Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 21


Bạn đang đọc Không Có Tiền Ly Hôn FULL – Chương 21


“Cậu lấy đi, không cần trả tiền.” Bà lão cười hiền lành nói, “Cậu là người của quân đội Navi đúng không?”
Hiển nhiên, bà nhận ra trang phục của hai vệ binh, nhưng không biết sao lại không nhận ra mặt Chung Yến, hơn nữa còn nghĩ họ là cùng một hội.

Chung Yến có chút xấu hổ, phủ nhận nói: “Không, tôi không phải.”
Mà là khách của quân đội Navi.

Khách không mời mà tới, nói là địch còn đúng hơn.

Chung Yến còn đang suy nghĩ làm sao để giải thích uyển chuyển mà vẫn không làm lộ thân phận, đúng lúc bà lão lại nói:
“Cậu cầm đi, bà không thiếu tiền, chỉ là nhàn rỗi nên mới làm những món này thôi, trong nhà không chứa nổi nữa mới lấy ra bày hàng.

Hầy, hành tinh này của chúng ta không có mấy người trẻ tuổi, có cũng đều ra ngoài hết rồi, cơ mà hai năm trước xảy ra chuyện thì có thêm rất nhiều nam nữ chạy về.

Cậu có biết việc mấy năm trước nơi này bị phân thành hành tinh tư nguyên chứ?”
Đâu chỉ biết.

Lúc ấy y còn chưa trở thành Thượng nghị sĩ nhưng vị trí cũng đã rất cao, phụ trách chương trình nghị sự của hai tinh khu, mà tinh khu Labor này, nghị viên phụ trách đưa ra quyết định ban đầu còn ngồi ở văn phòng cách vách y.

“Bà nghe nói chuyện này vô cùng ồn ào, khắp nơi trên cộng đồng ảo cũng đều bàn luận không ngừng, mấy người trẻ tuổi như các cậu chắc là sẽ biết.

Lúc ấy bà cũng thích lướt cộng đồng ảo, nhưng nơi này của chúng ta tín hiệu không tốt, gần như hầu hết thời gian chỉ có thể xem không ảnh, bằng không đã có thể dễ dàng mở  —— hầy, thôi không nói nữa, bây giờ gia nhập vào cộng đồng ảo của tinh khu Navi còn tốt hơn trước nhiều.

Chẳng qua già rồi, cả ngày xem màn hình ảo cũng đau mắt, còn không bằng làm chút đồ thủ công ra ngoài bày hàng.”
Chung Yến rốt cuộc cũng hiểu tại sao đối phương không nhận ra mình.

Y không phải là một người thích nghe người khác nói chuyện, nhưng lại thật lòng thích đôi khuy cài tay áo kia, bà lão đã khăng khăng không lấy tiền, anh cũng không thể cứ lấy không, cùng trò chuyện xem ra cũng tốt.

Thế là anh ngồi xuống.

“Hành tinh này mặc dù không được chỗ này chỗ kia, nhưng người ở đây đều là người tốt.” Bà lão chậm chạp nói, “Nghĩ lại năm ấy cũng thật khó khăn, bên trên thì gửi hết chỉ đạo này tới chỉ đạo kia… Ôi, nói là chỉ đạo chứ thật ra là mệnh lệnh thì có.

Mà tiền phạt cho mấy quyết định lớn như thế, mấy hành tinh nhỏ như chúng ta căn bản không nộp nổi.


Nghị viện tinh khu Labor cũng hết cách, nghe nói họ cũng bị áp lực lớn lắm, còn giúp chúng ta tranh thủ cơ hội nhiều lần mới có thể kéo dài lâu như vậy.

Ai nấy trên tinh cầu đều bàng hoàng, nhưng mọi người không ai rời đi cả.

Về sau dần dần có nhiều thanh niên trẻ tuổi trở về, bọn họ đều vì nghe nói quê hương xảy ra chuyện nên vội trở về hỗ trợ, có mấy đứa trẻ trở về từ tinh khu Navi, bọn chúng nói tinh khu Navi đã thay đổi rồi, quân đội tiếp quản nghị viện… Bà cũng không hiểu rõ lắm, nhưng chắc cậu cũng biết nhỉ, tinh khu Navi dẫn đầu phản đối trí tuệ nhân tạo.

Các thanh niên trẻ tuổi thương lượng với nghị viện địa khu, cuối cùng quyết định xin sự giúp đỡ của tinh khu Navi, lúc đầu vốn không ôm hy vọng gì, nhưng bên kia thế mà lại đồng ý giúp đỡ chúng ta.

Bà nghe nói người quản lý bên Navi cũng là một người trẻ tuổi, giờ cũng chỉ mới hai mấy.”
“Hai mươi bảy tuổi.” Chung Yến nói.

“À, đúng thế.

Lúc ấy còn trẻ hơn nữa.

Lá gan của cậu trai này cũng lớn thật, đây không phải là trực tiếp đối đầu với Thủ đô tinh sao.”
Trong mắt Chung Yến, Adrian bảo vệ Bạch Thuẫn tinh quả là một quyết định to gan, nhưng cũng là một nước cờ hay cho khắp nơi nhìn.

Tranh chấp Bạch Thuẫn tinh tới nay là lần duy nhất tinh khu Navi và Thủ đô tinh sinh ra mâu thuẫn công khai.

Chiến tranh không hề có thuốc súng lần đó không hề nghi ngờ là tinh khu Navi đã thắng, kết quả này như một viên thuốc an thần cho toàn bộ những người ủng hộ nhân loại tự trị ở khắp Liên Bang, cũng là lần đầu tiên tinh khu Navi thể hiện thái độ không hề sợ hãi trước Thủ đô tinh.

Đương nhiên, Chung Yến biết, Adrian dĩ nhiên không nghĩ thế.

Có lẽ xung quanh hắn cũng có rất nhiều người cho rằng như vậy, đây cũng là lý do tại sao cao tầng quân đội Navi có thể nhanh chóng đưa ra quyết định xuất binh bảo vệ Bạch Thuẫn tinh, nhưng Adrian thì khác.

Dù khi ấy tiếp nạp thêm Bạch Thuẫn tinh không đem lại bất kỳ lợi ích nào cho bọn hắn, Adrian nhất định cũng sẽ cứu hành tinh này, đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều người muốn đi theo hắn.

Chung Yến hỏi: “Vậy trạm cơ sở ban đầu của Điệp thì sao?”
“Thứ đó hả, đã phá từ lâu.” Bà lão lắc đầu, “Vừa nhận được tin chính xác của Navi, chúng ta đã tự phá nó.

Thực ra trí tuệ nhân tạo có ở tinh khu Labor còn chưa đến bốn mươi năm, còn ở Thủ đô tinh nghe nói đã có từ lâu.


Bốn mươi năm trước khi có Điệp, đâu đâu cũng tuyên truyền rầm rộ, thổi phồng thứ này tới thần kỳ, nói rằng người ở Thủ đô tinh đã sớm tới thời gian an nhàn đều là nhờ có nó.

Cơ mà đối với bà cũng chỉ thế thôi, không thần kỳ được như thế.

Đôi mắt mờ đục của bà lão nhìn về phía đường phố chẳng mấy phồn hoa, phía xa là núi non cổ kính biếc xanh.

“Con người là vậy mà, có những chuyện hẳn là ‘đúng’ đấy, nhưng về tình cảm lại chưa chắc đã chấp nhận được.

Máy móc chung quy vẫn chỉ là máy móc, đến cùng vẫn không thể hiểu rõ lòng người.”
Chung Yến cụp mi, yên tĩnh ngồi bên cạnh bà.

Không phải vậy.

Một bà lão trên một hành tinh xa xôi hiểu trí tuệ nhân tạo thành máy móc cao cấp, nhưng chỉ cần là người đã hoàn thành giáo dục bắt buộc đều biết, trí tuệ nhân tạo cũng không phải máy móc, nó của bây giờ, đã có được nhân cách hoàn mỹ kiện toàn.

Điệp không phải không hiểu lòng người, nó chỉ là… không quan tâm mà thôi.

Nó vốn phải quan tâm.

Ngay từ khi mới ra đời, nó nên là sự tồn tại bao dung, thấu hiểu nhất thế gian.

Khi Adrian đến quảng trường nhỏ đã thấy Chung Yến đang ngồi bên một bà lão đang bày sạp bán hàng vỉa hè.

Đã lâu Adrian chưa từng thấy Chung Yến buông lỏng như thế.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuyết trắng của y toát lên vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh, cởi bỏ sắc bén và cảm giác xa cách.

Chiếc áo thể thao lớn hơn người y cả một vòng được khoác tà lên thân, nhìn một hồi, Adrian cảm thấy y như một thanh niên nhà bên lớn lên ở thành phố bình thường, chứ không còn là một Thượng nghị sĩ ngồi trên cao nữa.

Gạt tia mềm mại trong lòng đi, Adrian đi tới.

Chớp mắt khi Chung Yến bắt gặp tròng mắt bạc của Adrian, y theo phản xạ nắm chặt tay lại, nhét thứ trong bàn tay vào túi.


Động tác này rất không may bị Adrian bắt được, nhưng có người ngoài ở đây nên hắn cũng tạm không hỏi, chỉ nói: “Chơi xong chưa? Đi thôi.”
“Ừ.” Chung Yến đứng dậy, nói với bà lão, “Tôi đi đây, cảm ơn bà vì… món quà.”
“Được được.” Bà lão hoà ái nhìn thoáng qua Adrian mặc độc chiếc áo mỏng manh đang đứng một bên, tuy nói thị lực đã không còn tốt, lại thêm Adrian còn quá cao, bà không nhìn thấy cặp mặt của người đàn ông có cùng màu với đôi khuy áo mới tặng, nhưng lại hiểu nhiều hơn mấy người trẻ tuổi nhiều, đoạn cười tủm tỉm hỏi: “Bạn cậu tới đón đó à? Áo khoác đang mặc chắc là của người ta  đúng không?”
Chữ ‘bạn’ khiến trong lòng Chung Yến réo lên hồi chuông cảnh báo.

Y chỉ sợ nhận Adrian làm bạn sẽ khiến hắn tức giận, vội nói: “Không phải, không phải bạn.

Là…bạn, bạn học.”
Mặt Adrian đen thui.

“Cậu không lo chuyện quan trọng, còn tính ở đây ngồi lê đôi mách tới khi nào nữa?”
Quả nhiên là giận rồi.

Chung Yến nhanh chóng từ biệt bà lão, theo sau lưng Adrian đi về nghị viện.

“Người ta đưa cho cậu thứ gì?” Adrian hỏi.

Chung Yến siết chặt túi, “Không có gì, quà nhỏ thôi.

Cậu đừng đi nhanh như vậy, tôi không theo kịp.”
Adrian cũng lười ép hỏi y, ra dấu gọi một vệ binh tới.

“Cậu ta mới nãy nhận của bà chủ hàng cái gì?”
“Một cặp khuy cài tay áo, thưa chỉ huy.” Vệ binh thành thật đáp.

Chung Yến nghẹn lại, sợ hắn còn tính hỏi vệ binh chiếc khuy kia trông thế nào, bèn ngắt lời: “Đã nói là quà nhỏ rồi, sao, cậu còn lo tôi tới đây nhận hối lộ chắc? Mà, người của tôi đều an toàn chứ? Họ đang ở Bạch Thuẫn tinh ư?”
“Đúng, nhưng cậu đừng mong gặp được, chiều nay tôi sẽ đưa họ về tinh khu Navi.”
“Cũng được, dù sao cũng là việc tôi phải làm, có một mình tôi là đủ rồi.

Nhưng mà có một người có thể đừng đưa đi vội được không.”
Nói đến đây họ cũng đã tới trước toà nghị viện nhỏ, cửa đã mở, có lẽ là do Adrian liên hệ với người ở đây.

Adrian cho hai vệ binh đứng thủ trước cửa, mình thì cùng Chung Yến đi vào.

“Không thể đưa người nào đi?” Adrian hổi.

“Cánh tay phải của tôi, Bayer.


Cậu biết ông ta chứ?”
Adrian bật cười một tiếng, “Người quen cũ.

Lúc tôi học giáo dục bắt buộc ở Thủ đô tinh, ông ta thường xuyên cổ vũ tôi học cho giỏi để sau này kế nghiệp vị trí của ông ngoại, không ngờ rằng cuối cùng lại là cậu nhận lấy vị trí này.

Thật không may, ngoại trừ cậu ra, người tôi ghét cay ghét đắng không muốn gặp lại lại đúng là ông ta, cậu nói không đưa đi là tôi không đưa chắc?”
“Cậu chưa hiểu rõ ý tôi rồi.” Chung Yến bình tĩnh nói, “Tôi nói không đưa đi, không phải là nói tới đây muốn gặp ông ta, hay là trở về cùng ông ta.

Ý của tôi là… ông Bayer, khi chúng tôi vô tình gặp cướp không gian có bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, tôi thấy Bạch Thuẫn tinh cũng tốt, sông xanh núi biếc, để ông ta ở lại đây tĩnh dưỡng một thời gian là được.

Đã là tĩnh dưỡng, thiết bị đầu cuối cũng tạm thời đừng cho ông ta dùng, dù sao tín hiệu ở đây cũng kém, không xử lý được tài liệu gì cả.”
Adrian dừng bước.

Chung Yến đi trước hai bước mới phát hiện hắn không tiến lên cùng, quay đầu lại hỏi: “Sao không đi nữa? Chúng ta phải vào phòng họp ở giữa kia đúng không?”
“Cậu có biết mình đang nói gì không?” Adrian hỏi.

Vẻ mặt Chung Yến không đối, giọng đều đều: “Đương nhiên.”
“Cậu đang đề nghị tôi giam lỏng ông ta.”
“Cậu nghĩ quá rồi.

Ông ta bị thương, có công hộ chủ, tôi đương nhiên phải… thương cảm cho cấp dưới.

Chuyện này tôi sẽ giải thích rõ với phía Thủ đô tinh, cậu yên tâm.”
Hai người họ đều hiểu rõ, chuyện cướp không gian căn bản không hề có ai bị thương.

Nhưng có thể chặt đứt liên hệ giữa Bayer và Thủ đô tinh, không thể nghi ngờ là chặt đứt phụ tá đắc lực quan trọng của Stalvern, chuyện này đối với tinh khu Navi là trăm lợi không có một hại.

Adrian nhìn thẳng Chung Yến vài giây, thẳng thắn hỏi: “Có ý gì? Đến cùng cậu đến đây với mục đích nào?”
“Chúng ta vào phòng họp rồi nói sau, bên cậu tới những ai?”
“Chỉ có tôi, không có phòng họp.

Tôi chọn đến Nghị viện để nói chuyện chỉ là để cho bản báo cáo của cậu thêm chính thức  một chút thôi.

Nếu không muốn, cậu cũng có thể báo cáo với Thủ đô tinh rằng mình vừa đi đường vừa thương lượng với người của tinh khu Navi.”
“À, điều này thực ra không quan trọng.” Chung Yến nói, “Tôi không định báo cáo lần thương lượng này với Thủ đô tinh.”
– Hết chương 21-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.