Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 41: Chương Phụ: Rung động đầu tiên (2)
Sau chuyện kia, cuộc sống cấp hai của tôi vẫn tiếp diễn bình thường, ngoại trừ việc ba “chiêu mộ” tôi thành hướng đạo sinh.
Hằng ngày, ngoài việc học trên trường ra thời gian còn lại là sinh hoạt với đoàn Trưởng, cũng chính là ba tôi. Ông ấy dễ tính với mọi thứ nhưng chỉ cần liên quan đến hướng đạo thì cả con gái ruột cũng “không từ thủ đoạn”…
“Ô ăn quan, trốn tìm, đá banh, tán dép, bắn bi, đám nhóc trong xóm… Chị phải lìa xa các em rồi… hu hu…”
Khả năng thích ứng môi trường của tôi được ba rèn luyện rất mạnh, ví dụ như: tìm dấu vết, hoạt động lửa trại, các loại nút thắt, giải mật thư, leo núi, vượt rừng…
“Ba à! Trả lại tuổi thơ cho con…”
Ở nhà bị áp đặt ra sao khi đến lớp tôi đều phải xả hết. Năm tôi lên lớp chín mới bắt đầu dậy thì muộn, tâm sinh lý bất ổn dẫn đến tính cách thất thường.
Điển hình cho việc này là tôi hay nổi giận vô cớ. Bạn cùng bàn với tôi là một cậu nhóc mập mạp, thích ăn vụng trong lớp. Tôi thường dùng phấn để phân ranh giới chỗ ngồi. Mỗi lần cậu nhóc “vượt biên” tôi đều dùng thước dùng tay đánh, cấu không thương tiếc. Nếu cái bàn chia làm ba phần, nữ vương tôi đây chiếm hết hai, cậu nhóc kia chỉ biết im lặng không dám nói. Đôi khi buồn buồn tôi còn ăn vụng bánh, vì cậu ta phản ứng chậm chạp nên lúc nào tôi cũng lấy trộm được đồ, có lẽ cậu ta sợ tôi mách cô nên không dám cất đi, khuôn mặt đáng thương, cái tay lúc nào cũng cố bảo vệ sao cho không bị tôi lấy ăn quá nhiều.
Tôi nghĩ người mập mạp thì tính cách cũng hiền lành, hơn nữa cậu ta không chấp nhặt với đứa hay lên cơn điên như tôi là may mắn lắm rồi.
“Nhớ mùi vị của bánh gai ghê! Ngon phết!”
…
Kết thúc cấp hai, tôi chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào lớp mười. Thành tích qua các năm tôi đều khá nên làm bài cũng rất dễ dàng. Điều đáng hận là trong lúc thi môn Toán có một tên ngang nhiên giật bài của tôi chép.
“Mẹ nó, tôi hiền quá mà!”
Sau khi dò lại kết quả thì tôi làm sai khi đặt x nhầm thành y, cậu bạn kia vừa vặn chỉ chép mỗi phần đó. Kết quả khỏi phải nói, tôi đậu trường trọng điểm, cậu ta rớt vào trường bán công.
“Đáng đời!”
Cuộc sống trung học của tôi mở đầu bằng việc chia ban Xã Hội và Tự Nhiên. Tất nhiên là tôi chọn Xã Hội vì khả năng “chém bừa, nói điêu” trong văn của tôi thuộc hàng đỉnh cao.
Đồng phục cho nữ sinh là áo dài, mẹ sắm luôn đôi guốc bảy phân cho tôi. Bà nói rất quan ngại về chiều cao khiêm tốn đến đáng thương nên ép tôi phải mang giày cao gót.
Hằng ngày, tôi đều có thói quen đi học trễ. Vào giờ đó, trên đoạn đường kia cũng xuất hiện một cô gái đạp xe hì hục, để chân trần, đôi giày thì nằm vất vơ trên giỏ xe. Cô đạp bán sống bán chết, đến đoạn thả dốc thì xe chạy nhanh đến nỗi vượt luôn cả xe gắn máy…
“Thôi, lần này tôi không muốn bình luận thêm nữa, chỉ cần nhìn ánh mắt của người trên đường là hiểu…”
Lớp tôi học có một tên ẻo lả tên là Công, biệt danh là “thái giám công công”. Hằng ngày, cậu ta soi mói các bạn nữ mặc nội y màu gì, lâu lâu còn nói toạc ra cho cả lớp biết khiến bạn nữ ấy xấu hổ. Tôi trả đũa bằng cách rình coi quần sịp của cậu ta vì bạn nữ kia là bạn thân duy nhất ngoài đám con trai ra.
Việc rình coi này quá dễ dàng vì cậu ta thích mặc quần đáy ngắn, chỉ cần cậu ta lên bảng làm bài thì đều lộ hàng cả, tôi ngồi đầu bàn quan sát rồi viết giấy chuyền cho cả lớp xem, ai nấy đều cười sặc sụa. Có một ngày công công phát hiện chạy đến mắng tôi:
– Con kia! Mày nghĩ mày đang viết cái gì vậy hả?
Tôi cầm tờ giấy đọc to lên:
– Màu đen, viền vàng ở giữa có chữ “Tommy”, size S…
Cậu ta gào lên:
– Con khốn! Của tao là size M, màu nâu đất không phải vàng!
– À, để tao sửa…
– Ơ…
– Mẹ nó! Không phải chuyện này! Tại sao mày dám lôi tao ra làm trò cười hả? Mày có tin tao nói cho cả lớp biết mày mặc áo ngực màu gì không!
– À, xin lỗi… Tao mặc áo lá, size nhỏ nhất…
Tôi tỉnh bơ trả lời.
– Mày… Đồ ngực lép!
– Ừ, lép thật… Nên tao mới mặc áo lá.
– …
Sau hôm đó cậu ta không còn soi mói các bạn nữ nữa mà trở thành bạn chí cốt của tôi. Mỗi lần “công công” nhìn tôi đều bày ra ánh mặt “tao hiểu mà”.
“Mẹ! Hiểu cái đầu mày á!”
Lớp tôi vì rất nhiều nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan nên lúc nào cũng xếp hạng bét nhất trường. Chào cờ đầu tuần, sau khi hát bài quốc ca chính là kể tội lớp tôi, nào là: đi trễ, mặc quần đáy ngắn, áo dài xuyên thấu nội y, trang điểm, vắng nhiều, xài điện thoại… Dù không phải do học dốt hay có nhiều thành viên cá biệt, nhưng lớp tôi vẫn được vinh dự được đứng suốt lễ chào cờ.
“Lịch sử huy hoàng thời cấp ba của tôi…”
***
Cuộc đời học sinh ít nhất cũng trải qua rung động tuổi mới lớn, cảm giác thích thích một ai đó, hâm mộ người học giỏi hơn mình hay đơn giản nhất là trái tim rung rinh khi đứng gần, nhìn thoáng qua người đó.
Dù có thành đôi hay không thì ký ức đó không bao giờ phai, mỗi khi nhắc lại liền cười thầm trong lòng, tự hỏi tại sao lúc đó mình lại thích người ta.
Tôi cũng từng trải qua rung động đầu đời đó.
Đó là một buổi tối tôi cùng nhóm bạn đi chơi hội chợ, mấy ngày trước người ta đã dán áp phích khắp nơi trong xóm, còn nói có ca sĩ nào nổi tiếng về hát. Tôi thì biết chắc không có tên nào về đâu, chẳng qua là chiêu trò của những người tổ chức muốn kiếm lời thôi.
Hỏi vì sao tôi biết à? Là vì…
“Bọn họ lừa tôi nhiều lần quá mà!”
Ở hội chợ nhiều nhất là gian hàng trò chơi, tiếp theo là giới thiệu các sản phẩm muốn bán, cuối cùng là đồ ăn. Trong đó vừa có ca nhạc vừa chơi lô tô, hát hò đủ kiểu.
Trò chơi mà tôi giỏi nhất là ném vòng, một lần chơi xong là “hốt” được chục bịch bánh xốp kem gần hết hạn. Lạng qua lạng lại đến khuya thì âm nhạc trên sân khấu mới bắt đầu sôi nổi. Một nam ca sĩ nghiệp dư lên hát bài “Em chỉ yêu một người” của ca sĩ Cẩm Ly, cũng là bài tôi rất thích vì giai điệu du dương và lời bài hát “sến sẩm”. Tôi vốn dĩ muốn đi về vì cảm thấy chán nhưng lời hát vừa cất lên khiến tôi khựng lại…
Thật bất ngờ vì người hát là đàn ông, chất giọng trầm nhưng rất ấm, từng chữ hát lên đều rõ ràng. Tôi đưa mắt nhìn lên sân khấu, bắt gặp một khuôn mặt rất bình thường, tầm hai mươi mấy tuổi, quần áo không lòe loẹt màu mè chỉ đơn giản là áo sơ mi đen quần xám tro.
Điều khiến tôi ấn tượng chính là khi hát người này luôn nhìn về một phía, ánh mắt vừa vặn chạm vào tầm mắt tôi, mọi biểu cảm trên gương mặt rất chân thực, nhất là khi tới đoạn “thầm mong ta bên nhau, hạnh phúc với nhau và sẽ yêu nhau trọn đời”…
“Kỳ lạ quá… Trong người cứ có cảm giác khó chịu thế nào ấy”
Tôi không biết lúc đó mình suy nghĩ gì, chỉ nhìn chăm chú vào anh ấy, càng nghe anh hát trái tim càng rung động, đến khi bài hát kết thúc tôi vẫn còn đang nhìn anh. Anh bước xuống sân khấu và mất hút, một ca sĩ nào đó lên hát bài tiếp theo, ca sĩ này còn có fan hâm mộ thì phải, vài người cầm ảnh và hò reo…
Tối đó tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi mơ anh ấy hát liên tục cho tôi nghe, tôi không nhớ tên bài hát nhưng nghe rất quen thuộc, khi tôi cố gắng nhớ tên bài hát thì bất ngờ… Tôi tỉnh giấc.
Sau hôm đó ngày nào tôi cũng có mặt ở hội chợ để nghe anh ấy hát. Tầm mắt của anh không còn nhìn tôi nữa mà nhìn hướng khác, tôi “tham lam” muốn di chuyển đến gần để anh ấy có thể nhìn mỗi tôi thôi. Cứ như vậy, tôi đứng ngơ ngác nhìn, còn anh vẫn hát…
Hôm nay anh hát hết hai bài. Cả hai bài tôi đều thích.
Ngay cả khi mấy thằng bạn kéo tôi về, tâm hồn tôi vẫn còn đang lơ lửng đâu đó…
Về đến nhà, tôi lục tìm đĩa nhạc kia và nghe suốt đêm cho đến khi mệt mỏi, không còn ý thức gục xuống ngủ.
…
Ngày cuối cùng hội chợ kết thúc, tôi lấy can đảm chạy đến tìm anh. Lúc đó là tôi tự ý chui vào phía sau nên không ai thấy cả. Đúng lúc anh đang thay áo sơ mi, anh luống cuống khi nhìn thấy tôi và hỏi tôi vào đây làm gì. Tôi nói:
– Em rất thích Cẩm Ly, anh cho em xin chữ ký!
Anh ấy sửng sốt rồi nói:
– Anh không phải Cẩm Ly…
– Xin lỗi em lộn, em thích nhạc Cẩm Ly cho nên anh cho em chữ ký nhé!
– Anh chỉ hát giải trí không phải là ca sĩ em xin làm gì?
Tôi gào lên:
– Mặc kệ! Tôi thích anh! Ký vào đây cho tôi!
Vừa nói tôi vừa cầm áp phích tên ca sĩ nào đó đưa tới trước mặt, bắt anh ký vào.
– Rồi, rồi anh ký cho em…
Cầm tờ giấy có chữ ký trong tay mà tôi khóc lớn. Anh ngỡ ngàng nhưng vẫn cố an ủi:
– Sao vậy? Em…
Tôi lao tới ôm anh thật chặt, xô anh ngã rồi chạy đi.
Lẫn trong tiếng khóc là tiếng nấc.
“Ngực đau quá…”
“Sao tôi lại khóc…”
…
Hôm sau thì khu đất tổ chức hội chợ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cảm xúc khiến tôi bần thần mấy ngày qua đến bây giờ tôi mới hiểu…
Trong tiếng anh có tên “fall in love”…
Có nghĩa là…
“Tôi phải lòng anh ấy mất rồi…”
…
Là rung động đầu tiên.
Là nuối tiếc bất chợt.
Là kỷ niệm in sâu trong lòng.
…
Tờ áp phích dán trên tường đã cũ nhưng dòng chữ phía sau vẫn còn rõ nét…
Ngôi sao đầu dòng, phía sau là hàng chữ “Anh Minh”
…
_____________