Không Lẽ Là Yêu

Chương hap 27: Anh lừa dối tôi ?!


Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương hap 27: Anh lừa dối tôi ?!

-Anh dám đấu với em không?!// Tôi cau mày nhìn anh! Anh biết không, tôi thật sự rất giận! Giận vì bị xúc phạm, giận vì không biết anh đã làm gì vào những ngày anh không ở bên tôi, giận vì sao vào ngày Valentine cũng như là ngày sinh nhật tôi anh lại chỉ xuất hiện vào buổi tối! Và hơn hết là tôi không hiểu câu nói : AnhHảiđãquanhàbạngái trông rấtvui vẻ!
Tôi Thật Sự Không Hiểu Anh !!!
-Tại sao phải đấu?!
-Tại….Em muốn trả thù anh! Lần trước trên sàn tập võ không phải anh đã thắng em không thương tiếc sao! Lần này em phải thắng…// Tôi nên lấy lí do khác đấu với anh! Tôi không muốn cho anh biết suy nghĩ của tôi về anh như thế nào…
-Anh không đấu!// Nói rồi, anh bước đi.
-Tại sao??? // Tôi ngướng cổ nói thật lớn cho anh nghe… nhưng anh đi xa rồi!!! Anh lạ lắm, khác hoàn toàn với anh lúc sáng tôi thấy. Hoàn toàn lạnh giá… Nhưng tôi nhất định phải đấu với anh….
” Vâng! Lớp 12a4 đã hoàn toàn chiếm ưu thế trong cuộc đua nữ lần này! Liệu người cuối cùng của các đội có thể lội ngược dòng với thí sinh cuối bên 12a4 hay không? “
“Mời thí sinh …. …. …. …. …. Trần Bảo Châu “
Nghe tên mình, tôi giật mình ngồi dậy! Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều về anh… Tôi đứng lên nhìn xung quanh, anh …Tuấn! Anh đang ở đằng xa và vẫy tay chào tôi! Hôm nay, anh đến xem tôi thi à!? Nhưng…
– Cô ơi! Hải đâu ạ! // Tôi quay sang bên cô chủ nhiệm của mình, khi tôi không tìm thấy anh gần đây. Không phải tôi thi xong vòng này là đến phần thi chạy dành cho Nam sao?
-Em ấy nói là đi mua chút đồ! Em lo ra thi thật tốt kìa!!!
Anhchỉlàđimuamộtchútđồ, khôngsao!
Tôi chỉnh lại dây giày của mình và bước vào vạch xuất phát. Nhất định tôi sẽ phải thắng vòng này với thời gian nhanh nhất! Tôi muốn khi anh quay lại, anh sẽ thấy được thời gian nhanh nhất của tôi đầu bảng điểm! Tôi muốn cho tất cả học sinh trường này biết là ….
TôiXứngĐángVới Anh!!!
“Đùng” -Tiếng súng phát lên!!! 5đứa con gái lao nhanh lên phía trước một cách kinh khủng…
“Thí sinh… đang chạy rất nhanh nhưng khoan khoan…. Bảo Châu đang chuẩn bị vượt mặt!! Ồ! Một thí sinh khác nữa đang bằng với thí sinh…. Liệu Châu có giữ được vị trí hiện giờ…. Khoan khoan Châu đang chạy rất nhanh!!! …. Ồ!!! Châu đã cách các thí sinh khác một khoảng rất xa rồi!”

Tôi đang chạy, đang dẫn trước, đang chứng tỏ ọi người biết tôi là bạngáiHải
Và đích đang trước mặt tôi, không xa đâ….â…âu…
“CôơiHải ngất rồi!”
………..
………..
Tôi đứng khựng lại! Không chạy được nữa… Hải!Là tên anh. Người ta đang nói về anh. Người ta nói anh đã xỉu. Anh Hải xỉu rồi! Tôi không tinn.
Và rồi, đằng xa một thí sinh khác đang chạy đến và va trúng tôi đang đứng như trời trồng.
Tôi té!!! Máu đỏ hoe cả hai đầu gối. Rát quá!!! Cay quá!!! Mắt tôi…
-Em không sao chớ Châu// Anh Tuấn đến bên tôi lúc nào cũng chả hay.
-Hải sao vậy anh!!! Anh ấy không sao đâu đúng chứ anh! À…à em nên tới thăm anh ấy đúng không ạ! Anh ấy cần em….
-Em đừng như vậy được không! Máu ở đầu gối chảy rất nhiều kìa…
-Mặc kệ em!!! Hải đang ở đâu! Ở đâu hả anh. Chắc hẳn anh ấy cần em… Cần em….e…mm
” Anhcầnuốngthuốc!!! Bệnhanhđangngàycàngsuyyêuđó! – ChingồicạnhgiườngHải, chuốclynướcvàvàiviên thuốcvàotayHải.
Từtừ, anhsẽuống! Chuyệnanh nhờemsaorồi…
Emđãkêuhaingườibạncủaembêntrườnganh rồi. Họsẽgiúpanh… Nhưngtạisaoanh lại muốn làmvậychứ…. AnhlàmvậyChâusẽ…
Khôngsao! Tốthơnlàđể Châunhưvậycònhơncho Châuđau khổ khi biết chuyệncủaAnh! Hãynhớ, lời thoạicủahaingườiđóanhđãghisẵnchỉcầnnóinhưvậy”

__________________________
Ánh sáng của mặt trời chiếu rọi vào cửa sổ bệnh viện!!! Tôi đang nằm trên giường và hai đầu gối được dán hai miếng băng rất lớn…
Ánh sáng khó chịu, làm tôi tỉnh giấc! Nhẹ hé đôi mi nặng trĩu do suy nghĩ quá nhiều!!! Tôi thoáng giật mình khi thấy anh Tuấn, anh đã ngồi ngủ kế bên giường tôi và đây là Bệnh Viện cơ mà ???
Bỗng, từ đằng cửa một cô y tá bước vào…
Tôi khẽ ra hiệu cho cô ta là làm khẽ vì anh Tuấn đang ngủ, trong anh quá mệt mỏi!!!
Cô y ta bước lại gần tôi và thay nước biển cho tôi thật khẽ.
-Cô à, cho tôi hỏi tại sao tôi ở đây được không??
-Cô bị mất sức và bị chấn động nên tạm thời ngất xỉu. Cô chỉ cần nghỉ ngơi và đừng nghỉ ngợi nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe…
Nói rồi, cô ta dọn dẹp đồ và định đi ra thì:
-Cái trường này lạ! Chuyện gì mà làm hai học sinh nhập viện cùng lúc không biết…
Và đương nhiên, cái bệnh viện im lặng như vậy dù cô ta có nói nhỏ, nói thầm tôi cũng nghe được… Thắc mắc tôi hỏi lại
-Ý của cô là sao
-Thì đó, trước khi cô nhập viện vài phút cũng có một học sinh nam nhập viện do ngất xỉu! Nhìn đồng phục của cô và cậu ta rất giống nhau, vậy hai người là cùng trường rồi con gì!?
Cũng là xỉu, là cùng trường…không lẽ…là phù hợp thế
-Cô có thể nói rõ về chuyện này được không!!!

-Tôi cũng không biết gì nhiều. Chỉ biết cậu ta bị ngất xỉu ngay tiệm thuốc thì phải! Nghe nói là cũng có va chạm với xe… Nên tình hình vẫn không biết ra sao……
-Cậu ta tên gì!!!
-Hình như là…. Lâm Tiết Hải!
Lâm Tiết Hải… Là anh. Anh bị xe đụng nữa cơ à… Tôi phải tìm anh!!
Tôi hoảng hồn, nhanh chóng giật hết nhưng sợi dây dẫn nước biển ra khỏi người và bước ra khỏi giường… Chạy đến chỗ cô y tá.
-Phòng mấy!!!
-Cô…ô! Cô sao vậy?// Cô ta nhìn tôi hoảng giật mình…. Rất dễ sợ!
-Tôi hỏi cô! Cậu ta phòng mấy…// Nói rồi, tôi nắm lấy cổ áo cô ta giật mạnh lên…. Tôi không còn làm chủ được bản thân nữa rồi…
-L…à… phòng 278
Tôi buông cổ áo cô ta ra và chạy đến thang máy…
-Chết tiệt!// Thứ mà tôi thấy được ở cái thang máy là cái bảng ” Thang Máy Bị Hư” à!!!
Hết cách rồi, tôi phải dùng thang bộ. Tôi ở lầu 3 và phòng 278 thì ở lầu 2. Thế là tôi phải bước xuống tầng bậc thang với đôi chân rỉ máu này…
Tôi chạy thật nhanh xuống cầu thang. Nhanh đến nổi miếng băng dán ở chân tôi muốn xứt ra, đến nổi từng miếng da thịt ở đầu gối tôi nứt ra đầy máu… Đau lắm!!! Tôi cứ thế cứ theo tay vịnh của cầu thang mà chạy xuống….
Phòng278
Tôi thở hồng hộc, nhìn bảng số phòng,tỏ lên ý vui. Chân tôi run run , miếng băng dán rớt lúc nào khoing hay để lại đôi chân đầy máu…
-Tìm mày cực thiệt đó!!!
Tôi đặt tay lên tay cầm của cửa và mở nhẹ ra… Chỉ là một khoảng nhỏ..
-Anh sẽ chia tay với Châu để đến với em thật chứ?// Chi đang gọt trái cây và vui vẻ đút cho anh ăn… Cô ngọt ngào nũng nịu với anh cực kì hạnh phúc…

-Tất nhiên!!! Anh và cô ta sẽ sớm chấm dứt thôi! Yêu cô ta như vậy cũng chán rồi !!!// Anh ôm Chi vào lòng rồi đặt nhẹ lên trán cô nụ hôn nồng ấm-Anh sẽ chỉ có mình Ngọc Chi thôi!!!Cô ta là đồ bỏ.
………
………….
…………….
Tôi đứng hình nhìn hai con người trong phòng nồng nặc mùi hành phúc kia!!!
Cảm giác ác độc lắm! Quá đáng lắm!
“Tóc” Nước mắt tôi rơi! Từng câu nói hai người thốt ra là nước mắt tôi lại rơi. Rơi ướt áo, ướt đầu gối, máu và nước mắt mặn chát trộn lẫn với nhau thật sự rất Rát…
Hình ảnh, hành động ấy là thế nào! Trước mắt tôi là ai? Không phải Lâm Tiết Hải!!! Cái ôm ấp, cái nụ hôn trên trán ấy không phải chỉ dành ột mình tôi sao. Không phải chỉ dành ột mình Trần Bảo Châu này sao…
Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ!!! Cái sự hạnh phúc của hai người sao lại….
Tại sao tôi lại là đứng ngoài cửa nhìn cảnh này. Không phải người con gái ngồi kế anh là tôi sao….
Ai đó mau dừng chuyện này lại đi…
Bỗng, một bàn tay che mắt tôi lại. Để lại cho tôi một màng đen…
-Buông ra! Sao lại bịt mắt tôi chứ… Không thấy hai con người tàn nhẫn kia đang làm gì à???
“Quamànhìnhcamera, haicon người ômấplúcnãybâygiờchỉbiếtchămchúnhìnvàomànhình.
Hênlà cónó, nếukhông anh cũng không biết làChâu đến đây…
Nếuchúngtalàmvậy, em thấy….
Vậylàanhsẽphảikếtthúcsớmrồi! “
“Điềuước thứba, anhphảidùngrồi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.