Không Lẽ Là Yêu

Chương hap 26: Tôi muốn đấu với...Anh!!!


Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương hap 26: Tôi muốn đấu với…Anh!!!

Mọingườiđọcxongnhớ cmt+vote chapnhá! Cơmàdạonày rất ít cmt ạ! LàmHeonản tí
_____________________________
// Yêuanh, yêuanh, yêuchỉanhthôi// Cái âm thanh này chính xác là nhạc chuông điện thoại tôi đây mà!!! Nhạc tôi cài thì hay đấy nhưng còn chuyện reng vào lúc sáng sớm kiểu này thì thực sự không nên đâu “dế yêu” à!
~ 10s … 20s
~Rồi! Tao chịu thua mày! Tôi uốn éo người trên giường vài cái rồi với tay lấy điện thoại! Mắt nhắm mắt mở mà quẹt đại chữ “Trả lời”
-Aiiiii!!!// Anh cho em 10phút để đi học!
“Tít…tít”
Có phải quá rõ không? Cái âm thanh cuối cùng ấy… không cần xem lại điện thoại tôi cũng biết chủ nhân cuộc gọi này là ai!!! Quen thuộc quá mà!
Thế là gặng lòng mà ngồi dậy! Hôm nay siêng một bữa cũng chả chết ai. Tôi nhảy ra khỏi giường và quăng con siêu nhân nhồi bông sang một bên rồi một mạch thẳng WC Let go!!!
Sau vài phút nhùn nhún trong ấy VSCN thì tôi cũng lặng lẽ bước ra với bộ đồ đồng phục thể dục “thân yêu”! Lòng cảm thấy “sướng” khi không cần mặc váy đấy ạ!
Tôi với tay lấy cọng thun rồi cột ái tóc của mình lên và chạy thẳng ra cổng!!! Với lại chả cần phải mang cặp chi cho khổ, hôm nay là ngày hội “Thể Thao” mà =]
“Cộp…Rầm”
Chiếc cửa sắt được mở ra! Và trước mặt tôi là…. HảiChó Đin. Anh hôm nay cũng giống tôi, cũng mặc đồng phục thể dục và hôm nay lạ lẫm với cây dừa trên đầu! Cơ mà cũng trông “yêu” đấy chứ!
-Anh đứng trước cửa nhà em làm chi răng?! // Tôi chống nạnh tay, nhếch môi nhìn anh
-Mô!!! Chỉ là muốn đưa cô Cùi đi học răng! Sẵn tặng quà luôn mà!! // Anh cũng chả gì là vừa! Đáp lại cho tôi toàn là răng với môi cơ đấy.
-Thế quà đâu?// Vẫn cảnh tượng cũ, mặt tươi rối, xòe tay đón nhận món quà bằng cả tấm lòng !

-Đây// Anh đặt lên tay tôi một hộp quá lớn lớn màu xanh dương!!!
Và thế là tôi cào, cáu, xé… tất cả mọi chiêu tôi đều bung ra để xé nát hộp quà… Tôi muốn biết anh tặng tôi cái gì?!
Cuối cùng sau một hồi dằng dặc của tôi thì cái hộp quà cũng được mở ra!
Tôi mở to đôi mắt nhìn vào món quà trước mắt!
Làmộtcáiáokhoác!!!
Chiếc áo khoác màu xanh sọc caro rất giản dị nhưng lại rất ấn tượng! Tôi cầm chiếc áo lên và thấy đằng sau là chữ ” VE “!?
Nhưng tôi lại cảm thấy lạ lạ! Hình như cái áo này tôi đã thấy ở đâu đó! Rất gần ở đây!
Tôi ngước khuôn mặt lên nhìn anh từ trên xuống, từ dưới lên!!! “Ding ding dong” nhá, anh cũng có một cái giống cái tôi đang cầm đấy!!!
-Của anh! Sao lại giống của em thế?! // Mặt tôi rõ “ngáo” luôn mấy bác ạ!
-Ngốc!!! Là áo couple đó! Nhanh mặc vào đi…
Nói rồi, anh chẳng thẳng thừng mà dựt lấy cái áo trên tay tôi rồi mặc vào cho tôi!
Thế là cái chữ mà nãy giờ tôi thắc mắc cũng được ghép lại ->LOVE
-Hợp lắm// Anh vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo cho tôi!
-Lẹ lẹ, người ta mà nhìn thì chỉ biết nhục ấy…
-Vậy thì sao!!!// Anh nhìn tôi, kiểu … thú dữ thèm mồi ấy!!!Tôi đã quên! Quên một điều là anh và tôi đang mặt đối mặt, chỉ cần một khoảnh cách nhỏ là “chụt”ngay!!! Nên nhất thời đừng manh động gì nha anh!

-À!!! Không sao // Tôi cười, nụ cười đổ mồ hôi hột đấy ạ.
-Em lại quên// Quên gì?
Nói xong, anh cúi người kéo ống quần tôi xuống! Sỡ dĩ điều này là thói quen quá thân thuộc và bá đạo với em rồi anh ạ.
-Cứ săn quần như vậy! Trai nó nhìn là anh lại tốn sức đánh với chả lộn nữa! // Anh nhìn tôi, mắt trừng trừng. Tôi nhìn anh, mắt rưng rưng. Cơ mà sao giống cảnh cha la con thế ! Thế anh là ba à ^~^
Nhìn nhau say và đắm một hồi thì anh cũng đèo tôi lên đường!!!
-Ôm chặt vào.
-Chặt muốn gãy tay rồi// Vâng, tôi và anh đang chơi cái trò gọi là trò lãng mạn đấy ạ! Lâu lâu, tôi cũng nên thâm nóng tình cảm với anh một chút chứ TvT
Và rồi, tôi và anh lại im lặng một lâu cho đến khi tiếng thở dài phát lên. Hazzz!!!
-Sao lại là mình!!!
-Sao lại là mình!!!
Này nhá, hai câu nói trên đã lần nữa chứng minh rằng tôi và anh có thần giao cách cảm đấy! Ý là tôi và anh cùng phát lên tiếng nói chung! Và nguyên nhân tại sao thì tôi và anh cũng chả biết tại sao!!!
Ngày Hôm Qua
Tôi và anh, nắm tay nhau bước xung quanh vườn hoa hồng xanh!!! Cái khung cảnh ta nói nó lãng mạn như vậy đó mà lỡ lòng nào “người đó” làm trái tim tôi và anh tan nát… nát tan!
// Nanana! Marryme! Just marry me // Tiếng điện thoại anh vang lên phá nát khung cảnh lãng mạn đã đành, tên người gọi có lẽ còn đáng sợ nhiều hơn TvT

“CôChủNhiệm”
-Alo!!! Thưa cô// Hải hả em!
-Dạ em// Cô đã đăng ký cho em thi chạy 100m rồi đấy, em không từ chối đâu ha…
-….. nhưng….Dạ!!!// À mà cô cũng dành một suất cho Châu luôn ấy! Em nói với Châu dùm cô nha. Cô nghĩ em biết Châu ở đâu mà có khi đang đứng kế bên em không chừng!!! ^~^
“tít…tít…” Nó đó!!! Đấy là cô chủ nhiệm của tôi, cô ấy rất ít có ác ạ!!! Cô ấy biết tôi đứng kế bên anh luôn đấy! Biết làm tôi muốn thét khóc lên đấy ạ!
Hiện tại
Nhớ lại khung cảnh ngày hôm qua, thật lòng là tôi và anh không biết nói gì! Chỉ biết rằng cô thật “nhiệm màu”!!! Nhiệm màu lắm ạ!
“Két” chiếc xe đạp dừng lại, tôi và anh đến trường rồi!!!
Trường hôm nay trang hoàng hơi bị lộng lẫy: nào là treo cờ tùm lum tùm le màu sắc , rồi chuẩn bị nước uống và sắp xếp chỗ thi cho từng môn rất đẹp!
Nhưng mà….
Nơi đây có hai con người không còn được mấy gọi là Thích Thú cho lắm!!! Đương nhiên! Làm sao có thể thi trong khi ngay cả bản thân mình còn không biết là mình có tên trong bảng đăng ký chứ!!!
Dẹp….dẹp! Số tôi và anh là như vậy rồi. Rất nhọ!!!
Thế là, tôi và anh chia tay nhau mỗi người một nơi để đi cất đồ!!!
Tôi uể oải bước vào trong phòng cất đồ cho nữ ! Càng đi càng hận bà cô ” yêu thương “của tôi! Cô sao lại làm như vậyyy với emmmmm….
-Con Châu á….!
Bỗng,tôi khựng người lại! Đó là tên tôi! Ai thầm thương trộm nhớ tôi à?! Có cần phải ngay sáng sớm không?
– Con Châu nó nghĩ sao lại muốn bám đuôi anh Hải vậy không biết// Một đứa con gái phát lên giọng nói đầy khinh bỉ! Ừ thì đẹp đó, son phấn đầy cả mặt, chắc lại là con nhà tiểu thư!

Tôi chống tay, cố nghe xem câu chuyện về mình được hai nhỏ đối thoại thế nào!
-Mày nói đúng!!! Anh Hải hình như có bạn gái rồi, ở kế bên nhà luôn đó! Có lần tao thấy ảnh qua nhà bạn gái luôn mà, cơ mà vui vẻ lắm. Vậy mà nhỏ Châu….// Lại thêm một đứa tiểu thư khác lên tiếng! Nhưng tại sao lại dừng… sao không tiếp tục hả nhỏ?!
– Cô ấy như thế nào!!!? // Giọng nói này! Là anh !!! Anh xuất hiện từ bao giờ…
-Ơ! Anh… Hải! Em … // Không cần nói cũng biết, tụi nó tím lịm cả mặt, nhìn anh mà tay chân nhỏ lủn củn. Anh có sức ảnh hưởng đến à?!
-Ai nói mấy người là Châu bám đuôi tôi! Ai dám nói?? Sao tôi không biết!// Anh gằng giọng, nhìn hai nhỏ kiểu khinh bỉ vô cùng!!! Lần đầu, tôi thấy anh giận dữ đến thế!
-Nếu không có thì… Cút!!!
Giật mình, hai nhỏ chạy vèo ra khỏi khu vực cất đồ, và chạy ngang qua tôi! Tôi đứng dựa người vào tường nhìn hai nhỏ mặt xanh mặt đỏ mà mắc cười kinh khủng!!! Còn hai nhỏ thì sao? Nhìn thấy tôi còn nâng sự sợ hãi lên level max đấy! Xách váy, xách quần mà chạy, miệng thì vẫn hoay hoay:
-Em xin lỗi chị! Xin lỗi chị!// Giả tạo! Mới lúc nãy còn sỉ nhục tôi như vậy mà giờ tái mặt mà xin lỗi này nọ! Quá nhân tạo!!!
Nhìn hai nhỏ tăng tốc chạy xa mà thấy thương hết sức! Và giờ là anh…
-Sao lại ở đây, ranh giới nam nữ đã chia cắt rõ ràng thế mà?!// Tôi nhìn anh, cái người mà đã giúp tôi lúc nãy à mà gọi nôm na là ân nhân ấy!!!
-Thì qua giải trừ tà khí dùm em đấy mà !!!// Anh cười, cây dừa trên đầu cứ lắc qua rồi lắc lại. Nhìn anh ngây thơ cơ đấy, có giống người lúc nãy tôi vừa thấy không chứ!!!
AnhHảicóbạngáirồi!
AnhHảiquanhàcủabạngáirồicònrấtvuivẻ!
Châulàđứabámđuôi…
Nhớ lại những gì hai nhỏ đó nói, tôi thật sự không thể không bận tâm!!! Tôi là đứa bám đuôi anh sao?! Thật là vậy không!!?
“Và mấy ngày anh nghĩ anh đã đi đâu?”
-Anh dám đấuvớiemkhông???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.