Đọc truyện Không Thể Đến Với Nhau – Chương 25: Người Phụ Nữ Tên Ngân
Tiến cúp máy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường thảnh thơi nhìn bộ dạng thê thảm của Như. Cô đã đau đến cùng cực, không còn hơi sức vùng vẫy nữa, chỉ im lặng khóc. Mọi đau khổ cô từng nếm trải hai mươi năm qua cũng không sánh được cảm giác trong lòng cô lúc này. Căm phẫn có, tủi nhục có, yêu thương có, hối hận có, tuyệt vọng có và cả tiếc nuối cũng có. Bấy nhiêu cảm xúc hỗn độn hòa vào nhau làm thành thứ vị chua chát đắng cay khôn tả. Đời cô rồi sẽ ra sao đây? Có khi nào còn tìm thấy lối thoát nữa hay không?
Tiếng còi xe ô tô vang vọng từ bên ngoài khiến cô chợt giật mình. Tiếng còi xe ngày nào cô cũng nghe nhưng sao hôm nay nó lại có cái mãnh lực uy hiếp lạ lùng, như tiếng gọi của viên cai ngục với người tử tù đang nằm chờ chết. Giá cô được chết thì lại may, đằng này còn khủng khiếp hơn cái chết.
Tiến đứng dậy, đi xuống đón khách. Trước khi ra khỏi cửa còn ngoái lại nhìn Như cười tà. Cô quay đi nơi khác, không muốn nhìn bản mặt đê tiện đó.
Năm phút sau, Tiến quay lại cùng với ba người nữa. Thoạt nhìn, Như đã biết hy vọng trốn thoát của mình coi như chấm dứt. Một người phụ nữ khoảng trên ba mươi tuổi, xinh đẹp nhưng lại mang dáng vẻ phóng đãng giang hồ. Ả mặc một bộ đồ vô cùng hở hang, phô ra những khoảng da thịt trắng ngần. Gương mặt phủ một tầng phấn dày, đôi mắt nâu quyến rũ ma mị dưới hàng mi cong vút, dám chắc sẽ làm điêu đứng bao trái tim đàn ông. Theo sau ả còn có hai người cao to lực lưỡng, cao hơn Tiến rất nhiều. Hai người đều mặc đồ đen, khoanh tay đứng nghiêm chỉnh như hai pho tượng lực sĩ đặt trong phòng.
Tiến tươi cười nói với người phụ nữ:
– Chị Ngân, thấy sao?
Ngân sau khi đi một vòng quanh giường ngắm nghía Như, gật gật đầu ra chiều hài lòng:
– Tốt! Rất tốt! Dạo này chú có vẻ lên tay đấy. Kiếm đâu được đứa ngon thế? Xinh, dáng chuẩn mà lại còn trinh. Chị phục chú thật.
– Gặp may thôi chị ơi.
Sau đó, Ngân và Tiến cùng nhau kì kèo trả giá. Như nằm nghe mà trong lòng chua xót. Cô bị người ta làm nhục, hành hạ rồi còn bị coi như món hàng hóa đem ra mua bán. Thật là tủi cực!
Câu nói cuối cùng của Ngân đập vào tai Như, triệt để xóa sạch mọi ý nghĩ muốn trốn chạy sắp nảy ra trong đầu cô.
– Bướng cũng được. Chú biết chị mà. Chị sẽ làm cho nó phải ngoan ngoãn. Hai tuần sau chị sẽ cho chú thấy. Nó đừng hòng thoát khỏi tay chị.
Ngân ngoắc tay ra hiệu cho hai tên đi theo, bọn chúng gật đầu đi đến bên giường, rất nhanh cởi còng tay cho Như. Không để cô kịp vùng vẫy chúng đã lấy được sợi dây trói quặt hai tay Như ra đằng sau. Một tên vác cô lên vai, coi nhẹ nhàng như không. Như biết có chống cự cũng vô ích, đành để mặc bọn chúng. Bất quá bộ quần áo tả tơi trên người khiến cô xấu hổ thôi chứ trong đầu cô lúc này chẳng có ý niệm gì. Cô thừa hiểu không thể mong có ai đến cứu cô được, đời cô xem như chấm hết từ đây.
Hai tên áo đen đẩy cô lên ghế sau xe ô tô ngồi với Ngân, còn bọn chúng ngồi ghế trước. Như mệt mỏi, tuyệt vọng tựa đầu vào khung cửa kính, mắt thẫn thờ không điểm nhìn, nước mắt cũng không rơi nữa, cô im lặng như người đã chết.
Ngân nhìn cô cười cười, giọng nói ngọt ngào lạ thường rót vào tai cô:
– Em yên tâm đi, chỉ cần em ngoan, chịu nghe lời thì chị sẽ không bạc đãi em đâu. Em làm chỗ chị, vừa được ăn ngon mặc đẹp lại có tiền, chả sướng gấp vạn lần đi làm ô sin sao?
Như không phản ứng, bỏ ngoài tai những lời dơ bẩn kia. Bị bán đi làm gái mà còn sung sướng được thì ai cũng làm rồi, đâu có chuyện bắt cóc lừa bán chứ.
Ngân thấy cô thờ ơ cũng không tức giận, vẫn tiếp tục dỗ ngọt:
– Em xem, em đẹp thế này. Chị đây còn ghen tị với em đấy. Em mà nghe chị thì đại gia theo em nườm nượp, tiền tiêu không phải nghĩ. – rồi Ngân đổi sang giọng dọa nạt – Nhưng nếu em có ý chống lại thì đừng trách chị đây độc ác.
Ánh mắt sắc lẹm của ả khiến cô rùng mình. Một người phụ nữ xinh đẹp sao lại nham hiểm đến mức này? Vừa ngọt ngào đó đã quay sang đe nẹt, dọa dẫm. Như dám chắc ả sẽ không buông tha cô đâu.
Như đưa mắt nhìn ra cửa kính xe hơi, cố gắng không để ý đến Ngân. Trời hôm nay thật đẹp. Nắng vàng trải khắp nơi. Gió đu đưa những hàng cây ven đường làm một màn mưa lá rụng lả tả. Trời như muốn trêu ngươi bày ra một cảnh mỹ miều của tự do trước mắt một con người sắp bị cầm tù.
Đi khoảng hai mươi phút thì xe dừng trước một quán karaoke vô cùng sang trọng, thuộc loại cao cấp của thành phố này: Karaoke KNs. Bề ngoài là vậy chứ bên trong chẳng khác gì động mại dâm cả. Cái nhơ bẩn gớm ghiếc luôn được che đậy bởi những thứ hào nhoáng như vậy đấy.
Như được đưa vào một căn phòng dưới tầng hầm, nằm giữa một dãy phòng liền nhau mà hình như phòng nào cũng như nhau. Trong phòng chỉ đơn giản có một cái giường, một tủ quần áo, một cánh cửa nữa chắc là cửa phòng tắm, một cái giá sắt kì quặc trông như xà đơn nhưng thấp hơn nhiều mà Như không biết dùng để làm gì. Hai tên áo đen cởi trói cho Như, bỏ cái thứ đang bịt miệng Như ra. Ngân chỉ tay vào tủ đồ bảo Như:
– Trong tủ này có vài bộ quần áo đấy. Em tắm rồi thay đi. Sau này có thời gian chị sẽ sắm thêm. Nên nhớ, em không thoát được đâu.
*************************************************************************************************************************************************
Thôi, chấm hết rồi.