơ ngác nhìn cô lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách, tìm thứ gì đó trên mặt đất: “Con đang tìm gì đó?”
“Lắc tay Yến Tây Minh tặng không thấy đâu nữa.”
Lê Niệm nói thầm trong lòng.
Sau khi tìm khắp nơi trong nhà vẫn không ra, cô đoán rằng có thể bị rớt ở rạp chiếu phim, lập tức nhấc chân đi ra ngoài: “Con ra ngoài một chút.”
Lê Quảng Minh không hài lòng nói: “Bên ngoài sét đang đánh, rất nhanh trời sẽ mưa to, hiện tại con ra ngoài không tiện cũng không an toàn, chỉ là một cái lắc tay mà thôi, ngày mai đi tìm cũng không sao.”
“Ngày mai sẽ không kịp.” Lê Niệm không nghe lọt tai, cầm dù ra ngoài: “Con sẽ về nhanh thôi.”
Tuy rằng trong nhà có tài xế nhưng bây giờ đã trễ như vậy, cô không tiện quấy rầy người ta, vì vậy gọi xe đi tới rạp chiếu phim.
Tiếng ầm vang lên, tiếng sấm vang dội trên bầu trời, rất nhanh trong nháy mắt cơn mưa tầm tã rơi xuống, đập thật mạnh vào cửa kính xe.
Tâm trạng Lê Niệm không yên nhìn ra bên ngoài cửa xe, mấp máy môi tự trách bản thân.
Sau khi quen nhau, đây là món quà sinh nhật đầu tiên Yến Tây Minh tặng cho cô, kết quả đã bị cô làm mất ngay lập tức.
Rất khó chịu.
Cô thật sự rất thích lắc tay đó.
Lần đầu tiên, cô chán ghét tính cách qua loa bừa bộn của mình.
Trước kia Chu Mai mắng rất đúng.
Có người đàn ông nào sẽ thích người như cô chứ?
Lê Niệm đi tới rạp chiếu phim, lập tức đi tới quầy bán vé hỏi, kết quả thật sự khiến cho người ta thất vọng, không có ai nhặt được cái lắc tay này cả, dì dọn dẹp trong rạp chiếu phim cũng không nhìn thấy.
Lê Niệm chưa từ bỏ ý định, muốn đi vào rạp phim tìm thử, nhưng hiện tại trong rạp đang chiếu phim.
Cô chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, bởi vì cô ra ngoài vội vàng, nên không mang theo gì cả, cả khuôn mặt đều bị lộ ra ngoài, rất nhiều người trẻ tuổi nhận ra cô, kích động nhìn lén, còn trộm chụp ảnh.
Lê Niệm không rảnh quan tâm.
Bởi vì cô ở đây đợi một lúc lâu, Lê Quảng Minh gọi vài cuộc điện thoại tới dỗ cô về nhà, Lê Niệm đều từ chối, trả lời cho có lệ.
Điện thoại lại reo, cô cho rằng là cha mình, vừa tính từ chối thì ánh mắt nhìn thấy là Yến Tây Minh, ngón tay dừng lại một chút nhấn nút bắt máy.
“.

.

.Alo?” Giọng nói cô hơi khàn.
“Em đang ở rạp chiếu phim sao?” Yến Tây Minh hỏi thẳng vào trọng tâm.
“Phải.” Lê nói tiếp: “Cha em nói cho anh biết sao?”
“Ừ.” Yến Tây Minh đã nghe Lê Quảng Minh kể mọi chuyện: “Về nhà đi, ngày mai anh đi tìm cho em.”
Lê Niệm: “Đến cũng đã đến rồi, chờ phim chiếu xong là em có thể vào tìm, rất nhanh sẽ tìm được thôi.”
“Nếu không có thì sao? Nếu đã bị người khác nhặt thì sao? Hoặc nếu lỡ nó không bị rớt ở rạp chiếu phim thì sao?”
Giọng nói của Yến Tây Minh rất bình tĩnh, cũng là sự thật: “Đó chỉ là cái lắc tay mà thôi, anh sẽ mua lại cái khác cho em, hiện tại, em về nhà ngay đi.”
“Không cần.” Lê Niệm bướng bỉnh nói: “Đây là quà sinh nhật đầu tiên anh tặng cho em, ý nghĩa không giống nhau, em chỉ muốn cái này, sau khi xác nhận được rạp chiếu phim không có, em sẽ trở về.”
“Em đừng náo loạn nữa, Lê Niệm.”
Giọng nói Yến Tây Minh trầm xuống, trộn lẫn cùng với tiếng sét đánh, càng thể hiện rõ giọng điệu anh đang rất nghiêm túc: “Em không thể tùy hứng như vậy được.”
Trong lòng Lê Niệm lạnh lẽo, nắm chặt điện thoại không nói gì.
Tiếng hít thở hỗn loạn truyền tới.
Yến Tây Minh cố gắng bình tĩnh: “Em đang ở đâu chờ anh một lát, anh tới đón em.”
“Không cần.”
Trong giọng nói để lộ chút mất mát, Lê Niệm bị giọng điệu nghiêm túc của mình dọa sợ, không hề giống như cách nói chuyện của cô: “Hiện tại em sẽ về.”

Nói xong, cô lập tức cúp máy, còn muốn tắt nguồn điện thoại.
Cô ngẩng đầu lên, bộ phim điện ảnh đúng giờ kết thúc, cô nói chuyện với người soát vé một chút, đi vào rạp phim, tìm được vị trí cả hai ngồi trước đó.
Giống như lời người bán vé nói, trên mặt đất và trên ghế đều không có.
Sau khi kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa, Lê Niệm mới rời đi.

Sau ngày hôm đó, Lê Niệm phát hiện, cô và Yến Tây Minh giống như chiến tranh lạnh với nhau.
Cái này cũng xem là cãi nhau sao?
Dù sao sau đó cả hai cũng chưa nói với nhau câu nào.
Yến Tây Minh là một người cực kỳ bình tĩnh lý trí, ở trong mắt anh đó chỉ là cái lắc tay bị rớt mà thôi, chỉ cần mua một cái mới là được, không thể hiểu rõ tại sao đã hơn nửa đêm Lê Niệm còn đi tới rạp chiếu phim tìm nó.
Có thể trong mắt anh, hành động này rất ngây thơ.
Nhưng Lê Niệm không nghĩ như vậy, cô là người sống thiên về mặt tình cảm, cái lắc tay này đều là tâm ý của anh, nó hoàn toàn khác với những loại trang sức.
Vì quan điểm của cả hai khác nhau, không thua gì sao Hỏa chạm sao Thủy, không phải anh bốc hơi thì chính là cô bị dập lửa.
Trong khoảng thời gian này, [Trái tim bác sĩ] được phát sóng.
Bởi vì tên tuổi của đạo diễn Hoàng, còn có Ngô Tư Nguyên và Lê Niệm đều là minh tinh hàng đầu, nên có rất nhiều người hâm mộ muốn xem, sau khi phát sóng lập tức bùng nổ, dường như mỗi tập đều có đề tài để lên hot search, ngày nào trên mạng cũng đều có rất nhiều người sôi nổi thảo luận nội dung bộ phim.
Dường như độ nổi tiếng của Lê Niệm có gắn tên lửa, độ nổi tiếng gia tăng, người hâm tăng vọt, nhất là fans nam, hành động đều điên rồ hơn bình thường, có một lần trong hoạt động tuyên truyền còn tỏ tình với cô.
Chị Hồng rất lo lắng: “Có muốn chị xin công ty sắp xếp cho em thêm vệ sĩ không? Hiện tại độ nổi tiếng của em rất cao, không loại trừ khả năng có những fan tiêu cực theo dõi em.”
Lê Niệm không để tâm nói: “Hiện tại em rất ít khi tham gia các hoạt động lộ mặt, hành trình đều giữ bí mật với bên ngoài, sao bọn họ tìm em được chứ? Chị đừng lo lắng.”
Thời tiết quá nóng, sau khi tạm biệt chị Hồng, cô vừa về tới nhà lập tức lấy quần áo đi tắm rửa.
Buổi chiều ba giờ, hiện tại trong nhà không có ai cả.
Khi Lê Niệm phơi quần áo, điện thoại rơi xuống, rơi vào trong gầm máy giặt.
Lê Niệm ngồi xổm xuống, thò tay vào kiếm, điện thoại thì không tìm ra, nhưng lại đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo, có hơi gồ ghề.
Cô kinh ngạc, lập tức cầm món đồ đó lên.
Ánh sáng lấp lánh của kim cương vàng đập vào mắt cô, lóe sáng, tuy rằng hơi dính bụi, nhưng vẫn chói mắt như trước.
Đúng là lắc tay Yến Tây Minh đã tặng cho cô!
Vậy mà tìm được rồi.
Nỗi buồn bị mất đồ cuối cùng cũng bị quét sạch, Lê Niệm nghĩ thầm, cô muốn gọi điện thoại cho Yến Tây Minh báo tin vui này.
Nhưng nhớ lại cả hai vẫn còn đang chiến tranh lạnh, nụ cười trên miệng cô cứng đờ, độ cong chậm rãi biến mất.
Nhưng tại sao lại ở dưới máy giặt chứ, lại còn sâu như vậy?
Lê Niệm vừa nói vừa thả xuống thử nghiệm, rồi với tay nhặt nó lên.
Cô càng nghĩ, chỉ có thể kết luận độ đàn hồi của cái lắc này rất tốt, vừa rơi xuống đất đã bay đi đâu không thấy rồi.
Sau khi tắm rửa xong, cả người Lê Niệm nhẹ nhàng thoải mái nằm trên giường, bấm điện thoại, do dự không biết có nên nói chuyện đã tìm thấy lắc tay cho Yến Tây Minh biết không.
Giống như tâm linh tương thông, khi Lê Niệm còn đang rối rắm, Yến Tây Minh đã lâu không có động tĩnh gửi Wechat tới.
[Hiện tại em đang ở đâu?]
Lê Niệm ngẩn người, cô trả lời theo bản năng: [Trong nhà.]
Yến Tây Minh: [Nếu ở nhà thì chờ anh tới, sẽ tới ngay thôi.]
Lê Niệm: [Được được.]
Đến khi cô hoàn hồn, một lúc sau mới phản ứng lại được, không đúng, tại sao cô lại nghe lời anh nói như vậy? Không phải cả hai đang chiến tranh lạnh sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Lê Niệm vẫn tới phòng khách ngoan ngoãn ngồi chờ, trong lòng có cảm giác vui mừng tới mức không nói nên lời.
Cô lơ đãng chơi điện thoại, hết sức tập trung, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Thật nhanh á.
Lê Niệm không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy chạy tới mở cửa.
“Tới đây, sao anh tới nhanh vậy.

.

.”
Lê Niệm cười tươi như ánh mặt trời, lời vẫn chưa nói xong, sau khi nhìn thấy rõ người đứng sau cánh cửa, bỗng dưng mở to mắt, lập tức sửa lại lời nói: “Anh là ai?”
Một thanh niên cao gầy đứng ở cửa, mặc áo khoác trắng, khuôn mặt ngựa, mắt một mí, đeo khẩu trang đen.
Nhìn qua hắn ta có chút lo lắng, hơi cong lưng, dáng vẻ rụt rè, nhưng đến khi nhìn thấy Lê Niệm, ánh mắt chết lặng của hắn ta trở nên sáng ngời, giống như bốc cháy, kích động nói chuyện không rõ ràng.
“Là Lê Niệm.

.

.Trời ạ, thật sự là Lê Niệm!”
“Em, xin chào, tôi là fans của em, tôi thật sự đặc biệt rất thích em!”
Hắn ta vừa nói vừa lại gần cô, dáng người cao lớn ép về phía khe hở cánh cửa.
Lê Niệm lập tức chặn cửa lại, không cho hắn ta bước vào, nhíu mày nhìn hắn ta, lạnh giọng hỏi: “Sao anh vào được tiểu khu này?”
Người xa lạ nên bị bảo vệ chặn lại mới đúng.
“Tôi thừa dịp bảo vệ không chú ý, leo tường vào.”
Nhìn không ra tên này thành thật đến như vậy, còn thành thật thú nhận, vẻ mặt hắn ta mê mẩn nhìn cô: “Không nghĩ tới em thật sự ở đây, không uổng công tôi ngồi chồm hổm đợi mấy ngày nay.”
Mày Lê Niệm càng nhăn hơn: “Anh có biết làm vậy là phạm pháp không? Nhân lúc tôi chưa tức giận rời đi ngay đi.”
Nói xong cô đóng cửa lại.
“Khoan đã, tôi tới là muốn nói cho em biết, tôi thật sự rất thích em, có thể nói chuyện với tôi chút không? Nói xong tôi sẽ đi ngay!”
Người đàn ông nhanh chân chặn cửa lại, không cho cô đóng cửa, đồng thời kích động tới mức nắm chặt cổ tay cô, cả người nhào về phía cô, giống như cưỡng hôn.
Hơi thở xa lạ ghê tởm lại gần cô, Lê Niệm vừa sợ vừa tức giận, nhấc chân đạp thẳng vào bên dưới của hắn ta.
Người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng, rên một tiếng, thả cô ra, lùi về phía sau mấy bước, Lê Niệm cũng vì dùng sức quá mạnh, mông đập thẳng xuống mặt đất.
Cô không có thời gian đợi bớt đau, lập tức đứng dậy muốn khóa cửa.
“Vì sao em lại trốn tôi? Vất vả lắm tôi mới gặp được em ở đây, còn tiêu hết tiết kiệm mua sản phẩm em làm đại diện, nói chuyện với tôi một câu em cũng ghét bỏ sao?”
Người đàn ông bày ra vẻ mặt bi thương, nhưng lại càng không cam lòng.
“Chỉ một ngày thôi, em làm bạn gái của tôi một ngày được không?”
Hắn ta nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lê Niệm, nuốt nước miếng, không nghe theo lao về phía cô.
Một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, chuẩn xác nhanh chóng nắm được cổ tay hắn ta.
Đột nhiên người đàn ông cảm thấy cánh tay đau nhức, người nắm cổ tay hắn ta đang đứng ngay phía sau lưng.
Đồng thời giọng nói lạnh lùng trầm thấp, chậm rãi vang lên: “Anh là ai?”
Người đàn ông hoảng sợ không thôi, cả người không ngừng giãy dụa: “Tao con mẹ nó mới hỏi mày là ai, mày là cái thá gì chứ?”

Nhưng tay Yến Tây Minh vẫn giữ chặt cổ tay hắn ta như bình thường, không nhúc nhích tí nào.
Yến Tây Minh không để ý tới hắn ta, ngước mắt nhìn về phía Lê Niệm, lo lắng hỏi tình trạng của cô: “Em không sao chứ?”
“Ừ, em không sao.

.

.”
Mông Lê Niệm vẫn còn đặt trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy anh, mũi nhỏ bắt đầu cay cay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao cô lại rất muốn khóc.
Mỗi khi cô xảy ra nguy hiểm, anh luôn xuất hiện đúng lúc như vậy.
Anh, vẫn luôn là anh hùng của cô.

Yến Tây Minh chạy tới đúng lúc, dễ dàng phá giải nguy hiểm này, anh gọi điện thoại báo cảnh, bảo vệ tiểu khu cũng vội vàng chạy tới, mặt trắng bệch cúi đầu khom lưng xin lỗi Lê Niệm, sau đó kéo tên fan tư sinh kia rời đi, giao cho cảnh sát xử lý.
Sau khi ở cục cảnh sát lập biên bản xong, Lê Niệm giống như bị hạ đường huyết, chân mềm nhũn, nghĩ lại cảm thấy sợ không thôi, khi xuống cầu thang còn bị vấp một chút.
“Em không sao chứ?”
Cô vừa cử động, Yến Tây Minh đã nhận ra ngay, lập tức đỡ lấy cô.
“Có sao.”
Vốn dĩ Lê Niệm tính lắc đầu, nhưng vừa thấy anh tới, cô lại không nhịn được làm nũng, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, nói: “Hình như chân hơi đau, có thể lúc nãy đã bị đụng phải.”
Yến Tây Minh tính nói chính xác là lúc cô hung hăng đạp tên fan tư sinh kia mới đúng, không phải lúc nãy đạp rất chuẩn sao?
Nhưng anh cũng không nói ra, đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống.
“Lên đi.”
Khóe môi Lê Niệm âm thầm cong lên, nghe lời leo lên lưng anh.
Yến Tây Minh thoải mái cong cô lên, miệng vẫn không quên dạy đỗ: “Đã nói em phải chú ý một chút, vậy mà bị theo tới tận nhà, đây là an toàn mà em nói sao?”
“Sao em biết được tên đó lợi hại như vậy chứ.

.

.”
Lê Niệm dán mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, nói thầm.
“Đúng rồi, đã nhiều ngày anh không liên lạc với em, sao hôm nay đột nhiên nhớ tới em thế?”
Bỗng nhiên Yến Tây Minh im lặng.
Lê Niệm nhận ra bản thân lại nói sai nữa rồi, mở miệng tính đánh lảng sang chuyện khác:
“Đúng rồi, cái lắc tay.

.

.”
“Cái lắc tay đó.

.

.”
Dường như cả hai lên tiếng cùng lúc, còn ăn ý nhắc chung một việc, hai người đều sửng sốt một chút.
Sau khi Lê Niệm phản ứng lại, lập tức nói: “Anh nói trước đi, cái lắc đó làm sao vậy?”
“.

.

.Bởi vì hình như em rất thích cái lắc tay đó, cho nên anh tính tìm được rời mới liên hệ với em.”
Khi Yến Tây Minh nói mấy lời này, tuy rằng giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nhưng ánh mắt của anh có chút loạn, anh cõng cô đi tới, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế phụ, sau đó lấy từ trong túi áo một cái lắc tay đưa cô.
“May mắn không tệ, nó rớt ở trong xe, hôm qua anh mới tìm thấy.”
Lần này Lê Niệm thật sự kinh ngạc, nhận lấy cái lắc tay đó, phát hiện nó thật sự giống y như đúc cái anh từng tặng cô, ngay cả kim cương vàng hình trái lê cũng được điêu khắc ra.
Cô lập tức nhận ra được, mấy ngày nay Yến Tây Minh đã đi làm lại một cái lắc tay giống y như vậy cho cô.
“Sao vậy?” Yến Tây Minh thấy cô nhìn chằm chằm lắc tay một lúc lâu, cho rằng cô đã phát hiện, trong giọng nói hiếm khi để lộ vẻ lo lắng: “Có chỗ nào ổn sao?”
“Không, không có, rất đẹp.” Lê Niệm chậm rãi lắc đầu, cô đành phải nuốt chuyện đã kiếm được lắc tay lại vào bụng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nhưng mà có một chuyện anh nói sai rồi.”
Yến Tây Minh: “Chuyện gì?”
“Em thích không phải là lắc tay, mà là anh.”
Cô thật sự nói ra, mắt hạnh híp lại, đột nhiên nhướng người dùng hết sức hôn lên môi anh, sau đó ôm chặt lấy anh.
“Cảm ơn anh đã tìm được lắc tay cho em, em yêu anh chết mất!”
Cơ thể Yến Tây Minh đang cứng đờ chậm rãi thả lỏng trong cái ôm ấm áp của cô, lại giống như thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn vì cái lắc tay mà cả hai lại chiến tranh lạnh với nhau.
“Thích là tốt rồi.”
Thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng cười nhẹ, ôm chặt lấy cô.
“Đúng rồi, lúc nãy em muốn nói gì?”
“Em muốn nói…”
Lê Niệm ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng.
“Khi nào thì chúng ta chuyển nhà vậy?”

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Niệm im lặng không tiếng động đăng bài lên Weibo, đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn của mình, cảm ơn người hâm mộ đã theo dõi và yêu thích cô nhiều năm qua.
Sau đó, mạnh mẽ lên án hành động đột nhập vào nhà người khác của fan tư sinh, hy vọng mọi người có thể lý trí khi theo đuổi minh tinh, lý trí khi tiêu tiền.
Cuối cùng, cô tuyên bố rút khỏi giới giải trí vô thời hạn, tạm thời dừng hết tất cả các hoạt động, quay trở lại cuộc sống lúc trước.
Bài viết vừa đăng lên, lập tức xảy ra sóng to gió lớn, hàng chục nghìn người hâm mộ rưng rưng nước mắt muốn giữ cô lại.
Lê Niệm đã quyết tâm, hơn nữa cũng đã hủy hợp đồng với công ty quản lý.
Đương nhiên, những chuyện này nên nói tới sau.
Tháng ba, đầu mùa xuân, Lê Niệm và Yến Tây Minh cùng nhau dọn tới nhà mới.
Bắt đầu chính thức sống chung với nhau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.