Đọc truyện Không Thể Đến Với Nhau – Chương 26: Một Cô Gái Trẻ Tên Ngọc
Nói xong, Ngân cùng hai tên kia ra ngoài. Như chậm chạp đứng lên thử xem xét căn phòng, mở tủ ra nhìn. Bên trong đúng là có quần áo nhưng cái nào cũng hở hang, lố lăng. Tuy nhiên, Như không có sự lựa chọn nào khác. Vì dù gì thì cũng hơn đống giẻ rách cô đang khoác trên người.
Như đẩy cửa phòng tắm bước vào, vừa chật chội vừa cũ kỹ, hình như lâu rồi không có ai dùng. Cũng may nước vẫn chảy đều. Như đứng yên để nước lạnh xối lên người mình, cô không dám kỳ cọ mạnh tay vì trên người còn chằng chéo một đống thương tích do cây roi da của Tiến để lại. Cô phải tắm thật vội vàng rồi ra khỏi đó, quăng mình lên giường nằm nghĩ ngợi.
Cô phải làm gì đây? Bọn chúng sẽ làm gì cô? Cô làm sao sống ở cái chốn nhơ nhớp này?
Nhìn lại mình, Như tự thấy xấu hổ. Cái quần ngắn đến không thể ngắn hơn, cái áo phô gần nửa bộ ngực ra ngoài. Cô kéo vội tấm chăn ố vàng dưới cuối giường đắp lên người dù biết cũng chẳng có ai nhìn. Nếu cô không sớm thoát khỏi đây thì không biết sẽ còn bị chà đạp thành cái dạng gì nữa. Nhưng nơi đây kín mít, cửa sổ còn chẳng có, cửa bên ngoài thì bị Ngân khóa trái. Như nhận ra một điều, nơi này là có vào mà không có ra.
Như nhìn quanh phòng, không gian mờ tối không phân định được thời gian. Khắp nơi xông lên mùi ẩm mốc cũ kỹ của những gian phòng kín lâu ngày không ai vào. Một mình Như nằm trên chiếc giường sơ sài với tấm chăn mỏng, cô đơn và lạnh lẽo vô cùng. Cô tủi thân khóc lóc không thôi. Cuộc đời cô sẽ ra sao? Cô càng lúc càng hối hận về cái ngày cô quyết định bỏ đi, càng thấy yêu Phong, nhớ Phong nhiều hơn. Anh yêu cô chân thành, vậy mà cô bỏ anh để rồi gặp tên Tiến sở khanh kia. Còn có mẹ cô nữa, bà tuy đã rời xa cô hai mươi năm trời nhưng chí ít tình cảm bà dành cho cô là thật, sẽ không để cô chịu tổn thương giày vò. Bọn người độc ác ở đây, có ai thương xót đoái hoài đến cô? Ai biết được bọn chúng sẽ đối xử với cô tàn tệ đến mức nào? Sao cô lại ngu ngốc như vậy, sao lại từ bỏ hạnh phúc để lao vào con đường đau khổ này chứ?
Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng mở khóa lách cách. Cô run rẩy nhìn ra cửa, là bọn chúng sao?
Không, không phải Ngân hay hai tên áo đen mà là một cô gái trẻ măng, chắc phải trẻ hơn Như. Trên gương mặt ngây thơ một tầng dày phấn son, mái tóc nhuộm đỏ hoe xõa ngang vai. Trang phục trên người cô gái cũng cắt xẻ lung tung không khác Ngân là bao. Trên tay cô gái bưng một cái khay có bát cơm, một đôi đũa và một chai nước.
Cô gái lạ mỉm cười chào Như, giọng nói thánh thót như tiếng chim buổi sớm:
– Chị là Như phải không?
Như không đáp, im lặng ngó cô gái trân trân. Cô không thể hiểu nổi sao ở nơi này lại có cô gái trẻ thế này. Giọng nói nụ cười đều toát lên vẻ ngây thơ thánh thiện, hoàn toàn không ăn nhập với ngoại hình hiện tại.
Cô gái để khay xuống giường, kéo tay Như bảo:
– Chị đừng sợ. Em đến đưa cơm cho chị thôi. Em là Ngọc.
Như rụt rè rút tay ra, ngồi xa Ngọc một chút. Nó đưa cho cô bát cơm cùng đôi đũa bảo ăn, nhìn cô khen:
– Chị thật xinh.
Như nghĩ một hồi, đưa bát cơm lên ăn. Vừa ăn vừa hỏi:
– Cô là người…người ở đây sao? Sao cô biết tôi?
– Em biết chứ, cô chủ nói cho em biết. Em cũng là gái ở đây. Chị thấy em trẻ quá đúng không? Em mới mười tám tuổi mà.
Như suýt chút nữa phun hết cơm trong miệng ra ngoài. Mười tám tuổi sao? Còn trẻ như vậy mà đã…
Ngọc có lẽ đoán được cô đang nghĩ gì, nó vẫn cười nhưng trong giọng cười lại có phần chua xót. Nó nói:
– Trước đây ở quê em cũng có bố mẹ, được học hành đàng hoàng tử tế. Nhưng sau bố mẹ em mất, em lang thang lên thành phố tìm việc. Em cũng giống chị, bị tên Tiến đó lừa bán cho cô chủ.
Như nghe trong lòng uất nghẹn. Lại là tên khốn nạn ấy. Hắn đang tâm lừa gạt cô gái trẻ tuổi như Ngọc, đúng là không bằng cầm thú! Như buột miệng mắng:
– Tên khốn đó! Hắn là đồ sở khanh, tôi hận hắn.
Ngọc lắc đầu, trong ánh mắt ngập tràn tiếc nuối:
– Có hận thì làm được gì? Do mình nhẹ dạ cả tin thôi. Em ở đây nửa năm rồi, hận gì cũng tan sạch sành sanh rồi.
Như không biết nói gì hơn, cắm cúi ăn. Hai người rơi vào một khoảng yên lặng, mỗi người một ý nghĩ.
Khi cô ăn xong, Ngọc để lại chia nước cho cô rồi bưng khay đi. Nghĩ thế nào, nó quay lại nói:
– Chị Như này, em thấy chị nên nghe lời cô chủ thì hơn. Ngày mai cô chủ sẽ tới tìm chị. Đừng cãi lại nhé.
Như ngạc nhiên:
– Tại sao?
– Hồi trước em cũng chống cự ghê lắm, nhưng giờ không dám nữa. Là người cùng cảnh ngộ, em khuyên chị nên nghe lời là tốt.
Như quả quyết:
– Không! Chị không thể – cô bất giác thay đổi xưng hô. Có lẽ cùng cảnh nên dễ trở nên thân thiết – chị sẽ không thuận theo cô ta. Cùng lắm bị đánh chết chứ gì. Chị không sợ.
Ngọc không nói thêm câu nào, thở dài lắc đầu quay đi.
Như thoáng lo lắng. Bọn chúng dùng thủ đoạn gì mà Ngọc phải nghe theo như vậy? Cô suy đoán mãi, cùng lắm chắc cũng chỉ đánh cô như Tiến thôi chứ gì. Mà nếu thế thật thì cô chịu được. Chỉ cần không phải làm gái mại dâm, dù có hành hạ cỡ nào cô cũng chịu.
Tối hôm đó, cô ngủ một giấc không an lành chút nào. Lúc thì mơ thấy ác mộng, lúc lại cựa mình chạm phải những vết lằn trên người đau rát. Cứ vậy suốt đêm, Như cứ thức rồi ngủ, ngủ rồi lại thức, mãi cho tới khi trời sáng.
Thực ra Như cũng không biết sáng lúc nào. Bởi tầng hầm tối tăm ẩm thấp ngày cũng như đêm. Chẳng qua cô nghe tiếng mở khóa cửa mới đoán ra thôi. Cứ tưởng Ngọc tới mang bữa sáng, ai ngờ lại là Ngân cùng hai tên áo đen hôm qua. Như run run ngồi trên giường, tay túm lấy chăn mỏng che đi cơ thể của mình, ánh mắt lo âu nhưng đầy bướng bỉnh nhìn Ngân.
Ả khoanh tay trước ngực hỏi cô:
– Sao rồi? Nghỉ ngơi một ngày đủ rồi nhỉ? Hôm nay bắt đầu làm việc được chưa?
Như tìm cớ:
– Trên người tôi có vết bầm, tôi không làm.
Ngân cười khẩy:
– Nhìn lại đi cưng, mấy vết đó lặn lâu rồi. Cưng nghĩ thằng Tiến nó sẽ để lại dấu vết như thế sao?
Như giật mình nhìn lại, quả thật mấy dấu lằn đã mất sạch như chưa từng tồn tại. Thế là thế nào? Rõ ràng tối qua còn…
Ngân nói:
– Thôi đi đừng có giả vờ, mau đứng dậy ra ngoài làm việc.
Như giận dữ hét:
– Không! Tôi không làm! Tôi không nghe theo các người đâu!
Ngân bình thản không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Như, ả chậm rãi buông từng tiếng:
– Cưng có chắc là không muốn không? Chị đã cảnh cáo em rồi mà, em không nhớ sao? À, hôm qua con Ngọc đưa cơm cho em đúng không? Hồi đầu nó còn ương bướng hơn em cơ, nhưng giờ ngoan rồi đấy. Chị…
– Không! – Như chen ngang lời ả, quát – Các người là đồ xấu xa. Tôi không nghe đâu. Có giỏi thì đánh tôi đi, giết tôi tôi cũng không nghe.
Đôi môi đỏ mọng của Ngân nhếch lên mang ý cười nhạt:
– Có chắc không? Em còn chưa biết chị sẽ làm gì em mà. Cho em thêm một cơ hội nữa. Nghe hay không?
– Không!
– Chà, ngoan cố gớm nhỉ. Thế đừng trách chị nhé!
*************************************************************************************************************************************************
Ngắn thôi!