Đọc truyện Không Thành Ký – Chương 19
Hôm đó không có dấu hiệu gì đặc biệt. Tần Triệt và Sầm Nhạc Vinh vui vẻ cả đêm. Tần Triệt cảm thấy đầu khớp xương của mình lỏng lẻo muốn tan ra. Sầm Nhạc Vinh phải đi chụp ảnh từ sáng sớm. Tần Triệt khó có được một ngày nghỉ ngơi, ngủ say như chết. Vào mười giờ sáng, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Sầm Nhạc Vinh gọi điện đến nói, “Tần Triệt, em bình tĩnh nghe anh nói, không được kích động.”
Tần Triệt bất chợt bật dậy, “Anh xảy ra chuyện gì?”
Sầm Nhạc Vinh im lặng một hồi lâu mới nói, “Không phải anh… Haiz, bây giờ em lên mạng đọc tin đi.” Anh dừng một chút rồi nói, “Là Liễu Bảo Sinh.”
Tần Triệt khoác áo vào, không kịp đi dép mà vọt đến trước máy vi tính. Kì thật hắn không cần phải tìm kiếm gì hết, tin tức đầu đề của một loạt trang báo mạng đều có, “Cựu người mẫu quảng cáo của công ty XX, tổng giám đốc hiện tại của công ty hậu cần Liễu Bảo Sinh vì giúp người, bị chấn thương nghiêm trọng.”
Tay Tần Triệt run rẩy, hắn bấm vào link bài báo, đọc kỹ từng chữ.
Hôm qua, vào tám giờ ba mươi phút, ở khu vực lân cận khu XX thành phố XX, một người phụ nữ trẻ bị ba đối tượng cướp giật túi xách. Chị hét lên kêu cứu, được một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hết sức giúp đỡ bắt cướp. Theo lời của nhân chứng có mặt tại hiện trường, anh ta nhanh chóng theo kịp các đối tượng và lấy lại túi xách bị giật. Không ngờ hai tên cướp còn lại thấy đồng bọn thất bại, quay trở lại giận dữ lấy gậy gỗ đánh vào đầu anh ta. Sau khi anh bị ngất, chúng hốt hoảng bỏ trốn. Bởi vì sự việc diễn ra chóng vánh và bất ngờ, chỉ trong vài phút, người dân vây xem không thể ngăn chặn bọn cướp. Sau đó người dân đã gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương, người đàn ông bị thương đã được đưa vào bệnh viện. Cảnh sát đã xác nhận danh tính của người đàn ông là Liễu Bảo Sinh. Liễu Bảo Sinh là cựu người mẫu của công ty XX, khoảng bốn năm trước nổi lên như diều gặp gió, nhưng đột nhiên rút lui khỏi giới giải trí, hoàn toàn biến mất. Gần đây anh mở công ty hậu cần, công việc kinh doanh phát triển mạnh. Trước biến cố bất ngờ xảy ra, tinh thần dũng cảm của anh được mọi người kính trọng. Hiện anh đang nằm ở bệnh viện nhân dân thành phố XX, do đầu chấn thương nghiêm trọng, tình hình không lạc quan. Phóng viên sẽ liên tục cập nhật tin tức – XX News Network.
Lúc Tần Triệt chạy đến bệnh viện đã hơn tám giờ tối. Bác sĩ liếc mắt nhìn từ đầu xuống chân hắn, “Anh không phải là phóng viên chứ?”
Tần Triệt xua tay, “Không phải, tôi là bạn của bệnh nhân, nghe nói cậu ấy xảy ra chuyện, đến thăm cậu ấy. Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác Sĩ móc ra một chiếc điện thoại di động, hỏi, “Anh tên là gì?”
“Tần Triệt”
Bác sĩ ấn bàn phím điện thoại một lúc, rồi đóng điện thoại lại. “Sau khi kiểm tra danh bạ điện thoại của cậu ta, không có tên anh. Có thể thấy anh cũng không phải bạn bè thân quen gì, mời anh đi cho.”
Tần Triệt xấu hổ, bất đắc dĩ nói, “Vậy trong danh bạ có người tên là Liễu Liên Sinh không? Bác gọi điện thoại cho Liên Sinh thì biết cháu là ai!”
Bác sĩ hỏi, “Anh biết Liên Sinh? Cậu ta là gì của bệnh nhân?”
“Là em trai của cậu ấy, đang học ở nước Anh.”
Vẻ mặt của bác sĩ đột nhiên trở nên ảm đạm. Ông đưa điện thoại cho Tần Triệt, nói, “Bệnh nhân đang nằm tại phòng điều trị tăng cường, chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Lúc vừa đến, cậu ta còn có chút ý thức, nói xong câu ‘Đừng cho Liên Sinh biết’ thì lâm vào hôn mê sâu. Bây giờ… Haiz, khó nói, đành dựa vào may mắn.”
Tần Triệt ngơ ngác nhận điện thoại, lúc trước còn khỏe mạnh, sau đột ngột trở thành như vậy? Bảo Sinh đến tột cùng là cố gắng thế nào để giữ chút sức lực cuối cùng, lưu lại câu nói giống như di ngôn cho hắn? Bảo Sinh, nếu cậu thật sự ra đi như thế, cậu vẫn muốn lừa gạt Liên Sinh sao? Cậu giấu diếm nổi không?
Ngón tay Tần Triệt vuốt ve bàn phím điện thoại, trong lòng do dự, ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nên nghe theo lời Bảo Sinh, tạm thời giấu Liên Sinh? Hay cứ theo quyết định của mình, nói thật cho Liên Sinh biết?
Đóng mở điện thoại di động hồi lâu, cuối cùng Tần Triệt hít một hơi thật sâu, chuẩn bị ấn nút gọi thì tay bị người nắm lấy. Hắn quay đầu lại, “Nhạc Vinh?”
“Hãy làm theo lời Bảo Sinh đi.”
“Nhưng Liên Sinh cũng có quyền được biết! Gạt cậu ta như vậy không công bằng. Lỡ may Bảo Sinh… Liên Sinh không ở bên cạnh Bảo Sinh, cậu ta sẽ hối hận cả đời!”
“Nếu như Bảo Sinh thật sự ra đi, Liên Sinh còn muốn tiếp tục sống ư?” Sầm Nhạc Vinh thở dài nói, “Bảo Sinh đi rồi, Liên Sinh còn có thể tiếp tục sống để hối hận cả đời sao.”
Tần Triệt im lặng. Đúng vậy, Bảo Sinh, nếu cậu ra đi, Liên Sinh làm sao có thể một mình đối mặt với cuộc sống?
Sầm Nhạc Vinh nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh của phòng điều trị tăng cường, nhìn bóng dáng bận rộn của bác sĩ, nói, “Nếu như Liên Sinh trở về lúc này, mấy năm du học khổ cực của cậu ta đều trở nên uổng phí. Bảo Sinh không muốn làm lỡ tiền đồ của Liên Sinh, cũng không muốn làm Liên Sinh lo lắng. Hơn nữa, Bảo Sinh chắn chắn sẽ không có việc gì. Yên tâm đi.”
“Tôi hiểu ý anh… Nhưng làm sao giấu diếm được? Liên Sinh gọi điện thoại thì phải làm sao?”
Sầm Nhạc Vinh đoạt lấy điện thoại, trực tiếp tắt máy, “Tạm thời không liên lạc được thì tốt hơn việc Liên Sinh biết chuyện bất chấp bay về nước. Trước tiên cứ giấu đã, được đến đâu hay đến đó. Biết đâu ngày mai Bảo Sinh sẽ tỉnh. Cứ thế mà làm, tùy tiện tìm một lý do, chỉ cần người bình an vô sự, Liên Sinh sẽ không nghi ngờ.”
Tần Triệt cưỡng lại không nói câu chuẩn bị bật ra. Nếu này mai Bảo Sinh chưa tỉnh thì phải làm sao? Nếu Bảo Sinh vĩnh viễn không tỉnh lại thì phải làm sao?
Qua cửa kính, hắn trầm mặc nhìn Bảo Sinh nằm trên giường bệnh, sống chết chưa biết. Nếu đây là trừng phạt dành cho quan hệ của hai anh em họ, dù họ thật sự không có tội, từ ngày mất đi người thân đến nay thì cũng trả hết nợ rồi. Huống hồ, họ chưa bao giờ nợ ai, tại sao lại khiến họ chịu nhiều đau khổ và thử thách như vậy?
“Đừng lo lắng. Bảo Sinh chắc chắn sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này. Cậu ta đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, chẳng lẽ còn sợ lật thuyền trong mương sao? Chắc chắc là không sao.” Sầm Nhạc Vinh vỗ vỗ vai Tần Triệt, cầm lấy một điếu thuốc lá định châm lửa, nhưng anh sực nhớ ra đây là bệnh viện, liền ném thuốc lá vào thùng rác.
Tần Triệt đột ngột quay người qua, ôm lấy Sầm Nhạc Vinh, mãnh liệt hôn môi anh.
Sầm Nhạc Vinh chỉ sửng sốt trong chốc lát, ôm lấy eo Tần Triệt, siết lấy hắn thật chặt, say đắm hôn trở lại.
Bệnh nhân và bác sĩ qua lại đều kinh ngạc nhìn họ, che miệng, trừng mắt, chỉ trỏ.
Hai người đang ôm hôn nhau không thèm quan tâm. Những ánh mắt xung quanh không liên quan đến họ. Lúc này, nơi đây, Tần Triệt thầm nghĩ muốn hôn Sầm Nhạc Vinh, không muốn nghĩ thêm gì khác.
Không biết hôn trong bao lâu, hai người mới tách môi ra, Tần Triệt rũ mi mắt. Sầm Nhạc Vinh cười, lau môi, “Chậc chậc, có người nhìn thật kích thích. Em không sợ phóng viên chụp được à?”
“Sầm Nhạc Vinh,” Tần Triệt ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự kiên quyết mà nhìn anh, “Nếu anh dám rời khỏi tôi trước, tôi có biến thành quỷ cũng không buông tha anh.”
Sầm Nhạc Vinh sửng sốt, sau đó nở một nụ cười rực rỡ, “Sao anh lại bỏ em được.” Anh vươn cánh tay ôm lấy cổ Tần Triệt, để trán hắn tựa vào vai anh, khẽ nói, “Tám năm trước anh tự nhủ với lòng mình, anh muốn được bên em. Bốn năm trước, tâm nguyện ngày rốt cuộc cũng thành sự thật. Hôm nay, anh muốn bốn năm sau, em có thể nói với anh một câu: ‘Biến thái, thật ra em đã yêu anh từ lâu rồi’. Nếu như không đợi được, không sao, anh còn có bốn năm nữa, tiếp tục bốn năm nữa… Cuối cùng cũng sẽ đợi được đến ngày đó.”
“Đồ ngốc, tên mắc dịch.” Con mắt Tần Triệt chăm chú nhìn bờ vai của Sầm Nhạc Vinh, hắn không phát hiện cơ thể mình đang run rẩy, “Anh cho là, anh có bao nhiêu lần bốn năm mà chờ chứ…”
“Không còn cách nào. Cho nên anh phải sống khỏe sống tốt, đến tám mươi tuổi tai vẫn thính mắt vẫn tinh, có thể nhìn em cười với anh, có thể tự tai mình nghe em chửi anh biến thái… Anh cảm thấy cuộc đời này đáng giá.”
“Ngu ngốc, biến thái…” Giọng nói của Tần Triệt run run, “Em yêu anh. Em vẫn không chịu thừa nhận, không chịu nói… Anh đồ biến thái này, thật ra em đã yêu anh từ lâu rồi…”
Sầm Nhạc Vinh cúi đầu nở nụ cười, Tần Triệt cảm nhận được trái tim đập mạnh mẽ của anh. Anh nói, “Tốt quá, không cần chờ đến bốn năm tiếp theo nữa.”
Ngu ngốc, anh muốn chờ à. Mỗi một bốn năm, em sẽ nói với anh em yêu anh. Anh chờ đến lúc nào, em cũng bên anh đến lúc đó.
Tần Triệt nghĩ, trong cuộc sống mỗi người đều có một người quan trọng nhất, dù có phải đánh đổi tất cả cũng không thể mất đi người đó. May mắn, hắn đã hiểu chân lý này lúc chưa muộn. Bảo Sinh, vậy cậu cũng phải hiểu. Nếu hiểu rồi thì nhanh chóng tỉnh dậy đi, Liên Sinh đang đợi cậu.
Khi tâm trạng của Tần Triệt ổn định trở lại, hắn bắt đầu liên lạc với mạng lưới người của hắn trong các phương tiện truyền thông, nhà đài, yêu cầu bưng bít tin tức lần này. Lý do là Bảo Sinh là nghệ sĩ cũ của hắn, sau khi giải nghệ chỉ muốn yên ổn sống bình thường, mong truyền thông có thể nể mặt hắn. Vì thế chuyện tai nạn này không quá ồn ào, các tờ báo đã đưa tin đều gỡ bỏ bài báo. Tần Triệt thở phào nhẹ nhõm, có thể che giấu nhiều cũng được mà ít cũng được, chỉ mong Liên Sinh không đọc được mấy cái tin này.
Họ trong bệnh viện trông coi một đêm. Tần Triệt ngồi trên ghế trong hành lang mơ màng ngủ gật, trên người đắp áo khoác của Sầm Nhạc Vinh. Sầm Nhạc Vinh cả đêm không ngủ, ở bên ngoài hút thuốc. Trời sáng, Sầm Nhạc Vinh lay Tần Triệt tỉnh dậy, “Đi ăn sáng đi.”
Tần Triệt dụi mắt ngái ngủ đứng lên.
Họ ở trong căn tin bệnh viện ăn bữa sáng đơn giản. Lúc họ trở về phòng bệnh, phòng điều trị tăng cường trống rỗng, Tần Triệt căng thẳng, vội vàng túm lấy tay của một y tá, hỏi, “Bệnh nhân tối qua nằm ở đây đâu rồi?”
Y tá nói, “A, là Liễu Bảo Sinh đúng không. Anh ấy thoát khỏi nguy hiểm rồi, vừa chuyển sang phòng bệnh bình thường.”
Tần Triệt buông được tảng đá nặng trong lòng. Bảo Sinh cuối cùng cũng thoát khỏi nguy kịch rồi, cậu ấy không chết.
Tần Triệt và Sầm Nhạc Vinh nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng bệnh, bác sĩ đang điều chỉnh tốc độ truyền dịch. Bảo Sinh lẳng lặng nằm trên giường, trên đầu quấn băng vải trắng, hai mắt khép chặt, ngực nhấp nhô chầm chậm theo nhịp điệu. Bác sĩ thấy họ, giơ tay ngăn lại, đi tới cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Bệnh nhân vừa mới hồi phục ý thức, còn rất yếu. Trước hết đừng quấy rầy cậu ta.”
“Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi? Có thể gặp nguy hiểm gì hay không?” Tần Triệt hỏi.
Bác sĩ nói, “Không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà…” Bác sĩ do dự ngừng một chút, “Tạm thời cậu ta sẽ bị mù.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Triệt kinh ngạc nói.
“Bởi vì đầu bị thương nặng, dẫn đến xuất huyết nội sọ, tắc nghẽn máu ngăn chặn các dây thần kinh thị giác làm bệnh nhân bị mù tạm thời. Tính đến các rủi ro phẫu thuật, tạm thời chúng tôi áp dụng điều trị duy trì, để máu tụ tự chậm rãi giảm xuống. Nếu máu tụ tăng thêm, phương pháp bất đắc dĩ nhất là phẫu thuật.”
“Máu tụ lúc nào mới có thể hết sạch? Bảo Sinh mất bao lâu mới có thể thấy?”
Bác sĩ nhíu mày, “Cái này, không thể nói chính xác. Có người hơn nửa tháng là hồi phục, cũng có thể hai hoặc ba tháng. Tùy vào tình trạng thể chất của bệnh nhân. Đương nhiên không thể dây dưa quá dài, lâu ngày có thể dẫn đến thần kinh thị giác bị suy thoái, có thể mù vĩnh viễn.”
Mặc dù Tần Triệt có chút khó chịu và lo lắng nhưng nghĩ Bảo Sinh có thể bảo toàn mạng sống, đã là trong cái rủi có cái may, cảm ơn trời đất. Hơn nữa, chỉ là mù tạm thời, không quá hai ba tháng thì có thể thấy được. Vẫn còn một cách là phẫu thuật, còn tốt hơn là bị hôn mê làm người thực vật.
“Khi nào chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy?”
“Chờ bệnh nhân ổn định đã. Trước hết để cậu ta nghỉ ngơi một thời gian…”
“… Bác sĩ.”
Tiếng nói trầm thấp yếu ớt đột nhiên truyền ra từ trong phòng bệnh. Bác sĩ sửng sốt một chút, quay đầu lại. Bảo Sinh mở mắt ra, hướng về phía cửa, “Là tổng giám đốc Tần sao?”
Tần Triệt bất chấp không quan tâm lời dặn của bác sĩ, nhẹ nhàng mà cẩn thận vọt đến bên cạnh giường bệnh, “Là tôi.”
Bảo Sinh mở to mắt nhìn, “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh.” Anh dừng một chút, “Hóa ra mở mắt mà không thấy gì là cảm giác này.”
Tần Triệt đau lòng, an ủi anh, “Không sao, chỉ là tạm thời thôi. Qua vài ngày là khỏi.”
“Ừm, tôi biết.” Bảo Sinh hơi gật đầu, “Điện thoại của tôi đâu?”
“Đang ở chỗ tôi.” Tần Triệt lấy điện thoại ra.
“Anh không nói cho Liên Sinh chứ?”
“Không có.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Bảo Sinh vui mừng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, “Chắc em ấy lo đến phát điên rồi.”
Tần Triệt hỏi, “Gọi điện thoại cho cậu ấy không? Hay chờ cậu khôi phục một ít thể lực được không? Không được phép gọi điện thoại trong phòng bệnh…”
“Giúp tôi gọi đi.” Bảo Sinh ngọ nguậy muốn ngồi dậy, “Tôi ra ngoài gọi điện.”
Bác sĩ vội vàng chạy đến, đỡ lấy Bảo Sinh, “Cậu điên rồi à! Cậu muốn tự sát thì nói thẳng, chúng tôi tội gì hao tổn nhiều tâm sức như vậy để cứu cậu?”
Bảo Sinh thở hổn hển vào cái, khăng khăng nói, “Tôi gọi điện thoại cho Liên Sinh.”
Tần Triệt cũng nói, “Liên Sinh đang ở nước Anh, còn chưa biết Bảo Sinh xảy ra chuyện, có lẽ đang rất lo lắng… Mong bác sĩ giúp đỡ.”
Bác sĩ suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ thở dài, “Thật không có biện pháp ép cậu. Không được nói chuyện quá ba phút! Xảy ra chuyện gì thì gọi tôi.” Nói xong, bác sĩ lắc đầu ra khỏi cửa.
Tần Triệt bật điện thoại lên. Sau khi màn hình khởi động một thời gian ngắn, tiếng chuông báo hiệu SMS điên cuồng vang lên, reo đầy đủ ba phút. Tần Triệt kiểm tra, tiếp đó là nhắc nhở hơn trăm cuộc gọi nhỡ, thời gian từ bốn giờ chiều hôm qua đến tám giờ sáng hôm nay. Tần Triệt nhìn Bảo Sinh, nhẹ nhàng nói, “Tôi ấn số rồi.” Sau đó đặt điện thoại vào trong tay anh. Bảo Sinh giơ điện thoại lên tai, chăm chú lắng nghe. Rất nhanh đầu dây được kết nối, Bảo Sinh vừa mới a lô một tiếng, giọng nói của Liên Sinh từ trong microphone vọt ra, lớn đến mức Tần Triệt cũng nghe thấy, “Liễu Bảo Sinh! Nếu anh không nhận điện thoại, em sẽ đi mua vé máy bay!”
Bảo Sinh khàn khàn nói, “Vội gì vậy, điện thoại anh hết pin.”
“Hết pin sao không nạp? Em gọi cho anh từ giữa trưa cho đến nửa đêm, anh vẫn liên tục tắt máy, tắt máy, tắt máy! Anh có biết em rất lo cho anh không?”
“Tối hôm qua ngủ say như chết. Mời một khách hàng đi ăn, uống hơi nhiều. Về nhà nằm xuống liền ngủ, bây giờ mới tỉnh. Hiện tại vẫn đau đầu này, cổ họng còn khản.”
“Tửu lượng của anh không tốt, uống rượu gì chứ?” Trong giọng nói tức giận của Liên Sinh cất dấu sự quan tâm sâu sắc, “Nếu anh cứ tiếp tục không chăm sóc bản thân cho tốt, em sẽ bay trở về!”
“Nếu em dám bay trở về, anh sẽ đá em trở lại!” Bảo Sinh dùng hết sức nói một câu, đau đớn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc, anh hỏi, “em định nộp đơn học tiến sĩ, làm tốt không?”
“Vẫn chưa, gần đây bận làm luận văn tốt nghiệp… Bảo Sinh, anh thật sự không sao chứ?”
Bảo Sinh khẽ cười một chút, “Có chuyện gì đâu, chỉ là uống rượu nhiều, dạ dày khó chịu. Bây giờ không còn sức nói chuyện với em nữa… Anh ngủ một lúc đây, tỉnh dậy sẽ gọi điện cho em.”
“Được rồi, anh ngủ đi, tạm biệt.”
Liên Sinh vừa mới chấm dứt cuộc gọi, điện thoại trong tay Bảo Sinh liền rớt xuống gối đầu. Tần Triệt lặng lẽ nhặt lên, “Liên Sinh muốn học tiến sĩ?”
“Ừm… Lúc này, không thể làm lỡ chuyện của em ấy.”
“Vậy chẳng phải cậu ấy sẽ ở nước ngoài thêm vài năm sao?” Tần Triệt kinh ngạc, “Cậu ấy… chắc là rất nhớ cậu, cậu cũng rất nhớ cậu ấy mà?”
“Đó là ước mơ của em ấy. Nếu như không đạt được thì rất đáng tiếc. Hơn nữa, chúng tôi đã bàn rồi, chờ em ấy học tiến sĩ, ngày nghỉ sẽ trở về nước.” Bảo Sinh từ từ nhắm mắt lại, mỉm cười, “Có thể gặp mặt… không còn lâu lắm.”
Bởi vì Liên Sinh đạt được mục tiêu và ước vọng nào đó, cho nên mới khuyến khích bản thân sao? Tần Triệt nghĩ thầm trong lòng. Đây là một kết cục vô cùng hoàn hảo, chẳng trách Bảo Sinh liều mạng không muốn phá vỡ kết cục đẹp đẽ đó.
“Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây, rảnh rỗi sẽ đến thăm cậu.” Tần Triệt thở dài một tiếng không thể nghe thấy, “Bây giờ mắt cậu không nhìn thấy gì, tôi đã tìm được người có thể chăm sóc cậu.”
“Cám ơn ý tốt của anh,” Bảo Sinh cười nói, “Nhưng tôi không cần đâu. Tôi có thể tự chăm sóc mình.”
“Đừng cậy mạnh, có người chăm sóc dù sao cũng tiện hơn.”
“Không sao.”
“Vậy tôi không ép cậu nữa.” Tần Triệt xoay người, “Tôi mãi là bạn của cậu, dù trong điện thoại của cậu không có tên tôi.”
“Ừm, tôi biết.” Bảo Sinh nói, “Bởi vì tôi ghi tạc anh trong lòng rồi.”
Ngực Tần Triệt hơi nóng lên. Sầm Nhạc Vinh nghiêng người dựa ở cửa, giơ một lon cà phê làm động tác “Cụng ly”, cười vô cùng lưu manh, “Chúc vợ của anh sinh nhật vui vẻ!”
Tần Triệt nở nụ cười. Thời tiết tốt, ánh mặt trời rất rạng rỡ. Tần Triệt nghĩ, hôm nay thật sự là một ngày đẹp trời.
Cơ thể của Bảo Sinh khôi phục rất nhanh, sau nửa tháng có thể ra viện. Tuy nhiên đôi mắt vẫn không thấy gì. Bác sĩ nói, sẽ tiếp tục quan sát nửa tháng, nếu máu tụ không tự tan ra, sẽ tiến hành phẫu thuật.
Người đến đón anh là quản lý Triệu. Tiểu Triệu nhìn Bảo Sinh mò mẫm tìm chỗ ngồi trong xe, vành mắt đỏ lên, “Ông chủ… Anh là người hùng, người gan dạ! Anh chính là Ironman, Spiderman, Batman, super man trong lòng em!”
“Lái xe!” Bảo Sinh ra lệnh, quản lý Triệu ngoan ngoãn đạp chân ga.
“Tiểu Triệu… Chuyện của công ty tạm thời giao cho em.” Bảo Sinh nhắm mắt lại. Quản lý Triệu siết chặt tay lái, “Anh yên tâm. Anh cứ giao công ty cho em, anh yên tâm mà nghỉ… À, em không có ý này.”
“Ha ha, anh tin em.” Bảo Sinh ngồi dựa vào ghế, im lặng không nói gì nữa. Quản lý Triệu lặng lẽ nhìn anh, lái xe chậm lại.
Bảo Sinh về đến nhà. Anh mua căn nhà này sau khi bắt đầu kinh doanh, không quá lớn, nhưng cũng đủ để ở. Chỉ là không có Liên Sinh thu dọn, ngôi nhà luôn lộn xộn. Anh muốn đến phòng tắm, không cẩn thận bị quần trên mặt đất quấn vào chân, suýt nữa ngã xuống. Anh sờ soạng mở tủ lạnh, một mùi hôi thối xông vào mũi.
Bảo Sinh lăn qua lăn lại một lúc, cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi trên sofa, yên lặng đờ người ra.
Nửa tháng này Liên Sinh hình như bận rộn nhiều việc, cậu gọi cho anh ít đi. Nhất là hai ngày này, cậu không thèm gọi điện thoại. Bảo Sinh rốt cuộc cũng thả lỏng. May mà Liên Sinh bận rộn, nếu cậu muốn chat video, thật sự anh không biết phải đối phó thế nào.
Không nhìn thấy gì, thật sự rất phiền phức. Bảo Sinh vuốt ve điện thoại di động, dường như muốn sờ vào nét mặt của Liên Sinh trên màn hình di động phẳng lì. Anh muốn nhìn khuôn mặt của Liên Sinh, lúc cậu tươi cười, nghiêm túc hay giả bộ tức giận… Anh đều muốn ngắm nhìn.
“Ai?” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, Bảo Sinh nghiêng tai lắng nghe, “Là Tiểu Triệu phải không?” Anh nhớ mình không khóa cửa, có phải Tiểu Triệu nhớ có việc gì của công ty muốn báo cáo với anh?
Tuy nhiên Tiểu Triệu không trả lời anh, tiếng bước chân chậm chạp đến gần anh. Bảo Sinh cảnh giác, “Ai đó?”
Rầm, tiếng vật gì đó rớt xuống, sau đó một đôi tay run rẩy vòng lên cổ anh.
Bảo Sinh ngây người.
Anh ngửi được mùi hương ấm áp mà quen thuộc, trong mấy năm qua, hương vị này xuất hiện rất nhiều lần trong những giấc mơ của anh. Anh tham lam hít vào, nghĩ rằng mình đang mơ. Bởi lẽ bóng tối vô tận thường mang đến những giấc mơ đẹp đẽ và ngọt ngào.
“Liên Sinh…”
“Sao anh lại biến thành như vậy?” Giọng nói của Liên Sinh có sự sợ hãi và tuyệt vọng vô bờ bến, đôi bàn tay lạnh lẽo run run ôm lấy khuôn mặt anh, “Tại sao anh không nói cho em biết? Anh muốn em áy náy cả đời, hối hận cả đời sao? Anh…”
Bảo Sinh ôm cậu, “Đừng nói nữa, xin lỗi.”
Tiếng khóc nức nở của Liên Sinh nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Bảo Sinh có thể cảm giác được, nước mắt ấm áp rớt xuống vai anh, xuyên qua lớp áo, nóng bỏng đến mức làm anh đau đớn.
“Sao em lại trở về?”
Liên Sinh buồn phiền nói, “Chẳng sao cả, nửa tháng này trong lòng em bất an, luôn cảm thấy nôn nóng. Em cảm nhận được anh đang giấu em chuyện gì đó… Em gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tần. Anh đừng trách anh ấy, cho dù anh ấy không nói cho em biết, em cũng sẽ trở về. Thế nhưng… em không ngờ lại nghiêm trọng như thế, anh lại không nhìn thấy nữa.”
“Không sao. Bác sĩ nói sau một tháng là ổn.”
“Không tốt lên thì phải làm sao bây giờ?” Cảm nhận của ngón tay Liên Sinh rất rõ ràng.
“Không sao đâu.” Bảo Sinh cười nói, “Em như thế nào trong lòng anh đã ghi nhớ kỹ. Mũi thế nào, mắt thế nào, lông mi thế nào… Cả đời sẽ không quên.”
Liên Sinh im lặng một lúc, giọng nói không lớn nhưng rất vững vàng, “Vâng. Không sao, có em ở đây rồi, em sẽ chăm sóc anh cả đời.”
“Em lần này trở về, bao giờ trở lại?” Bảo Sinh hỏi, “Em tốt nghiệp chưa? Chuyện nộp đơn học tiến sĩ thế nào rồi?”
“Em không nộp đơn.”
Bảo Sinh dừng lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Liên Sinh. Mặc dù biết anh không nhìn rõ, Liên Sinh vẫn cảm thấy chột dạ vì ánh mắt sắc bén của anh.
“Em nói cái gì?”
“Em từ bỏ cơ hội học tiến sĩ. Lần này trở về, em sẽ không đi nữa.”
Bảo Sinh không nói gì, tay nắm chặt lấy đệm lót của sofa, cơ thể run rẩy.
Liên Sinh mím chặt môi, bướng bỉnh im lặng.
Một lúc lâu sau, Bảo Sinh lần mò trên khuôn mặt Liên Sinh, giơ cánh tay lên, tát mạnh một cái.
Hết chương 19