Bạn đang đọc Không Nhiều Thứ Quan Trọng… – Chương 6: Hiện tại
– Hai người sao ngồi thừ ra vậy? Viết Quân và Khương Duy bước vào.
Hai đứa trở về hiện tại, khoá chặt những kí ức vào sâu thẳm trong tim. Hai con người cùng 1 nỗi niềm. Đến bao giờ họ mới nhận ra nhau? Hoàng Khánh Nam và Trần Trịnh Linh Như.Anh ơi………
– Sao ko chơi tiếp đi? Khánh Nam hỏi 2 thằng bạn
– Mệt rồi. Vào đây ăn cái gì đã. Nóng quá! Cô ơi cho 2 kem đi, kem gì cũng được. Viết Quân vừa nói vừa đưa tay lên lau mồ hôi.Ơ mà 2 người ko ăn sao? Kem chảy hết rồi kìa!
– À ừ….Hai anh em lúng túng
Khương Duy và Viết Quân chỉ biết lắc đầu nhìn nhau.
Tại sao?
Tại sao đôi mắt ấy lại vô cảm đến vậy?
Tại sao ánh mắt ấy lại lạnh lùng đến vậy?
Lạnh, rất lạnh, còn lạnh hơn cả ánh mắt Khánh Nam.
Bọn nó chơi đến muộn mới về.
– Oa vui quá. Lâu lắm rồi mình ko chơi vui như thế này đấy. Trường …….tung tằng đằng trước
– Ơ mà sao Khoai Tây và anh Nam ko ra chơi? Cái giọng nhỏ nhẹ nữ tính của 1 thằng con trai lại vang lên.
– Ừ anh ko thích.
– Còn tớ thì hơi mệt. Nói xong nó cười tươi.
Ánh mắt ấy ……. vẫn lãnh đạm sau cặp kính dày cộm. Tại sao vậy?
– Em tự về được ko hay cần bọn anh đưa về? Anh Hưng hỏi nó sau khi cả lũ đi ăn.
– Dạ thôi em tự về được.
– Tối đi cẩn thận nhớ chưa?
– Hì em lớn rồi mà.
– Haizz thì cũng phải nhắc nhở công chúa 1 tí chứ.
– Về cẩn thận nghe em. Khánh Nam nhẹ nhàng.
Nó mỉm cười lên xe đi về. Thong dong trên con đường đầy lá vàng rơi. Nó ghét cái màu vàng xen lẫn đỏ này. Giống như màu ngọn lửa, ngọn lửa đã thiêu cháy ngôi nhà của nó, cướp đi sinh mạng của dượng. Nhói đau. Nó vẫn mỉm cười. Vì các anh trai yêu quí của nó: Billy, Jimmy hay anh Bon đều thích nhìn nó cười mà. Nhưng giờ,…….nó chỉ còn mình Jim thôi.
Điện thoại.
– Alo em chào anh ạ!
– Ừ, việc học tốt chứ Gin?
– Dạ anh hai!
– Thế còn chỗ ở?
– Em thích lắm, như kiểu ngắm được toàn cảnh thành phố ý.
– Gin vui là anh yên tâm rồi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống điều độ nghe chưa?
– Dạ, mà anh Bill……………
– Vẫn thế em ạ. Bill ko nhớ ra gì nữa cả. Anh chán quá.
– Còn ông ta……….
– Em không định tha thứ cho ông ta chứ?
– Không, không bao giờ. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã làm mẹ đau khổ. Lúc mẹ hấp hối mà ông ta còn đi với người đàn bà khác. Em hận ông ta. Nó giập máy trong tiếng nấc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Gìơ đã là tháng 10. Haizz, mọi việc cũng bắt đầu ổn định vào nề nếp cả rồi. Nó cũng quen dần với cuộc sống ở đây, các thành viên mới của Hội học sinh cũng trở nên thành thục hơn với công việc. Còn bạn bè thì………Hmm, tại nó thân với 3 tên Sầu Riêng khùng này nên đâm ra cũng ko được tốt cho lắm. Chưa tính đến việc nó gọi Viết Quân là Bò, Khương Duy là Sầu Riêng và post ảnh Viết Quân lên 4rum với đủ hình dạng từ nhân mã đến nhân sư, từ trẻ con đến cụ già 80 tuổi, từ chuột, chó đến voi, … còn Khương Duy thì nhẹ hơn vì nó mới phát hiện ra 1 điều khá thú vị có liên quan đến tên này. Hì, bí mật nha!
Ngồi trong lớp nó cũng đủ mệt với tên quái nhân bò đội lốt người ngồi cạnh. Lúc thì hắn ngồi đệp bôm bốp con thỏ mắc cặp của nó, lúc thì lột mấy bé sticker ở thước kẻ của nó dán lên lưng mấy đứa ngồi trên, khi thì nghiền vụn em erazer cũng của nó nốt…. Tức! Còn hắn thì cũng chẳng biết làm gì hơn. Hình như con này có vấn đề gì đó về đầu óc. Hắn nghĩ thế đấy. Hồi đầu thày cô hay gọi nó lên bảng thì hắn còn thấy nó chăm chỉ lắng nghe. Nhừng sau mấy lần……..trò giỏi hơn thày thì chẳng ai gọi nó nữa. Gìơ học nó cũng chẳn nói nhiều như trước nữa, chính xác hơn là chẳng nói câu nào nữa ý, trừ khi hắn gây sự với nó thì nó mới nhớ ra sự hiện diện của hắn. Chính vì vậy hắn mới hay gây sự với nó chứ. Mà quái, hắn nghĩ: “Hồi trước mình thích ngồi 1 mình cho yên tĩnh giờ lại muốn con nhỏ này ồn ào một chút. Cái con nhỏ mắc dịch!” Đúng là con nhỏ này mắc dịch thật. Từ khi nó giã từ kiểu tóc củ hành ngay trên đỉnh đầu xuống 1 củ hành ngay bên tai thì nhìn nó baby hơn chút xíu nhưng lại đâm ra điếc nặng thì phải. Nhiều khi hắn hét ầm vào tai nó mà nó có phản ứng gì đâu.Kì lạ.
– Linh Như ra có người gặp.
– ………(Im lặng)
– Linh Như có người gặp.
Mặc nhỏ bàn trên gọi nó vẫn ngồi yên.
– Khoai Tây cô điếc à?
Vẫn im.
Lần này thì hắn lôi mạnh người nó. Con bé bực tức quay sang hét lên sau 1 cái vuốt tóc: “Anh rống cái gì vậy?”
– Tôi bảo cô có người gặp.
Nó lê bước ra ngoài cửa, hình như là 1 anh lớp 12 tìm nó.
– Anh gặp em? Nó hỏi cái anh đấy/
– Ừ anh có chuyện muốn nói với em. Cho anh 1 cái hẹn được ko?
– Anh nói luôn đi.
– Nói ở đây ko tiện. Thôi anh hẹn em cuối giờ nhé. Không gặp là không được đâu đấy.
Anh lớp 12 đó biến mất luôn sau câu nói như sợ nó từ chối ý. Nó vuốt tóc đi vào lớp. Lại nằm dài ra bàn. Con nhỏ ko quan tâm xung quanh nữa, à chỉ quan tâm khi thày giáo dạy Văn bước vào lớp rồi đâu lại vào đấy. Hắn quay qua nhìn cái dáng vẻ thảnh thơi của nó và có 1 phát hiện thú vị. Buộc tóc của nó không phải loại thường. Hắn mỉm cười: “Ra vậy!”. Bất ngờ hắn đưa tay lên tóc nó. Cạch! Nó hét lên:
– Anh làm cái trò gì vậy?
– Tôi chỉ muốn mượn máy nghe nhạc của cô thôi mà.
Hắn đã đúng. Cái buộc tóc hình Mickey của nó thực chất là cái MP3 được nó gắn khéo léo vào dây thun.
– Tôi mượn nghe.
– Anh……sao biết……?
– Cô tưởng tôi ngu sao? Thảo nào tự nhiên cô nữ tính quá vậy. Ha ha……….!
– Trả tôi.
– Không trả.
– Trả.
– Không.
– Á…………………..
Hai đứa tiếp đất an toàn với tư thế cũng ko đến nỗi. Hắn thì nằm giữa kẽ bàn và ghế còn nó nằm trên người hắn còn tay thì………..đang ôm lấy chân thày.
– Hai em làm trò gì thế này?
Mải cãi nhau nên 2 đứa cũng chẳng để ý cả 2 thành tâm điểm của sự chú ý từ lúc nào nữa. Mặc dù ngước nhìn thày với đôi mắt long lanh nhưng ông thày vẫn kiên quyết:
– Ra ngoài.
Hắn kịp nháy nháy nó: “Tai nghe”
Hai đứa bước ra cửa lớp với khuôn mặt hối lỗi vô cùng.. Nhưng đã làm mất cảm xúc văn học đang trào dâng của thày thì đành chịu thôi.
Ra ngoài của hắn nhanh tay gắn tai nghe vào máy. Hai đứa đứng sát nhau, khoanh tay, mặt cúi xuống:
– Giết anh.
– Tại cô nghe nhạc trong lớp chứ!
– Ai cho anh lấy máy?
– Tôi định nghe mà.
– Thì anh cũng phải hỏi mượn tôi 1 tiếng chứ?
– Có hét ầm lên cô cũng ko nghe thấy đâu.
– TRẬT TỰ. Hix, ông thày hét lên. Hai đứa im re.Thày sao mà nhìn thấy cái tai nghe được giấu sau lưng 2 đứa chứ. Yên lặng. Bên tai chúng, 1 giai điệu nhẹ nhàng cất lên:
It’s so hard to know.
The way u feel ínside
When there’s many thoughts
And feelings that u hide
But u might feel better
If u let me walk with u
By your side
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thật khó để có thể biết
Bạn nghĩ gì
Nếu như bạn cứ mãichôn dấu
Những suy nghĩ và tình cảm
Nhưng bạn này
Bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
Nếu bạn để tôi sánh bước cùng bạn
Bên cạnh bạn.