Không Phụ Thê Duyên

Chương 135


Bạn đang đọc Không Phụ Thê Duyên – Chương 135


Nam nhân trường thân ngọc lập đứng bên cửa sổ, lưng thẳng tắp giống như cây phóng lao, khi giơ tay nhấc chân có kiên nghị ngạnh lãng đặc trưng của võ tướng, lại có tao nhã của người đọc sách, hai loại khí chất nhu hòa bên nhau, tạo nên một loại mâu thuẫn kỳ lạ đến mê người
An Dương quận chúa đứng ở cửa, khi nhìn thấy hắn, đột nhiên đứng yên tại chỗ.
Ngu Tòng Tín ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô nương vẻ mặt do dự đang đứng ở cửa, bên môi vẫn mang theo nụ cười ôn hòa vốn có, đầu tiên là thi lễ, rồi mới ôn thanh nói: “Quận chúa, mời vào.”
An Dương quận chúa đành phải chậm rãi tiến vào, sau đó chọn một vị trí cách hắn khá xa ngồi xuống.
Ngu Tòng Tín rất cẩn thận rót cho nàng một chén trà nóng, để nàng miệng uống thân ấm
Thần thái của hắn quá mức tự nhiên, khí chất ôn nhã, bên môi luôn mang theo nụ cười ôn hòa như gió xuân, vô cùng đúng mực, không có bất luận gì mang tính công kích, làm người khác bất tri bất giác tháo gỡ phòng bị đối với hắn
An Dương quận chúa vuốt chung trà, tự nhiên cũng có thể cảm giác được lòng mình có biến hóa, nhịn không được lại liếc hắn một cái, càng thêm hiểu hẳn là hắn đã cố tình thu liễm hơi thở để nàng không quá mức khẩn trương.
Nam nhân này cẩn thận, săn sóc, luôn có thể chú ý tới chuyện mà người khác xem nhẹ, làm cho người khác khi đối mặt với hắn sẽ bất tri bất giác thả lỏng trái tim.

Hắn tốt hơn rất nhiều nam nhân hời hợt trên thế gian này, thế nên thực dễ dàng khiến cho người khác sinh ra hảo cảm, làm cho nữ tử khuynh tâm vì hắn, ít nhất nàng chỉ gặp được hắn vài lần nhưng ấn tượng đối với hắn cũng không xấu.
An Dương quận chúa sau khi suy nghĩ cẩn thận, mở miệng nói: “Hẳn Ngu công tử đã biết mục đích hôm nay ta lại đây?”
Ngu Tòng Tín cười nói: “Tất nhiên là biết, quận chúa không cần lo lắng, Tín là thiệt lòng muốn cưới quận chúa làm vợ.”
Vẻ thong dong của An Dương quận chúa bị lời này đánh bại, khuôn mặt hồng thành một mảnh, thiếu chút nữa đã làm rơi chung trà trong tay.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng có một loại xúc động muốn thoát khỏi nơi đây, đặc biệt là người nọ vẫn ôn hòa thong dong, nụ cười bên môi vẫn thanh thản an khang như cũ, thong thả ung dung ngồi ở chỗ đó, so với gió xuân càng nhu hòa hơn, còn nàng thì ngược lại, chân tay luống cuống, không biết làm sao bây giờ.
Ở trước mặt hắn, nàng đã đánh mất thong dong vốn có
“Quận chúa nếu như có điều nghi vấn, cứ việc hỏi Tín.” Ngu Tòng Tín nói tiếp
Da đầu An Dương quận chúa tê rần rần, khẩn trương xiết chặt chung trà, chung quy nhịn không được nói: “Ngu công tử, vì sao ngươi lại đột nhiên muốn cưới ta?” Sau đó lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Nếu ngươi không muốn cưới ta, trực tiếp cự tuyệt là được, phụ vương mẫu phi ta là người hiểu lý lẽ, sẽ không tức giận, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa ta cùng Tố Tố, ngươi cứ yên tâm.”
Nghe được lời này, Ngu Tòng Tín nhịn không được cười rộ lên, thú vị nhìn nàng, “Chẳng lẽ quận chúa cho rằng, Tín là bởi vì không thể cự tuyệt nên đáp ứng?”

Hôn sự này, xác thật ngay từ đầu là do Vinh Thân Vương phi nảy sinh ý tứ, Vinh Thân Vương phi trải qua một hồi điều tra, cảm thấy Ngu Tòng Tín là người không tồi, lại đã cứu nữ nhi, cho dù hiện tại thân phận có chút thấp cũng không sao
Cho nên mới mời Thừa Ân Hầu phủ lão phu nhân đi Uy Viễn tướng quân phủ một chuyến.
Việc này tuy nói do phía nhà gái cố ý, nhưng Vinh Thân Vương phủ quyền lớn thế lớn, mặc kệ là ai, xác thật cũng không thể cự tuyệt.

An Dương quận chúa cũng sợ Ngu Tòng Tín không muốn liên lụy gia tộc, cho nên mới không cự tuyệt, trong lòng nàng cũng thưởng thức Ngu Tòng Tín, nhưng mà còn chưa tới nỗi không gả cho hắn là không được, cho nên không muốn lấy quyền thế áp người.
Ngu Tòng Tín thấy nàng tuy không mở miệng, nhưng thần sắc cũng đã để lộ rõ ràng ý tứ nên hắn càng thêm buồn cười, nhưng trong lòng biết cũng không trách được nàng lại nghĩ như thế
“Quận chúa hiểu lầm rồi!” Ngu Tòng Tín nhẹ giọng nói, đôi mắt đen ôn nhuận như ngọc, chậm rãi nói: “Khi lần đầu nhìn thấy quận chúa là ở tết Thượng Nguyên năm trước, hơn nữa lúc ấy quận chúa cùng Tố Tố đã là bằng hữu, Tín đối với quận chúa cũng không phải là hoàn toàn không quen biết, đây là may mắn của Tín.

Quận chúa trong suy nghĩ của Tín là một cô nương tốt, tuy lời đồn đãi của thế nhân có chút hiểu lầm, nhưng tì vết không thể che được ánh ngọc……”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, rốt cuộc có một số lời nói hắn không dám nói quá rõ ràng, như vậy cũng không phù hợp tính tình hắn
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt hồ đồ của nàng, biết cô nương này từ nhỏ đến lớn hẳn là được nuông chiều lớn lên, tuy cũng xuất thân vương phủ nhưng tính tình nàng lại đơn giản trực tiếp hơn so với các cô nương công hầu phủ tương đương khác, thậm chí cực kỳ khó có được chính là, nàng không dựa vào muôn vàn sủng ái mà dưỡng thành tính tình kiêu ngạo khó gần, có thể thấy được bản tính nàng trời sinh không xấu, do đó nhìn nàng mới tốt hơn so với các cô nương vương phủ khác
Ngu Tòng Tín đã gặp qua các nữ tử có diện mạo bất đồng trên thế gian, tỷ như các tỷ muội trong nhà, hoặc xinh đẹp thướt tha, hoặc đoan trang hiền thục, hoặc dịu dàng động lòng người, hoặc như biểu muội Hoắc Thù phóng khoáng lỗi lạc, thậm chí cũng có điêu ngoa tùy hứng, tâm nhãn đầy người, hoặc cũng giống An Dương quận chúa nhìn như lười nhác nhưng kỳ thật là người thông tuệ
Cô nương như vậy kỳ thật rất khó có được
“Đi săn khi đó, Tín vì không thích vị trí phò mã cho nên né tránh khắp nơi, sau đó lại ra tay cứu quận chúa, tuy là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng lại là điều Tín mong muốn……”
Nụ cười tươi bên môi Ngu Tòng Tín đã nhạt đi một ít
Lúc ấy thị vệ đi theo rất nhiều, Vinh Thân Vương vô cùng sủng ái nữ nhi, thị vệ được phái đi theo đều là cao thủ, cho dù hắn không ra tay thì An Dương quận chúa cũng sẽ không có việc gì.

Nhưng khi việc phát sinh, hắn vẫn chạy tới đầu tiên, bảo hộ bên người nàng, khi đó hắn liền hiểu mình đối với vị quận chúa biểu muội Hoắc Thù thường nhắc tới đã có chút khác thường.
Trước khi hành động, hắn luôn thích mưu định trước rồi sau đó mới thực hiện, nhưng đối với chuyện này, đây là lần đầu tiên hắn chưa suy tính được mất mà đã trực tiếp ra tay.

Hiện tại, sau khi gặp lại nàng, Ngu Tòng Tín rốt cuộc cũng đã xác định được suy nghĩ trong lòng
Hắn thản nhiên nói: “Tín ngưỡng mộ quận chúa, tất nhiên là muốn cưới quận chúa làm vợ.”
Khuôn mặt An Dương quận chúa trong nháy mắt đã hồng toàn bộ, tuy rằng vừa nãy nghe hắn tự thuật, nàng đã có cảm xúc, nhưng hiện nay nghe hắn nói ra rõ ràng, trong lúc nhất thời nhịp tim nàng đã rối loạn.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người giáp mặt thổ lộ, tuy rằng trước đây cũng có rất nhiều con cháu huân quý cho biết muốn cưới nàng, thậm chí ngay cả thế tử Thừa Ân Hầu phủ Giang Vọng cũng thường xuyên tặng quà cho nàng thông qua đệ đệ, nhưng lại chưa từng có người nào trực tiếp nói rõ với nàng như hắn, làm cho nàng có chút thất thố.
Nụ cười trên mặt Ngu Tòng Tín vẫn luôn không đổi, sau khi nói xong, cũng không cho nàng cơ hội kéo dài, hỏi: “Quận chúa có bằng lòng tin tưởng ta không?”
Mặt An Dương quận chúa nóng bừng, trong lòng vẫn còn vài phần không biết làm sao, đối với ánh mắt ôn nhuận của hắn, chậm rãi gật đầu, “Ta tất nhiên tin tưởng ngươi.”
Người này là quân tử lỗi lạc, tâm tư của hắn nhanh nhẹn, tại loại việc này hắn cũng không cần nói dối.

Nàng biết hắn là người thông minh, bản thân hắn cũng là người có năng lực, cũng không cần nương nhờ năng lực thê tộc để bò lên trên, nếu thật sự không coi trọng nàng, hẳn cũng sẽ nghĩ biện pháp cự tuyệt.

Huống hồ còn có Nhiếp Ngật giúp đỡ hắn, phụ vương cũng không thể bắt buộc hắn được
Cho nên, hắn xác thật thiệt lòng muốn cưới nàng.
Nói xong, Ngu Tòng Tín không lại ép hỏi, cả người khôi phục lại bộ dáng một vị quý công tử khiêm tốn ôn nhuận, châm thêm trà cho nàng, cho nàng thêm chút thời gian tiêu hóa lời hắn nói, điều chỉnh lại tâm sự của mình.
Trong phòng im ắng, ngẫu nhiên có thể nghe được âm thanh gió thu thổi qua song cửa sổ, cùng với tiếng đàn sáo văng vẳng từ nơi xa trên hồ Bích Ba truyền tới, làm cho mảnh thiên địa này có vẻ càng thêm yên lặng.
Sau một lúc lâu, An Dương quận chúa buông chung trà trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Ngu công tử, ngươi cần phải suy nghĩ cho kĩ, ta trời sinh tính tình lười nhác, thanh danh bên ngoài cũng không tốt lắm, ngươi thật sự muốn cưới ta sao?”
Ngu Tòng Tín mỉm cười nói: “Ta cưới vợ, là muốn cưới một nữ tử ta ái mộ, chứ không phải cưới một bà quản gia cần lao trở về hỗ trợ xử lý việc lớn nhỏ trong nhà, huống hồ tổ mẫu cùng nương ta thân thể vẫn khỏe mạnh, bên người có nha hoàn bà tử hầu hạ, không cần con dâu suốt ngày hầu hạ bên cạnh.

Việc nội trợ quản gia có hạ nhân chạy chân, nếu không thì nuôi bọn họ để làm gì?”
An Dương quận chúa nghe được lời này, nhịn không được phốc ra cười một tiếng, rốt cuộc hiểu ra hắn cũng nghe được lời đồn đãi bên ngoài.

Lúc trước khi mẫu phi nàng muốn nghị thân cho nàng, những người không muốn cưới nàng xác thật đã ngầm oán giận, nói không muốn cưới một con dâu lười nhác trở về, đỡ cho không chỉ không hưởng thụ được con dâu hầu hạ, mà ngược lại còn phải tự mình đi hầu hạ con dâu linh tinh.
Ngu Tòng Tín này phản bác một phen, thật đúng là vả mặt bọn họ
Nhịp tim An Dương quận chúa đã đập nhẹ nhàng trở lại, nhìn hắn cười nói: “Một khi đã như thế, vậy tương lai không cho ngươi hối hận.”
Ngu Tòng Tín nháy mắt liền hiểu ý nàng, trong ánh mắt lướt qua vui mừng cùng suиɠ sướиɠ, cười nói: “Tín vui vẻ chịu đựng, ở đâu ra hối hận?”
An Dương quận chúa nghe đến đó, lại có chút ngượng ngùng, có thể xác định được trong lòng muốn gì, lúc này khi nhìn hắn, đã không thể thản nhiên như trước kia, mà ngược lại có thêm vài phần ngượng ngùng, trong ngượng ngùng lại có chút vui mừng.
Nàng cảm thấy, hình như nàng cũng thích nam nhân này
Ngu Tòng Tín ngồi một lát còn phải về Ngũ Quân Doanh, cho nên thực nhanh đã rời đi.
An Dương quận chúa nhìn theo hắn rời đi, sau đó ngồi một lát, mới đứng dậy trở về gian sương phòng lúc trước
Nhiếp Ngật đã không còn ở đây, vừa nãy đã cùng Ngu Tòng Tín đi Ngũ Quân Doanh.
Hoắc Thù tò mò nhìn nàng, hỏi: “Thế nào?”
Toàn bộ khuôn mặt An Dương quận chúa vẫn hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Hắn khá tốt…… Ta cảm thấy việc hôn sự này không tồi.”
Hoắc Thù nghe xong, trong lòng cũng thập phần cao hứng, An Dương quận chúa là cô nương tốt, nếu có thể gả vào nhà ngoại, nàng tự nhiên vui mừng cho tam biểu ca.

Trước đây sở dĩ không nghĩ tới An Dương quận chúa cùng biểu ca nhà ngoại sẽ bên nhau, là bởi vì thân phận An Dương quận chúa cao quý, lấy thân phận của nàng, hôn sự có thể lựa chọn cho dù hạn chế, nhưng không bao gồm Uy Viễn tướng quân phủ, cho nên nàng cũng không nổi lên tâm tư đặc biệt gì
Nào ngờ Vinh Thân Vương phi tuệ nhãn tự mình nhìn trúng Ngu Tòng Tín, cũng không để ý việc cho nữ nhi thấp gả.
Tuy có câu “Gả nữ nhà cao, cưới dâu cửa thấp”, nhưng đối tượng để quận chúa vương phủ lựa chọn có chút hẹp, rất ít người có thể thật sự tìm được người xứng đôi cùng thân phận, nếu ở thời kỳ tiên đế, vận mệnh quận chúa tông thất phần lớn đều là hòa thân.

Thái độ đối ngoại của Khánh Nguyên đế xưa nay cường ngạnh, mặc kệ đối với Bắc man di hay là các tộc vùng Nam Cương, trước nay đều không nghĩ tới phải dùng nữ tử tông thất đi hòa thân để đổi lấy an ổn tạm thời
Cho nên, Vinh Thân Vương phi cũng không để ý việc nữ nhi thấp gả, mục đích chỉ là có thể gả nữ nhi đến chỗ tốt
Sau khi nhận được đáp án chuẩn xác từ nữ nhi, Vinh Thân Vương phi liền trực tiếp truyền tin cho Ngu gia
Qua mấy ngày, Ngu gia cậy nhờ quan môi đến vương phủ cầu thân, Vinh Thân Vương rụt rè cự tuyệt mấy phen, sau khi làm đủ các kiểu tư thái, rốt cuộc cũng chấp nhận hôn sự này, đem bát tự của hai người đưa đến Khâm Thiên Giám, khi được tin duyên trời tác hợp, hôn sự của hai nhà thuận lợi định ra.
Tin tức hai nhà định thân cũng trong lúc nhất thời truyền khắp toàn bộ kinh thành.

An Dương quận chúa vốn bị mọi người lén gọi là quận chúa lười, tương lai khẳng định gả không được lại thuận lợi định thân còn không nói, chờ đến khi nghe nói đối tượng định thân còn là Uy Viễn tướng quân phủ Ngu Tam Lang, tâm tư rất nhiều người đều sinh ra một loại cảm khái, cảm thấy ủy khuất cho Ngu Tòng Tín
Vinh Thân Vương thế tử Chu Hỗn đối với chuyện tỷ tỷ của mình rốt cuộc đã định thân cũng cực kỳ cao hứng, hắn tuy rằng luyến tiếc tỷ tỷ, nhưng cũng biết mẫu phi một năm này vì hôn sự của tỷ tỷ đã hao hết tâm tư, càng hận những bà tám lắm mồm nhiều chuyện truyền lời bậy bạ bên ngoài, hỏng mất thanh danh tỷ tỷ
Chu Hỗn cao hứng rất nhiều, khi thấy bộ dáng phụ vương như mang thù hận khốn khổ, nói: “Phụ vương, tỷ tỷ chỉ định thân thôi, còn chưa có gả đâu, người nếu cứ trưng cái biểu tình này ra để mẫu phi nhìn thấy nhất định sẽ sinh khí.”
Vinh Thân Vương nhanh chóng giấu đi vài phần, hừ nói: “Bổn vương chính là đang luyến tiếc Tú Tú gả chồng, nếu về sau tiểu tử Ngu gia kia dám khi dễ Tú Tú, nhi tử ngươi nhất định phải dẫn người đi đánh hắn đến răng rơi đầy đất, biết chưa?”
Chu Hỗn đối với loại lời nói này đã nghe đến lỗ tai sinh kén, khi còn nhỏ phụ vương thường xuyên dặn dò hắn, về sau phải chiếu cố tỷ tỷ thật tốt, không để cho người khác khi dễ tỷ tỷ.

Sau khi lớn lên, phụ vương lại dặn dò hắn, nhất định phải tranh đua, cho dù tỷ tỷ gả không được, cũng phải phụ trách nuôi nàng, không được cho người khác khi dễ nàng.

Hiện tại tỷ tỷ thật vất vả mới định thân được, lại bắt đầu dặn dò……
Chu Hỗn thấy tâm tình phụ vương xuống dốc, biết phụ vương luyến tiếc tỷ tỷ, trấn an vài câu rồi nhanh chóng chạy mất, sợ phụ vương giữ hắn lại lải nhải tiếp
Chu Hỗn mới vừa ra phủ, đã bị người kéo tới một chiếc xe ngựa chạy mất, đi vào một khách điếm.
Thị vệ bên cạnh Chu Hỗn thấy thế cũng không nôn nóng, đi theo ở phía sau đuôi, liền thấy Thừa Ân Hầu phủ thế tử Giang Vọng nhìn Chu Hỗn vẫy tay.
“Giang đại ca, có cái gì thì cứ nói bình thường được rồi, còn cố tình trực tiếp kéo ta lại đây nữa” Chu Hỗn vừa sửa sang lại y phục, vừa oán giận nói.
Thần sắc Giang Vọng thoạt nhìn có chút âm trầm, trực tiếp đánh gãy hắn nói, “Tỷ tỷ ngươi thật sự định thân cùng Ngu Tòng Tín?”
Chu Hỗn im lặng một lát, sau đó cười nhạo nói: “Đương nhiên, việc này gạt người để làm gì?”
Giang Vọng thoạt nhìn càng thêm âm trầm, cau mày nói: “Vương phi vì sao lại cho phép hôn sự này? Tên Ngu Tòng Tín kia tuy xuất thân tướng quân phủ, nhưng hắn chỉ là nhi tử nhị phòng tướng quân phủ, hiện tại bất quá cũng chỉ giữ chức doanh vệ ngũ phẩm tại Ngũ Quân Doanh, hắn có thể diện gì để cưới An Dương?”
Chu Hỗn nghe được hắn đầy ý đả kích Ngu Tòng Tín, trong lòng có chút không vui, “Giang Vọng, ngươi không thật sự thích tỷ của ta chứ?”
Giang Vọng nhíu mày càng sâu, “Ta cho rằng ngươi biết, nếu không thích nàng, ta nhờ ngươi tặng đồ đi lấy lòng nàng làm gì?”
“Nhưng tỷ của ta đều ném đi, chưa từng lấy của ngươi thứ gì.” Chu Hỗn không khách khí nói, cũng không cho hắn cơ hội tức giận, nói thẳng: “Nếu ngươi thích tỷ của ta, lúc trước vì sao không cho người tới cầu thân? Nói không chừng mẫu phi ta sẽ đồng ý, rốt cuộc quan hệ của mẫu phi cùng hoàng hậu nương nương tốt như vậy, ngươi là cháu trai ruột của hoàng hậu nương nương, mẫu phi cũng rất thưởng thức ngươi.”
Giang Vọng không nói chuyện, thần sắc có thêm vài phần tối tăm.
Chu Hỗn thấy thế, nhịn không được thở dài, nói: “Thôi, tỷ của ta đã cùng Ngu Tam Lang định thân, ngươi buông tay nàng đi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.