Đọc truyện Không Thể Đến Với Nhau – Chương 8: Người Cha Trở Về
Như hơi ngạc nhiên, sao Phong lại hỏi nó chuyện này? Lúc đầu nó còn tưởng cậu đùa, xong nhìn ánh mắt cậu tò mò xen lẫn chút gì mong ngóng, hồi hộp, nó biết cậu hỏi thật. Nghĩ một lát, nó lắc đầu:- Chưa. Em hỏi làm gì?
Phong rõ ràng không giấu nổi vui mừng, khóe môi kéo lên một nụ cười, hỏi tiếp:
– Thế nếu được chọn, chị muốn yêu một người như thế nào?
Như đắn đo khá lâu, đây là vấn đề lớn chứ không phải chuyện chơi đâu.
– Chị á? Chị cũng không biết. Nhưng chắc chắn phải lớn hơn chị ít nhất hai tuổi, chững chạc một chút. Như vậy mới có thể làm chỗ dựa cho người mình yêu.
Phong đang vui liền xụ mặt, ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước:
– Nhất định phải lớn hơn sao?
– Dĩ nhiên! Chị không thích yêu người bằng tuổi.
Phong hết sức chán nản, thở dài như ông cụ non. Như nhìn cậu mà bật cười:
– Em làm sao thế hả? Dở hơi à? Mà này, em trẻ con hỏi cái này làm gì hả? Lo học hành đi. Yêu với đương gì? Chị không muốn làm chị dâu sớm nha.
Phong chẳng mảy may vui lên với câu nói đùa của nó, cậu vẫn ngồi chăm chăm nhìn ra sông, bộ dạng thê thảm như vừa mất tiền, trông vừa tội vừa buồn cười. Như cũng không nói thêm nữa, cậu em này của nó càng lớn càng khó hiểu, nó đã không còn đoán được ý nghĩ của cậu như ngày xưa nữa. Hình như giữa hai người đang có một khoảng cách. Như biết điều đó nhưng lại không hiểu vì nguyên nhân gì, cũng không biết làm sao xóa đi khoảng cách ấy, chỉ đành mặc kệ. Đằng nào thì cậu là con trai, nó là con gái, rồi sẽ có một ngày hai người vĩnh viễn không thể bên nhau thân mật như bây giờ nữa.
Và quả thật, nó và cậu sắp phải xa nhau rồi. Bố Phong đã ra tù khá lâu, hiện tại đang muốn dẫn vợ con đi nơi khác. Thành kiến của hàng xóm láng giềng khiến gia đình Phong không thể sống yên. Bố cậu không kiếm nổi một công việc gì ở cái làng này. Cũng phải, đã mang tiếng ăn cắp vừa ra tù, ai mà dám nhận. Sau một thời gian suy tính, ông đã quyết định đưa cả nhà lên thành phố lập nghiệp. Tối hôm đó, khi đang ăn cơm, ông nói với vợ:
– Loan này, anh đã nghĩ kỹ rồi. Ở đây mãi thì không sống được đâu. Cả nhà mình phải đi thôi. Trước đây anh có quen một ông chủ trên thành phố. Ông ta rất tin và quý anh. Ngày trước nếu không vì hoàn cảnh anh cũng không rời xí nghiệp của ông ta đâu. Hôm trước anh vừa gửi thư cho ông ta, trình bày khó khăn hiện tại. Ông nói sẽ nhận anh về bất cứ lúc nào. Cho nên anh sẽ lo thủ tục chuyển trường cho con rồi mình đi. Hai mẹ con thấy thế nào?
Bà Loan nghe chồng nói xong, đáng lý phải vui vẻ đồng ý khi được đi khỏi cái làng nghèo khổ mà nhiều thị phi này, thì lại có vẻ lưỡng lự, bối rối. Bà hỏi lại chồng:
– Phải đi thật hả anh?
– Chứ em bảo ở đây sống kiểu gì? Ai cũng ghét mình, đi xin việc bị đuổi như đuổi tà, làm ăn lương thiện cũng không yên thân. Thằng Phong thì bị bạn bè xa lánh, em thì vất vả ngược xuôi mà chẳng được mấy đồng. Anh không muốn em và con phải khổ.
Bà Loan dĩ nhiên hiểu điều này, nhưng bà thực sự không nỡ rời xa nơi đây Bà không nói gì nữa, cúi xuống ăn tiếp, chỉ buồn buồn.
Phong cũng giống bà, cậu đang rất rối bời. Mấy năm qua sống trong tủi nhục, đi đến đâu cũng bị dè bỉu, mỉa mai, cậu rất muốn đi. Nhưng đi khỏi đây đồng nghĩa với việc cậu phải xa Như – người đã ở bên động viên, quan tâm cậu. Tình cảm cậu dành cho Như không còn đơn thuần là tình chị em hay bạn bè, nó ở một mức khác, chính cậu cũng không thể định nghĩa được. Cậu chỉ biết nếu bây giờ không có Như, cậu sẽ không thể vui vẻ được.
Suốt cả đêm hôm đó, cậu không ngủ được, cứ ngồi bên bàn học đăm chiêu. Mắt thì nhìn vào sách nhưng đầu thì toàn hình ảnh của Như. Cậu đã quá quen với việc có Như, một người yêu thương cậu hết mực, sẵn sàng chia sẻ với cậu mọi buồn vui. Theo lời bố cậu nói thì có lẽ chỉ mấy ngày nữa là phải đi rồi. Nhưng…
Chợt nghe có tiếng động, Phong nhìn ra thì thấy bà Loan đang đứng ở cửa buồng cậu. Bà từ từ đi vào, xoa đầu cậu hỏi:
– Nửa đêm rồi, con không ngủ sao?
Nghe giọng bà như nghẹt mũi, bấy giờ cậu mới để ý mắt bà đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ. Hình như là vừa khóc. Cậu lo lắng hỏi:
– Mẹ sao thế? Mẹ khóc à?
Bà lắc đầu, cố cười nhưng không được:
– Không sao. Còn con sao vẫn thức? Có phải không nỡ đi không? Không muốn xa con bé Như phải không?
Phong ngạc nhiên:
– Sao mẹ biết?
– Sao mẹ không biết? Con với con bé thân như hai chị em ruột còn gì. Mẹ thật cũng chẳng nỡ rời xa con bé. Nó xinh xắn, lại ngoan hiền. Giá mà…giá mà mẹ có đứa con gái như nó.
Phong nhăn trán khó hiểu. Từ trước đến nay Như vẫn luôn lãnh đạm với bà, chẳng tỏ vẻ gì là yêu quý bà cả. Sao bà lại có tình cảm đặc biệt với Như thế nhỉ? Cậu định hỏi tiếp thì bà đã vỗ vai cậu:
– Thôi ngủ sớm đi con trai. Mai còn đi học.
Rồi bà ra khỏi buồng, hình như còn vừa đi vừa khẽ lau nước mắt. Phong nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được thái độ của bà. Ngẫm lại, thực ra bà vẫn luôn rất quý Như, không cần để tâm Như có đáp trả hay không. Tạm cho rằng vì bà thấy Như dễ mến nên coi như con gái mình, nhưng cũng không cần lưu luyến tới vậy chứ. Mà thôi, không nghĩ nữa, chuyện người lớn cậu không hiểu được. Cậu với tay tắt đèn, đi ngủ. Lòng bồi hồi nghĩ đến ngày phải xa Như. Thật khó khăn! Thật buồn bã!
Mấy ngày sau đó, Phong mấy lần định nói với Như chuyện kia, xong lại chẳng thể mở lời được. Và thế là cậu cứ giấu Như. Tuy nhiên, Như chẳng phải đứa ngốc, quen Phong năm năm rồi, nó còn không hiểu cậu sao. Nó nhìn ra cậu có chuyện giấu nó, chỉ là không biết chuyện gì mà thôi.
Chiều hôm ấy, khi cả hai đang tưới rau trong vườn nhà Như, nó lên tiếng hỏi:
– Phong, em có chuyện muốn nói với chị phải không?
Phong giật mình ngẩng lên nhìn Như một thoáng rồi quay đi, tránh ánh mắt dò hỏi của nó. Như càng chắc chắn hơn với dự đoán của mình:
– Có chuyện gì sao không nói? Không coi chị là chị em nữa hả?