Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 24: Cách Dùng Binh(1)


Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 24: Cách Dùng Binh(1)


“Bất quá cái gì?” Ta không tự giác hỏi đến. May mắn là, Phượng Hổ không có bởi vì ta tùy tiện lên tiếng mà đình chỉ nói chuyện, hắn trầm giọng nói: “Tướng quân lãnh binh lần này là thân tín bên cạnh Hoàng hậu nương nương, Tiết Thanh. Nếu trận này thắng, Hoàng Thượng sẽ thay đổi ánh mắt nhìn hắn. Nếu là thua, hắn cũng nhân cơ hội trừ đi một người quan trọng bên người Hoàng hậu!” Cảm thấy cả kinh, đối với sự hiểu biết về chính sự, ta còn quá non nớt . Nay nghe một lời Phượng Hố nói ra, ta cảm thấy Thập Tam hoàng tử này thật lợi hại. Một cái nam tử tâm tư kín đáo như vậy, xem ra tâm hắn lạnh lùng đến mức nào đây? Ta thậm chí mơ hồ cảm thấy vô luận trận chiến này thắng cùng thua, cuối cùng hắn cũng là người nắm phần thắng trong tay. Phân tích của hắn chu đáo, xâm nhập vào trọng yếu của quốc gia, ta nghĩ, làm Hoàng Đế Đại Tuyên, thật khó khăn mới không bị hắn thuyết phục. Nhìn sắc mặt Phượng Hố khó coi, ta cố lấy dũng khí nói: “Cha, nếu Hoàng Thượng muốn người xem qua tấu chương một chút, hẳn là muốn nghe ý của người.”

“Không sai, Hoàng Thượng đang có ý này. Chính là. . . . . .” Hắn thở dài nói: “Ta không có phương pháp giải quyết nào!” Hơi hơi xúc động, xem ra lần này hắn thật sự gặp được đối thủ, cư nhiên ngay cả hắn cũng không có đối sách để ứng phó. Nắm chặt khăn tay, ta cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nghe Phượng Hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi trở về đi, cha còn có chút chuyện phải xử lý.” Ta gật gật đầu, gọi Thanh Tư đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẽ, liền thối lui ra ngoài. Trên đường trở về, Thanh Tư thấy ta không nói lời nào, liền nhíu mày hỏi: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Lắc đầu, ta cũng không nói lên được, cảm thấy có loại cảm giác rất kỳ quái, từ bàn chân lên tới ngực. Hôm nay cùng cha nói chuyện một buổi, làm ta cảm thấy một trận đẫm máu. Cho dù cùng ngoại quốc đối chiến hỗn loạn, như cũ có thể nảy mầm nội chiến. Không phải cuộc diện lộ liễu nhưng là sóng ngầm mãnh liệt, nhưng cũng không thể so với cuộc chiến nơi sa trường, kém cỏi nửa phần. Ta nghĩ Quân Ngạn, cũng vì việc này, cho nên lâu như thế mới không đến tìm ta? Hơi hơi cười khổ, quyền lực với hắn mà nói trọng yếu như vậy, có lẽ, ta nên hiểu cho hắn. Đang cúi đầu nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người gọi ta: “Loan Phi.” Nâng mâu, cư nhiên nhìn thấy Quân Ngạn đứng ở địa phương cách ta không xa lắm. Ta dị thường giật mình, mới nghĩ đến hắn, hắn liền thật sự xuất hiện! Hắn bước đến, đưa tay đem ta ôm vào lòng, trầm giọng nói: “Ngươi như thế nào để xảy ra chuyện như vậy? Những người đó thật sự to gan lớn mật, cư nhiên dám đối với ngươi. . . . . .” Hắn bỗng nhiên buông thân mình, cao thấp đánh giá một phen, nhíu chặt mày rốt cuộc chậm rãi giãn ra: “Hoàn hảo ngươi không có việc gì.” Nói xong, lại đem ta ôm. Nguyên lai hắn mới biết được sự tình xảy ra với ta, liền vội chạy đến? Ta có chút xấu hổ muốn đưa tay đầy hắn, lại bị hắn ôm thật chặc, cả cánh tay và thân đều không thoát ra được.

“Biểu ca.” Ta gọi hắn, đang ở trong sân nha, gia đinh lui tới, bọn nha đầu lại nhiều? Tuy rằng bọn họ không dám nói lời nào, ta lại cảm thấy không tốt. Nay trưởng thành, nam nữ thụ thụ bất thân. Hắn mặc dù đối với ta có tình ý, chỉ là ta đối với hắn vô tình a. Thanh Tư rốt cuộc là thông minh, cư nhiên lớn tiếng nói: “Nô tỳ bái kiến Thất hoàng tử!” Thanh âm của nàng thật thật vang dội có thể nàng cố ý nhắc nhở Quân Ngạn, bên cạnh còn có người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.