Không Cưới Bất Hôn

Chương 3: Lớn Thật Đấy


Đọc truyện Không Cưới Bất Hôn – Chương 3: Lớn Thật Đấy


Sau khi ăn cơm xong, Lục Bách Trình ra ban công nghe điện thoại, Khương Phi giúp An Mộng Như rửa bát trong bếp.

Tiếng vòi nước chảy kêu xà xà, giọng nói của An Mộng Như xen vào: “Hiện giờ Tiểu Lục có đối tượng nào chưa?”
Khương Phi khẽ động trong lòng, giả bộ giễu cợt: “Sao thế mẹ? Mẹ muốn con giới thiệu đối tượng cho anh ấy à?”
“Nếu mẹ hỏi thì có vẻ không tiện mà.

Hơn nữa, chắc là nó cũng không vội.”
“Anh ấy cũng chỉ hơn con vài tháng, nên con cũng không vội.”
“Gì? Sao lại giống nhau được.”
“Vậy bọn con khác nhau thế nào…”
“Dì An!”
Giọng nói của Lục Bách Trình đột nhiên vang lên phía sau, hai người chấm dứt cuộc cãi vã, cùng quay đầu lại nhìn anh.

Lục Bách Trình nói có việc nên phải về trước một chút.

Khương Phi nghe thấy thế vội vàng rửa tay: “Tốt quá! Vừa nãy em không đi xe tới, cho em đi cùng.”
An Mộng Như bất mãn: “Ngày mai không phải là cuối tuần à? Sao không ở nhà một đêm?”
“Hôm khác con lại về, mấy ngày nay nhiều việc lắm.” Cô nào dám ở lại qua đêm, Lục Bách Trình đi rồi không biết An Mộng Như sẽ phàn nàn cô đến mức nào.

“Được rồi!” An Mộng Như đành bảo cô: “Vậy con tiện tay đổ rác đi.”
“Vâng con biết rồi.”
Ra khỏi nhà, mưa đã tạnh.


Sau khi vứt rác vào thùng, Khương Phi cảm thấy lạnh nên cài cúc áo khoác lại.

Nhưng áo khoác lại là kiểu không có cúc, cô đảo mắt rồi cho tay vào túi áo gió của Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình trầm mặc nhìn cô, lạnh giọng nói: “Em nói anh nghe xem, em thích đàn ông như thế nào? Anh để ý giúp em.”
Khương Phi đen mặt:”Anh định đấy hả? Thật là, chả vui tí nào!”
“Anh nghĩ dì An đang nghiêm túc đấy, sẽ không qua loa nữa đâu.”
“Vậy thì anh cứ làm như không biết gì hết đi, lại còn hỏi em làm gì.”
“Em nói xem.”
“Anh tự ái hả?” Khương Phi chọc chọc cánh tay anh: “Muốn em khen anh?”
Sắc mặt Lục Bách Trình có vẻ không tốt từ lúc An Mộng Như hỏi anh ở bàn ăn.

Anh đi ra ban công nghe hai cuộc điện thoại và hút một điếu thuốc, mùi khói thuốc lá trên người anh phảng phất cùng mùi nồng nồng trong không khí.

Nghe được lời này của Khương Phi, cuối cùng anh cũng nở nụ cười, cho tay vào túi áo nắm tay cô, hỏi: “Về nhà anh hay nhà em?”
Khương Phi giả bộ không hiểu: “Anh còn đang bận việc không phải à?”
“Không nói vậy làm sao đưa em ra ngoài được.”
“À hoá ra, anh nói dối mẹ em! Lần sau về em sẽ mách mẹ.”
Lục Bách Trình nói: “Em không lạnh nữa à? Đi sát vào anh mau!”
Lúc này vừa đi qua con hẻm dài tối tăm, Khương Phi hừ một cái: “Anh cứ nói thẳng ra là anh sợ tối đi, em sẽ không cười đâu.”
Lục Bách Trình bị bệnh quáng gà khi nhỏ, tuy đã khỏi bệnh nhưng sau đó di chứng sợ bóng tối vẫn còn, dù đi đâu cũng cần có đèn chiếu sáng.

Nhưng điều này được che giấu rất kỹ nên ít người biết.

Khương Phi luôn đi bộ cùng anh sau khi tan học buổi tối.

Cuối cùng cả hai về nhà của Lục Bách Trình.

Khương Phi cuối tuần này không có việc gì làm, nhưng Lục Bách Trình rất bận, không thể tắt điện thoại di động, điện thoại cá nhân cũng không tắt được, sáng mai sẽ có cả hàng người chờ đợi.

Vốn dĩ Khương Phi cũng coi là bận rộn lắm rồi, nhưng so với Lục Bách Trình cũng phải chào thua*.

* Nguyên văn là “cũng xin cam bái hạ phong”.

Đó có lẽ là trường hợp của các ông chủ.

Khương Phi từng hỏi, anh nói không hối hận, bởi vì ước mơ từ nhỏ của anh là trở thành một nhà thiết kế.

Anh theo học ngành thiết kế kiến ​​trúc.

Chẳng còn gì tệ hơn việc anh không thể là một nhà thiết kế, và anh sẽ trở thành một nhà thiết kế giỏi.


Khương Phi cho là anh cứng đầu, dù sao không phải ai muốn làm gì cũng được.

Nhà của Lục Bách Trình không thiếu đồ đạc gì, Khương Phi cầm quần áo đi tắm, lúc giặt đồ xong thì thấy anh đang dùng máy tính nên cũng không làm phiền.

Cô đi vào phòng sấy tóc.

Lúc xong cô ngồi xếp bằng trên thảm, nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng không để ý anh đã đi vào.

“Em làm gì mà nhìn điện thoại chăm chú thế?”
Khương Phi hơi giật mình, ngẩng đầu đưa điện thoại cho anh: “Cao Văn lập nhóm chat nói tháng sau có thời gian sẽ tụ tập.”
Cao Văn là bạn học hồi cấp Ba của họ, dù không học cùng lớp vào năm đầu tiên.

Anh bạn Cao Văn này khi còn đi học rất thích tổ chức các hoạt động nhóm, đã 10 năm trôi qua, tính cách vẫn không hề thay đổi.

Lục Bách Trình nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện, hầu hết mọi người trong lớp vẫn ở Cừ Dương, tập trung một bữa thì cũng không khó, chỉ là thiếu một người đứng ra tổ chức, nhưng có lẽ sẽ không nhiều người đến.

Anh trả điện thoại cho Khương Phi: “Em muốn đi?”
“Đi chứ! Tụ tập náo nhiệt như vậy, em muốn xem xem mọi người bây giờ thế nào rồi.”
Lục Bách Trình chỉ ừ, cũng không nói anh đi hay không.

Khương Phi duỗi chân cọ cọ vào chân của anh: “Anh hết bận rồi?”
Anh nhướng mày, lùi lại một chút: “Bao nhiêu ngày nay em không đến, giờ đừng trêu chọc anh.” Anh đã nhìn thấy giấy cô thay trong phòng tắm.

“Hơn hai mươi ngày không gặp, thái độ của anh thật là chán quá đấy!”
Lục Bách Trình giật giật khóe miệng, đi tắm rửa.

Kết quả khi hai người lên giường, đắp chăn lên, Khương Phi dùng sức, nằm đè lên cả người anh.

Cô không có ba trăm lượng bạc ở đây:”Ấm quá ấm quá!”
Lục Bách Trình đến là đau đầu: “Xuống ngay!”

Cô tự mình nói: “Không biết tại sao mà em lại có một loại ham muốn “làm anh” rất mãnh liệt.

Không gặp anh thì sẽ quên đi, còn một khi đã gặp thì không ngừng nghĩ tới.”
Lục Bách Trình chậm chạp phản ứng sau khi bị cô xoa nắn, giọng điệu cứng ngắc: “Vậy em không định làm cho anh dễ chịu hơn à?”
Khương Phi cười hắc hắc, tay sờ xuống dưới, “đại gia” thức tỉnh, cô liếm liếm môi: “Muốn em giúp anh không?”
Lục Bách Trình dời lông mày, cụp mắt đắc ý nhìn cô.

Khương Phi mím môi, chui vào chăn bông kéo quần xuống, cô nhìn thẳng vào “vị đại gia”, cảm thán: “Lớn thật đấy!” Thật đáng tiếc, bây giờ cô không thể hưởng thụ được.

Cô dùng tay vuốt ve, hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, nơi đó căng phồng lên theo cử động của cô.

Một ý nghĩ ranh mãnh chợt lóe lên trong mắt cô.

May là cô không quên kéo chăn chùm qua vai.

Cảm giác mềm mại phía dưới người biến mất, Lục Bách Trình mở mắt, ngạc nhiên nhìn cô.

Cô chỉ vô tội, chớp chớp mắt: “Em buồn ngủ.”
Mặt Lục Bách Trình tối sầm đến sắp chảy mực, nghiến răng nghiến lợi kêu ba chữ tên cô: “Khương Phi Phi!”
Khương Phi mỉm cười, cô xuống giường đi vào phòng tắm nói: “Tắt đèn thôi! Chói mắt quá…”
– ——
Trans: tui tới đây tới đâyyyyy~ Bình luận rôm rả lên các chị em, tui sẽ đọc hết ????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.