Đọc truyện Không Thành Ký – Chương 20
Đầu Liên Sinh lệch sang một bên, lỗ tai cậu ong ong rung động. Cậu quật cường không nói lời nào, gắt gao cắn môi, hổn hển thở gấp.
Tay Bảo Sinh dừng lại giữa không trung, đột nhiên anh túm Liên Sinh đến, ôm cậu thật chặt. Trong lòng anh, Liên Sinh không ngừng run rẩy, giống như rớt xuống hồ băng vừa mới được vớt lên. Bảo Sinh siết chặt lấy cậu, rất lâu sau anh thở dài nói một câu, “Thằng nhỏ ngốc…”
“Nếu em trở về nhưng không còn được gặp anh nữa, cảm giác đó chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu… Anh hiểu không Bảo Sinh? Còn khó chịu hơn cả chết!” Giọng nói của Liên Sinh mang theo tiếng khóc nức nở đau đớn, “Còn cái gì có ý nghĩa! Anh không có trên thế giới này, em ăn ngủ, học tập, thi cử, học thạc sĩ, học tiến sĩ… Còn cái gì có ý nghĩa! Cuộc sống của em, nếu không có anh, căn bản là không tồn tại!”
Bảo Sinh ôm chặt Liên Sinh, nghe cậu khóc không thành tiếng trong lòng anh.
Đây là người em trai duy nhất, quan trọng nhất, người anh luôn liều mạng đi theo bảo vệ, không ai có thể thay thế được vị trí của cậu. Trong lòng Liên Sinh, cũng thế. Tuyệt vọng và đau khổ cùng cực của cậu, anh có thể cảm nhận được.
Anh trách mắng Liên Sinh tùy tiện từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai sáng lạn của cậu. Tuy nhiên, anh không thể không tha thứ cho thật tâm của Liên Sinh. Đó là bản năng mà tiền tài và danh lợi không thể vi phạm. Đau khổ, đáng tiếc, hối tiếc, áy náy, Bảo Sinh không rảnh mà bận tâm đến những cảm giác này, ngoại trừ ôm chặt Liên Sinh, truyền sự ấm áp cho cậu, vĩnh viễn không muốn buông tay. Đây là chuyện duy nhất anh đang nghĩ.
“Em muốn luôn ở bên cạnh anh… Em không thể để tương lai của em một lần nữa có tiếc nuối và hối hận.” Liên Sinh thì thầm.
Trải qua cảm giác đó một lần là đủ rồi. Liên Sinh cuối cùng đã hiểu, cậu có thể từ bỏ tất cả, nhưng cậu không thể từ bỏ Bảo Sinh – Anh là ý nghĩa cuộc sống của cậu.
Bảo Sinh và Liên Sinh không ngờ được, bốn năm sau gặp lại, dưới tình huống này, một người bỏ việc học tập giữa chừng, một người tạm thời bị mù. Nhưng trong trái tim lại đầy ắp ấm áp và kiên định, giống như chiếc lông vũ vẫn treo trên bầu trời, cuối cùng cũng rớt xuống đất.
Liên Sinh không đi sắp xếp hành lý mà xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Những thức ăn hư hỏng trong tủ lạnh đều biến mất, quần áo trong phòng tắm được phân loại, đồ bẩn cho vào trong máy giặt, chăn màn gấp phẳng phiu, rác rưởi được bỏ vào trong thùng rác. Bảo Sinh lặng lẽ ngồi trên sofa, nghe tiếng Liên Sinh bận rộn làm việc, cậu đang cắt trái cây thành những miếng nhỏ.
“Ăn chút hoa quả đi, em để bên cạnh tay phải của anh.” Liên Sinh vừa bật máy hút bụi vừa nói với Bảo Sinh.
Bảo Sinh gật đầu, mò mẫm lấy một tiếng táo cho vào miệng.
Cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, Liên Sinh lau mồ hôi, mở tủ lạnh lấy vài quả trứng và một ít rau dưa, thịt đông lạnh còn lại, cậu vo gạo nấu cơm, chuẩn bị đồ ăn. Bảo Sinh đứng lên, chậm chạp quờ quạng đi đến phòng bếp, dựa ở cửa. Liên Sinh đánh trứng xong, thấy anh, vội vàng lau tay đi đến, “Qua đây làm gì, anh ngồi chờ ở sofa đi. Cơm sắp được rồi.”
Bảo Sinh chậm rãi nói, “Anh muốn đi WC.”
“A, anh chờ.” Liên Sinh tháo tạp dề, đỡ Bảo Sinh từ từ đến phòng tắm. Bảo Sinh nói, “Cởi quần cho anh.” Liên Sinh cởi cúc quần, kéo khóa xuống. Bảo Sinh lại nói, “Giúp anh lấy ra.” Liên Sinh nói, “Cái này anh cũng không làm được à? Tự anh lấy ra có phải tiện hơn không.”
“Không tiện.” Bảo Sinh động đậy cơ thể một chút, nói.
“Được rồi.” Liên Sinh thở dài, vươn tay, lấy phân thân của Bảo Sinh ra. “Tự anh làm tiếp đi.” Cậu túm lấy tay của Bảo Sinh, để anh tự đỡ, nhưng Bảo Sinh đè tay cậu lại, chặt chẽ nắm phân thân, “Nhớ em.”
“Dạ, em cũng nhớ anh.” Liên Sinh nghiêm túc trả lời.
“Không phải nói anh.” Bảo Sinh nhéo tay Liên Sinh – Bàn tay đang nắm vật yếu ớt của anh, “Là nó.”
“Không phải anh muốn đi tiểu sao! Nhanh chút đi, em còn đang bận.” Liên Sinh đỏ mặt giục.
“Không muốn đi tiểu, muốn làm em.” Bảo Sinh nói.
“Ăn cơm xong…”
“Anh không đợi được.” Bảo Sinh nói, “Ăn em trước.”
“Em còn chưa bật nồi cơm điện… Đừng!” Giọng nói của Liên Sinh đúng lúc bị ngăn chặn một cách chuẩn xác. Bảo Sinh ép cậu vào tường. Một nụ hôi dài nóng bỏng và nhiệt tình khiêu khích mỗi sợi dây thần kinh của Liên Sinh. Tay Liên Sinh vẫn đang nắm chặt phân thân đã cứng nóng của Bảo Sinh. Bảo Sinh hôn xong, cụng trán vào trán Liên Sinh, “Cơm nấu chỉ một chút là chín, vội cái gì.”
Nhịp thở của Liên Sinh bị rối loạn, đôi chân cậu như nhũn ra. Bốn năm chưa từng tiếp xúc thân mật, cậu mỗi ngày đều muốn, muốn ôm Bảo Sinh, muốn Bảo Sinh ôm cậu, hôn môi cậu, chạm vào cậu, khiêu khích cậu… Cảm giác quen thuộc này, chính cậu đã từng hưởng thụ bừa bãi, cảm thấy vô cùng bình thường. Sau khi rời đi, cậu mới biết đó là sự hưởng thụ xa xỉ cỡ nào.
“Không tự mình tìm được phòng tắm, sao lại tìm được miệng em chính xác như thế…” Bảo Sinh nhỏ giọng phàn nàn. Bảo Sinh cười, “Anh có thể nghe em nói chuyện mà, theo âm thanh mà hôn lên được.” Phân thân của anh khẽ lê chầm chầm trên tay của Liên Sinh, anh thì thầm, “Hôn anh. Anh muốn bốn năm rồi…”
Liên Sinh không do dự ngồi xổm xuống, ngậm phân thân căng cứng của Bảo Sinh vào miệng.
“Ah…” Bảo Sinh bật ra một tiếng thở dốc thoải mái, vò rối tóc Liên Sinh, “Sâu vào…”
Liên Sinh cẩn thận cố sức phun ra nuốt vào. Bảo Sinh theo nhịp điệu của cậu, đẩy tới thật sâu. Tốc độ của Liên Sinh càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi liếm vật cứng rắn, thỉnh thoảng chạm vào chỗ mềm mại, cậu dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ vào làn da mỏng manh và nhạy cảm. Bảo Sinh bị khoái cảm cực độ kích thích, đẩy nhanh tốc độ. Cuối cùng anh ưỡn người, bắn thẳng vào miệng Liên Sinh.
Liên Sinh bị sặc mà ho khan, bên khóe môi chảy xuống chất lỏng màu trắng sữa, nhìn vô cùng *** mỹ. Cậu chùi miệng, cười nói, “Xong việc chưa? Em đi nấu cơm.”
“Chưa xong!” Bảo Sinh chặn ngang Liên Sinh, “Ai nói em xong việc rồi? Anh đã nhịn bốn năm.”
Liên Sinh mò lấy phân thân vẫn cứng rắn như trước của Bảo Sinh, cúi đầu, khe khẽ nói, “Đến sofa đi.”
Bảo Sinh ngồi xuống dựa vào sofa, nói, “Mắt anh không nhìn thấy, em tự làm đi.”
Liên Sinh do dự một chút rồi nói, “Được.”
Trong bóng tối Bảo Sinh chỉ nghe được tiếng sột soạt do quần áo cọ xát phát ra. Không khí ấm áp và khô ráo, mùi hương của Liên Sinh mờ nhạt bay vào mũi anh, nhẹ nhàng và gợi cảm. Hương thơm đột nhiên nhiều hơn, Liên Sinh gượng gạo đến gần anh, cánh tay treo trên cổ anh.
Nụ hôn nhỏ vụn lướt qua, từ vành tai tràn ra. Đôi môi ấm áp và mềm mại của Liên Sinh nhẹ như một chiếc lông chim, lướt nhẹ qua tai, cổ, xương quai xanh. Bảo Sinh cảm thấy quần áo được cởi ra, cảm xúc mềm mại chạm vào trong ngực anh, ở đầu nhũ của anh nhẹ nhàng liếm mút. Có lẽ do không thấy được, xúc giác trở nên vô cùng nhạy cảm. Khoái lạc pha trộn với an tâm. Bảo Sinh tham lam hít vào hương vị của Liên Sinh, tay xoa trên tấm lưng trần của cậu.
“Được chưa?” Bảo Sinh hỏi, “Nhanh đến ngồi lên đi.”
“Chờ một chút.” Giọng nói của Liên Sinh có chút hưng phấn, gấp áp và xấu hổ. Bảo Sinh nghe thấy tiếng nước *** đãng do ngón tay ma sát phía sau lối vào, Liên Sinh đang vất vả làm trơn.
Trong màn đêm, khoảnh khắc chờ mong nhất đã đến, dường như có chút ánh sáng giữa đêm đen.
Liên Sinh trèo lên, chạm vào Bảo Sinh. Cuối cùng, sự nóng bỏng mềm mại chậm rãi vây quanh phân thân anh, vô cùng thoải mái. Bảo Sinh thở dài, sờ vào cái mông của Liên Sinh, theo bản năng bắt đầu vận động.
Giống như cả nghìn năm hai người không có tiếp xúc thân mật cơ thể, cảm giác xa lạ và ngưng đọng ban đầu dần dần bị thay thế bởi sự quen thuộc. Liên Sinh nhịn không được vô thức phát ra tiếng rên rỉ, động tác cũng ngày càng trôi chảy. Bảo Sinh đột nhiên tóm lấy eo cậu, ngăn cản động tác lên xuống của Liên Sinh, tự mình đâm về phía trước. Liên Sinh a một tiếng, “Đừng… Đau…”
“Đau mới thích, đúng không?” Bảo Sinh bất chấp tiếng kêu đau đớn của Liên Sinh, tay nắm eo Liên Sinh siết chặt thêm, từng chút tiến vào chỗ sâu nhất. Liên Sinh giống như con thuyền nhỏ trôi dạt lắc lư trên mặt biển đầy sóng gió, lý trí mơ hồ bị sụp đổ.
“Thú vật…” Phải mất một thời gian, Liên Sinh mới nói được, giọng cậu khản đặc và yếu ớt.
Bảo Sinh theo bản năng vuốt tấm lưng trơn bóng của cậu, mũi chạm vào mũi cậu, “Vừa rồi, tát em, em có đau không?”
“Hừ.” Liên Sinh giả bộ giận dỗi, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, lười biếng nói, “Tay anh nặng bao nhiêu, chẳng lẽ anh còn không biết? Bây giờ một bên má sưng phù hết cả lên rồi này.”
Bảo Sinh nhẹ nhàng xoa má cậu, hai bên khác nhau, một bên má bị sưng to hơn nhiều. Bảo sinh đau lòng, “Xin lỗi…”
“Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng dùng chỉ một ngón tay đánh em.” Liên Sinh nói, “Hôm nay thật sự đánh em. Em sẽ nhớ kỹ.”
“Ừ, nhớ đi.” Bảo Sinh gật đầu, “Sau này, mỗi ngày nhắc anh.”
Đầu ngón tay của Liên Sinh tô theo đường nét khuôn mặt anh, từ sống mũi đến viền môi. Hô hấp trộn vào nhau, da chạm da vô cùng thân mật, “Quên đi, anh đau, lòng em cũng khó chịu. Lúc nói chuyện với tổng giám đốc Tần, tâm trạng khi biết chuyện của anh, em không bao giờ muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.”
Hô hấp cứng lại, cơ thể tựa như rơi vào hầm băng. Biết anh không chết, được cứu trở về, cảm giác hoảng hốt giống như chính mình không tồn tại. Lúc đó cậu mới biết được, ý nghĩa của việc cậu cố tình tạo ra cơ hội rời đi bốn năm, trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ.
“Chờ mắt anh lành lại, chúng ta đi leo núi đi.” Liên Sinh đột nhiên nói.
“Em muốn đi leo núi?”
“Dạ. Trên núi nhìn xuống, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.” Liên Sinh nắm tay Bảo Sinh, “Quyết định rồi nha, không được đổi ý.”
Bảo Sinh cười gật đầu, “Quyết định rồi, chắc chắn không đổi ý.”
Liên Sinh không tìm việc mà ở nhà chăm sóc Bảo Sinh. Bảo Sinh không nhìn thấy, giống như nhỏ lại lúc mười tuổi, cố ý hoặc vô ý làm khó cậu. Rõ ràng rất nhiều chuyện anh có thể tự làm được nhưng hết lần này đến lần khác anh đều chờ Liên Sinh giúp anh. Ví dụ như khi đánh răng, Liên Sinh không chỉ giúp anh trét kem đánh răng lên bàn chải mà còn đánh răng giúp anh. Lúc ăn, Liên Sinh gắp thức ăn vào bát cơm của anh, nhưng anh lại nói anh không thích ăn gì đó, sợ ăn nhầm, muốn Liên Sinh đút anh ăn. Tuy nhiên đáng ghét nhất là mỗi lần Bảo Sinh tắm, gọi Liên Sinh đến chà lưng, xoa xoa chà chà đến quá giới hạn. Hầu hết đều không lên giường được mà ở ngay trong phòng tắm làm, khiến Liên Sinh chân tay bủn rủn, thắt lưng nhức mỏi đau đớn.
Mỗi ngày bình thường trôi qua ấm áp và tràn ngập sức sống, hạnh phúc không sao kể xiết.
Sau khi Bảo Sinh xuất viện hơn nửa tháng, Tần Triệt và Sầm Nhạc Vinh đến thăm anh. Hôm đó Liên Sinh vừa mới đưa Bảo Sinh đến bệnh viện để kiểm tra, trở về nhà thấy Tần Triệt chờ ở dưới nhà, Sầm Nhạc Vinh đứng một bên, trong tay cầm một giỏ trái cây lớn. Bảo Sinh hỏi, “Có phải Tần Triệt và Sầm Nhạc Vinh đến không?”
Liên Sinh nói, “Dạ.”
Họ lên tầng, ngồi xuống, Tần Triệt hỏi tình trạng khôi phục của Bảo Sinh thế nào. Liên Sinh nói, “Không tồi ạ. Bác sĩ nói có thể tiếp tục uống thuốc, hiện tại không cần phẫu thuật nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tần Triệt gật đầu, nói với Liên Sinh, “Thật ra lần này anh đến có chuyện muốn thảo luận với em.”
“Chuyện gì ạ?”
Tần Triệt nói, “Công ty chúng anh đang thiếu một cố vấn pháp luật, muốn em đến giúp.” Hắn nhìn Bảo Sinh, “Đương nhiên, không phải ngay bây giờ. Lúc nào Bảo Sinh khỏi hẳn rồi bàn, chỉ muốn hỏi trước ý định của em. Em không cần lo về tiền lương, công việc cũng khá dễ dàng. Quan trọng hơn là, em không cần phải đi làm đúng giờ mỗi ngày, lúc cần có mặt, em đến là được. Anh cần một người thạo nghiệp vụ, người có thể tin cậy.”
Liên Sinh suy nghĩ một chút, nói, “Để em suy nghĩ, có được không ạ?”
Tần Triệt gật đầu, “Tất nhiên, nhưng anh nghĩ rằng đây là cơ hội tốt, hi vọng em có thể cẩn thận xem xét.”
“Vâng, em hiểu, cảm ơn tổng giám đốc Tần.”
Tiễn Tần Triệt và Sầm Nhạc Vinh, Bảo Sinh dựa vào ghế, nói, “Đây là cơ hội tốt.”
“Dạ.” Liên Sinh nói, “Nhưng em không muốn làm.”
Bảo Sinh theo giọng nói của cậu nhìn qua, khuôn mặt anh tỏ vẻ ngờ vực khó hiểu. Liên Sinh đi đến, nở một nụ cười, ngồi xổm xuống tựa vào đầu gối anh. Bảo Sinh chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Liên Sinh khe khẽ nói, “Bởi vì nơi ấy không có anh. Nơi không có anh, em không muốn đến.”
Bảo Sinh cười, ngón tay anh luồn qua những sợi tóc mềm của cậu.
Tần Triệt ở tầng dưới, duỗi người về phía ánh mặt trời. Sầm Nhạc Vinh hút một điếu thuốc, hỏi, “Cậu nhóc kia có đồng ý không?”
“Anh nghĩ sao?” Tần Triệt liếc mắt nhìn anh, nói, “Cậu bé Liên Sinh này sẽ không trực tiếp từ chối người khác. Cậu ta nói sẽ suy nghĩ chính là không suy nghĩ. Nhưng mà không có gì bất ngờ, em đã sớm đoán được kết quả này.”
Sầm Nhạc Vinh chỉ ừ một tiếng, hướng về phía mặt trời nheo mắt lại, “Hai anh em này, đúng thật là sẽ trói chặt nhau cả đời.”
Chạng vạng ngày hôm đó, Liên Sinh ra ngoài mua trứng gà. Sau khi trở về, cậu theo thói quen gọi “Bảo Sinh” nhưng không có ai trả lời cậu. Cậu tò mò đi vào nhà, dạo quanh một vòng từ phòng bếp đến phòng ngủ nhưng không có bóng người. Cậu luống cuống, sợ Bảo Sinh gặp chuyện ngoài ý muốn, hét lên, “Bảo Sinh! Bảo Sinh anh có ở nhà không?”
“Anh ở đây.”
Liên Sinh chạy về phía có giọng nói. Trên sân thượng trồng đầy hoa lay ơn và những cây thân leo màu xanh lá, Bảo Sinh vịn lan can, quay đầu, cười với cậu. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào một bên mặt anh, phủ một lớp vàng óng mỏng.
Túi trứng vừa mua trong tay Liên Sinh rớt xuống, trứng vỡ nát. Cậu kinh ngạc nói, “Anh có thể thấy rồi…” Nước mắt đột nhiên rớt xuống.
“Ừ.” Bảo Sinh xoay người, đưa ngón tay cái lau nước mắt cậu, “Ngày mai, chúng ta cùng nhau đi leo núi nha.”
Liên Sinh gật đầu. Họ sóng vai nhau, ngắm nhìn hoàng hôn màu cam đậm.
Từ trên cao nhìn xuống thành phố nhộn nhịp và vội vàng, nhưng mà, nếu trong đám đông ồn ào, đông đúc không có em, đối với anh, chỉ là một thành phố trống rỗng.
Hết