Không Cưới Bất Hôn

Chương 2: Anh Làm Gì Thế


Đọc truyện Không Cưới Bất Hôn – Chương 2: Anh Làm Gì Thế


Trans: Quạ
Đúng lúc này giọng An Mộng Như vang lên, kêu hai người đi rửa tay, nhanh chóng ra ngoài ăn cơm.

Khương Phi bừng tỉnh khi mũi hai người sắp chạm vào nhau, cô đẩy mạnh Lục Bách Trình rồi đi vòng ra sau anh.

Lục Bách Trình nghiêng đầu nhìn cô luống cuống bước đi, có vẻ sau nửa tháng, cô gầy đi rồi.

Khương Trị đi công tác không có nhà.

Trên bàn ăn chỉ có ba người nhưng An Mông đã dọn cả một bàn đầy đồ ăn.

Điều này rõ ràng là bà đã lên kế hoạch từ trước.

Khương Phi cảm thấy cô có chuyện muốn hỏi Lục Bạch Xuyên, nếu không thì không phải là cô.

Lục Bách Trình thường xuyên ăn cơm ở nhà cô, thậm chí còn thường xuyên ở nhà riêng của cô hơn.

Bố Lục và mẹ Lục đều là những người rất bận rộn, cả ngày chỉ toàn là công việc đến nỗi không thể về qua nhà, nên “thi hành chính sách nuôi thả” đối với Lục Bách Trình.

Sau đó thấy Lục Bách Trình thích ăn ở nhà Khương Phi nên đã gửi cho An Mộng Như một khoản tiền hỗ trợ, An Mộng Như cũng không từ chối, rồi hai người họ quay sang đưa cho cô những gói đồ ăn vặt nhập khẩu khác nhau.

Khương Phi ăn một cách thích thú.

“Sao mà mẹ nấu được xong nhiều món thế?”
“Đây thì có là gì? Hiếm khi Tiểu Lục khi đến nhà ăn cơm.” An Mộng Như đặc biệt xới thêm cho cô nửa bát cơm.


“Gần đây con ăn cỏ à? Người sắp bị thổi bay đến nơi rồi.”
Khương Phi cười:” Trông con gầy lắm à mẹ?”
An Mộng Như chỉ vào cô rồi nhìn Lục Bách Trình vui vẻ nói: “Nhìn nó xem, dì kêu gầy mà nó vui ra mặt luôn kìa.”
Lục Bách Trình gật đầu: “Em gầy rồi.”
Khương Phi liếc mắt nhìn hắn, dùng chân cọ nhẹ vào đầu gối anh dưới bàn ăn.

Anh vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Nhà họ Khương hay có thói quen trò chuyện, An Mộng Như hỏi Lục Bách Trình gần đây đang bận công việc gì.

Lục Bách Trình cũng thành thật trả lời, rồi bà lại quay sang hỏi Khương Phi.

Khương Phi đưa một miếng sườn vào miệng rồi nhổ xương, nói:” Thì vẫn thế ạ.

Nhưng mà gần đây có rất nhiều người hỏi về chuyện ly hôn.

Trong số đó có mấy cặp đôi mới kết hôn cuối năm ngoái, sang đầu năm nay, còn chưa tới hai tháng mà, ây da…”
An Mộng Như trả lời:” Bây giờ giới trẻ làm gì cũng nóng vội.

Hôm trước mới đi làm giấy chứng nhận, mà hôm sau đã hối hận rồi.

Coi hôn nhân như trò trẻ con.

Mà nên cân nhắc kỹ lưỡng về hôn nhân là tốt nhất.”
Khương Phi cũng không để ý lắm bình thản ăn cơm nhưng lại nghe An Mộng Như nói: “Con thì sao? Năm nay 27 rồi, sao còn chưa đưa con rể về đây cho mẹ? Nhất định là phải tìm cẩn thận, không khéo lại như mấy người trẻ tuổi đó? ”
“…” Khương Phi cố ý chuyển đề tài:” Ô kìa mẹ, đang yên mẹ lại nhắc đến tuổi con làm gì? Với cả còn nửa năm mới tới sinh nhật con cơ mà.”
An Mộng Như khịt mũi:” Mẹ đã nhắc nhở con từ khi tốt nghiệp đấy.

Cũng bốn, năm rồi mà chẳng thấy con tiến triển gì…”
“Nhưng con đã nói là con không muốn kết hôn rồi mà.”
Lục Bách Trình đưa mắt nhìn Khương Phi cắn đũa, cô cười đắc ý: “Con muốn kiếm thật nhiều tiền rồi ở vậy cùng bố mẹ an dưỡng.”
An Mộng Như không đổi sắc mặt:” Mẹ không bảo con cưới, mẹ bảo con tìm.”
“Con còn không hiểu mẹ hay sao? Không tìm thì mẹ bảo đi tìm, tìm rồi mẹ sẽ bảo con cưới, mà cưới rồi sẽ bảo con sinh con…!Con có làm gì đi nữa thì cũng không thể đáp ứng hết yêu cầu của người tham được.

Tốt hơn hết là dập tắt hy vọng từ lúc đầu đi.


“Khương Phi Phi!” An Mộng Như cao giọng: “Con muốn làm mẹ tức chết hả!”
Phi Phi là biệt danh của Khương Phi, mỗi lần An Mộng Như muốn mắng Khương Phi, bà luôn hối hận vì sao mình đã đặt cho cô một cái tên chỉ có hai chữ, lúc mắng nghe cụt quá.

Cho nên chỉ cần An Mộng Như hét lên: “Khương Phi Phi” nghĩa là bây giờ bà ấy đang tức muốn điên lên rồi.

Bà nói:” Mẹ đã bảo con đừng làm công việc này.

Con “xé” nhiều cặp như vậy có khác nào phá hỏng hôn nhân của mình.”
Khương Phi cảm thấy không đúng: “Là người ta muốn chia tay nên mới tìm đến con mà.


Con có làm gì đâu? Thật sự thì công việc của con là tránh cho người ta chia tay trong rùm beng rắc rối thôi.”
Thấy cô có thái độ chống đối, An Mộng Như rất tức giận, nếu không phải có Lục Bách Trình, bà nhất định sẽ cho cô “ăn đũa”.

Lục Bách Trình đã quá quen với cảnh cãi vã giữa hai mẹ con, anh cũng không cảm thấy xấu hổ hay ngạc nhiên.

Thay vào đó, anh cảm thấy mìn như đang quay lại khoảng thời gian hai bên vẫn còn là hàng xóm của nhau vài năm trước.

Khương Phi từ nhỏ đã rất bướng bỉnh và vô lý, hay cãi lại An Mộng Như.

Thoạt nhìn có thể cảm thấy không thoải mái nhưng sau khi quen rồi sẽ thấy cảnh tượng như vậy cũng bình thường.

Anh bóc vỏ tôm cho Khương Phi rồi để vào trong bát của cô, nhỏ giọng nói: “Phi Phi, em bớt nói vài câu đi.”
Khương Phi cũng ngừng nói, cúi đầu ăn tôm.

Cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sau đó An Mộng Như nhớ ra mục đích mời Lục Bách Trình đến.

Bà điều chỉnh vẻ mặt, gắp cho Lục Bách Trình một ít đồ ăn, cười nói: “Tiểu Lục, hai đứa lớn lên cùng nhau, cháu xem nó thích người thế nào nói cho dì biết đi?”
Khương Phi cau mày: “Mẹ…”
“Không nói với con!” An Mộng Như tiếp tục cười với Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình đặt đũa xuống, lấy giấy lau miệng, nói: “Cũng phải theo ý Phi Phi, có muốn hay không.

Chuyện tình cảm không chắc chắn điều gì.

Khi có tình cảm với một người rồi, những tiêu chuẩn thường nhắc đến không còn là tiêu chuẩn nữa.”
“Đúng vậy! Theo những gì cháu nói thì con bé này khó chiều lắm.” An Mộng Như thì thào:” Bên cháu có mối nào tốt không? Bây giờ Phi Phi nó không làm quen bạn mới nên không tìm được đối tượng.

Mà các cháu chắc không cách nhau nhiều tuổi đâu nhỉ, bạn bè của bạn bè chắc chắn có chuyện để nói…!”
Lục Bách Trình sắc mặt thay đổi, nhíu mày cứng ngắc nói: “Không có.”
“Đối tác làm ăn cũng không sao, dù gì Phi Phi cũng không còn nhỏ…” Không phải An Mộng Như không nghĩ tới Lục Bách Trình, mà là Khương Phi và anh quen biết nhau nhiều năm vậy mà không thấy động tĩnh gì.


Bà cũng hết hy vọng từ lâu.

Lục Bách Trình có chút không vui nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, anh sờ sờ sống mũi, nói: “Để cháu xem lại chút.”
“Ây, tốt quá, tốt quá!”
Khương Phi nhìn hai người này đang coi cô như không tồn tại.

Cô bực bội, bàn tay dưới gầm bàn không để yên, véo một cái thật mạnh vào đùi Lục Bách Trình.

Nhưng Lục Bách Trình thường ngày luôn tập thể dục, cơ bắp rắn chắc, cô không véo nổi lại bị anh siết nắm chặt tay cô lại, khiến cô phải hít một hơi vì đau.

“Anh làm gì vậy?” Cô thốt lên.

Lục Bách Trình nhẹ nhìn cô.

An Mộng Như vẫn cảm thấy hài lòng trước câu trả lời của Lục Bách Trình.

Bà nhìn anh lớn lên, đán tin cậy, khiêm tốn và lễ phép.

Bà lúc này mới nhìn sang Khương Phi, tưởng rằng cô đang trách móc Lục Bách Trình đồng ý việc giúp tìm người, nên bà trừng mắt với cô: “Tiểu Lục còn làm gì nữa? Là đang giúp con đấy!”
Khương Phi hít vào một hơi nặng nề, cô cảm thấy tức điên lên được.

Mà ngược lại, Lục Bách Trình còn siết chặt tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn tay cô.

– —-
Edit: Tui dịch thì kiểu thoát nghĩa cho văn nghe nó xuôi tai với cả không bị lậm từ ngữ tiếng Trung quá ấy, nên là có ai đọc bản gốc rồi so sánh thì sẽ có chênh lệch một tí ha:))) Mấy hôm nữa mới có chương mới, xin lỗi các chị em huhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.