Bạn đang đọc Không Phải Một Giấc Mơ: Chương 20: Chúng ta sinh ra không phải giành cho nhau
Chương 20: Chúng ta sinh ra không phải giành cho nhau
Bữa sáng mùng Một Tết, bố mẹ Việt dậy khá sớm. Hai người gấp rút kiểm tra lại những túi quà chúc Tết đã chuẩn bị từ trước để hôm nay đi chúc Tết người thân, bạn bè. Linh ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà.
“ Anh Việt với chị Mai chưa dậy hả mẹ?” – Linh hỏi mẹ.
“ Ừ, chưa, con lên gọi anh chị xuống ăn sáng đi, nhanh lên mình còn đi chúc Tết họ hàng nữa”
“ Con vừa vào phòng anh Việt nhưng không thấy anh ấy, chắc đêm qua anh ấy ngủ bên phòng chị Mai rồi, thôi cứ để hai anh chị ấy ngủ thêm mẹ ạ”- Cô cười ma mãnh, ngồi xuống ghế nói với bà.
Bà khẽ nhíu mày nhìn cô: “ Con nói linh tinh gì vậy Linh?”
“ Ơ, mẹ không biết à? Con thấy anh chị ấy hay qua phòng nhau ngủ mà. Hi nhưng mẹ yên tâm không sao đâu. Anh con là người đàn ông bản lĩnh mà, hi”
Bà im lặng giây lát nói: “ Ừm, nhưng thôi con lên gọi anh chị ấy xuống ăn sáng đi, hôm nay sẽ rất bận rộn đấy”
“ Vâng”- Linh gật đầu làm theo lời bà.
Tám giờ sáng, bố mẹ anh bắt đầu đi chúc Tết người thân, bạn bè. Còn Linh, Mai và anh ở nhà tiếp khách. Mọi người đến, ai cũng thắc mắc về sự xuất hiện của Mai, mỗi lần như thế, Linh lại nhanh nhảu trả lời thay cho anh:
“ Dạ, bạn gái của anh Việt đấy ạ. Hi, chị ấy đẹp quá phải không ạ?”
Lác đác sau đó là những nhân viên cấp dưới của bố, mẹ anh đến, Việt cảm thấy không được thoải mái lắm, nhân lúc không có khách, anh bàn giao lại chuyện tiếp khách cho Linh, kéo tay Mai đi ra ngoài. Linh thấy vậy, ú ớ:
“ Ơ, ơ sao Tết nhất mà anh không ở nhà tiếp khách lại đi đâu vậy?”
Việt ngoái đầu lại nói: “ Anh đưa chị Mai đi chơi một chút cho thoáng, nhóc chịu khó ở nhà giúp anh nhé, lát anh về thôi.”
Mai cười cười với Linh rồi nhanh chóng ra cổng, chờ Việt dắt xe ra.
Việt chở Linh dạo lòng vòng trên khắp những con phố đẹp của Hà Nội, một thành phố kì lạ, nó chỉ có thể yên bình vào những dịp thế này. Mọi người từ khắp nơi đổ xô về đây lập nghiệp, cố gắng bám trụ, sinh tồn ở nơi đây.. Nhưng hễ Tết đến, tình cảm gia đình, nỗi nhớ người thân sẽ kéo họ trở lại quê hương, trả lại sự yên bình xinh đẹp vốn có cho thành phố.
Việt dựng xe bên đường Thanh Niên, anh bào Mai đứng lùi lại phía sau để anh chụp ảnh cho cô, anh cố gắng bắt lấy cảnh hồ nước, hàng liễu rủ, hay những cột đèn sơn màu xanh lá mạ. Những cảnh vật anh yêu thích làm nền để tô vẽ cho người con gái anh yêu. Một khung cảnh thật sự tuyệt vời.
“ Anh lại đây, mình chụp chung đi”- Mai vẫy vẫy tay gọi anh.
Anh đứng xa, mỉm cười khẽ lắc đầu. Cô nhăn mặt chạy lại.
“ Thôi chụp em là đủ rồi”- Anh nói.
“ Không, phải chụp anh nữa , để khi nào nhớ anh em còn có tấm hình mà nhìn vào chứ”
Việt khẽ gõ lên đầu cô: “ Ngốc, nhớ thì phải gặp chứ”
Mai ngập ngừng: “ Nhưng… Nhỡ…”
Việt nheo mắt, mặt anh thoáng buồn: “ Không có nhỡ gì ở đây nhé. Anh sẽ luôn bên em, không đi đâu cả, trừ khi chính em muốn đẩy anh ra thôi”
“ Vâng”- Mai khẽ mỉm cười.
Khi biết yêu, con người ta cũng sẽ biết sợ, sợ tình yêu của mình chỉ là từ một phía, sợ yêu sẽ chỉ làm nhau thêm khổ, sợ yêu rồi sẽ có ngày phải chia tay. Nhưng những điều này chẳng thể đáng sợ bằng việc chúng ta không dám yêu, tình yêu đến mà ta lại vội nẩn tránh. Hãy yêu như thể ta không còn được yêu nữa, hãy yêu như thể ngày mai không còn nữa, khi đó ta sẽ không bao giờ phải nuối tiếc hay hối hận một điều gì cả, bởi ta đã được yêu và làm tất cả để có được tình yêu rồi đấy. Cuộc sống luôn ẩn chứa hai mặt của nó. Kết thúc đâu có nghĩa là chấm hết, chia tay đâu có nghĩa là ngừng yêu. Mọi thứ chỉ thật sự kết thúc khi ta mệt mỏi và từ bỏ chúng.
Việt dắt xe đi bộ cùng Mai trên vỉa hè, hai người im lặng, chốc chốc lại quay sang nhìn nhau cười.
“ Anh biết em đang nghĩ gì rồi nhé”- Việt cười cười trêu cô.
“ Em nghĩ gì”- Mai cao giọng thách thức anh.
“ Em đang nghĩ thầm là tại sao lại có anh chàng đẹp trai như anh đúng không?”
“ Ơ”- Mai bất ngờ.
“ Nói trúng rồi đúng không?”
“ Thôi đi, anh bốc phét vừa thôi kẻo nó bốc mùi đấy”- Mai cười lớn.
Mặt anh ỉu xìu, thất vọng: “ Em xấu hoắc thế kia, gặp chàng trai trắng trẻo, vừa hiền lành vừa tốt bụng như anh là một phúc lớn đối với em đấy, không biết trân trọng mà lại còn chê bai à?”
“ Ờ, vậy thôi, anh đừng quan tâm đến em nữa”- Mai bĩu môi.
Việt vội xua tay, tỏ vẻ nghiêm túc: “ Không, không được, em lừa, dụ anh rồi bây giờ làm sao anh bỏ em được. Hứ”
“ Hi, như vậy thì anh phải ngoan ngoãn ở cạnh em biết chưa”
“ Ừm, để qua Tết anh đi mua cái áo khoác lớn có túi rồi đút em vào đấy nhé, như vậy em sẽ không chạy đi đâu được nữa. Ha ha”
Mai cười cười đấm nhẹ lên người anh. Xung quanh dòng người đi lại thưa thớt, chốc chốc chỉ còn những đợt vui đùa của gió trên ngọn cây, không thể sà xuống vỉa hè bởi hơi ấm của tình yêu đang ngự trị.
Anh và cô về nhà lúc gần trưa. Bố mẹ anh đã về từ bao giờ. Mẹ anh gọi hai người vào ăn trưa nhưng Việt chợt nhớ ra chuyện cần làm, anh bảo Mai vào còn anh chạy lên nhà lấy túi quà đã chuẩn bị từ trước.
Việt dừng xe trước cổng nhà Hà, anh bấm chuông hồi lâu thì mẹ cô ra mở cổng, vừa thấy anh bà đã hồ hởi:
“ Việt đấy hả con, vào nhà đi, lâu lắm rồi bác mới gặp đấy”
“ Dạ, năm mới con sang chúc gia đình mình mạnh khẻ, công việc của hai bác ngày càng thuận lợi tốt đẹp ạ”- Vừa vào nhà anh đã nhìn thấy bố của Hà. Ông đang ngồi xem tivi.
“ Việt à, ngồi xuống đi con.”
Hai bác cháu nói chuyện một lúc, bố Hà khẽ liếc nhìn đồng hồ, ông nói:
“Con ngồi chơi với bác một lúc rồi vào dùng cơm luôn với gia đình nhé. Hà với mẹ nó đang chuẩn bị trong bếp kia kìa. Kể ra cũng lâu lắm rồi bác chưa ngồi nhâm nhi với con”
Việt gãi đầu ngại ngùng, anh nói : “ Dạ vâng, con xin lỗi, con cũng vô tâm quá”
“ Lỗi lầm gì chứ, con đừng khách sáo như vậy”
“ Dạ vâng ạ”
“ Ừm thôi mình vào đi con, bác thấy mùi thơm bay từ trong đấy ra tận đây rồi đấy”
Đúng là cũng rất lâu rồi anh mới có dịp ngồi với bố của Hà, lại ngày Tết không khí vui vẻ nên hai bác cháu ngồi nhâm nhi có một lúc mà hết bay chai rượu vang, vẫn không nhằm nhò gì ông phấn khởi xách luôn ra mấy chai chivas đặt lên bàn, nói rõng rạc:
“ Hai mẹ con ăn xong thì cứ đứng dậy để mặc bọn tôi uống nhé, đồng ý không Việt”
Anh cười đáp lại: “ Dạ con thế nào cũng được”
“ Thế chứ, thanh niên bây giờ chí ít cũng phải như con”- Ông cười lớn, vỗ tay cái “bốp” vào đùi.
Khoảng một tiếng sau, cả bố Hà và Việt đều gục bên bàn rượu, không ai gượng dậy nổi. Việt chỉ nhớ anh được Hà dìu lên cầu thang, cho đến khi tỉnh dậy anh mới biết mình đang nằm trong phòng của cô. Vội nhìn lên đồng hồ anh giật mình khi đã hơn bốn giờ chiều, anh ngồi dậy nhưng đầu óc vẫn hơi quay cuồng. vỗ nhè nhẹ lên đầu để lấy lại sự tỉnh táo, anh tung chăn, bước xuống giường ngồi tựa vào ghế bên bàn làm việc của Hà. Nhìn sơ qua, góc học tập và làm việc của cô khá ngăn nắp, có vài cuốn tiểu thuyết phương Tây đặt ở góc bàn. Việt khá chú ý khi thấy trong đống sách này lại có một cuốn sổ nhỏ, tò mò anh vô tình mở ra xem thử. Rồi anh như chết lặng đi khi thấy những dòng chữ ố vàng bởi thời gian đó…
Anh khẽ lật trang đầu tiên, rồi trang thứ hai, trang thứ ba,…
Cuốn nhật kí tôi viết cho tuổi trẻ của tôi…
Hôm nay mình đã lên lớp mười rồi đấy. Trường mới với những người bạn mới…
…Cậu ấy ít nói nhưng học giỏi quá. Chắc hẳn phải có rất nhiều bạn gái theo đuổi rồi.
…Cậu ấy vừa cười với mình. Thật không vậy…Mình vui quá
…Mấy gã theo đuổi mình chỉ được cái gia đình bề thế với vẻ bề ngoài ,chả ai hoàn hảo bằng cậu ấy cả…
…Hôm nay cậu ấy bắt chuyện với mình, nụ cười của cậu ấy đẹp thật.
…Mình làm bạn nhé- Câu nói của cậu ấy làm mình bất ngờ quá.
… Cậu xinh thế này chắc là có bạn trai rồi phải không?- Cậu ấy hỏi mình nhưng mình chỉ khẽ lắc đầu, mình nhát quá, sao không hỏi ngược lại cậu ấy nhỉ
… Chiều nay cậu ấy đã cõng mình từ sân thể dục lên phòng y tế, tim mình bỗng đập nhanh lắm, cậu biết không?
… Hình như mình yêu câu ấy mất rồi…
…Việt, tớ yêu cậu mất rồi…
Anh gập quyển nhật kí lại khi đọc đến dòng này, đôi tay anh run run gần như không đủ sức để lật sang trang khác. Anh ngước nhìn ra ngoài, hít thở sâu, có gì đó nghèn nghẹn ở cổ anh. Việt lấy can đảm cố lật những trang tiếp theo…
…Vậy là cậu đã vào đại học, tớ cũng chuẩn bị sang Nhật du học rồi. Có lẽ, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi. Có lẽ, tớ phải quên cậu đi thôi…
… Cậu bảo cậu đã có bạn gái… Cậu có biết tớ đã vui mừng nhưng cũng nhanh chóng đau khổ như thế nào không? Tớ chỉ biết bạn ấy tên Hương, còn bạn ấy trông như thế nào tớ cũng không biết. Chắc là xinh lắm phải không Việt?
… Tớ đã cố gắng nhưng không thể nào quên đi được cậu. Mình sẽ mãi là bạn nhé, tớ sẽ không nói ra tình cảm của mình đâu.
… Cậu đau lắm phải không? Đừng trách bản thân nhé Việt. Tớ biết cậu yêu Hương nhiều lắm nhưng tớ không thể giúp gì được. Chỉ mong, ở một nơi nào đó trên thiên đường, Hương vẫn mãi luôn dõi theo cậu để cậu không còn cảm giác cô đơn.
… … …
Khi biết tin cậu sắp sang Nhật tớ vui lắm, tớ sẽ chờ cậu ở đây, hãy mạnh mẽ lên chàng trai mà tớ vẫn yêu quý.
… Tớ nhận ra, cậu rời Việt Nam chỉ để chốn tránh thực tại… Cậu như một người vô hồn. Tớ cũng đau lắm.
… Hôm nay, tớ như tìm lại cảm giác của những năm cấp ba Việt ạ. Cảm ơn cậu đã lại ở bên tớ như lúc này. Tớ không cần cậu yêu tớ, chỉ cần cậu mãi ở bên tớ là tớ thấy hạnh phúc rồi…
… … …
Vậy là cậu đã dũng cảm trở về Việt Nam, tớ mừng lắm. Hãy chờ tớ nhé, tớ cũng sẽ quay về ngay thôi.
… Cậu đã vui vẻ như ngày trước, tớ biết cậu đã yêu chị ấy mất rồi..
Có lẽ cuốn nhật kí này nên kết thúc ở đây thôi… Việt, chúng mình chỉ là bạn thôi mà, phải không?
Việt gấp vội cuốn sổ lại, anh ghì chặt nó trong hai bàn tay. Chợt khóe môi anh có giọt gì mặn chát vừa rơi xuống. Anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà để những giọt nước ấy chảy ngược vào trong. Trả lại cuốn sổ vào chỗ cũ, anh loạng choạng bước lên giường nằm bệt vào trong chăn. Chưa bao giờ anh nghĩ tình cảm của Hà dành ình lại lớn đến mức ấy, cô bề ngoài luôn miệng nói hai người là bạn mà, vậy cớ sao lại giấu anh?. Anh bỗng cảm thấy bản thân mình thật quá hồ đồ, một thằng con trai với một đứa con gái ngày trước lúc nào cũng kè kè bên nhau, thì chuyện cô có tình cảm với anh có lẽ cũng chỉ là điều tự nhiên, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng anh đã quá vô tư đến mức vô tâm, anh không nhận ra điều ấy, để cô phải âm thầm giấu kín tình cảm. Có khi nào nếu quá khứ quay lại, anh và cô sẽ thành một đôi không? Anh cũng không chắc nữa.
Đời người những chuyện đã qua gần như là không thể làm lại, tình cảm đã nguội lạnh thì dù có cố gắng đến mấy sớm muộn rồi cũng sẽ rạn nứt. Qua rồi mới thấy tiếc nuối ngày trước sao không giữ. Nhưng cuộc sống sẽ luôn cho ta những lựa chọn thay thế, dù hôm nay ta có gục ngã thì sẽ có ngày chính cuộc sống sẽ vực ta dậy.
Tiếng đẩy cửa bước vào, Việt đưa tay day nhẹ đôi mắt cố tỏ ra bình thường. Anh nói:
“ Hà đấy à. Ui tớ xin lỗi, tại tớ say quá”
Cô cười, ngồi xuống bên mép giường
“ Không sao đâu, hai người uống thế nào mà giờ bố tớ vẫn ngủ mê mệt kìa”
“ Ừ, cũng hơi quá chén”
Anh ngồi dậy , đưa tay nắm chặt tay Hà, nhìn vào mắt cô một cách trìu mến:
“ Hà…”
“ Ừ, sao vậy cậu?”- Cô hơi nheo mày.
“ Tớ, tớ không biết nói thế nào nữa… Nhưng có lẽ chúng mình hãy mãi chỉ là bạn thân thôi nhé… Tớ không muốn vì tớ cứ bên cậu suốt ngày mà mấy chàng trai theo đuổi cậu họ sẽ từ bỏ, tớ… tớ không đáng đâu”- Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: “ Tớ không say đâu. Cậu cứ nghe tớ nói thôi, đừng nói gì cả nhé. Trong nhũng năm qua, cậu luôn là người bạn mà tớ yêu quý nhất, nhưng tớ cũng chợt nhận ra mình đã quá ích kỉ khi cứ giữ cậu khư khư ở bên tớ, cậu cần một tình yêu hơn đích thực hơn là thứ tình cảm dành cho tớ. Tớ đã quá vô tâm Hà ạ. Tớ chỉ biết xin lỗi mà không thể làm gì khác. Cậu có hiểu ý tớ không? Tớ không muốn tuổi trẻ của cậu lãng phí, qua đi vì một kẻ như tớ, không đáng đâu. Mình hãy mãi chỉ là bạn thôi nhé”
Hà im lặng, nước mắt lăn dài trên má. Cô hiểu tất cả những gì Việt vừa nói. Vậy là anh đã biết tình cảm của cô không dừng lại ở tình bạn đơn thuần nữa rồi. Cô quay mặt đi để tránh anh nhìn thấy.
Anh ngồi dậy bước xuống giường, do dự giây lát rồi đặt tay lên vai cô khẽ nói:
“ Tớ xin lỗi”
Anh loạng chạng đóng cửa , để Hà lại một mình trong phòng bởi anh biết lúc này đây điều cô cần nhất là sự yên tĩnh và thời gian. Thời gian sẽ xóa nhòa, giúp cô quên đi những điều không nên cố níu giữ ở anh. Sau lớp gỗ dày của cánh cửa, anh nghe rõ thấy tiếng cô nức nở. Anh đứng chôn chân ở đó, cúi mặt, hi vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với cô sau này.
“ Có lẽ, chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau Hà ạ, mãi là bạn tốt nhé”- Anh thầm thì lời cuối rồi bước đi.
Việt rút điện thoại gọi cho Mai, uống quá nhiều rượu nặng khiến anh cảm thấy nôn nao, chóng mặt. Việt không dám tự đi về khi trong người đầy hơi men thế này, lại còn là ngày Tết nữa.
Một lát sau, Mai chở Linh đến. Vừa thấy anh, Mai đã nhăn mặt lo lắng, cô áp tay lên mặt anh nói:
“ Sao anh uống nhiều vậy? Không uống được thì thôi chứ”
Việt chỉ mỉm cười nắm chặt tay cô.
Nhìn qua ô cửa sổ, Hà chợt bật cười trong nước mắt:
“ Tớ với cậu không phải là để dành cho nhau…”.
Linh đi xe của Việt về trước , anh leo lên ngồi sau xe Mai, cô lo lắng cho anh, kéo anh ôm chặt vào lòng mình khẽ nói:
“ Anh chịu khó đi nhé”
Việt mỉm cười, tựa đầu nhè nhẹ vào vai cô, anh nói:
“ Không biết anh đã nói chưa nhưng sao trên người em lúc nào cũng tỏa ra một hương thơm dễ chịu vậy?”
Mai chỉ cười cười, giảm tốc độ lại để tránh gió.
Việt tiếp tục: “ Anh nói thật đấy, anh yêu em”
Cô nắm chặt tay anh đang ôm dưới bụng mình mỉm cười không nói.
Việt hẩy hẩy tay cô: “ Em nói gì đi, sao im lặng vậy?”
Mai trả lời: “ Em nói gì bây giờ?”
“ Nói gì cũng được, anh thích nghe em nói”
“ À đúng rồi, hôm nào mẹ em về, em sẽ giới thiệu anh với bà ấy nhé, hôm đấy có cả bố em nữa, nếu có uống với bố thì anh đừng để say như thế này nhé”
“ Ừm, anh biết rồi. Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em”
Mai trả lời, cô trêu anh: “ Ừm, em cũng yêu mọi thứ thuộc về anh chứ không phải yêu anh đâu. Hi”
“ Hứ, đố em không yêu anh đấy”- Việt cười lớn mặc kệ mọi người xung quanh.
Việt tự đi lên phòng rồi nằm vật xuống giường vì mệt. Mai lên sau, cầm theo cốc nước chanh cô vừa pha đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh anh.
“ Anh dậy uống cốc nước này đi rồi hãy ngủ”
Việt uống một hơi cạn cốc nước, định đi ra thì anh vội nắm tay cô lại:
“ Em ở đây với anh đi, anh mệt quá”
“ Ừm, anh cứ nằm xuống đi”
Mai mỉm cười, ngồi xuống xoa nhè nhẹ vào lưng anh. Anh cười mãn nguyện cho đến khi tiếng thở phát ra đều đều, lúc đó cô mới yên tâm bước ra.