Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 23: Một Quyển Tấu Chương (2)


Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 23: Một Quyển Tấu Chương (2)


Ta biết, Phượng hổ hết sức được Hoàng Thượng tín nhiệm, tấu chương nào có tranh luận cũng gọi hắn cùng xem. Những thứ này, vốn không phải là chuyện mà ta nên xen vào. Lại lơ đãng thoáng nhìn, nhìn thấy mặt trên có tên —— Quân Lâm, lúc đó, đáy lòng không biết sao, có chút rung động, có chút tò mò. Người này trong truyền thuyết Thập Tam hoàng tử, người này làm Hoàng Hậu cùng Phượng Hổ, tất cả cẩn thận phòng bị, đến tột cùng là người như thế nào đây? Quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Hổ, hắn như trước cúi đầu dùng bữa. Cước bộ khẽ nhúc nhích, ta di chuyển thân thể, lặng lẽ tiến lên. Chỉ thấy mặt trên viết —— (1) thần khải bẩm: Quốc gia sẽ kiệt quệ vì vận tải lương thực cho đại quân viễn chinh. Vận tải lương thực xa, dân chúng sẽ nghèo khó. Gần nơi quân đội tập kết thì vật giá sẽ cao vọt. Vật giá cao vọt sẽ làm cạn kiệt tiền tài của trăm họ. Tiền tài cạn kiệt tất phải gấp rút thu thêm thuế. Sức mạnh tiêu hao, tiền tài cạn kiệt, nhà nhà trong nước đều trống rỗng. Tiền bạc của nhân dân thì mười phần hết bảy, quốc gia thì xe hư ngựa hỏng, giáp, trụ, khiên, phên, cung, tên, kiếm, kích, trâu thồ, mười phần hết sáu. Cố thần cho là vì thế tướng soái giỏi tất lấy lương thực ở nước địch. Một nồi cơm của nước địch bằng hai mươi nồi từ nước nhà, một bó cỏ ở nước địch bằng hai mươi bó cỏ từ nước nhà. Chiến với nhà Liêu, thật không cần cung lương thực. Lui binh, cũng là kế không hay. Khấu xin thánh tài! Thập tam hoàng tử Quân Lâm tâu vào mùng bốn tháng ba năm Thánh Đức thứ 48.

Bản tấu chương này thực rõ ràng, là dùng binh tác chiến chi đạo. Đã sớm nghe nói tiền phương quân lương trống không, cũng không tưởng nguyên lai đúng là thật sự! Chính là, Thập Tam hoàng tử này cư nhiên không tán thành hướng tiền tuyến áp giải quân lương, cũng không tán thành hạ lệnh lui binh! Hắn như thế, không phải muốn đem binh lính ép đến tuyệt đường sao? Ta thực tại giật mình, sói tâm như sắt, tim của hắn, đến tột cùng là cái gì làm ra? Ta âm thầm trầm tư, nhưng lại phát hiện, nguyên lai lời của hắn, không phải không có lý. Triều đình không ra lệnh xuất quân lương, nếu vận chuyển đi xa, ắc sẽ tiêu hao nhân lực, tài lực; nếu lấy lương thực gần đây, chỉ biết thúc đẩy giá hàng dâng lên, do đó khiến cho dân loạn. Giá hàng một khi tăng lên, dân chúng tất nhiên dùng hết. Dân chúng dùng hết, thu nhập từ thuế ắc sẽ khó có thể thu. Như thế, cuối cùng hao tổn, vẫn là thực lực của một nước Đại Tuyên. Xác thực, quân nhu từ quốc nội vận đến, quân lương từ địch quốc trưng dụng, là biện pháp không thể tốt hơn. Chính là, muốn hấp thu quân lương địch quân, lại nói dễ hơn làm? Huống chi hiện nay, nói vậy chứ có không ít người sẽ thỉnh cầu lui binh, hắn cư nhiên dám ở phía sau đem ý nghĩ như vậy nói ra, dũng khí như thế đã không phải người bình thường có khả năng bằng được. Ẩn ẩn , ta đối với Thập Tam hoàng tử chưa từng gặp mặt này, có một phần tò mò.

“Loan phi.” Phượng Hổ đột nhiên gọi ta, ta giật mình kinh động, trở lại, thấy hắn không biết khi nào đã đứng ở phía sau ta, ánh mắt dừng ở trên mấy tấu chương, yên lặng nhìn. Ta vội vàng lui lại vài bước, cúi đầu nói: “Cha. . . . . .” Một lát sau, hắn cư nhiên hỏi ta: “Ngươi cảm thấy lời của hắn như thế nào?” Ta kinh ngạc, là hỏi ta cảm thấy trong lời nói Quân Lâm như thế nào sao? Cắn môi, không dám tùy tiện nói ra, dù sao trên đời trong mắt Phượng gia, là vẫn ủng hộ Thất hoàng tử.
“Tốt lắm, phi thường tốt!” Không nghĩ tới Phượng Hổ nhưng tự mình nói ra hảo, trên mặt của hắn, không có…chút nào bởi vì “Hảo” mà thần sắc hưng phấn, ngược lại, là cái loại cảm giác căng thẳng, làm trong lòng ta mở ra một chút cảm giác không ổn. Hắn lại nói: “Hắn thật là một nhân tài, chẳng qua. . . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.