Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương hap 7: Dao động và sự thật về hắn
Fic củaHeo sắp đạtđượcmốc 1klượtxemrồi…*bravo* Heorấtrất vui vàrấtbiếtơnnhữngbạnđãđọc fic.
Saukhiđọcchap, mọingườichoHeocái cmt nhá
**********************
“Hahahaha, không thì sao chớ. Thế nào bà cũng là người yêu của tôi thôi cô Cùi à”
Hắn bị bệnh lì từ nhỏ à? Đã nói không rồi mà. Tai đâu hay biến thành nấm mèo rồi… Đúng là thứ cây nấm lì lợm…
– Cảm ơn ông, nhưng tôi lại khác với tình cảm của ông rồi, tôi không thích hay có một chút xíu gì cảm giác với ông…-Tôi nói nhưng sao…vẫn bị đau ở đâu đó…ế chắcdo sốt chớ gì…
-hahaha có chắc là không có một chút gì cảm giác không, có nói dối gì không đó bà Cùi… Sao tôi lại thấy bà muốn lộn tim, lỡ nhịp vì vẻ đẹp trai của tôi á*hất tóc* ( Ảo tượng sắc đẹp của bạn Hảii một xíu)
Nói đến đây, sao tôi có cảm giác gì đó(hình như nhột chỗ nào á).Hớ hớ…Hắn mơ á, làm gì có chuyện đó được, bổn cô nương Bảo Châu ta đây chưa bao giờ động lòng một thằng nào cả…Hắn có cơ hội đó à. Đi ngủ đi cưng *nhết môi*.
– Mộng tưởng hả cưng. Chị đây chưa bao giờ có chuyện cảm hay động gì cưng đâu…ahaha ảo tung chảo rồi cưng à…
Vậy mà hắn vẫn cứ chu mỏ lên mà cải tiếp….
-Thôi kệ, dù bà không thích tôi hay đang thích tôi mà cố che giấu đi chăng nữa bà vẫn sẽ là người yêu của tôi và là người tôi yêu hehehe…
Cái tên lì lợm này… Hắn vẫn một mạch thốt ra những câu làm cho người ta phải đứng tim mà….
“Hớ lại mơ, trưa nắng như sa mạc rồi còn mơ à. Yêu thương gì ở đây chớ, thật là hoang đường”
Chưa nói hết câu thì hắn đã bước đến gần bên tôi,nhẹ nhàng cúi đầu xuống kề sát vào mặt tôi…hắn định làm gì?…sao đây…ôi má mì ơi…chao mi aoo
Nhưng rồi hắn nghiêng sang một bên về phía tai tôi:
– Rồibàxem, tôisẽkhiến chobàthíchtôicókhilạiyêutôi, rờibỏ tôi khôngđượcđấy hahaha…
Hắn…hắn…Cái Đồ Đáng Ghét…hừ hừ… Bây giờ tôi như muốn sôi máu lên vì mấy câu nói của hắn… Cái con người lì lợm
Ta sẽ băm..xé..nhai cho chết ông luôn…Cái tên TiếtHảiđángghét.* hừhừ*
———————–
Côngviên “Blue”
“woa thoải mái quá phải không Cùi” Hắn đang hiện diện trước mặt tôi…vừa nói…vừa nhảy chân sáo←_← …
Cáiii tên tùy tiện này, vừa mới khỏe được một chút thì đã bắt mình ra công viên hóng gió tùm lum la rồi. Nghĩ hoài nghĩ mãi không biết lú sinh ra chắc ổng đưa mỏ ra trước nên giờ nó mới ăn hại đến thế…
Nhưng trời hôm nay thật sự rất đẹp, buổi chiều là lúc không khí mát mẻ nhất,
được đi dạo như vậy cũng rất thoải mái… Hên là không khi nó như vậy nếu không tôi đã đánh ông như vậy* hai bàn tay ẻm đập đập vào nhau như mấy tên boxing sắp lên sàn nốc ao hết địch*
-Sao không nói gì? Hay là sợ tôi làm bà yêu tôi đây hahaha.
Lại nữa,lại ảo tưởng. Ờ thì tôi cũng đang đợi đây. Đợi xem ông làm được gì tôi nào…
Tôi bây giờ tự hỏi cái con lăng quăng trước mặt tôi khi nào sẽ ngừng nhảy múa đây…
-À mà không khí mát mẻ thiệt đó Cùi, thấy tôi dắt bà ra đây có đúng không nò, chuẩn không cần chỉnh luôn nha hahaha…
Lạc quan, yêu đời quá ha. Nhưng hắn nói cũng đúng…thật sự ra đây rất thoải mái….
Bỗng đang cười đang vui vậy mà…”Bịch” Hắn ngã quỵ trước mắt tôi. Tôi hốt hoảng…sao đây….tôi chạy đến, đỡ hắn đứng dậy ngồi lên chiếc ghế đá gần đó…
-Ông sao vậy, có bị mệt hay đau chỗ nào không? Sao đang bình thường lại bị ngã chớ??? Có bị chảy máu ở đâu không?
Tôi thì không khỏi lo sợ cho sức khỏe của hắn. Nhưng trông khi đó hắn lại…
-hahaha tôi giả bộ đó, xem bà lo cho tôi chưa kìa, xem ra bà sắp bị tôi mê hoặc rồi.
Hắn…hắn… Tôi không phải đang tực giận khi nghe lời hắn nói đâu… Mà là
“Á…! Máu cam, máu cam kìa Hải”
Tôi vội lấy khăn giấy trong balo ra, nhẹ nhàng lau đi máu đang từ mũi chảy ra…lau…chấm…nhìn kĩ mới thấy… “Cái lỗ mũi hình trái tim” được quan sát gần khuôn mặt hắn, tôi cảm nhận vẻ mặt hắn dường như đang khó chịu ở chỗ nào đó.
Nhìn máu cam của hắn chảy cũng đủ biết tất cả những lời hắn nói lúc nảy là lời nói dối, rõ ràng là hắn có gì đó không khỏe, sao lại giấu tôi chớ… Thật sự thì tôi không hiểu gì nhiều về con người này mà mọi thứ…rất nhiều về hắn…
-Ông thật là không sao chứ. Hay chúng ta đi về thôi. Ông nên về nghỉ ngơi đi…Tôi thấy ông không được ổn đâu. Nói rồi tôi dọn dẹp, nhanh nhanh để đưa hắn về. Dù hắn có nói sao nhưng tôi vẫn không ngớt lo lắng cho hắn…
– azz. Tôi đã nói là tôi giả bộ thôi mà… Ý nhìn kìa…thấy hết và rõ luôn nha.. Bà đang quan tâm cho tôi chứ gì, thấy hết rồi nha… Dao động chưa?!. *cười*
– Cái tên này…muốn chết à… Không muốn sống hay…..
“Hải, Châu” Chưa nói hết câu mà…Chi sao…cô ấy…trùng hợp thật..
Lúc ấy từ đằng xa , Chi đang chạy một mạch đến chỗ chúng tôi, trông rất vội…
-Hải đây rồi. Mẹ ông có việc kêu ông về đó…Mau nhanh về thôi Hải.
Nói rồi, Chi quay sang nhìn tôi
-Thì ra hai người đang ở bên nhau à. Thật không muốn làm phiền nhưng có lẽ bây giờ tôi phải đem Hải đi rồi Châu có ngại không?
Sao tôi phải ngại. Hắn có đi xa tôi cũng chả thèm quan tâm đâu. Cô ấy hiểu nhầm toàn tập về Bảo Châu này rồi
– Ông về đi… Tôi tự đi về nhà được.
Rồi quay sang nhìn Chi: Chắc phải nhờ Chi đây đưa bạn Hải về rồi, bạn ấy có vẻ không khỏe…
Nghe thế: ” Không khỏe sao Hải, đau chỗ nào, thật không nên ra ngoài mấy ngaỳ này mà. Bị ảnh hưởng nên không khỏe là đúng…
Hắn gật đầu, nhìn về hướng tôi mà không để ý đến nhưng lời quan tâm Chi vừa nói “Vậy tôi về trước nha, bà tự về nhà nhá ,cho tôi xin lỗi vì không đưa bà về tận nhà được…bà đang bệnh mà”….
Hai người bước đi… Xa… Càng xa… Đến khi khuất đi hình dáng… Chỉ còn lại con đường chiều trống trải
Lần 2 là lần 2 rồi, tôi phải bước đi về nhà một mình. . . Và tất cả là do hắn hết …