Không Thể Chạm Tới

Chương 22


Đọc truyện Không Thể Chạm Tới – Chương 22


“Anh có biết Cố An Trạch bị trầm cảm mức độ nặng không?”
Hắn mím môi, trên mặt là vẻ lạnh nhạt chuyên nghiệp, ánh đèn trắng nhàn nhạt của văn phòng phản chiếu lên cặp kính càng khiến người ta bất an.

Mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng khi trực tiếp đối mặt, tim vẫn đập lỡ một nhịp.

Tôi không muốn cho anh biết…!
Tôi gần như là sợ hãi không thôi khẩn trương nhìn về phía Tần Sở, trái tim như muốn bay ra khỏi lòng ngực, cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa.

Ba năm cuối, ngoại trừ bác sĩ Lâm, tôi chưa từng nói chuyện này với ai khác.

Tôi sợ bọn họ sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, sợ Tần Sở cho rằng tôi lại cố tình làm trò ma quỷ gì đó.

Tôi cố gắng giả vờ như bình thường, cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Vậy mà giờ đây, ngay cả cái cuối cùng này cũng không còn.

Tôi có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình đang đập bên tai, chỉ là một cái chớp mắt, lại khó khăn đến nỗi như đã trôi qua rất lâu vậy.

Tôi có chút ngơ ngẩn nhìn Tần Sở, thấy anh nhíu chặt mày, trong mắt hiện là vẻ khó tin.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt của anh lại trầm xuống, giọng nói mang theo chút giận dữ: “Cậu đang nói gì vậy? nếu cậu muốn gạt tôi thì không c….”
Bình thường anh tuyệt đối sẽ không bất lịch sự như thế, nhưng mà hiện tại lại tức tới nỗi nghi ngờ cả lời đối phương vừa nói.

Anh hình như không tin lời Lâm Húc Phi, mà tôi bên này lại mơ hồ cảm thấy đằng sau sự tức giận ấy là một loại hoảng sợ không nói rõ được.

Tôi có chút lo lắng nhìn bác sĩ Lâm, hy vọng hắn đừng có thêm ấn tượng xấu với Tần Sở sau chuyện này.

Chắc có lẽ là vì liên quan đến tôi nên thái độ hắn đối với Tần Sở không mấy thân thiện, thấy dáng vẻ tức giận của anh, mắt hắn lạnh xuống.

“Tôi không cần phải gạt anh làm gì.” Hắn mở ngăn kéo, từ bên trong lôi ra một tập hồ sơ màu đen, đặt xuống trước mặt Tần Sở.

Tần Sở kinh ngạc nhìn tập hồ sơ, trong tức khắc như tất cả sức lực đều bị rút đi.

Còn tôi, một giây khi vừa nhìn thấy mảng màu đen ấy, ngực cũng lập tức lạnh đi.

Hắn đã biết.

Túi hồ sơ màu đen, là dùng để đựng bệnh án của những bệnh nhân đã tử vong.


Lâm Húc Phi đã biết.

Tần Sở thì không biết những thứ như vậy trong bệnh viện, trong mắt anh lộ ra vẻ mờ mịt, tựa như đang tự hỏi tại sao tôi lại mắc bệnh trầm cảm.

Lâm Húc Phi vẫn mang khuôn mặt bình tĩnh, hắn cầm ly giấy lên nhấp một ngụm nước, âm thanh lạnh lùng: “Trong đó là bệnh án, đã chuẩn đoán ra từ ba năm trước, anh có thể xem qua thử.”
Tay Tần Sở hơi phát run, anh chậm rãi mở sợi chỉ trên nút thắt vòng ra.

Cứng ngắc mở túi hồ sơ, mang toàn bộ giấy tờ liên quan đến bệnh án ra.

Một xấp thật dày.

Trên cùng là tờ chuẩn đoán kèm xác nhận tiền sử bệnh của tôi, góc bên trái có dán ảnh đen trắng chụp khuôn mặt tôi, cứ như là điềm báo gì đó.

Những dòng đầy mấy từ chuyên nghiệp này nọ Tần Sở không hiểu lắm, nhưng mấy từ như “thấy có lỗi”, “tự sát”, ” mất ngủ”, “tự ti, mặc cảm” đều đủ để khiến anh cảm thấy bất an.

Lúc đầu anh còn cố gắng đọc từng chữ một, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng càng về sau lại càng hoảng loạn không còn kiên nhẫn nữa.

Anh lật hẳn đến trang cuối của bản ghi đầu tiên.

“Bước đầu chuẩn đoán: Trầm cảm mức độ trung bình, đề nghị phối hợp với thuốc và tâm lý trị liệu.”
Tần Sở sững sờ.

“Làm sao có thể…” hắn lẩm bẩm, bộ dạng hoàn toàn không thể tin được.

Sau lại như nghĩ đến điều gì đó, lại hoảng loạn xem ngày ghi phía dưới.

“23/01/2013”
Đúng thật là ba năm trước.

Sao có thể được?
Nếu Cố An Trạch bị trầm cảm trong ba năm, sao hắn lại không nhận thấy được?
Tần Sở cố gắng nhớ lại chuyện từ ba năm trước để tìm cái gì đó phản bác lại thứ bệnh án điên khùng này, nhưng mà hắn hoảng hốt nhớ ra, tết nguyên đán ba năm trước, là vừa đúng lúc Hứa Tử Mặc từ Anh trở về Trung Quốc.

Hắn đã làm cái gì?
Hắn mỗi ngày đều ở bên Hứa Tử Mặc, đến nhà cũng không muốn về chứ đừng nói là đi quan tâm tình trạng của Cố An Trạch.

Tôi ngây người nhìn xấp giấy tờ kia, không biết Tần Sở đang nghĩ gì nữa.

Nhưng mà lúc này tôi đã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến anh.


Cái túi hồ sơ màu đen bày rành rành ra trước mắt đó tựa như một con dấu đâm vào trong tim tôi.

Thì ra, tôi đã chết thật rồi.

Không phải là trở thành người thực vật, cũng không phải là rơi vào trạng thái hôn mê, mà là hoàn toàn chết thật rồi.

Hơn nữa còn bị bác sĩ Lâm phát hiện.

Tôi chợt hoảng hốt, tôi không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu như Lâm Húc Phi đem chuyện tôi tự sát nói cho Tần Sở biết, chỉ có thể cố gắng tự trấn an mình rằng hắn sẽ thay tôi bảo vệ bí mật cuối cùng này thôi.

Ai biết được hắn có làm không.

Liệu trong cái xấp hồ sơ bệnh án dày cộp đó có nhét giấy chứng tử của tôi không nhỉ?
“Giờ thì tin rồi chứ?” Lâm Húc Phi bình tĩnh nhìn Tần Sở, không tức giận, cũng không có biểu cảm lạnh lùng hay là chán ghét, chỉ có ánh mắt càng nhìn càng khiến cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, cứ như tất cả đều bị hắn nhìn thấu hết, không có cách nào che giấu.

Tần Sở vẫn còn không dám tin nhìn chằm chằm xấp bệnh án, không đáp lời.

Anh tựa như không còn hơi sức để nhúc nhích, cứ ngẩn người nhìn vào hàng chữ chuẩn bệnh cuối trang.

“Cậu ấy thường xuyên nhắc đến anh.” Lâm Húc Phi lấy lại xấp bệnh ấn, nhét lại vào túi hồ sơ màu đen.

Ánh mắt Tần Sở cũng theo đó nhướng lên, một hồi lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình.

“Em ấy…nhắc đến tôi?”
Mặc dù tôi nãy giờ đang nghĩ lan man nhiều chuyện khác cũng bị giọng nói khàn khàn của anh dọa cho hết hồn.

Rõ ràng lúc mới tới khi nãy còn tràn đầy tự tin thế kia mà giờ giống như người xém chết đuối vừa được cứu vào bờ vậy, trong mắt không còn thấy tiêu cự đâu.

“Ừm” Túi hồ sơ bị nhét lại vào ngăn kéo, Lâm Húc Phi ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt chợt lộ ra chút hoài niệm, nhưng nhanh chóng bị vẻ lạnh nhạt thay thế.

Có thể là do nhắc đến tôi nên hắn hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên hòa nhã hơn.

“Cậu ấy thật sự yêu anh.” mi mắt hắn rũ xuống, môi hơi mím lại.

Tần Sở không nói gì.

“Thế nhưng hình như anh đã có bạch nguyệt quang khác rồi nhỉ.” Bác sĩ Lâm vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh như cũ, tuy nhiên nghe vào tai lại như có như không cảm nhận được một tia châm chọc.


Thân mình Tần Sở cứng đờ, dường như anh muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

Anh phản ứng như vậy trong mắt Lâm Húc Phi lại thành ra dáng vẻ cam chịu, tôi liếc thấy trên mặt hắn xẹt qua biểu cảm khinh thường, ngay sau đó hắn hít sâu thêm một hơi nữa, nói tiếp: “Cậu ấy có kể với tôi chuyện của các người lúc trước.”
“Cậu ấy nói mọi chuyện đều là lỗi của riêng mình, vẫn luôn thấy tội lỗi khi chia rẻ hai người.

Tôi cũng không biết anh nhìn nhận sự việc như thế nào, nhưng theo như những gì tôi thấy, nếu anh thật sự không muốn ở bên cạnh cậu ấy thì hoàn toàn có thể không cho cậu ấy hy vọng.”
“Tần thiếu gia muốn ở đâu, ai mà quản được.”
Bác sĩ Lâm khẽ cười, như là đang cảm thán, nhưng cho dù là giọng nói hay là vẻ mặt đều cực kỳ lạnh lẽo.

Tay Tần Sở siết chặt thành quyền, nhíu mày nhìn người trước mặt, sắc mặt dần đen đi.

“Cậu ấy vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn kiên cường tiến hành điều trị.

Tôi chưa từng gặp qua bệnh nhân nào có ý chí như cậu ấy.” hắn lại lộ ra vẻ mặt như đang hồi tưởng, giọng nói lại hòa nhã như cũ, nhưng ngay sau đó hơi ngẩng đầu lên hờ hững nhìn về phía Tần Sở.

“Cách trị bệnh trầm cảm hiệu quả nhất là phối hợp giải tỏa tâm lý và dùng thuốc, nhưng thuốc thì đều có tác dụng phụ.

Cậu ấy sợ uống thuốc xong thân thể biến dạng, anh sẽ đối với cậu ấy không còn hứng thú, nên không bao giờ chịu uống dù là một viên thuốc chữa trầm cảm.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “hứng thú”, như đang trào phúng Tần Sở.

Tôi có chút bất an nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không ngờ cuộc nói chuyện của bọn họ lại tràn ngập mùi thuốc súng thế này.

Chân mày Tần Sở như muốn dán vào nhau, có chút không thể tin lẩm bẩm: “Sao có thể…”
“Sao lại không thể?” Lâm Húc Phi có lẽ bị một câu thốt ra theo bản năng của anh làm cho tức giận, giọng nói cũng tức khắc nghiêm lại, “Cậu ấy cũng là bác sĩ, sao mà không biết được thuốc điều trị quan trọng cỡ nào.

Nhưng bởi vì anh! Cậu ấy đến một viên thuốc cũng không chịu dùng! Toàn là dựa vào nghị lực của mình.”
Sắc mặt Tần Sở nháy mắt trở nên khó coi.

“…Là tôi có lỗi với em ấy.” Anh rõ ràng đã nổi giận đến nơi rổi, nhưng lại siết chặt tay, cố gắng nhẫn nại.

Tôi không ngờ anh sẽ nói như vậy, có chút lúng túng không biết làm sao nhìn Lâm Húc Phi.

Đừng mà…đừng nói nữa…!
Anh ấy rất tốt với tôi, anh đừng trách anh ấy…!
“Chính anh đã đuổi cậu ấy đi.” Bác sĩ Lâm cũng như bị rút hết sức lực, mệt mỏi dây trán.

Đột nhiên tôi có chút hoảng loạn, sợ hắn nói ra chuyện tôi tự sát.

Nhưng hắn chỉ trầm giọng chất vấn: ” Tại sao anh lại muốn đuổi cậu ấy đi?”
“Là do tôi sai rồi.” Tần Sở không nhân ra ẩn ý đằng sau câu hỏi này của Lâm Húc Phi, hít sâu một hơi nghiêm túc trả lời: “Cho nên bây giờ tôi muốn tìm em ấy trở về.”
“Bệnh trầm cảm thì tôi sẽ mang em ấy đi điều trị, tôi sẽ không đuổi em ấy đi nữa, bao nhiêu thiệt thòi trước giờ tôi sẽ bù đắp cho em ấy hết.”
Anh đang nghiêm túc nói sẽ đối xử tốt với tôi, tôi ngơ ngác nhìn anh, tâm trạng đang thấp thỏm cũng dần bình tĩnh lại, thậm chí trong lòng có chút mềm mại, như đây là khổ tận cam lai vậy*.

Nhưng cũng chỉ có mình tôi cảm động mà thôi, Lâm Húc Phi cười lạnh một tiếng, ngước mắt lạnh lùng nhìn anh.


(*Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
“Anh cho rằng bệnh trầm cảm trị dễ lắm phải không?”
“Anh cho rằng anh nói một câu đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ như lúc trước bất chấp mặc kệ tất cả mà yêu anh sao?”
Tần Sở nhíu mày, trong lòng loáng thoáng cảm xúc bất an, nhưng nhanh chóng bị thứ cảm xúc khác thay thế.

“Tôi không phải hoàn toàn mù tịt về bệnh trầm cảm này.”
“Tôi biết bệnh này không phải dễ trị khỏi, nhưng chỉ cần đưa được em ấy trở về, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.

Thuốc điều trị gì đó tôi cũng sẽ khuyên em ấy uống.

Không có thêm bất cứ suy nghĩ lung tung nào nữa, hiện giờ tôi thừa nhận hết lỗi lầm trong quá khứ với em ấy, An Trạch nhất định sẽ khỏe lại.”
Âm thanh anh trầm thấp, tuy rằng mới nãy còn đang thất hồn lạc phách, nhưng giờ đã khôi phục lại bộ dạng vững vàng.

Nếu là người khác hẳn sẽ nhận thấy được quyết tâm muốn tôi trở về của Tần Sở, nhưng không may trước mặt anh đây lại là bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm của khoa tâm lý.

Mỗi năm có biết bao nhiêu bệnh nhân bệnh trầm cảm, điều trị khỏe lên hoàn toàn chiếm được cỡ bao nhiêu? Huống hồ gì đây không phải là ưu sầu hay là nghĩ quẩn gì đó, trầm cảm là bệnh.

Giống như một đống rễ cây trồi lên từ mặt đất, nó đâm thật sâu vào não bạn, không chừa lại một khe hở nào.

Coi như bây giờ tôi đã thoát ra khỏi dằn vặt đó rồi, nhưng vẫn còn nhớ như in cái cảm giác lúc ấy, dường như đang chìm trong nước biển lạnh băng mênh mông, không thể thở nỗi.

Mỗi một giây một phút đều lạnh lẽo, đều tuyệt vọng, không thấy tương lai cũng không thấy hy vọng.


– Hết chương 22 –

Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm qua có không ít các bạn thiên thần nhỏ đã từng bị bệnh trầm cảm nhắn với tôi, tôi thấy mà lòng đau xót, ôm ôm một cái nè.

Bệnh trầm cảm thất sự rất đáng sợ, rất rất đáng sợ luôn.

Tôi không biết nhiều lắm, nhưng cũng hiểu bệnh trầm cảm không phải chỉ cần nghĩ thoáng hơn hay là xem vài mẩu truyện cười là có thể khá lên.

Nhưng rất nhiều người hình như có sự hiểu lầm gì đó thì phải.

Cho nên rất đau lòng, rất xót xa.

Cho mấy bạn một cái ôm lớn nè.


Mình tạm ngưng 3 tuần để thi kết thúc môn.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.