Đọc truyện Không Thể Chạm Tới – Chương 23
Xã hội ngày nay vẫn còn nhiều định kiến với bệnh trầm cảm, tôi đã từng thấy không ít bậc cha mẹ sau khi biết được con của họ bị chuẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, họ chỉ đơn giản cho rằng đó là do những đứa trẻ ấy suy nghĩ lung tung mà thôi.
Nhưng thực tế, đó không chỉ là tâm trạng căng thẳng, cũng không phải là do tính cách, càng không phải là chuyện chỉ cần nghĩ thông suốt một chút là có thể giải quyết được.
Nó là bệnh.
Trong suy nghĩ của Tần Sở, tuy anh không mang theo định kiến đó, nhưng anh vẫn chưa phân biệt được giữa tinh thần căng thẳng và trầm cảm.
Huống hồ thái độ của bác sĩ Lâm đối với anh không được tốt lắm, nghe đến những lời này sắc mặc lập tức trầm xuống.
Môi hắn hơi động, cứ bình tĩnh ngồi đó nhìn Tần Sở nhưng lại tràn đầy châm chọc.
Tần Sở nhíu mày, dường như muốn mở miệng nói gì đó thì Lâm Húc Phi lại cười khẽ một tiếng.
Tôi thất thần nhìn bọn họ, sợ giây kế tiếp bác sĩ Lâm sẽ nói cho Tần Sở biết về cái chết của tôi.
Tôi cố gắng muốn trấn tĩnh bản thân một chút, nếu Lâm Húc Phi nhìn thấy bức thư tôi để lại lúc trước, hẳn hắn sẽ thay tôi hoàn thành di nguyện cuối cùng mới đúng…!
Nhưng dù vậy tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Cho đến khi không khí xung quanh như bị hút hết, bác sĩ Lâm mới chậm rãi mở miệng.
“Tôi không những là bác sĩ chữa trị của An Trạch mà còn là bạn của cậu ấy.”
Giọng hắn ngày càng thấp, mí mắt cũng hơi rũ xuống.
Ngay khi ngước lên nhìn Tần Sở, thoáng chốc đã lấy lại sợ bình tĩnh, chỉ là nhìn có chút mỏi mệt.
“Nếu anh đã có thể nghĩ như thế thì quá tốt.
Chuyện mà An Trạch đã làm sai, mười năm nay đã trả lại đủ rồi, hơn thế nữa cậu ấy còn nghiêm túc với anh như vậy.”
“Khi ấy cậu ấy đến tìm tôi nói là muốn đi Mỹ tiếp tục việc học.
Chuyện chi tiết hơn tôi không rõ, nếu muốn biết thêm gì anh cứ đi tìm mà hỏi.”
“Nếu như tìm được cậu ấy, chúc hai người…hạnh phúc.”
Hắn thốt ra câu cuối cùng một cách cực kỳ chậm, có vẻ hơi gian nan.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, lúc này đây mới nhận ra Lâm Húc Phi đang bảo vệ bí mất nhỏ cho tôi.
Bí mật cuối cùng.
Tâm trạng đang rối loạn đột nhiên bình tình lại, tôi hơi cúi đầu, nhỏ giọng lí nhí “Cảm ơn.”
Trái tim căng chặt nãy đến giờ rốt cuộc cũng buông lỏng ra, tôi vừa không hy vọng Tần Sở biết chuyện tôi tự sát cũng vừa không mong bác sĩ Lâm biết được.
Chỉ cần vừa nghĩ đến hắn đã toàn tâm toàn ý giúp tôi làm trị liệu tâm lý trong suốt ba năm, lồng ngực không ngăn được chua xót.
Hắn nỗ lực như vậy, nghiêm túc, chấp nhất muốn giúp tôi thoát ra khỏi vũng bệnh trầm cảm, ba năm qua hắn chưa bao giờ có ý định từ bỏ tôi, mà tôi cuối cùng lại từ bỏ mình.
Tôi có lỗi với hắn.
Câu “Cảm ơn” ban đầu sau một khoảng trầm mặc lại biến thành câu “Xin lỗi.”, nhưng cho dù tôi có nói gì đi nữa hắn đều không thể nghe được.
Có vẻ Tần Sở hiểu được tâm trạng của Lâm Húc Phi nên không vì thái độ kiếm chuyện từ nãy đến giờ chọc tức, anh trịnh trọng gật đầu.
Tuy nhiên anh cũng không còn vẻ hoàn toàn tự tin như trước nữa mà lúc nói cảm ơn với Lâm Húc Phi chân mày vẫn còn nhíu chặt lại.
Chắc là vụ bệnh trầm cảm của tôi làm anh bực mình rồi.
Nhìn màu đen phản chiếu của tập hồ sơ trước mặt, tôi không khỏi khẽ thở dài.
Lâm Húc Phi coi bộ không tính nói thêm bất cứ điều gì với Tần Sở, mà Tần Sở cũng không hỏi gì nữa.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua bác sĩ Lâm mới chậm chạp đi theo sau Tần Sở.
Vừa ra khỏi văn phòng bác sĩ, sắc mặt Tần Sở càng trở nên nghiêm trọng, bước chân đi đường cũng chậm hơn bình thường, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Dọc theo hai bên hành lang ngồi chật cứng người chờ khám bệnh.
Màn hình lớn giữa sảnh đang phát tin tức đăng ký khám chữa.
Hai bên treo hai cái ti vi LCD nhỏ phát video phổ cập các kiến thức thông thường của y học.
Sự thật là chả ai thèm xem mấy cái video kiểu như này, phụ huynh lo dỗ con cái khóc om sòm, người lớn chờ khám bệnh cũng chỉ lo cúi đầu lướt điện thoại.
Tần Sở không để ý lắm, dù sao xung quanh cũng nhộn nhịp như vậy, nếu không nghe kỹ sẽ không nghe đến tiếng ti vi phát ra đâu.
Anh vẫn cắm cúi đi về phía trước, khuôn mặt vẫn trầm như cũ.
Tôi đuổi theo bóng anh, muốn nói câu an ủi gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời.
Như là theo ý muốn tôi, thời điểm đang lo lắng nhìn một bên sườn mặt của anh, Tần Sở đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh lập tức trở nên sốt ruột, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn trái nhìn phải rồi cuối cùng tầm mắt dừng lại trên màn hình ti vi nhỏ ở trên tường.
Tôi nhìn theo tầm mắt anh chợt ngây ngẩn cả người.
Âm thanh vừa rồi còn hơi mông lung đã rõ ràng hơn, trong ti vi tôi mặc một chiếc áo blouse trắng trước ngực có in lo go bệnh viện đội mũ y tá màu trắng ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, nghiêm túc tuyên truyền về sự khác nhau giữa cảm lạnh thông thường và cảm lạnh do virus gây ra.
Bản ghi hình này quay cũng được hơn hai năm trước, không ngờ tới tận giờ vẫn còn được phát sóng.
“…Uống thuốc trước khi bị cảm không có tác dùng phòng bệnh, rất nhiều bệnh nhân đã có ý nghĩ sai lầm này…”
Tôi ở trong ti vi đang nói, sau mỗi một câu đều hay cười ngại ngùng, cũng chủ yếu là do bị chủ nhiệm khoa lôi kéo quay cho bằng được nên cũng có hơi ngại.
Khi ấy tinh thần tôi vẫn được coi như là ổn, chắc là vừa mới ăn trưa xong nên môi ửng hồng răng trắng sáng.
Lúc video vừa phát ra đã thu được hưởng ứng rất tích cực từ mọi người, không ít đồng nghiệp trêu tôi, nói là cái dáng vẻ của tôi đây có khi lại thu hút đông đảo bệnh nhân nữ đến bệnh viện chúng ta khám cũng nên.
Nhớ đến chuyện quá khứ, khóe môi tôi không nhịn được cong lên một chút.
Nhưng nghĩ lại đã qua hai năm rồi, giờ đây cảnh còn người mất, trong lòng lại trào dâng lên bi thương.
Tần Sở còn ngơ ngẩn nhìn tôi trong màn hình ti vi, hô hấp như đều dừng lại.
Anh há miệng thở dốc, như là đang lẩm bẩm tên của tôi nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
Phần ghi hình của tôi không dài lắm, sau mười phút lại đổi thành chuyên mục của bác sĩ còn lại.
Chỉ trong mười phút này, Tần Sở vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình ti vi, tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh không biểu hiện ra mặt sự nhu hòa hay hoài niệm, ngược lại càng thêm u uất buồn bực.
“An Trạch…” Anh bỗng nhiên thở dài thật mạnh, bước nhanh ra cửa bệnh viện.
Tôi hoang mang song cũng chạy bước nhỏ theo phía sau anh.
Nguyên ngày hôm nay đã ngược xuôi từ thành phố khác về đây, còn chạy đến bệnh viện một chuyến.
Đến khi Tần Sở về được nhà cũng đã 7 giờ tối, vừa mở cửa một cái, Cầu Cầu nhanh nhẹn phe phẩy cái đuôi nhào về phía tôi, may là tôi đứng sau lưng Tần Sở nên mục tiêu của nó cuối cùng là bổ nhào vào người Tần Sở.
“Đói bụng sao, chờ chút, tao đi lấy…”
Đã quen chăm sóc Cầu Cầu, anh trực tiếp cầm chén đựng thức ăn của Cầu Cầu đi vào nhà bếp.
Cầu Cầu dường như có chút sốt ruột, không ngừng ử ử vài tiếng thút thít dễ cưng.
Tôi nhớ đến ánh mắt lưu luyến bịn rịn của nó khi rời đi hồi sáng, ngồi xổm xuống vuốt ve lớp lông trắng tinh, vừa an ủi vừa nhéo nhéo lỗ tai nó.
“Ngoan, Cầu Cầu ngoan…”
Lúc này Tần Sở đã rửa sạch chén rồi đổ thức ăn cho chó vào đầy.
Tôi thấy gương mặt anh vẫn còn hằn một vẻ buồn bực như trước, nhưng khi với Cầu Cầu lại thật sự có kiên nhẫn rửa sạch chén cơm cho nó.
“Hôm nay chắc mày thất vọng lắm phải không?” đem rác để bên ngoài cửa, Tần Sở đột nhiên hỏi Cầu Cầu một câu.
Cầu Cầu vốn đang cúi đầu cắn cắn hạt khô, nghe vậy hơi tạm dừng một lát sau đó lại chuyên tâm cắn tiếp, hoàn toàn không có ý định quan tâm tới anh nói gì.
Tần Sở thở dài một hơi.
Tuy vậy hắn cũng không trông mong vào Cầu Cầu có thể đáp lại mình, ngồi xổm xuống xoa xoa bộ lông mềm trên thân nó, lại khẽ thở dài.
“Sao lại như vậy…Em ấy bị trầm cảm ba năm, tao lại không hề phát hiện ra…”
Ánh mắt anh toát lên vẻ mờ mịt, có lẽ là đang nhớ lại chuyện của ba năm qua.
Tay anh vẫn đặt trên đầu Cầu Cầu, Cầu Cầu có vẻ không được thoải mái lắm, ngước mắt lên trừng anh một lúc, nhưng cũng không tránh đi mà vùi đầu ăn tiếp.
Tôi ngồi kế xuống kế bên anh, một tay chống cằm.
Lông mày anh rất rậm, nhưng vì thường xuyên cau có nên chính giữa bị in 3 vạch nếp nhăn, tôi nhìn qua sườn mặt anh, chợt nhận ra khóe mắt Tần Sở đã hằn lên vài dấu chân chim.
Anh vẫn là người đàn ông đẹp trai nhất trong lòng tôi, chẳng biết từ bao giờ thời gian đã in đầy dấu vết lên con người đó, tôi toan đưa tay muốn giúp anh xoa thẳng những nếp nhăn, ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm vào anh, Cầu Cầu lại bất mãn “Gâu” một tiếng.
Tôi và Tần Sở đều sửng sốt.
Nó trông có vẻ hơi khó ở, chắc vẫn còn oán hờn tôi bỏ nó ở nhà một mình.
Nó cố gắng trừng lấy le với Tần Sở nhưng đôi mắt nhỏ xíu kia thật sự là chả có tí uy hiếp nào, thậm chí còn như đang ngu xuẩn bán manh ấy.
Có thể do Tần Sở không có lấy miếng nào gọi là sợ hãi hay hết hồn gì đó nên Cầu Cầu lại phẫn nộ gào lên thêm hai tiếng nữa.
Hồi tưởng của Tần Sở bị cắt đứt, thẫn thờ chớp mắt, sau tầm mắt mới ngưng lại trên người Cầu Cầu.
“Động dục à…”
Anh có chút hoang mang lẩm bẩm.
Tôi hơi ngạc nhiên, rồi không nhìn được bật cười.
Cầu Cầu đã bị tôi mang đi triệt sản từ sớm, sao có thể động dục được? Quả nhiên ngay sau đó nó tức tối “Gâu” một tiếng, còn muốn cắn luôn ống quần Tần Sở.
“Ngày mai đến cửa hàng thú cưng xem sao đi…”
Mặc dù khuôn mặt anh vẫn còn thấm vẻ ưu sầu, nhưng khi bị Cầu Cầu làm phiền trông anh lại đỡ hơn rất nhiều.
Cầu Cầu còn đang gào trong giận dữ, hẳn là do câu “Động dục” kia kích thích tâm hồn yếu đuối của nó, điên cuồng nhảy loạn xạ trên đất.
Bộ dạng này của Cầu Cầu ngược lại rất giống với dáng vẻ hoạt bát trước khi xảy ra tai nạn xe.
Tôi cười đưa tay đè đầu nó lại, đương nhiên nó mới miễn cưỡng ngồi yên lại, sau khi cọ cái đuôi vào người tôi một lúc nó mới chán chường bò đến nằm trên thảm.
Tần Sở đã đi ra ngoài ban công, tôi đứng từ xa nhìn anh, muốn qua đó với anh một lát, nhưng vừa quay đầu đi đã nghe tiếng thút thít của Cầu Cầu.
Tôi lo lắng đến xem nó làm sao, nó lại im bặt ngay lập tức xong lại nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ vô tội.
“Thôi được rồi…” tôi hiểu ý của Cầu Cầu, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh giúp nó xoa xoa lưng, Tần Sở ngoài ban công hình như đang chăm thuốc, nhưng chỉ cần tôi vừa liếc mắt qua xem thôi thì Cầu Cầu liền dùng chân khều khều chân tôi.
Tôi bất đắc dĩ đành phải ngồi một chỗ cúi đầu cẩn thận giúp nó chải lông trên mình.
–
– Hết chương 23 -.