Không Thể Đến Với Nhau

Chương 9: Em Đi Đây


Đọc truyện Không Thể Đến Với Nhau – Chương 9: Em Đi Đây

Phong vội vã xua tay thanh minh:- Không. Không phải. Chị là chị của em, là chị của em mà.
– Thế có nói không?
– Ơ…em… – Phong ấp úng một hồi lâu – Em…sắp…em sắp phải đi rồi chị ơi.
Như thoáng ngạc nhiên:
– Đi? Đi đâu?
– Bố em bảo muốn đưa cả nhà lên thành phố. Chưa biết khi nào đi. Nhưng chắc cũng chỉ vài ngày nữa thôi.
Như bàng hoàng, im lặng mất mấy phút. Nó không nghĩ rằng chuyện Phong muốn nói lại là chuyện này, không nghĩ rằng nó sắp phải xa cậu. Thực sự quá bất ngờ! Nó cũng như cậu, đã quen với việc có đối phương ở bên. Phong là đứa em trai nó vô cùng thương yêu, lúc nào cũng giúp nó làm việc nhà, an ủi nó khi nó buồn, chia sẻ niềm vui với nó. Chỉ cần cậu mỉm cười thật tươi, nó lập tức thấy lòng vui vẻ, thoải mái. Nó chưa bao giờ nghĩ tới một ngày cậu rời xa nó…
Phong thấy nó không nói gì, tưởng nó giận, cậu lo lắng nhìn nó:
– Chị giận em à chị Như? Em xin lỗi. Lẽ ra em không nên giấu, em phải nói cho chị sớm hơn. Chị đừng giận em. Chị Như!

Như muốn trả lời, nhưng có cái gì cứ nghẹn ở cổ khiến nó không thể mở miệng. Cố gắng lắm mới thốt ra được ba chữ:
– Chị không giận.
Phong thở phào, không giận là được rồi.
Đột nhiên cậu nảy ra ý nghĩ muốn biết thái độ của Như đối với việc cậu rời xa nó như thế nào. Cậu ngập ngừng hỏi nhỏ:
– Chị Như này. Chị…ờ…em đi… Chị, chị có…có buồn không?
Cậu hướng cặp mắt mong chờ về phía nó, đợi câu đáp lời. Nhưng nó không nói, chỉ cười nhẹ, một nụ cười như có như không và đôi mắt thì hoe đỏ, ngấn nước. Dường như chỉ cần nó chớp mắt một cái, giọt nước kia sẽ rơi xuống, và nó sẽ khóc nức nở không dừng được. Phong đâm ra bối rối, lúng túng. Cậu chẳng biết phải làm sao, hai tay cứ xoa xoa vào nhau, môi mím chặt. Đứng mãi, thấy bóng nắng đã đổ dài, đến giờ phải về nấu cơm, cậu ấp úng:
– Thôi, chị. Em…em về đây. Chị, chiều mai em lại sang nhé.
Nói xong, cậu chạy biến, tuy chẳng biết vì sao phải chạy.
Như đứng ở vườn, nhìn bóng lưng cậu khuất dần, nước mắt nó lặng lẽ rơi. Và nếu không có tiếng bà nội từ trong nhà gọi ra thì có lẽ nó vẫn sẽ đứng đến tối:
– Như ơi! Không cơm nước gì à? Như!
Nó lau vội nước mắt, thưa:
– Dạ! Cháu nấu giờ đây. – Đi thật nhanh xuống bếp
Suốt tối hôm đó nó như người mất hồn. Ông bà phải hỏi mãi nó mới nói được một câu: “Phong nó sắp đi xa, bố nó bảo đi.” Ông bà gật đầu, an ủi nó mấy câu rồi bảo nó dọn dẹp nhanh mà đi ngủ sớm. Ông bà biết nó rất buồn, nhưng chẳng thể động viên được nhiều, chỉ nói có vậy. Dĩ nhiên, chẳng hề giúp nó nguôi ngoai đi chút nào. Cả đêm nó mất ngủ, cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng liếc nhìn con diều giấy Phong làm tặng nó trước kia, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng.
Bấy lâu nay nó không để ý, giờ sắp xa nhau rồi, nó mới thấy cậu quan trọng với nó cỡ nào. Nó chỉ có mình cậu là bạn, là em trai, cậu đi rồi nó biết tâm sự cùng ai? Nó chợt nhận ra, mười bảy tuổi đầu, nó chưa từng biết thích ai, lúc nào cũng chỉ có Phong. Lẽ nào nó thích Phong? Không! Không thể nào! Nó xua vội cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Phong chỉ như em nó thôi, không hơn được. Chẳng qua nó thương Phong quá nên mới buồn vậy thôi. Nó tự trấn an mình như thế, cố lờ đi việc trái tim nó đang đập rộn lên trong lồng ngực khi nghĩ tới nụ cười tỏa nắng của Phong. Chưa phải chia tay mà sao nó nhớ Phong da diết. Rốt cuộc nó làm sao thế này?
Hôm sau Phong gặp nó, báo rằng còn ba ngày nữa sẽ đi. Nó thấy hụt hẫng, tiếc nuối một cái gì không rõ. Ba ngày, ít vậy sao? Nó và Phong chỉ còn được gặp nhau ba ngày nữa thôi sao? Sao lại nhanh quá thế? Cả hai đều không nỡ, ước chi một ngày bằng cả một năm để bên nhau lâu hơn chút nữa. Mấy ngày này, Phong rất hay đến nhà Như, gần như cứ xong bữa cơm trưa là cậu đi và ở đó tới tận chiều tối. Bố mẹ cậu biết, cũng không ngăn. Còn có ba ngày, để hai chị em nó có thời gian gần nhau, sau này biết có thể gặp nhau mấy lần nữa.
Cuối cùng, ngày đó cũng đến. Phong và bố mẹ sẽ đi bộ ra bến xe khách rồi bắt xe lên thành phố. Vốn cũng định đi nhờ xe ai đó nhưng ai cho? Vì vậy, cả nhà phải đi từ gần trưa để kịp lên tới nhà mới trước khi trời tối. Phong vừa giúp bố mẹ dọn đồ đạc vừa ngóng ra cửa chờ Như đến. Đồ đã dọn xong cả mà vẫn không thấy bóng dáng Như đâu. Phong có chút buồn. Như không đến tiễn cậu sao? Mãi tới lúc ra đến cửa, cậu vẫn cố đi chậm chờ nó. Nhưng càng chờ càng thất vọng. Bố cậu sợ nhỡ chuyến xe, giục mẹ con cậu nhanh chân. Phong không còn cách nào khác đành phải sải bước theo bố, mắt vẫn không thôi ngoái lại nhìn, hy vọng sẽ thấy Như chạy tới gọi cậu:

– Phong! Chờ chị với!
Kết quả, ra tới bến xe rồi, Như vẫn chưa xuất hiện. Phong buồn bã vô cùng, Như không tiễn cậu thật ư? Chẳng lẽ với Như, chuyện cậu đi chẳng có gì quan trọng sao? Không, không thể nào. Cậu cố không nghĩ đến điều đó. Nhưng không nghĩ thế cậu lại nghĩ Như đã gặp chuyện gì đó dọc đường. Như vậy càng khiến cậu khổ sở hơn. Càng nghĩ, ruột gan Phong càng nóng như lửa đốt, cậu bồn chồn không yên. Bà Loan hiểu được cậu đang có tâm trạng gì, lại gần vỗ vai cậu, an ủi cậu bằng ánh mắt cảm thông. Trong lòng bà cũng giống cậu, rất mong được gặp Như. Nhưng xem ra…
– Phong! Chờ chị với!
Tiếng gọi vang lên khiến Phong giật mình. Cậu ngoảnh đầu nhìn theo hướng tiếng gọi. Đúng là Như rồi! Như đang chạy rất nhanh về phía cậu, tay xách theo một cái túi giấy nhỏ. Chạy đến nơi, nó chưa kịp thở đã vội nói:
– Xin…xin lỗi. Chị…chị đến muộn.
Câu nói của nó bị ngắt quãng vì mệt, trời đang vào cuối thu se lạnh mà mồ hôi nó chảy ròng ròng ướt đẫm lưng áo. Nó vốn muốn đi sớm tiễn Phong nhưng lại nghĩ phải tặng cậu cái gì đó gọi là quà chia tay. Thế là nó lập tức chạy đi mua một quyển sổ nhỏ – mà hiện giờ nó để trong cái túi kia – rồi đạp xe đi hết tốc lực tới nhà cậu. Giữa đường, xe nó không hiểu sao lại dở chứng hỏng, loay hoay mãi chẳng sửa được, phải dắt xe một quãng dài mới có tiệm sửa. Nó gửi xe ở đấy rồi chạy bộ đi. Ai ngờ nó đến thì gia đình Phong đã đi rồi. Nó tức đến phát khóc, lại cố gạt nước mắt guồng chân chạy tiếp, một mạch chạy tới bến xe.
Phong nhìn nó, vừa mừng vừa giận:
– Ai cần chị tiễn? Đã muộn thì thôi đi. Chị chạy ra đây làm gì? Lỡ gặp chuyện gì thì sao?
Như cười làm hòa:
– Chị mà không tới, biết bao giờ lại gặp em được? À, chị có cái này tặng em. Tại vội quá chẳng biết mua gì nên chọn đại. Em đừng chê nhé.
Như đưa cho Phong cái túi, cậu nhận lấy mà tay run run. Bất chợt…cậu khóc. Như đấm nhẹ vào vai cậu trêu ghẹo:

– Xem kìa. Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Mười lăm nha, còn khóc nhè như trẻ con. Không xấu hổ à?
Nói thì nói thế nhưng sống mũi Như cũng đã cay cay và nước mắt nó rơi lúc nào không biết. Phong bướng bỉnh cãi lại:
– Chị còn lớn hơn em mà. Chị cũng khóc đấy thôi.
Xong, hai đứa chẳng biết nói gì nữa, cứ nhìn nhau lưu luyến. Mãi sau, bố Phong giục: “Xe sắp đến rồi! Hai mẹ con nhanh lên!” Lúc ấy, Như mới lau nước mắt nói:
– Thôi thế nhé! Đi giữ gìn sức khỏe đấy. Cố học cho giỏi, đừng có ham chơi. Nhớ viết thư cho chị. Nghỉ hè có rảnh về thăm chị nghe chưa?
Phong gật đầu:
– Chị cũng vậy. Cho em gửi lời chào ông bà. Em hứa sẽ sớm về thăm chị.
Xe đến bến, tài xế vừa mở cửa mọi người đã ùa lên. Bố Phong kéo tay cậu và bà Loan chen lên xe. Như nhìn theo tới khi cậu yên vị trên xe rồi, đưa tay vẫy vẫy. Phong vẫy chào lại, cố nở một nụ cười. Nụ cười tỏa nắng quen thuộc khiến Như khựng lại mấy giây. Xe chạy, nó vẫn còn đứng đó vẫy tay cho tới khi chiếc xe khuất sau khúc cua đường. Thế là nó đã xa Phong thật rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.