Đọc truyện Không Hề Đáng Yêu – Chương 307: Đảo Biệt Lập
Khi Giang Nhược đến hòn đảo này, mặt trời đang rừng rực trên biển.
Đi xuống thuyền, ánh nắng gay gắt rọi vào khiến đôi mắt cô nhoi nhói, cô chợt hốt hoảng.
Chuyến này đường sá xa xôi.
Chuyện xảy ra đêm đó, mấy người bọn Thủy Hỏa cùng cô vào một chiếc thùng đựng hàng, ngoài cửa có người khóa giúp, bất ngờ, thùng đựng hàng bị treo bổng từ từ lên cao, Giang Nhược không dám động đậy.
Thùng đựng hàng bốc lên thuyền không lâu sau thì được mở ra, tàu hàng rú còi, lái ra khỏi cảng.
Cô được sắp xếp vào một gian phòng nghỉ của thuyền viên, đúng giờ có người tới đưa đồ ăn cho cô, ba bữa và bữa phụ, không thiếu bữa nào, nhưng không bao giờ cho cô ra khỏi gian phòng.
Trong phòng chật hẹp, hai chiếc giường, một cánh cửa sổ, một gian phòng tắm rửa na ná cỡ phòng vệ sinh trên máy bay, tắm rửa mà tứ chi đều không thể hoàn toàn duỗi thẳng.
Cô ở bên trong đếm, tổng cộng ở được bốn ngày đêm.
Kế tiếp, không đợi tàu hàng cập bến, dừng trên mặt biển, cô bị người ta kèm lên một chiếc ca nô, Thủy Hỏa không rời tàu, bắt đầu từ đó, thì cô không gặp lại hắn nữa.
Ca nô đưa bọn họ lên biển là một tàu hàng cỡ nhỏ, đây là tàu tiếp tế xuất phát từ một thành phố cảng phía nam lục địa đi quần đảo Xích Lưu ở miền nam.
Lúc thuyền tiếp tế đến đảo chính của quần đảo Xích Lưu, mấy con thuyền vận tải vận chuyển tiếp tế cho các đảo nhỏ khác nhau đang chờ ở bờ, đồng thời còn có mấy thủ hạ khác của Thủy Hỏa cũng đang chờ.
Người hai bên hội hợp, sau khi thuyền vận tải bốc hàng hoá hoàn tất, cô và mấy người kia cùng nhau lên một con thuyền khác.
Sau vài giờ thuyền vận tải lênh đênh trên biển thì dừng ở chỗ cách hơn 100m, do một con thuyền nhỏ chỉ đủ chứa mười người chở bọn họ đến nơi này, thuyền vận tải thì phải vòng sang địa điểm dỡ hàng bên kia đảo để cập bờ.
Không cho Giang Nhược cập bến xuống thuyền từ bên kia đảo, đại khái cũng là không muốn các dân đảo khác thấy cô.
Chặng đường này, Giang Nhược coi như ngồi hết lượt các loại tàu thuyền kích cỡ khác nhau, cô đã cảm thấy may mắn vô số lần vì mình không say sóng.
……
Sau lưng con thuyền nhỏ màu lam mái lều đang gỉ phát ra tiếng tu tu tăng tốc, cô xoay người nhìn lại, thuyền kia đang lách đảo chậm rãi lái ra xa.
Bên này đa số là bãi cát, sau khi xuống thuyền, cần băng qua nước biển chưa đến mắt cá chân đi lên phía trước mấy mét để vào bờ.
Dưới ánh mặt trời, mặt biển lam sẫm từ xa đến gần dần dần trở nên nhạt, Giang Nhược cởi giày chân giẫm vào chỗ nước nông, cô cúi đầu, nước biển trong đến mức có thể thấy đáy như thạch sương sa, giữa mềm mại lững lờ, chiết xạ thành sóng nước lấp loáng.
Bắt đầu từ cái đêm rời khỏi thành phố Đông Lâm, cô đã ở trên biển vài ngày, giờ phút này chân chạm đất, đặc biệt lại nhìn thấy hòn đảo biệt lập này, vẫn cứ cảm thấy choáng váng và không chân thực.
Người đàn ông thân hình vạm vỡ đứng ở sau Giang Nhược “này” một tiếng, Giang Nhược liếc sang anh ta.
Lúc lên đảo chính Xích Lưu, người đàn ông ấy mới xuất hiện, tên là Trần Sơn.
Dọc đường, qua quan sát của Giang Nhược, anh ta hẳn là người cầm đầu nhóm này, mọi chuyện đều do anh ta quyết định, những người còn lại chỉ như Thiên Lôi anh ta sai đâu đánh đó.
Trần Sơn sờ sờ tóc vừa mọc ra trên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm cô cười một cái không hiểu ra sao, “Tiếc cái thuyền kia?”
Giang Nhược rời ánh mắt khỏi mặt anh ta, biểu cảm lạnh nhạt, cũng không đáp lời.
Trần Sơn ghé tai nói thầm kiểu cười trên nỗi đau của người khác: “Đừng có nổi suy nghĩ không chính đáng, cô không đi nổi đâu, trừ phi cô có cánh, còn có thể chắn biển.
Cô ngoan ngoãn phối hợp, đừng gây vấn đề khó khăn cho bọn tôi, thì sẽ tốt cho cả cô và tôi.”
Sau khi lên thuyền Giang Nhược liền không nói câu nào với bọn họ, Trần Sơn không biết cô có nghe lọt không, nói xong đẩy bả vai cô một cái, ý bảo cô đi phía trước.
Giang Nhược lúc này lại đột nhiên mở miệng, “Nghe khẩu âm của anh, là người tỉnh Quảng Đông?”
Trần Sơn rũ mắt nhìn cô một cái, hừ khẩy nói: “Cái không nên hỏi đừng hỏi.”
Giang Nhược không nghe, cố hỏi: “Đây là Nam Hải? Sát tỉnh Quảng Đông? Tỉnh Lĩnh Nam? Hay tỉnh Quỳnh Nam?”
(Nam Hải: đây là tên riêng mà Trung Quốc dùng để gọi vùng biển Đông của mình.
Biển Đông của mình ở phía Nam của Trung Quốc.
Biển Đông cũng là tên riêng mà Việt Nam dùng.
Tên quốc tế của vùng biển này là South China Sea hay Mer de Chine méridionale.
Nhưng dù tên là gì thì Hoàng Sa, Trường Sa vẫn là của Việt Nam.)
Trần Sơn mất kiên nhẫn, đôi lông mày kiếm chợt chau lại, “Shhh, nghe không hiểu phải không? Biết xong thì có thể thế nào, chẳng lẽ cô có thể dùng ý niệm truyền phát kinh độ, vĩ độ cho chồng cô?”
Nói xong tức giận lườm cô một cái, “Đi nhanh lên, lề mà lề mề, đàn bà đúng là phiền phức.”
Nói xong nhấc chân đi lên trước nhất, dưới áo ba lỗ, lộ ra nửa tấm lưng đầy cơ bắp cùng hình xăm, hình xăm chỗ bả vai bị vết sẹo phá hỏng sự hoàn chỉnh.
Giang Nhược vừa chậm rờ chậm rệt đi về phía trước, vừa đánh giá cảnh vật chung quanh.
Ban nãy ở trên biển, xa xa thấy được đảo này, địa thế cũng xem như bằng phẳng, giữa cao bốn phía thấp, có bãi cát ôm quanh đảo, đa phần giữa đảo được thảm thực vật bao phủ.
Từ sau lúc lên đảo có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng chim lảnh lót, bây giờ không có gió, cây cọ lẳng lặng đứng sừng sững.
Tuy môi trường tốt, nhưng nhìn ra được một cách rõ ràng là nơi này hẻo lánh quá mức, đập vào mắt chỉ có một gian nhà đất lợp ngói, bãi cát bên phải có hai thuyền cá rách nát đang đậu, cũng chẳng biết bỏ hoang bao lâu rồi.
Ven bờ là dốc thoải, mười mét phía trước có vài bậc thang gồ ghề xây bằng đá tảng, nối liền gian nhà đất mái ngói, trên giá ở ngoài nhà treo lưới đánh cá cùng dụng cụ bắt cá rách nát, còn treo cả cá khô.
Giang Nhược theo Trần Sơn bước lên bậc thang, đến gần mới thấy, cuối bậc thang có một bà già, vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo cộc tay hoa nhí màu đất, làn da vàng đen bóng dầu, bà ta gần như hợp làm một thể với mặt tường nhà phía sau.
Sau đấy, chạm phải ánh mắt bà ta, Giang Nhược cảm thấy một cơn khó chịu nồng đậm.
Ánh mắt người phụ nữ này tinh nhanh, con ngươi đen như mực khảm lên gương mặt dãi dầu sương gió, khe rãnh ngang dọc, trông có sức sống khác thường.
Bà ta nhìn Trần Sơn, lại nhìn nhìn Giang Nhược, nhíu chặt mày, bất mãn lại không dám tin nổi hỏi: “Thai phụ?”
Âm sắc của bà ta vang chói, nhưng cố tình hạ thấp giọng nói chuyện, có vẻ hơi âm hiểm.
Trần Sơn kéo bà ta xoay người nói: “Bác Trần, bác trông hộ mấy ngày thôi, quản chặt cô ta, lo một ngày ba bữa cho cô ta là được, vật tư đều có anh Hỏa bảo người đưa tới, anh Hỏa nói rồi, bác có yêu cầu gì cứ việc nói.”
Bác Trần bình tĩnh nói: “Tao không biết là thai phụ, ngộ nhỡ làm ra chuyện gì, há chẳng phải tao phải cõng nợ lương tâm à? Mày bảo với nó, tao muốn thêm tiền.”
Trần Sơn cảm thấy mấy lời nợ lương tâm nói ra từ miệng bà ta cực kì khôi hài, cười cho qua, nói đồng ý theo: “Thêm thêm thêm, anh Hỏa bảo rồi, cái gì cũng nghe theo bác.”
Bác Trần lại nói: “Vậy mấy đứa mày thì sao?”
“Không phải nhà bác đủ phòng ở à, các dành ra hai gian phòng cho bọn cháu chen chúc một tí là được, bọn cháu cũng là làm việc cho anh Hỏa, có cách nào đâu.”
Bác Trần mắt liếc mắt nhìn anh ta: “Ý là, chúng mày cũng muốn ăn không ở không nhà tao?”
“Vật tư đều là anh Hỏa bảo người đưa tới, phiền bác mỗi bữa nấu thêm hai nồi cơm canh thôi.”
Bác Trần ngó lom lom anh ta: “Thêm tiền.”
Trần Sơn: “Được được được, anh Hỏa nói rồi, mọi thứ đều đồng ý.
Giang Nhược nghe thấy câu Trần Sơn gọi là bác Trần, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ hai người này có gốc rễ gì?
Bác Trần kia từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn cô cái nào, nói với Trần Sơn xong thì dẫn người đi vào trong luôn.
Đi vào trong, phát hiện ngôi nhà đất lợp ngói thế mà không nhỏ, trung gian là nhà chính, hai bên lần lượt còn có hai căn nhà, quây ba mặt thành một cái sân.
Trong nhà tuy rằng đơn sơ, bài trí cũng đơn giản, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.
Giang Nhược được dẫn đến phòng bên phải trong nhà chính, sau khi bác Trần mở cửa ra, chẳng buồn nhìn cô, nói: “Cô ở phòng này.”
Sau đấy quay người đi ra ngoài bố trí chỗ ở cho mấy người đàn ông trong sân.
Bên trái sân một phòng là nhà bếp, một phòng là phòng vệ sinh.
Bên phải sân lần lượt là phòng chứa đồ và phòng cho khách, mấy người đàn ông chỉ có thể ngủ giường chung to ở phòng cho khách, bác Trần bảo bọn họ không chịu nổi thì chọn hai người đến phòng chứa đồ, dùng tấm ván gỗ tùy tiện gác lên mà ngủ.
Giang Nhược đứng ở phòng giữa nhà chính nhìn ra, trong lòng cân nhắc cũng không biết bác Trần này có lai lịch thế nào, nói chuyện không chút khách sáo, mấy người đàn ông kia cũng chẳng dám hó hé một lời, ai ai cũng có dáng vẻ thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.
Có ba người đàn ông rời khỏi, không biết đã đi đâu, bác Trần đi nhóm lửa nấu cơm, bảo mấy người còn lại giúp bà ta chẻ củi.
Giang Nhược đứng đến mệt, tự tìm dưới hành lang cái ghế con bằng tre rồi ngồi đó.
Nơi đây tuy rằng tia cực tím mạnh, nhưng nhiệt độ thực tế cũng chỉ 28, 29 độ, chỉ cần ngồi ở chỗ râm mát thì rất thoải mái.
Giang Nhược ngồi đó nghĩ, đây là địa bàn của bác Trần và Trần Sơn kia, muốn chạy có khả năng hơi khó khăn, nhưng có thể, đem tin tức cô ở chỗ này truyền ra ngoài không nhỉ?
Ban nãy người chèo thuyền kia nói, đầu bên kia đảo là bến bốc dỡ hàng, chỉ có nơi đó có thể cập bờ.
Ở đây đều là ngư dân, duy trì cuộc sống nhờ biển, vận chuyển hải sản ra ngoài, mới có nguồn thu kinh tế, mới có thể mua được vật tư thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt, buôn bán qua lại giữa trên đảo và bên ngoài chỉ có thể dựa vào tàu vận tải hôm nay cô ngồi tới đây, chỗ bến tàu kia, có khi nào là nơi dân đảo tụ tập không?
Kiểu gì cũng có người có điện thoại nhỉ, cũng không thể nào tất cả dân đảo đều là thuộc hạ của Thủy Hỏa.
Giang Nhược không biết suy nghĩ như thế có phải lý tưởng hóa quá mức không, có lẽ tình huống thực tế sẽ tệ hơn, có lẽ nơi này, chính là một hòn đảo biệt lập, tất cả mọi người đều ngăn cách với thế giới.
Dọc đường, Giang Nhược căng thẳng tinh thần, sớm đã mệt bã người, nhưng trong đầu dường như đang căng một sợi dây đàn, như thể cứ ngủ mất thì sẽ đứt.
Đầu óc cô căng lên đang suy nghĩ đến phát sầu, Trần Sơn đi đến trước mặt cô, tỏa ra một cái bóng lớn.
Giang Nhược cũng chẳng thiết liếc anh ta lấy một cái, trên đường đi gọi trời trời không thấu gọi đất đất chẳng hay, lại đến cái đảo rách lạc hậu hoang vu không người ở này, tuyệt vọng và sốt ruột đang dần dần cắn nuốt cô.
Trần Sơn vuốt mồ hôi mỏng trên trán: “Đừng có rầu rĩ cái mặt nữa, mấy anh em bọn tôi ở đây chịu tội, cô ở đây nhàn nhã như quý bà, cô có gì không thỏa mãn?”
“Thỏa mãn?” Giang Nhược nheo mắt nhìn anh ta, “Nếu không phải là các người, đáng ra bây giờ tôi đang trên đường đi học yoga, lên lớp xong buổi tối tôi có thể ở trong phòng ấm áp ăn lẩu, trước khi ngủ còn có thể châm nến tinh dầu ngâm bồn chứ không phải hiện tại ngồi trên cái ghế mục cộm mông trong căn nhà vách đất này xem các người chẻ củi, cái chỗ tồi tàn này e rằng ngay cả một lon Coca cũng không tìm được, anh còn cảm thấy tôi nên cảm thấy thỏa mãn?”
Trần Sơn gãi gãi đầu, không biết cô đang nói cái quái quỷ gì, không hiểu vì sao thai phụ còn có thể tập yoga, vì sao ăn lẩu nhất định phải ở trong phòng ấm, vì sao tắm rửa còn phải châm nến.
Anh ta nhìn chằm chằm cô mấy giây, đưa tay móc từ túi quần ra một cái bộ đàm.
Giang Nhược sửng sốt.
Trần Sơn mở bộ đàm nói: “Mua một lon Coca về.”
Sau đó Giang Nhược trầm mặc, mặt vô cảm nói: “Không cần coca, muốn pepsi.”
Trần Sơn ấn bộ đàm: “Không cần coca, muốn pepsi.”
“Đã biết đã biết.”
Trần Sơn nhìn cô đầy khinh thường, lại nói bổ sung với bên kia: “Mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn, đêm nay nấu lẩu.”
“Đã biết đã biết.”
Giang Nhược: “…”
Chẳng mấy chốc, bác Trần làm xong cơm trưa, nguyên liệu nấu ăn trong nhà bà ta không đủ, làm thức ăn cho nhiều người như vậy lại quá hao tâm tốn sức, đơn giản dùng nồi to nấu nguyên một nồi.
Thời điểm lên mâm, Giang Nhược nhìn món tạp phí lù trong nồi, chẳng thèm ăn chút nào.
Bác Trần nhìn Giang Nhược, “Cô theo tôi.”
Tới phòng bếp, bác Trần rót ra một bát canh cá, trên bàn ăn trong phòng bếp còn có một đĩa rau xào, nói với Giang Nhược: “Người đi lấy nguyên liệu nấu ăn còn chưa về, chỗ tôi không có gì ngon, mặc kệ cô có ăn quen hay không, dù sao quá giờ tôi sẽ không đưa cơm, nếu cô đói xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm.
Còn nữa, nói trước đấy” bà ta dùng cằm hất hất về hướng bụng Giang Nhược, “Tự chăm sóc tốt cái bụng mình, chỗ bọn tôi heo hút, không có bác sĩ chính thức, chỉ có ông lão khám cảm cúm xoàng thôi, không phải cái ngộ nhỡ nào cũng ôm đồm được, cô tự cân nhắc.”.