Bạn đang đọc Không Phụ Thê Duyên – Chương 134
Khi Hoắc Thù nhận được thiệp mời của An Dương quận chúa, nhịn không được liền suy nghĩ, có phải nàng biết Vinh Thân Vương phủ muốn cùng Ngu gia kết thân rồi hay không, cho nên nàng riêng tìm mình đến để hỏi chuyện tam biểu ca?
Trong lòng tuy rằng có phán đoán, nhưng ngoài mặt Hoắc Thù vẫn chưa nói cái gì, ngày hôm sau, liền trực tiếp ngồi xe ngựa đi Vinh Thân Vương phủ.
Tới Vinh Thân Vương phủ, Hoắc Thù đi bái kiến Vinh Thân Vương phi trước
Vinh Thân Vương phi thần sắc tự nhiên, mỉm cười ân cần thăm hỏi tình hình sức khỏe phu thê lão Vệ Quốc Công, cùng nàng nói mấy câu, rồi cho người dẫn nàng đi đến viện của An Dương quận chúa.
Hôm qua Hoắc Thù mới từ chỗ bà ngoại biết được Vinh Thân Vương phủ có ý cùng Ngu gia kết thân, hôm nay đối diện với Vinh Thân Vương phi, trên mặt nàng không lộ ra thần sắc khác thường nào, thậm chí cũng không nói đến một câu liên quan nào, ổn trọng như thế, làm lòng nàng không khỏi hoài nghi vài phần, có phải mình đã suy đoán sai rồi hay không
Bất quá chờ sau khi nhìn thấy An Dương quận chúa, Hoắc Thù liền biết mình đoán không sai.
Hoắc Thù được mời vào một noãn các, An Dương quận chúa lúc này đang ngồi xếp bằng trên thảm Vân Cẩm đỏ thẫm trên giường đất, nha hoàn đứng ở một bên hầu hạ, bàn trên giường đất bày mấy đống sổ sách, hiển nhiên vừa rồi An Dương quận chúa mới xem sổ sách, nhìn thấy nàng lại đây, trên mặt lộ ra tươi cười, vội gọi người mang lên cho nàng canh nóng
Qua trung thu, thời tiết ngày một lạnh hơn, hôm nay bầu trời xám xịt, không có một tia nắng mặt trời, không khí lộ ra một luồng hơi lạnh lẽo thấm xương cốt, lại qua một khoảng thời gian nữa có khả năng tuyết sẽ rơi
Trong phòng đã đốt địa long ấm áp, Hoắc Thù cởϊ áσ choàng, liền có nha hoàn bưng nước ấm tới cho nàng rửa tay, sau đó cũng ngồi vào bên cạnh An Dương quận chúa, nhận canh nóng uống một ngụm, toàn bộ thể xác và tinh thần đều ấm áp lên.
“Ngươi đang xem sổ sách?” Hoắc Thù cười nói, “Thật khó có khi.”
An Dương quận chúa cũng không gạt nàng, “Sau khi đi săn trở về, nương liền cho ta giúp đỡ việc quản gia, ngẫu nhiên còn phải xem sổ sách, nương nói mấy thứ này đều là của hồi môn của ta nên để ta tự mình quản.”
Nói tới đây, nàng đột nhiên hơi đỏ mặt
Hoắc Thù ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng tuy có suy đoán nhưng ngoài mặt vẫn như chưa biết, nói: “Vương phi lại giục ngươi gả?”
An Dương quận chúa tuy rằng ngày thường lười biếng, đối với mọi việc đều lười phản ứng, nhưng rốt cuộc cũng là cô nương được nuông chiều lớn lên, khi nói tới hôn sự cũng có vài phần ngượng ngùng.
Đặc biệt là hôm qua nàng mới từ chỗ mẫu thân biết được cha mẹ đã nhìn trúng Ngu Tòng Tín, nên cả một buổi tối nàng đều nhịn không được lăn qua lộn lại nghĩ đến Ngu Tòng Tín này, càng nghĩ trong lòng càng xao động.
Có đôi khi, có một số việc chưa từng trải qua nên chưa biết, trước kia nàng bởi vì chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, đối với việc hôn sự cũng không có khái niệm gì nên tự nhiên không nghĩ nhiều.
Lúc này được mẫu thân nhắc nhở qua, nghĩ nhiều nên trong lòng liền thấy lạ lạ, nhịn không được cứ nghĩ tới người kia.
Kỳ thật, Ngu Tòng Tín này khá tốt, ấn tượng lần đầu tiên gặp hắn đã cảm thấy hắn khá tốt, là người ôn hòa ổn trọng, hơn nữa còn vô cùng quan tâm các đệ đệ muội muội phía dưới, là người rất tốt.
Dung mạo không tầm thường, tuy là con cháu tướng môn thế gia nhưng lại có quý khí như công tử dòng dõi thư hương khiêm tốn văn nhã, rất phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của thế nhân đối với nam tử, lại là người có bản lĩnh, như tì vết cũng không che được ánh ngọc, cũng không trách Tứ công chúa coi trọng hắn.
An Dương quận chúa tuy cũng không thân cận với công chúa trong cung, nhưng từ nhỏ thường xuyên đi theo mẫu thân tiến cung, đối với tính tình của mấy người công chúa cũng có chút hiểu biết.
Đặc biệt là vị Tứ công chúa được Hoàng Thượng sủng ái này, An Dương quận chúa biết nàng luôn luôn thưởng thức loại nam tử tuấn mỹ lại tài hoa giống như Nhiếp Ngật, Ngu Tòng Tín có bề ngoài cùng khí độ rất phù hợp với sở thích của Tứ công chúa
Cho nên đi săn lúc ấy, nàng thấy Tứ công chúa rất nhiều lần giống như vô tình nhìn về phía Ngu Tòng Tín, tuy rằng nàng ấy che giấu rất tốt, nhưng An Dương quận chúa vẫn có thể nhìn ra tâm tư nàng, liền biết Tứ công chúa cũng không thích biểu hiện ưu tú của Hải Chính Hoằng lúc ấy, mà ngược lại nhìn trúng Ngu Tòng Tín người có xếp hạng không mấy cao, bỏ qua việc Ngu Tòng Tín biểu hiện không có tốt như Hải Chính Hoằng
Lúc ấy nàng không để ý, nhìn thấy liền ném ra sau đầu, cảm thấy Hoàng Thượng nhìn trúng Hải Chính Hoằng, khả năng sẽ chọn Hải Chính Hoằng làm phò mã cho Tứ công chúa, cũng không phải Tứ công chúa muốn là có thể thay đổi.
Nào ngờ sau đó Tứ công chúa lại bị thương, Hải Chính Hoằng ngược lại cứu được Ngũ công chúa, Tứ công chúa sau khi bị thương, Hoàng Thượng sẽ thương tiếc nàng vài phần, không chừng thật sự sẽ làm theo ý nàng
Hiện tại biết mẫu thân cũng chọn trúng Ngu Tòng Tín, An Dương quận chúa cảm thấy lạ lạ
“Khụ, Tố Tố, hôm nay ta gọi ngươi tới có chút việc.” An Dương quận chúa có chút xấu hổ, thật sự không biết mở miệng như thế nào
Hoắc Thù nhướng mày, cười nói: “Ngươi cứ nói thẳng, ta nghe.”
An Dương quận chúa lại ho khan lần nữa, mới nói: “Khi đi săn lúc đó gặp phải bầy khỉ, may mắn tam biểu ca ngươi ra tay cứu giúp……!Tam biểu ca ngươi người này……!Hắn……!Hắn thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Hoắc Thù thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng
An Dương quận chúa gãi gãi mặt, cảm thấy mình như vậy thật sự là mất mặt, sau khi uống một ngụm trà làm mình trấn định mới thản nhiên nói: “Tố Tố, nương ta nhìn trúng tam biểu ca ngươi, hôm qua nương còn hỏi ta có muốn gả cho hắn không, kêu ta suy xét cẩn thận, nếu ta muốn gả, liền đi tìm Hoàng Thượng tứ hôn, ngươi thấy thế nào?”
Nàng một hơi hỏi xong, sau đó liền nhìn Hoắc Thù, phảng phất như nàng có thể cho một đáp án
Hoắc Thù cười tủm tỉm nói: “Thực tốt a, nếu ngươi trở thành tam biểu tẩu của ta, vậy chúng ta chính là thân thích của nhau rồi.” Sau đó ngừng lại một chút, rồi nói: “Không đúng, chúng ta hiện tại đã là thân thích, ta chính là biểu tẩu của ngươi”
Ý Ninh trưởng công chúa cùng Vinh Thân Vương là tỷ đệ, Nhiếp Ngật cùng An Dương quận chúa kỳ thật cũng là biểu huynh muội ruột thịt
An Dương quận chúa liếc nàng một cái, “Nếu ta thật sự gả đến Ngu gia, ta cũng là biểu tẩu của ngươi!”
Hoắc Thù nhịn không được cười to, chỉ vào nàng nói: “Tú Tú, lời này là tự ngươi nói đó nha, xem ra ngươi đối với tam biểu ca của ta cũng có ý tứ đúng không.” Nói, không đợi nàng thẹn quá thành giận, Hoắc Thù lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không phải ta khoe khoang, tam biểu ca của ta thật là một người rất tốt, nếu ngươi gả cho hắn, hắn nhất định sẽ đối với ngươi rất tốt.
Hơn nữa gia phong nhà ngoại ta chính là, trong phòng nam tử không được có người nào lung tung rối loạn, bà ngoại là người thông thấu, nhị cữu mẫu là người hiểu lý lẽ, nếu ngươi gả qua đó cũng sẽ giống như ở nhà mình vậy”
An Dương quận chúa không nói, nhưng thật sự nghiêm túc lắng nghe
“Đương nhiên, nếu ngươi không thích tam biểu ca của ta, ngươi cũng có thể cự tuyệt, chúng ta vẫn là bạn tốt như trước” Hoắc Thù lại nói, không hy vọng trong lòng nàng có gánh nặng.
An Dương quận chúa xua xua tay, “Ta với hắn chỉ mới gặp mặt vài lần, cũng không có ấn tượng xấu gì về hắn hết, chỉ là ta không biết hắn rốt cuộc có phải thật tình muốn cưới ta hay không?” Nói, nàng chống cằm nhìn phía trước, “Nếu có thể gặp hắn, giáp mặt hỏi hắn một chút thì tốt rồi.”
Tuy rằng trái tim có chút đập loạn nhịp, nhưng trong lòng An Dương quận chúa vẫn có chút không xác định.
Trước kia nàng cho rằng mình đối với việc hôn sự không mấy để ý, cho đến lúc thật sự gặp được, ngược lại nhịn không được lại suy nghĩ miên man giống những cô nương chưa xuất giá, nghĩ xem đối phương có thể thật sự muốn cưới mình hay không, hay là bởi vì lý do khác.
Có lẽ, bởi vì ấn tượng của nàng đối với Ngu Tòng Tín rất tốt, trong lòng có thêm vài phần chờ đợi, nhịn không được muốn chính miệng hỏi một câu, có lẽ khi đó nàng mới có thể hạ quyết tâm.
Hoắc Thù sau khi nghe xong, sờ sờ chén trà mạ vàng trong tay, nhìn nàng nói: “Nếu ngươi muốn gặp huynh ấy, kỳ thật cũng không khó.”
An Dương quận chúa quay đầu nhìn nàng, “Thật sự?”
Hoắc Thù cười nói: “Chúng ta đến Lâm Giang Tiên, lúc đó nói Thế Cẩn gọi tam biểu ca đến, sẽ không có người phát hiện.”
An Dương quận chúa càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tốt, cao hứng nói: “Vậy, vậy khi nào đi được?”
Hoắc Thù cũng không chọc nàng, nói thẳng: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngay hôm nay đi.
Đợi chút ngươi nói cùng Vương phi, chúng ta đến Lâm Giang Tiên ngồi chơi ăn điểm tâm, chút việc nhỏ này Vương phi hẳn sẽ không cự tuyệt.
Chờ hơi muộn một ít, khi tam biểu ca rời nha môn, mới để Thế Cẩn mời huynh ấy đi theo.”
Sau khi quyết định xong việc này, Hoắc Thù lập tức cho người đi tìm Nguyên Võ, đem ý của mình truyền đạt cho hắn, để hắn truyền tin tức cho Nhiếp Ngật.
An Dương quận chúa vừa thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, nghe được nàng phân phó nha hoàn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kéo nàng nói: “Ta quên một việc, Tứ công chúa cũng coi trọng tam biểu ca ngươi”
Nói tới đây, An Dương quận chúa không khỏi có chút buồn bực, nếu Hoàng Thượng tứ hôn cho Ngu Tòng Tín cùng Tứ công chúa, nàng có rối rắm căn bản cũng vô dụng.
Hoắc Thù không để bụng nói: “Không cần lo lắng, tam biểu ca sẽ không làm phò mã.”
“Sao ngươi biết?” An Dương quận chúa tò mò hỏi.
Hoắc Thù vẻ mặt cao thâm khó đoán, “Ta biết thôi, ngươi chờ xem”
Không phải nàng mạnh miệng, trong nhiều anh em bà con nhà ngoại như vậy, Hoắc Thù từ nhỏ đến lớn chỉ phục một mình tam biểu ca, ngay cả đại biểu ca Ngu Tòng Võ nàng cũng chưa phục như vậy.
Tam biểu ca chưa bao giờ làm việc gì không nắm chắc, trong lòng đều có tính toán, ngày đầu tiên đi săn nhìn biểu hiện của hắn liền biết hắn không hứng thú làm phò mã, hơn nữa lúc ấy hắn ra tay cứu An Dương quận chúa, Hoắc Thù liền cảm thấy có phải tam biểu ca đối với An Dương quận chúa có chút đặc biệt hay không, cho nên mới cứu nàng.
Khi Vinh Thân Vương phi biết được Hoắc Thù mời nữ nhi đi Lâm Giang Tiên chơi, liền biết nhất định các nàng không chỉ đi Lâm Giang Tiên để ăn uống đơn thuần thôi đâu, khả năng còn có chuyện khác
Trong lòng Vinh Thân Vương phi có phán đoán, nhưng cũng không ngăn cản, gọi người chuẩn bị xe ngựa cùng thị vệ, cho hai người xuất phát.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Khi tới Lâm Giang Tiên, vừa đúng thời gian dùng bữa trưa
Hai người mới vừa ngồi xuống, liền có người gõ cửa, Nhiếp Ngật lại đây.
“Thế Cẩn, sao chàng lại tới đây?” Hoắc Thù trừng lớn đôi mắt, hiện tại hắn không phải ở trong cung làm việc sao?
An Dương quận chúa đứng dậy, cười kêu một tiếng “Nhiếp biểu ca”.
“Hôm nay không có việc gì, cữu cữu cho ta nghỉ nửa ngày” Trên thực tế, khi Nhiếp Ngật nhận được tin tức nàng cho người mang đến, cảm thấy trong cung cũng không có chuyện gì nên trực tiếp lại đây.
Nhiếp Ngật không để ý tới An Dương quận chúa, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thù, nói: “Ta cũng đói bụng, cùng nhau dùng bữa thôi”
Tuy rằng Nhiếp Ngật cũng ở đây, nhưng mà An Dương quận chúa vẫn thản nhiên ngồi đối diện hai vợ chồng như cũ, làm như không thấy Nhiếp Ngật, nên ăn liền ăn, nên uống liền uống, vô cùng tự tại.
Dùng xong bữa trưa, ba người ngồi trong sương phòng uống trà, hương trà lượn lờ, xua tan khói mờ trên bầu trời ngoài kia
Nhiếp Ngật bưng một chén trà nhỏ, ánh mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, nhìn An Dương quận chúa nói: “Ngu Tòng Tín tới.”
An Dương quận chúa vẫn luôn ung dung bình tĩnh thiếu chút nữa làm rớt chén trà trong tay, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấy Nhiếp biểu ca này thật chán ghét, bộ dáng khi không phản ứng thật lãnh khốc
Hoắc Thù cười tủm tỉm mà nhìn nàng, lại chạm chạm tay Nhiếp Ngật
Nhiếp Ngật liếc nhìn nàng một cái, duỗi tay kéo dây thừng có nút thắt như nắm tay trẻ con bên cạnh, tiếp theo có một cái nha hoàn tiến vào, sau khi thỉnh an bọn hắn xong, liền cung kính nhìn An Dương quận chúa nói: “Mời cô nương đi theo nô tỳ”
An Dương quận chúa dùng khăn lau lau miệng, lại sửa sửa tóc, đứng dậy rồi đi.
Hoắc Thù nhìn nàng rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân vẫn bình tĩnh tự nhiên uống trà như cũ, tò mò nói: “Chàng khi nào gọi tam biểu ca tới vậy?”
“Buổi trưa hắn cũng không có việc gì, để hắn lại đây một chuyến cũng không ngại.” Nhiếp Ngật trả lời, thấy khóe miệng nàng dính vệt trà, duỗi tay lau lau, lại hôn lên khóe môi nàng, mắt phượng ôn hòa nhìn nàng.
Hoắc Thù bị hắn nhìn đến có chút đỏ mặt, tựa tựa vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không nghĩ tới An Dương quận chúa cùng tam biểu ca vậy mà thật sự muốn ở bên nhau, cũng không biết tam biểu ca nghĩ như thế nào, hôm qua ta đi hỏi huynh ấy, cái gì cũng không hỏi được, còn thiếu chút nữa bị huynh ấy dắt đi lòng vòng nữa chứ”
Khóe môi Nhiếp Ngật khóe hơi hơi nhếch lên, “Nàng yên tâm, nếu hắn vô tình, lúc ấy hắn sẽ không riêng ra tay cứu An Dương.”
Tuy trong lòng Hoắc Thù có phán đoán, nhưng nghe được lời này, vẫn nhịn không được ngạc nhiên như cũ, nói: “Thật sao? Tam biểu ca thật sự để ý An Dương? Đây là chuyện khi nào vậy?”
Nhiếp Ngật không nói chuyện, một người nam nhân nếu thật sự để ý một nữ nhân, sẽ tự nghĩ biện pháp cưới nàng về nhà, nếu như không thành, vậy chỉ có thể chứng minh nam nhân kia không bản lĩnh, chẳng trách được người khác
Từ một khắc kia Ngu Tòng Tín ra tay cứu An Dương quận chúa, đã chứng minh được trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.
Mặc kệ Ngu Tòng Tín để ý khi nào, việc việc hôn sự này nhìn cũng không tệ
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
An Dương quận chúa theo nha hoàn dẫn đường đi đến trước một sương phòng, nhịn không được có chút khẩn trương.
Tuy rằng lúc trước nàng ra vẻ không thèm để ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến chút nữa sẽ nhìn thấy người nọ, không biết vì sao trong lòng càng ngày càng khẩn trương.
Nàng không biết mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì, rõ ràng lần trước khi đi săn thấy Ngu Tòng Tín ở lâm trường, nàng còn có thể thản nhiên tự nhiên chào hỏi hắn, khi hắn ra tay cứu nàng, nàng cũng riêng cảm tạ hắn, lúc ấy rõ ràng khá tốt, vì sao chỉ qua mấy ngày, dường như tất cả đều thay đổi.
“Cô nương, mời vào.” Nha hoàn khom người nói.
An Dương quận chúa hít thở sâu, trên mặt nhìn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn nha hoàn kia ừ một tiếng, chờ nàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.
Căn sương phòng này cùng căn vừa rồi không khác biệt lắm, trang hoàng thanh nhã, bố cục ấm áp, cho người ta cảm giác không giống như là trà lâu, mà giống một gian phòng sinh hoạt nho nhỏ.
Lúc này cửa sổ mở ra, nơi xa bên dưới bầu trời xám xịt kia là hồ Bích Ba không hề gợn sóng, liễu rủ cây xanh bên bờ hồ đều hiện ra cảnh tượng hiu quanh cuối mùa thu, cũng không còn vẻ đẹp
Nhưng nam tử đứng bên cửa sổ kia, lại phảng phất khiến cho không gian cùng hồ Bích Ba sau lưng hắn đều có thêm màu sắc.