Không Lẽ Là Yêu

Chương 9 :Váy?Lần đầu đó...


Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương 9 :Váy?Lần đầu đó…

Hé lô rds…Từ giờ mỗi tuần Heo sẽ ra hai chap nhá…Thời gian rãnh có lẽ Heo sẽ tập trung cho ra vài cái Oneshort…
Nào cùng đọc nào!
********************
Chủ nhật, a-b-c
Hôm nay là ngày nghĩ và tôi đang dự định sẽ làm gì nhưng một cú điện thoại điện tới…
Nhìn đt hiện ra tên người gọi “Hải Chó Đin”…hazz cái tên này lại muốn nói cái gì đây. Tôi cầm đt lên mà cái mặt thì cứ nhăn nhó hệt bà cụ non ấy…
-Á lô… Hở?Diễn tập?Bây giờ sao…Nhưng…nhưng…*tíc tíc*
Ngươi… Ngươi dám tắt máy lúc bổn cô nương ta đang nói sao…hừ hừ…
Được rồi ta sẽ đến đó rồi đánh cái tên chết bầm này* bẻ tay mà nghe răng rắc*
Khuôn mặt tức giận…tôi chọn một chiếc áo đen, nón đen, quần đen… Nhìn tổng thể đều đen trừ làn da trắng của tôi…rồi nhanh chân đến chỗ tập
——————–
Sân trường Royal
Hắn đâu rồi?Không lẽ chưa tới…

-Cùi!!! Nghe cái giọng quen thuộc tôi liền quay lưng lại thì hắn đang chạy đến, một tay thì cầm máy phát nhạc, tay còn lại cầm một sấp giấy hình như là kịch bản…
-Sao giờ này mới tới… Đt tôi, mà còn đến trễ là thế nào… Nói rồi răng tôi cắn lại nghe tiếng két két như muốn nuốt chửng hắn…Lại còn chuyện đang nghe điện thoại mà tắt giữa chừng nữa… Ôi nghĩ đến mà tức ọc máu…
-Tôi xin lỗi mà hehehe… Nói rồi, hắn chỉ biết cười rồi lấy tay vò vò mái tóc mới được gội vẫn còn thoang thoảng mùi thơm.
Nói rồi hắn chạy đến nắm lấy tay tôi mà kéo đi…
-Ế..ế buông ra… Nhanh lên …cái tên tùy tiện này…không muốn sống à…
Hắn cười rồi cứ thế nắm chặt hơn…tôi cố la nhưng không vùng vẫy…cứ để thế mà hắn nắm lấy…một chút ấm áp…một chút hạnh phúc…chỉ một chút thôi cũng đủ để tôi quên đi tất cả mà mặc cho hắn cứ nắm lấy tay tôi…
Hắn nắm tay tôi kéo đi trên sân trường dài, rộng…Rồi bước vào một lớp nào đó ở tầng trệt để bắt đầu buổi tập…
-Kịch bản nè…Hắn đưa tôi một sấp giấy
Cũng chả muốn tốn thời gian, tôi và hắn bắt đầu tập luyện…
Hắn thì diễn rất xuất sắc, những cảnh khóc, cảnh sến súa hắn đều làm rất tuyệt vời… Nhưng đối với tôi chỉ cần trả lời hắn bằng những bài hát… Có nhiều bài tôi chưa được nghe, liền nhờ hắn chỉ:
-Ê cái này sao?
Hắn ngoảnh mặt chỗ khác”Tôi có tên à nha, kêu cho đúng dùm cái hehehe”
-Dạ, dạ bạn Hải đẹp troai ơi bài này tôi không biết!
“Hahaha rồi rồi đây nè tôi chỉ cho…khúc này bà phải hát…”
Buổi tập luyện cũng kết thúc ngon lành, êm xuôi… Hắn không làm điều gì đáng cho tôi đánh bầm dập nên tập luyện rất nhanh…
-Tôi đưa bà về nhá… Hắn bước đến, dẫn theo là chiếc xe đạp.
Trời cũng nắng rắt nên tôi gật đầu rồi leo lên ngồi cho hắn chở tôi về chớ đi bộ về chắc thành heo quay quá …
Nắng rắt nhưng lại có chút gì đó ấm áp khi hòa quyện vào một chút gió… Vương khuôn mặt xinh xắn của mình đón những cơn gió mát lạnh… “Két” chiếc xe đang chạy thì trúng cục đá làm xe chao đảo…
-Á!… Cái tiếng thất thanh của tôi vang lên…theo quán tính mà tôi ôm lấy hắn khi nào không hay…mắt nhắm tít lại…chờ đợi cơ hội bàn tọa được đáp đất mẹ thân yêu…
Nhắm mãi …nhưng có thấy gì đau đớn đâu…mà chỉ có gì đó ấm áp và mềm mềm…
-O ho…chặt quá nhá…
Nghe giọng hắn tôi liền mở mắt ra…A! Mình đang ôm hắn sao… Tôi vội vàng rút tay ra nhưng bàn tay nào đó đã giữ lại tôi lại…
-Cứ để vậy… Nếu không chút nữa bà sẽ phải xuống đất nằm đó hahaha…

Cái tên quỷ quái này…Chửi như vậy nhưng tôi vẫn cứ ngoan hiền nghe lời hắn… Cứ ôm lấy vòng eo săn chắc ấy… Và được ngắm nhìn bờ lưng rộng, đó là một tấm lưng hoàn hảo cho người con gái dựa vào…
Đến nhà tôi, hai đứa tạm biệt nhau rồi mỗi đứa một hướng…
Ngày hôm nay của tôi là như thế…Có chút gì đó bực tức nhưng vẫn đâu đó một chút hạnh phúc…
———————-
Thứ hai,a-b-c
“Yêu anh yêu anh yêu mỗi anh thôi yêu anh hết thân này…” tiếng chuông đt của tôi reo lên…
Tôi vội cầm đt lên mà nghe trông khi mắt tôi nhắm mở lẫn lộn…
-Alô, ai đó…. Á! Hôm nay….Á tôi quên tôi tới liền…
Nghe xong đt, tôi liền ngồi bật dậy *Như KungFu ấy*… Hôm nay là thứ hai, là cái ngày mà trường tôi tổ chức cuộc thi ấy…
Tôi nhanh chóng mặc lên mình chiếc quần jean và áo sơmi trắng bình thường không giống như mọi ngày phải mặc đồng phục vì hôm nay tôi sẽ thi mà…
Hết tốc lực chạy bộ đến trường….Á! Té rồi… Nhưng thời gian quan trọng hơn là ngồi đó xoa đùi than thở…cứ thế tôi chạy đến trường kịp lúc…
Lớp mình đây rồi và cả hắn cũng đứng đó
Cơ mà bây giờ mới để ý nha hắn hôm nay rất đẹp đó: mái tóc được để xéo, mặc lên mình chiếc áo pull trắng kết hợp với quần jean đen, đi giày Nike nhìn cũng đẹp lắm chứ bộ
Cả lớp ai nấy đều nhìn tôi một cách kì lạ… Bước ra khỏi đám đông hắn đến gần tôi…
-Quần bà rách kìa!!!
Tôi nhìn lại thì thấy đầu gối lủng một lỗ to đùng… Chắc do té hồi nảy đây mà Tôi hốt hoảng, chút diễn rồi mà nhìn tôi chả giống người gì cả…

Bỗng hắn bước đến, nắm tay tôi kéo đến trước nhà WC nữ rồi đưa tôi cái bịch ni lông màu đen mà hắn cầm nảy giờ.
-Nè thay đi, tôi biết thế nào hôm nay bà cũng mặc đồ đại mà… Lẹ lẹ thay đồ đi nha…
Tôi cầm lấy rồi nhanh vào thay đồ vì tôi biết thời gian không có…
Á… Cái gì thế này… Hắn mua nhầm sao…
Đứng ngoài…3phút…5phút…10phút
-Bà làm gì lâu vậ… Tôi bước ra, hắn nhìn tôi mà hai con mắt muốn nhảy vọt ra ngoài ấy…
Khoác lên mình chiếc váy đỏ tươi, được xòe rộng ra và ngay bụng được kết một chiếc nơ vô cùng dễ thương. Kết hợp là một đôi giày đỏ gót thấp rất đẹp…
Vẫn cứ ánh mắt ấy ” Nhìn gì chứ! Anh mua đồ kiểu gì mà chói quá vậy, còn là váy nữa chứ, bộ không biết tôi không thích mặc váy sao?”
Rồi hắn bước đến gần tôi, tuột lấy cọng thun cột tóc của tôi làm tóc tôi xõa ra và thay vào đó kẹp lên một chiếc nơ có đính ánh kim rất đẹp, lấy tay vuốt vuốt tóc tôi cho thẳng lại rồi thì thầm với tôi…
Cùiàbây giờbàđẹplắm biếtkhônghả. Bàmặcváyrấtđẹpđó,làm tôikhôngchịunỗinữarồi… Có khi ngườidaođộnglạilàtôiđó…
———————-
The End


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.