Đọc truyện Không Hề Đáng Yêu – Chương 306: Kết Thúc Thầm Lặng
Mặt trời dần lặn về tây, mắt thấy ngày hôm nay sắp qua nhanh như gió, nhưng chứng cứ có lợi cho việc tìm kiếm Giang Nhược lại càng trở nên phức tạp dễ gây nhầm lẫn hơn.
Tuy trong lòng Lục Hoài Thâm chắc chắn Giang Nhược mất tích liên quan đến Giang Cận và Lục Thậm Cảnh, nhưng cảnh sát và pháp luật, chỉ thừa nhận chứng cứ, Trần Tấn Nam chỉ có thể tận lực mở rộng hướng điều tra theo những gì Lục Hoài Thâm chỉ ra.
Tiện thể, Trần Tấn Nam vì việc này còn làm ầm một trận không vui vẻ gì trong đại đội hình cảnh.
Vụ Giang Nhược mất tích vốn đã là vụ án riêng, bao gồm cả vụ án cũ năm xưa của bố mẹ Giang Nhược, cho dù coi như án tồn đọng, cũng nên xem như một vụ độc lập mà điều tra.
Nhưng lúc ấy Trần Tấn Nam tiếp nhận vụ án Thủy Hỏa, nhân Thủy Hỏa có mối liên hệ chặt chẽ với vụ án bố mẹ Giang Nhược, cho nên anh ta xin cấp trên hợp nhất hai vụ để điều tra, cấp trên cho phép.
Nhưng thời gian trôi qua rất nhiều ngày, vụ án vẫn chưa phá, lãnh đạo sinh lòng bất mãn, hơn nữa trong số đồng nghiệp có kha khá người phê bình kín đáo anh ta, mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, vụ án Giang Nhược, anh ta cũng bỏ ra sức lực cực lớn, tiền trảm hậu tấu, giành được sự đồng ý của cấp trên, cho anh ta phụ trách.
Sau khi Lục Hoài Thâm gặp Lục Chung Nam, lại gặp Trần Tấn Nam ở văn phòng của Cao Tùy.
Trần Tấn Nam xem qua chứng cứ Lục Hoài Thâm cung cấp, đủ để định tội Giang Cận, “Tí nữa tôi mang về cục, sau khi thẩm tra, người của đội điều tra kinh tế sẽ truy bắt Giang Cận.”
Anh ta lại nói tỉ mỉ hơn kết quả điều tra mới nhất ở bến cảng chiều nay: “Người phụ trách trực ban ở bến cảng tối qua, quê quán là một thành phố nhỏ cấp bốn của tỉnh Hoài, thành phố thủ phủ tỉnh Hoài cũng chỉ cách thành phố Đông Lâm hơn ba tiếng đi tàu cao tốc, nhưng từ thành phố thủ phủ đến quê anh ta, còn phải chuyển xe, hiện tại hẳn anh ta đã tới từ lâu rồi, có điều xem thời gian, anh ta hiện tại cũng có thể tới rồi.
Hiện nay chúng tôi đã thông báo với đồng nghiệp đội tuần tra hình sự bên kia rồi, bảo bọn họ hỗ trợ điều tra.
Nhưng sau đó những người khác trong đội, phân chia đi dò hỏi mấy người công nhân trực ban tối qua phụ trách chuyên chở thùng đựng hàng, có người bảo thấy người tương tự Giang Nhược vào thùng đựng hàng.”
(Tàu cao tốc: chỉ tàu hỏa nha không phải tàu biển đâu)
Người công nhân kia xem qua đoạn ghi hình camera xong, nguyên văn lời nói là: “Tôi không thấy rõ lắm mặt đâu, nhưng thân hình mấy người đó quả thực không sai biệt lắm,” anh ta chỉ vào bóng lưng Thủy Hỏa cùng Giang Nhược nói: “Hai người này tôi hơi có ấn tượng một chút, người nam trong đó cao lớn hơn hẳn, người kia so có vẻ thấp bé hơn rất nhiều, như mặc quần áo người lớn, bị người đàn ông cao to kia giữ tay liên tục rồi lôi kéo vào thùng đựng hàng.
Lúc ấy tôi đang dở việc, không dám phân tâm, nhìn vài lần thì không chú ý nữa, sau nhìn lại thì không thấy đâu.”
Lục Hoài Thâm chợt nguội lạnh trong lòng, cơn phẫn nộ vọt thẳng lên não: “Thùng đựng hàng?”
Trong thùng đựng hàng là môi trường thế nào chứ?
Nếu bên trong có hàng hóa, không gian cho người ở có hạn, anh khó có thể tưởng tượng Giang Nhược mang thai ở trong cái chỗ chật chội này, càng đừng nói đến thùng đựng hàng bịt kín bốn phía, thai phụ vốn đã dễ thiếu oxy hơn người thường…
Trần Tấn Nam biết tâm trạng hiện tại của Lục Hoài Thâm, anh ta cũng cảm thấy hóc búa phiền toái, nhưng dựa theo kinh nghiệm của anh ta, Giang Nhược chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh ta nói: “Nếu Lục Thậm Cảnh và Giang Cận tham dự, mục tiêu của bọn họ tất nhiên là cậu, điều kiện còn chưa đưa ra, Giang Nhược là lợi thế quan trọng nhất của bọn họ, chắc chắn sẽ không gây tổn hại cho cô ấy.
Tôi với các đồng nghiệp, đều đang điều tra thông qua các biện pháp, hy vọng có thể mau chóng tìm được cô ấy.”
Đây thật ra cũng chỉ là những lời an ủi sáo rỗng với người ta.
Đúng cái gọi là cố hết sức làm, còn đâu nghe theo mệnh trời, nếu không tìm thấy, cũng chỉ có thể nói đã tận lực.
Lúc này Lục Hoài Thâm, vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Lục Thậm Cảnh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện, Giang Nhược ở trong tay nó, hẳn sẽ không làm hại đến cô, nhưng Giang Nhược mang thai, tình huống đặc thù, không dám bảo đảm sẽ không xuất hiện điều bất trắc.
Lục Hoài Thâm vẫn luôn đợi Lục Thậm Cảnh mở miệng, nhưng không biết thằng này đang giở trò bịp bợm gì, không hề động tĩnh.
Giang Cận và Giang Vị Minh bị bắt, Lục Thậm Cảnh lù lù bất động như cũ, như đứng ngoài cuộc.
Lục Thậm Cảnh bị Lục Hoài Thâm đánh không nhẹ, ngay trong ngày liền vào nằm viện, gãy xương sườn, đồng thời kèm thêm nhiều chỗ bị thương nứt rạn xương, não chấn động mức độ nhẹ, đương nhiên cái chân què của anh ta vất vả lắm mới khôi phục được nhất thời lại không dính đất được nữa.
Đây là Lục Hoài Thâm còn thu lực rồi, chưa nghĩ tới tình huống đánh chết anh ta.
Dù vậy, hình như cũng không chọc tức được Lục Thậm Cảnh, thái độ của anh ta khác thường trở nên trầm mặc.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Hoài Thâm luôn luẩn quẩn giữa bùng lên hy vọng và thất vọng.
Đầu tiên cảnh sát tìm được nhà người phụ trách bến cảng, người nhà người nọ báo rằng anh ta vẫn chưa về nhà, sau đó thi thể anh được phát hiện trong đập chứa nước.
Tiếp nữa điều tra công nhân chuyên chở thùng đựng hàng kia, khi anh ta chính mắt trông thấy bóng dáng Giang Nhược, những thùng đựng hàng của khu đó lần lượt được đóng lên con tàu nào, đi về đâu.
Sau khi thu nhỏ phạm vi lại, một thuyền lái về hướng châu Úc, hai thuyền về khu vực Đông Nam, hai thuyền về khu vực Đông Nam đều sẽ dừng tại cảng Tề Châu ở phía nam để tiếp nạp, trung chuyển.
Từ cảng Kinh Dương thành phố Đông Lâm đến cảng Tề Châu, tùy theo tình hình trên biển, cần khoảng bốn đến năm ngày đi tàu.
Phía cảnh sát Tuyền Châu đã nhận được thông báo, chờ sẵn mai phục ở bến cảng, đợi tàu vừa cập bến, liền tiến hành lục soát thẩm vấn toàn diện.
Không thu hoạch được gì.
Ngay đêm qua có kết quả, Thường Uyển ở nhà trong khu biệt thự bị cảnh sát đưa đi.
Lục Thậm Cảnh vẫn không nhúc nhích như cũ, trái lại Lục Chung Nam mất kiên nhẫn, gọi cho anh tận mấy cuộc điện thoại, đều bị anh tắt bỏ hết.
Lục Hoài Thâm thức liên tiếp mấy ngày đêm, chạy đi chạy về giữa nhà và công ty, mỗi ngày chợp mắt không đủ ba tiếng.
Anh đại khái hiểu Lục Thậm Cảnh muốn gì.
Ban đêm Lục Hoài Thâm rời nhà, đến bệnh viện Lục Thậm Cảnh đang ở.
Lục Thậm Cảnh ở phòng vip, cửa có bảo vệ gác, thấy Lục Hoài Thâm, giơ tay cản lại, “Lục tổng không gặp khách.”
Lục Hoài Thâm cười, vẻ u ám, ” Lục tổng nào?”
Bảo vệ bị Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm đến mức không nói được, nhưng không có chỉ thị bên trong, anh ta cũng không dám mời, xấu hổ đứng như trồng ở đó.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong, thư kí của Lục Thậm Cảnh ra ngoài, liếc một cái vào trong, cẩn thận dè dặt nói lấy lòng: “Lục tổng, ngài đây là làm gì vậy ạ? Lục tổng chỗ chúng tôi, cũng bị anh đánh đến mức có ám ảnh tâm lý rồi, mấy ngày nay thật không dễ gì mới bình tĩnh lại một chút, hơn nữa bây giờ là mấy giờ rồi chứ, người ta đều ngủ rồi…”
Ánh mắt Lục Hoài Thâm chợt nghiêm khắc, “Mày nói cái quái gì?”
Bên kia hành lang truyền đến một giọng nói: “Anh Lưu, anh xem, Lục tổng nhà tôi tới thăm mà.”
Lục Hoài Thâm quay đầu nhìn sang, thế mà Bùi Thiệu lại tới theo, trên tay còn xách một giỏ quả.
Bùi Thiệu đi đến, trực tiếp gọi với vào trong: “Lục tổng, Lục tổng nhà tôi tới thăm anh…”
Thư kí đang định ngăn cản, bên trong truyền ra tiếng trả lời: “Vào cả đi.”
Nói xong, Bùi Thiệu lộ ra nụ cười tỏ ý cho qua nhờ với bảo vệ và thư kí, tách người ra mở đường cho Lục Hoài Thâm.
(Thư kí này 10 điểm không có nhưng =))))
Lục Thậm Cảnh nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía người tới, anh ta buồn cười: “Thăm?”
Đánh anh ta không dậy nổi, còn đưa mẹ anh ta vào cục cảnh sát, lúc này nói là đến thăm, còn không phải cáo chúc tết gà sao.
Bùi Thiệu đem giỏ quả đặt lên tủ đầu giường của Lục Thậm Cảnh, vỗ nhẹ vai anh ta, “Lục tổng, tôi thay Lục tổng nhà tôi chúc anh sớm khỏi bệnh.”
Lục Thậm Cảnh nhìn Lục Hoài Thâm vẻ mặt thờ ơ đứng sau Bùi Thiệu, cạn lời.
Lục Hoài Thâm nhìn cái mặt bầm tím kia hỏi: “Còn không chịu mở mồm?”
Lục Thậm Cảnh nhếch môi, thời điểm chưa tới, đây cũng không phải thái độ của người cầu cạnh, nhưng miệng anh ta lại than thở, trông cực kì yếu đuối vô tội, “Haiz, tôi phải nói thế nào anh mới có thể tin? Giang Nhược mất tích, thật sự không liên quan gì đến tôi.”
Cái âm “haiz” giả vờ giả vệt kia vừa phát ra, Lục Hoài Thâm đã có kích động muốn lấy mạng anh ta.
Lục Thậm Cảnh đang nói, Lục Hoài Thâm đã đứng ở mép giường anh ta, tay đặt trên chăn, dưới chăn chính là đầu gối anh ta.
Thư kí Lưu muốn tiến lên ngăn cản, bị Bùi Thiệu khống chế, đồng thời còn nói: “Ấy ấy ấy, hai anh em họ trao đổi tình cảm, anh Lưu cũng đừng chen vào.”
Lục Hoài Thâm từ từ dồn trọng lực xuống tay: “Xem ra cái chân này và sự sống chết của mẹ mày mà nói đều không quan trọng với mày.”
Đau đớn trên đùi dần dần trầm trọng hơn, biểu cảm của Lục Thậm Cảnh từ căng cứng dần dần trở nên rúm ró, cảm thấy trán túa mồ hôi lạnh.
Lục Hoài Thâm: “Hiện tại mày có cơ hội, chỉ cần giao Giang Nhược ra, tao sẽ dừng tay, tuổi mẹ mày đã cao, ham muốn được thua lại mạnh thế, nửa đời sau sống trong tù, thê lương đến nhường nào.
Thêm nữa mày đã làm bao nhiêu chuyện tốt ở trong nước và nước ngoài…”
Lục Thậm Cảnh ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười của anh ta điên dại, vẻ tươi cười khuếch trương vô hạn trên gương mặt vẫn còn sưng tím kia, trông đặc biệt quỷ dị.
Anh ta đột nhiên ngưng cười, “Nếu tôi bắt anh giao ra tất cả cổ phần Bác Lục thì sao?”
Lục Hoài Thâm mặt không biểu cảm, “Có thể.”
Lục Thậm Cảnh nhíu chặt mày, hiển nhiên không tin lắm, sau đó lại bất đắc dĩ xua xua tay: “Thôi, anh cho tôi Bác Lục, tôi cũng không giao Giang Nhược được, anh về đi.”
Vừa dứt lời, trên đùi chợt đau buốt, Lục Thậm Cảnh kiềm nén phát ra tiếng gào thảm thiết.
“Tao hỏi lại một lần nữa, có yêu cầu gì?”
Lục Thậm Cảnh nóng nảy, lườm anh mà khóe mắt như sắp nứt ra: “Tao muốn Bác Lục! Nhưng tao không đưa Giang Nhược cho mày được, mày bảo tao làm thế nào!”
“Được.” Lục Hoài Thâm gật đầu, nắm tay rồi một cú đấm mạnh rơi xuống đầu gối anh ta.
Trán và cổ Lục Thậm Cảnh nổi gân xanh, cắn răng gào rít.
Lục Hoài Thâm như thể không nghe thấy, mặt lặng như nước rời đi.
……
Ban đêm Lục Hoài Thâm vẫn không thể đi vào giấc ngủ như cũ, vừa nhắm mắt sẽ nghĩ đến các loại khả năng gay go, trong khoảng trống giữa như ngủ như không, trong những cảnh không biết là mơ hay tưởng tượng, đều có đôi mắt thống khổ của Giang Nhược, cùng tiếng kêu khóc sợ hãi.
Mỗi lần đến đó, cứ như có một con dao cùn, cứa vào ngực anh, cảm nhận nỗi đau kịch liệt chân thực, làm anh bừng tỉnh trong nháy mắt.
Rồi lại là một đêm không ngủ.
Lục Hoài Thâm dậy rửa mặt, nước lạnh ập vào mặt, cái lạnh xộc thẳng ra gáy.
Anh lấy khăn lông lau mặt, tay bị râu đâm một cái.
Cạo râu xong, dùng xong aftershave, anh kéo tủ kính lấy đồ mới, trọn hai ngăn tủ cơ bản đều là mỹ phẩm dưỡng da và đồ dùng tắm rửa Giang Nhược tích trữ.
Thế mà anh lấy từng cái ra xem, phân biệt là thứ gì, tưởng tượng dáng vẻ Giang Nhược ngày xưa tắm rửa xong trên đầu còn quấn khăn lông, ở trước gương bôi bôi trát trát vỗ vỗ đánh đánh lên mặt.
Khi anh dùng ánh mắt quan sát kỳ quan nhìn cô, hỏi cô: “Rốt cuộc em định bôi bao nhiêu thứ lên mặt mà có thể ở một tiếng trong nhà tắm, bôi bao nhiêu thế có cần thiết không?”, cô sẽ giận dỗi yêu cầu anh, dựa theo chu trình chăm sóc da của cô, bôi lên mặt anh hết lượt, chai này công dụng là gì, hộp kia lại có công dụng gì, loại nào phải nhũ hóa trước, còn phải chú ý thủ pháp.
Sau đó liếc mắt đắc ý nhìn anh nói: “Biết phụ nữ bọn em muốn đẹp đẽ, phải mệt đến mức nào chưa?”
Lục Hoài Thâm cong cong khóe môi.
Tưởng niệm cùng nỗi hoảng sợ không có chỗ xếp gọn, phải mất chốc lát để xoa dịu.
Lục Hoài Thâm đến thư phòng, cũng không bật đèn, châm điếu thuốc ngồi ở trước máy tính.
Đèn chiếu sáng ngoài sân, ánh sáng sót lại xuyên qua cửa sổ, rọi vào trước bàn sách của anh, cũng chỉ một cái bóng tối mờ.
Qua hồi lâu, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc cùng tàn.
Lục Hoài Thâm chăm chú nhìn màn hình máy tính, lờ mờ thấy hình dáng chính mình, đen kịt, lạ lẫm, bị vây trong màn hình vuông vức.
Giờ khắc này anh nhớ Giang Nhược vô cùng, đây là thứ nhớ nhung chẳng cách nào giải trừ.
Hận không thể có cô ở ngay trước mắt, nghe một chút giọng cô, vui vẻ cũng được giận dữ cũng được, chỉ cần có thể cho anh thấy gương mặt linh động kia, vui cười giận mắng đều tùy cô.
Đây là điều anh đã từng không thể lý giải, càng không có cách nào tưởng tượng được, một ngày nào đó giữa anh với Giang Nhược, khi một chút nhớ nhung này trở thành xa xỉ, trái tim anh sẽ đau như dao cắt.
Anh mở máy tính, nhấp vào thư mục không tên ở lớp sâu trong thư mục nào đó trên màn hình, bên trong có một tấm ảnh cùng một tệp ghi âm.
Thư mục này đã lâu anh chẳng mở, chỉ nhớ có một tấm ảnh, quên mất còn lưu một tệp ghi âm vào đó.
Anh nhấp mở nghe được “Đã từng nói với anh đây là kết thúc thầm lặng, theo sự phai nhạt của những năm tháng đó mà qua đi”, liền có ấn tượng.
(Đoạn văn án đấy nhé.
Được 200 chương tôi mới thêm đoạn văn án này cho đủ.
Chứ mà để nguyên từ chương 1 chắc chị em chờ mọt gông)
Lúc này mặc dù giọng cô hát ngập tràn giận hờn, đối với anh mà nói, cũng là nắng hạn gặp mưa rào.
So với Giang Nhược, thậm chí với anh, đây là bài hát lớn hơn họ về tuổi đời.
Đêm đó ở Ngự Lâu, anh nghe thấy Giang Nhược cùng người đàn ông trông ít nhất là 7x kia hát bài này, khá chối tai.
Dù biết đây là bẫy Giang Nhược bố trí cho anh, rõ ràng anh cũng đã thấy rồi, khóe mắt Giang Nhược liếc về hướng anh, nhưng anh khi đó vẫn vô duyên vô cớ thử tưởng tượng, nếu Giang Nhược thật sự vì món tiền kia, làm ra loại chuyện đó…
Chỉ tưởng tượng như vậy, anh đã muốn bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô bắt cô phải khóc lóc nói mình sai rồi.
Trong cơn giận dữ, lúc ấy anh nghĩ, nếu cô đã thích hát thì bắt cô hát đủ thì thôi.
Hạt giống không nỡ lòng, kỳ thật đã gieo từ lâu.
Hát một bài đổi một món tiền, trông thế nào cũng là vụ mua bán có lời.
Nhưng trong đầu anh, biểu cảm của Giang Nhược ngay lúc đó vẫn rất rõ ràng —— cô cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, trong lòng chắc hẳn còn đang rủa anh.
Lục Hoài Thâm rơi vào hồi ức, không động đậy, trong âm hưởng, Giang Nhược không ngừng hát lặp lại bài kia, hát đến khi giọng khàn khàn, cô bắt đầu hát qua quýt lời bài hát, “Thời điểm chia tay nói chia tay, xin đừng nói khó quên…”
Anh lạnh nhạt cắt ngang: “Hát tử tế, bằng không thì bài này không tính lượt.”
Lúc này chỉ có âm nhạc, cô không hát, có lẽ đang oán hận lườm anh, thỉnh thoảng, lại hát tiếp, hát tới mức tình cảm dạt dào.
“Có lẽ em sẽ quên, có lẽ sẽ càng nhớ anh, có lẽ đã chẳng còn có lẽ.”
Bức ảnh kia là Giang Nhược trong vũ hội năm mới thời đại học.
Kì nghỉ Giáng sinh năm nhất, từ chỗ Lục Chung Nam, anh biết được kì nghỉ Giáng Sinh và năm mới Giang Nhược sẽ không về.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bảo Bùi Thiệu tìm người đi xem thử cô ở bên kia làm gì.
Thế là có tấm ảnh chụp chung Giang Nhược trong vũ hội năm mới cùng các bạn học.
(Lúc này chị nhà vẫn đang tâm niệm, hai năm sau sẽ trả tự do cho anh một cách đàng hoàng đây.)
Giang Nhược mặc bộ váy dài bằng nhung đen kiểu phục cổ, môi đỏ tóc đen, còn cố ý điểm một hạt cảm giác rất giống nốt ruồi lệ, có vẻ ngây ngô lại dễ thương.
Đứng bên cạnh chính là bạn nhảy nam của cô đêm đó, được Bùi Thiệu chu đáo làm mờ.
Nếu không có anh, Giang Nhược thực sự sống tự do vui vẻ hơn.
Giang Khải Ứng áp đặt trách nhiệm cho cô, đều chỉ là xiềng xích và sự ràng buộc của cô.
Lục Hoài Thâm nhìn gương mặt tươi cười rạng ngời của cô, lún sâu vào ảo ảnh không có cách nào thoát khỏi.
“Có lẽ đã chẳng còn có lẽ…”
“Hát xong rồi, tiền đâu?”.