Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 42: Dương hạ vũ là một tên cuồng nước đá!
“Trời mây xanh, nắng lung linh. Bướm tung tăng vui đùa trong gió…”
Từng tốp học sinh tung tăng đi trên đường, nam sinh kéo tóc, chọc ghẹo nữ sinh, lẫn trong đó có tiếng chửi nũng nịu, tiếng cười đùa vui vẻ…
– Tránh ra! Mấy con điên kia tránh ra!
Bíp bíp! Bíp bíp!
Tiếng chuông xe liên tiếp vang lên.
Nghe tiếng ồn ào phía sau, những người đi đường đều dạt về hai bên. Sau đó, một cơn gió màu hồng cuốn qua, nhìn kỹ lại là một cô gái mang đồng phục.
Vâng, không ai khác chính là cô gái… người gặp người “hiếp”, Hoa Thiên Tuyết tôi đây.
Hiện tại tâm trạng tôi cực kỳ bất ổn, lý do thì rất đơn giản, tôi ghét màu hồng. Việc phải ngồi trên chiếc xe từ lúc bước ra khỏi nhà rồi bị người khác nhìn khiến tôi khó chịu, không những thế từ viền bánh xe, móc khóa cho tới giỏ xe tông màu chủ đạo là hồng nốt. Bà già tôi thật sự muốn giấu cái bản mặt ngay lập tức.
“Mẹ nó! Nhục gì đâu!”
Vốn dĩ tôi muốn cuốc bộ cho xong nhưng mẹ lại nhìn tôi bằng ánh mắt hy vọng tha thiết, tôi là đứa con ngoan hiền đành phải cười trừ, cắn răng mà cưỡi nó. Vặn ga thật mạnh nhanh chóng tăng tốc đến trường, vừa đặt xe xuống nhà xe tôi liền vội vàng leo lên cầu thang.
– Ê, đợi tôi với!
Tôi xoay đầu lườm tên đó.
– Gì, muốn gì? Muốn vấn an tôi à!
Cậu ta nhìn tôi nhíu mày.
– Mới sáng sớm chưa uống thuốc à! Chưa gì đã gây sự với tôi rồi.
Tôi lười trả lời nên mặc kệ tên Nghiêm đó mà đi luôn một mạch. Cậu ta bước đi song song cạnh tôi, chân dài đúng là có lợi vài bước thôi đã vượt mặt tôi.
– Này, cậu mới mua xe à? Trông cá tính phết!
Cậu ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới lại khiến tôi bực bội. Cứ nghĩ rằng đi sớm thì bạn trong lớp sẽ không thấy, nhưng tôi lại quên mất tên thái giám này còn dậy sớm hơn vua nữa. Tôi gắt gỏng:
– Cá tính? Cậu đang khen tôi đó à?
– Ừ, tôi thấy nó rất hợp, bề ngoài cậu như ngựa đi chiếc xe vừa vặn là thành kỳ lân rồi còn gì! Ha ha!
“Mẹ nó, cậu ta lại lên trình nói móc rồi!”
Bước thật nhanh ném cặp vào hộc bàn, tôi bỏ tay vào túi sờ thấy một vật, yên tâm trong lòng rồi đi ra ngoài.
– Này, này… Tôi chỉ nói giỡn thôi! Cậu đừng giận!
Tôi dừng bước chân, không cảm xúc trả lời cậu ta.
– Tôi không giận!
Cậu ta hấp tấp.
– Vậy cậu bỏ đi làm gì?
– Mẹ nó! Đi tè! Mắc từ sáng đến giờ chưa giải quyết! – Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta.
– Ơ… Cậu, cậu…
“Cậu cái đầu nhà mi, buổi sáng tranh thủ đi sớm nên nhịn từ đó đến giờ, má đi vệ sinh cũng không yên nữa!”
…
Làm xong mọi chuyện cũng gần tới giờ vào lớp, tôi “khoan khoái” tâm hồn trở về lớp. Người ta nói, khi đi bức bối khi về hạnh phúc không phải chỉ chuyện này sao.
Lăn qua lộn lại, ngáp dài ngáp ngắn thì hết hai tiết, vừa mới chuông giờ giải lao thì Nguyệt đã chạy tới hỏi chuyện về chiếc xe, tôi đau khổ không dám nói ra. Nguyệt cù lét mấy lần cuối cùng tôi cũng đầu hàng, ngoan ngoãn định khai ra thì phía bên ngoài hành lang xôn xao.
– A! Mấy anh về rồi! Kìa kìa ngầu quá!
– Á… Á! Đẹp trai quá! Anh ơi!
Khỏi phải nói chính là tên dâm tặc Dương Hạ Vũ kia. Không những đi học trễ còn làm xao nhãng việc học của người khác, đúng là có đẳng cấp, cá mè một lứa.
“Bất công, cuộc đời đầy rẫy bất công…”
Điều đáng nói ở đây là nhỏ Nguyệt cũng gia nhập đội hình quá khích, không còn hứng thú với chiếc xe của tôi nữa. Tôi uể oải nằm gục xuống bàn, bỏ ngoài tai lời la hét ngoài kia. Tên Nghiêm khều khều, tôi bày ra bộ mặt chán nản nhìn cậu ta.
– Sao nhìn cậu không có tinh thần vậy?
– Đói…
Cậu ta quan tâm.
– Tôi có cái bánh ngọt, cậu ăn không?
– Ờ, đưa đây!
Tôi có cái tính là buồn hay vui đều ăn, cảm xúc càng cao thì càng ăn, hôm nay gấp gáp không mang đồ ăn vặt, cậu ta đưa bánh coi như cứu tôi một lần, tôi vỗ vai cậu ta.
– Một miếng khi đói bằng một gói khi no, chị Nghiêm đã giúp em một lần thì tổ quốc sẽ ghi công!
– Mà cậu xé bao bì trước làm gì? Để tôi ngửi mùi rồi mở, biết cái phần đó là hay nhất không, cái bánh cũng có chút xíu chừng đó chỉ đủ nhét kẻ răng.
– Ừ thì…
Vừa nói tôi vừa đưa bánh vào mồm nhai nhồm nhoàm. Tôi cũng phục mình vừa mặt dày lại còn vô lý, khó ưa, khó chiều mà tên Nghiêm này cũng chịu được.
– Ai lấy được cậu là có phước lắm! Cậu phải cảm ơn tôi đã rèn luyện cậu có trái tim nhân hậu.
Tên Nghiêm đỏ mặt nói:
– Thật ra thì…
– Thì gì? – Tôi nghi hoặc.
– Cái bánh… Cái bánh tôi đưa cậu đó…
– Sao? Bánh sao? Nói mẹ luôn đi! Mệt quá!
Cậu ta đỏ mặt tía tai hét vào mặt tôi:
– Bánh… Tôi cắn được một miếng, định kêu cậu bẻ… bẻ ra, không ngờ cậu ăn hết rồi!
“Ô, con mẹ nó!”
Tôi bụm miệng đứng lên.
– Đi… Đi đâu nữa?
– Đi móc họng.
– Làm gì?
– Ói.
Cậu ta đen mặt.
“Oẹ… Oẹ… Oẹ…”
Giờ thì tôi ói thiệt rồi.
Sáng mang thêm khăn giấy là để phòng ngừa việc này, không ngờ bị sớm như vậy. Hên là trong lớp chỉ còn vài tên con trai đang ngủ, bọn con gái thì như ong vò vẽ lập một cái chợ ở ngoài kia… Vừa đủ thời gian cho tôi dọn dẹp “hiện trường”…
“Tôi thề, không bao giờ ham của ăn của thái giám nữa!”
“Cậu ta chắc chắn là khắc tinh của tôi”
…
– Tới… Tới nơi rồi!
Cuối cùng cũng xuống tới phòng ăn, bụng tôi chịu “dày vò” nên bây giờ đang biểu tình. Tôi chọn thêm ít đồ ăn và một chén canh lớn, vừa ngồi xuống bàn tôi ăn điên cuồng bất chấp hình tượng, Nguyệt nhìn tôi cười cười rồi hỏi tiếp vụ xe.
“Lại mất hứng…”
Tôi lái sang chuyện khác.
– Tí về rồi mình cho xem! Mà mình hỏi nè, sao cậu cũng tham gia cùng đám fan của tên Dương làm gì?
Nguyệt gãi gãi đầu.
– Thì ngắm thôi, cái đẹp trước mặt không ngắm thì phí… Hì!
Nguyệt hỏi lại:
– Lúc trước cậu cũng thích thái tử lắm mà! Sao giờ có vẻ không thích rồi!
– À, gu mình mới đổi, mình thích người cao gầy.
Nguyệt cười gian:
– Có liên quan tới lớp trưởng phải không?
– Ừm, hình như vậy…
“Anh Minh quen biết với tên Nghiêm mà, tí nữa xong việc phải hỏi mới được”
– Hình như cái gì chứ! Mình đoán chắc!
– Ờ, chắc cái gì? – Tôi lơ đễnh trả lời.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Là Tố Như”
Cậu ta chào rồi ngỏ ý muốn ngồi ăn chung, tôi thì không có ý kiến, mà công nhận cậu ta nói chuyện rất khéo, chưa gì đã chuyện trò thân thiết với Nguyệt. Tôi không còn thời gian quan tâm mấy chuyện vặt vãnh nữa nên lùa cơm thật nhanh, húp một ngụm canh thật lớn. Sau đó, phía trước cửa phòng ăn lại ồn ào…
– Thế tử kìa! Anh ấy đi ăn đó!
“Biết ngay mà, ông trời có để tôi yên ổn bao giờ!”
Vội dọn chén rồi chào tạm biệt hai người kia đi trước. Tôi nhất định phải trốn đám điên kia, chạy nhanh đến cầu thang thì có một người đang hút thuốc phía trước. Hắn ta nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên sau đó cười đểu.
– Thiên Tuyết, cô trốn cũng giỏi nhỉ, nhận không ra đó!
Bàn tay tôi run run.
– Hạ Vũ có lời nhắn cho cô, hai giờ đến sân sau gặp mặt!
Tôi đứng bất động nhìn hắn, làn khói trắng lượn lờ, mùi hôi gay mũi, hàng cúc áo bằng pha lê tím bây giờ thật chói mắt, cơn gió thổi qua mà lòng tôi lạnh cóng, nổi da gà…
Điều tôi muốn làm nhất bây giờ chính là… cho tên trước mặt một trận.
“Mẹ kiếp! Đỗ Phương!”
________