Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 7: Canteen giờ giải lao


Bạn đang đọc Không Nhiều Thứ Quan Trọng… – Chương 7: Canteen giờ giải lao


– Thoát được 2 tiết văn của ông già quái gở. Cũng tốt nhưng mỏi chân quá. Viết Quân phàn nàn.
– Mà sao anh biết đó là MP3? Nó hỏi.
– Tại thấy tự nhiên cô điệu hẳn ra. Mỗi lần nói chuyện đều đưa tay lên vuốt tóc trước rồi mới nói nên tôi……….
– Nhưng kể ra anh cũng phát hiện muỗn quá.
– Haizz, còn hơn ối người đấy chứ? Tôi phát hiện ra đầu tiên mà.
Khương Duy và Khánh Nam đi tới:
– Nãy 2 đứa mày làm trò gì thế?
– Sao?
– Trăng sao gì?

Khánh Nam quay sang Khương Duy:
– Viết Quân cho em hôn 1 cái, cho em kiss 1 cái thôi mà!
– Ơ ơ kìa em, chỗ đông người mà. Khương Duy đưa tay đẩy đẩy Khánh Nam ra xa
– Kệ chứ anh, cho em kiss 1 cái thôi. Nói rồi Khánh Nam cứ thế tiến sát Khương Duy.
– Ơ ngã ngã anh, ngã anh rồi.
Hai thằng kết thúc mà biểu diễn bằng việc cười sặc sụa. Khương Duy kéo tay Khánh Nam: “Mày, mày,……… chạy mau,chết bây giờ!”. Nói xong 4 đứa rượt nhau chạy vòn vòng sân trường. Nhưng tất nhiên Linh Như phải bỏ cuộc sớm rồi. Mới chưa được 1 vòng mà nó đã dừng lại thở hồng hộc trong khi 3 tên kia vẫn đang hét ầm ĩ trên tầng 2 rồi.
– Nước nè! Một bàn tay chìa chai nước ra trước mặt nó.
Sững.
– Hơ, ơ cảm ơn a…….anh ạ! Nó cười. Hoá ra là cái anh lớp 12 hồi nãy tìm nó.
– Khả năng thể dục của em kém nhỉ?
– Dạ, hì, mà anh định kiếm em có chuyện gì ạ? Nó vừa uống vừa hỏi. Mà em ….. hình như không quen anh.
– À ừ trước lạ sau quen mà Linh Như. Ra về nhớ đợi anh đấy. Bye em.
Nói là lạ chứ nó cũng chẳng lạ cái mặt tên này. Còn ai ngoài Tuấn Vũ 12 C1 Hotboy nổi tiếng sát của học viện Quốc Tế này. Gì chứ nó nghía ảnh của hắn trên 4rum nhiều rồi, ngoài khoản học tập không được pro như mấy anh trong Hội học sinh (ko được như mấy anh thôi chứ so với người khác thì hơn chán. Lớp chọn cơ mà) thì còn lại OK hết. Tuấn Vũ đi rồi, con nhỏ ngơ ngác: “Chuyện gì trời?”
– Ê sao ngơ vậy? Hà Ly và Minh Phương từ đâu đi tới đập bốp vào lưng nó.
– Ơ a chào 2 người.
– Nè sao ngơ ngác quá vậy? Vừa nói chuyện với Tuấn Vũ hả?

– Hai người cũng biết anh Tuấn Vũ sao?
– Hỏi thừa quá đấy. Tên đó thì ai mà chẳng biết. Minh Phương nói có vẻ chẳng thiện cảm chút gì cả. Mà hắn nói gì để em ngơ ngác thế này? Nếu hắn mà tỏ tình thì em đừng có mà nhận lời đấy. Tên này thay người yêu còn nhanh hơn thay áo.
– À không nhưng tự nhiên anh ý hẹn em có chuyện gì ý, mà em có quen anh ý đâu. Hay là em gây ra chuyện gì nhỉ? Nhưng em nhớ là em không có gây sự với ai mà? Nó gãi đầu lo lắng.
– Thôi yên tâm đi, nếu mà Tuấn Vũ có làm gì em thì đã có con gái bọn chị bảo vệ mà. Hà Ly lên tiếng. Dù sao em cũng là công chúa của Hội học sinh và cũng là của trường nữa.
– Nhưng làm gì thì không lo, Minh Phương chen vào, chỉ lo có ý gì thôi.
– Ý gì là ý gì hả chị?
– Chị nghĩ hắn thích em đấy. Ngốc.
Nó chết trân. Nhưng rồi lại hét lại:
– Hai chị cũng ngốc không kém đâu.
– Là sao? Minh Phương và Hà Ly đồng thanh.
– À thì …………. thích người ta thì nói luôn đi cứ giấu giếm hoài.
– Hả? Em nghĩ bọn chị thích Tuấn Vũ á?

– Không là người khác cơ. Hì!
Nói xong nó mỉm cười bước vào canteen bỏ lại 2 đứa kia ngơ ngác. “Kiếm gì đó ăn đã, đói quá!”
Ngồi trong lớp, con bé ngẩn ngơ. “Thích á? Hắn thích mình á? Nhưng mình có quen biết hắn ta đâu?”. Thấy nó cứ ngồi lắc lắc đầu mãi (giống con ngố quá trời!), 2 tên kia khều khều Viết Quân:
– Mày hỏi xem có phải lúc nãy nó chạy nhiều nên bênh cũ tái phát không tao còn biết lối đi mua thuốc. (Câu này tớ cá là của Khương Duy.)
– Không thì mày hỏi xem sáng nay nó uống thuốc chưa cũng được. Câu này thì của Khánh Nam rồi. Hắn trừng mắt nhìn 2 thằng bạn rồi quay qua nó:
– Cô ăn nhầm gì à?
– À không không, không sao. Nó cười méo xẹo. Nói xong con nhỏ lại ngồi lắc đầu tiếp. Bó tay. Viết Quân quay lại 2 thằng bạn:
– Chắc nãy nó ăn nhầm gì đấy. Bị tao nói thế mà không thấy cáu nhỉ?
Khánh Nam gấp máy bay giấy đưa tin cho nó: “ Làm sao thế? Anh giúp gì cho em được ko? Nếu ko nói với anh được cũng ko sao, nhưng anh ko thích em nghĩ ngợi nhiều đâu. Nhìn xấu lắm.” Nó sững, 1 chút kí ức len lỏi trong nó: “Em sao thế Bun? Nếu ko nói với anh Bon được cũng ko sao nhưng anh không thích Bun của anh nghĩ ngợi nhiều đâu. Nhìn già hơn cả bà nội đấy.” Hơn 1 tháng biết Khánh Nam nó đã tìm thấy nhiều thứ giống anh Bon của nó trong suy nghĩ của Khánh Nam chứ ko phải chỉ có cái tên, khác chi Hoàng Khánh Nam anh trai nó là 1 cậu bé ít nói lạnh lùng thích kem bạc hà còn Hoàng Khánh Nam mà nó mới quen lại hơn nó 1 tuổi nói rất nhiều hoà đồng cởi mỏ, hay cười và thích kem chocolate. Và khác biệt lớn nhất là anh nó không ……… còn xuất hiện trên thế giới này nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.