Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 20


Bạn đang đọc Không Có Tiền Ly Hôn FULL – Chương 20


Tiếng đập cửa đánh tan yên lặng trong phòng.

“Chỉ huy? Máy truyền tin nội bộ hình như có vấn đề nên không thể gửi được, ngài có ở bên trong không?” Ngoài cửa có người nói.

Adrian nhìn thoáng qua máy truyền tin đã vinh quang tử trận trên mặt đất, cất cao giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta đã tiến vào tầng khí quyển, dự tính mười phút nữa sẽ đáp xuống sân đỗ của Bạch Thuẫn tinh.”
“Tôi biết rồi.”
Chung Yến khẽ đẩy l0ng nguc Adrian ra, lần này đối phương thuận theo mà lui một bước.

Quả nhiên, Adrian đã triệt để mất hết hứng thú đối với y —— dù là làm bạn bè hay làm đối thủ.

Chung Yến tự giễu nghĩ rồi nhảy xuống bàn làm việc.

Ngồi một lúc lâu nên chân có hơi tê, lúc y đặt chân xuống đất đứng không vững lắm, Adrian đưa tay qua đỡ.

“Cảm ơn.” Chung Yến nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa mũi chân của hai người, “Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi, người của tôi đang ở đâu?”
Người này kể từ khi nói xong những lời ấy đã không dám nhìn hắn.

Adrian nén lửa giận hỏi: “Chuyện như vậy… những chuyện này, sao cậu không nói sớm?”
“Lúc ở trong phi thuyền không gian tôi đã hỏi cậu về người…”
“Tôi không nói chuyện này!”
Chung Yến ngẩng đầu, nở nụ cười với hắn, bên trong nụ cười có gì đó chua chát.

“Cậu không muốn có người bạn như vậy, tôi biết.

Cậu thích người giống như Suster, cũng là người giống cậu, nhiệt huyết vô cùng, sẵn lòng hy sinh mạng sống để thay đổi thế giới.

Lại nói, cậu đã sớm không quan tâm đến tôi, sao phải đợi đến khi tốt nghiệp? Dù sao tôi cũng được lợi ba năm.

Cậu hẳn nên hận tôi lắm, không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó… Chính là khi chúng ta tốt nghiệp, khả năng chuyện đó phát sinh, tôi cân nhắc, nhưng vẫn chọn làm vậy.


Cậu hẳn là hận tôi lắm.”
Adrian nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không thích người giống Fayn.

Cái tên ngu đần này, cậu chẳng biết gì hết.”
“Cậu còn chưa đủ thích cậu ta à? Từ ngày đầu tiên hai người quen nhau tối đã biết cậu vô cùng thích cậu ta, ngày ấy cậu không nhắc tới người ta, chưa đến một tháng đã kể rằng cậu ta là anh em tốt.” Chung Yến không vui nhắc nhở hắn, “Thậm chí cậu còn chưa từng gọi tôi là anh em của mình nữa.

Lúc ấy chúng ta còn có ngoại hiệu là cặp đôi Song Tử, thế mà nhắc tới cặp anh em ở Học viện quân sự, mọi người đều đoán là Fayn Suster đầu tiên.”
Ai muốn làm anh em với cậu chứ?! Lúc ấy tôi muốn…
“Sao cậu không nói những chuyện này với tôi…”
Thân thuyền hơi rung lên cắt ngang lời Adrian thốt ra, cũng nháy mắt kéo bọn họ từ khúc mắc thời học sinh trở lại hiện thực.

Adrian hắng giọng, nói: “Người của cậu chúng tôi đã cho sắp xếp đến Bạch Thuẫn tinh trước rồi.”
Chung Yến cũng ý thức được rằng lấy thân phận trước mắt của hai người bọn họ, hiện giờ có nhiều việc quan trọng hơn là tranh cãi về mối quan hệ giữa cả hai.

“Cảm ơn.

Vậy chúng ta đi th…”
“Đừng vội, tôi còn chưa nói xong —— người của cậu đã ở Bạch Thuẫn tinh, nhưng tôi không định để cậu gặp bọn họ,”
Ngoài dự kiến của Adrian là Chung Yến mặt không hề đổi sắc mà gật đầu, như thể câu vừa nãy hắn nói là ‘tôi chuẩn bị tiệc tẩy trần cho cậu’ vậy, y bình tĩnh hỏi: “Đã như vậy, bước tiếp theo bên cậu định làm gig?”
“Hạ cánh phi thuyền đã.” Adrian nói.

Adrian đi xử lý các tù binh tinh đạo đã mang về, lệnh cho hai vệ binh lặng lẽ hộ tống Chung Yến đến điểm đỗ.

Nói dễ nghe lại hộ tống, nhưng cũng chẳng khác áp giải là mấy.

Sau khi thuận miệng hỏi một cậu ‘Chúng ta đi đâu vậy’ chỉ nhận lại được im lặng, y đã hiểu được thái độ của quân đội Navi đối với mình —— hoặc nên nói trên sao dưới vậy, đây chính là thái độ của Adrian đối với lần y viếng thăm lần này.

Thực ra vẫn tốt hơn với suy đoán của y một chút.

Chung Yến ngồi trong xe cũng không nhàm chán.


Đây là lần đầu tiên y tới Bạch Thuẫn tinh, mặc dù hai năm trước, khi vấn đề sở hữu Bạch Thuẫn tinh trở nên ồn ào, y có từng xem một số tư liệu hình ảnh, nhưng vẫn không rung động như khi nhìn thấy tận mắt.

Bạch Thuẫn tinh là một hành t1nh hoàn toàn chưa khai phá.

Thực ra vị trí nơi này không hề tốt, nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong tinh khu Labor, quanh năm tín hiệu không tốt, cũng gần như không có tuyến đường tới đấy —— phi thuyền tới thì ngay cả hạ cánh cũng khó khăn, bởi vậy sân hạ cánh cũng là nhờ năm đó cần điều tra địa chất, bên trên mới cho phép xây.

Xa xa có núi trùng trùng, Chung Yến chưa từng tận mắt thấy một mảng rừng tự nhiên lớn đến vậy.

Phủ xanh hoá ở Học viện tinh cũng rất trứ danh, nhưng đó là vẻ đẹp trật tự bởi con người, được con người dốc lòng thiết kế tỉ mỉ, kém xa bàn tay điêu luyện của tự nhiên.

Đợi tới khi xe dừng lại, Chung Yến mới được biết chỗ ở tạm thời của mình thế mà lại là địa khu Nghị viện ở Bạch Thuẫn tinh.

Dù là địa khu nghị viện ở tinh cầu nhỏ bé cấp bốn mà Chung Yến ra đời cũng còn khí phái hơn kiến trúc trước mắt này rất rất nhiều lần.

Nếu không phải lúc này họ đã tới gần, Chung Yến có thể thấy rõ được bảng hiệu treo trước cửa thì căn bản sẽ không nghĩ căn nhà ba tầng nhỏ như nhà dân này lại là địa khu Nghị viện.

Lúc này ở đây hẵng còn là sáng sớm, cửa tòa nhà đóng chặt.

Một vệ binh thử đẩy ra, cửa khoá.

“Này, mấy cậu muốn tìm người của Nghị viện à?”
Một ông chú già cưỡi trên con xe điện gỉ sét chạy tới, tò mò nhìn nhóm ba người đầy kỳ quái —— hai trong số đó mặc quân phục của quân đội Navi, người đàn ông còn lại mặc áo khoác to đùng trùm lấy người và quần tây.

“Vẫn chưa tới giờ làm việc đâu, mấy cậu tới sớm quá đấy.”
Chung Yến hỏi: “Thưa ngài, xin hỏi bao giờ họ sẽ mở cửa vậy?”
“Ôi chao, tôi không phải là ngài gì cả.” Ông chú nọ vội phẩy phẩy tay, “Sau giờ cơm trưa sẽ có người đi làm, nhưng nếu các cậu có chuyện gấp thì mấy nghị viên đó cũng ở gần đây thôi…
“Không sao, chúng tôi không có chuyện gấp.”
Tiễn ông chú qua đường kia đi xong, Chung Yến quay người muốn đi, lại bị hai vệ binh nọ cản lại.

Chung Yến nói: “Nơi này bây giờ không vào được, Ad… Trong chốc lát cậu ta hẳn sẽ không tới đây.


Tôi đi dạo xung quanh một vòng.”
Hai vệ binh nhìn nhau, một người trong đó chần chờ nói: “Ngài Chung, chúng tôi cần phải báo lại cấp trên đã, xin ngài chờ một chút…”
Chung Yến gọi cho Adrian trước mặt cậu ta.

Hai vệ binh trừng to mắt, khiếp sợ nhìn màn hình thiết bị đầu cuối của vị có tên không thể nhắc tới ở Navi, từ đó đang phát ra giọng nói của Adrian.

“Đừng nói với tôi rằng chỉ chốt lát vậy mà cậu đã xảy ra chuyện gì nữa.” Adrian nói, “Còn nữa, khi ở trên phi thuyền của nhóm cướp vũ trụ chưa kịp kéo đen cậu, không có nghĩa là cậu có thể tự do quấy rối tôi.”
Chung Yến tự động không để ý đến nửa câu sau, bất mãn nói: “Cái gì mà tôi gây chuyện? Nghị viện ở đây tới chiều mới mở cửa, bên cậu không chịu điều tra trước lại còn trách tôi?”
Hai vệ binh không khỏi lạnh người.

Từ sau khi toàn bộ Liên Bang đều biết chuyện ghép đôi, tâm trạng của Adrian vẫn luôn không tốt, khiến cả quân bộ trên dưới đều phải cẩn thận từng li, nhưng gần đây các quân vụ liên quan tới Thượng nghị viện quả thật quá nhiều, luôn sẽ có người không cẩn thận chọc trúng điểm bạo phát của Tổng chỉ huy, lần nào cũng sẽ lập tức bị mắng cho máu chó đầy đầu.

Thế mà giờ đây người mà ai cũng biết là ai đấy này lại không hề khách khí nói chuyện cùng Tổng chỉ huy, sợ là… Hai vệ binh chờ đầu bên kia nổi trận lôi đình, ai ngờ, giọng điệu Adrian đúng thật không mấy vui vẻ, nhưng cảm xúc có vẻ như cũng không thay đổi gì.

“Chỉ vậy? Cậu tìm chỗ khác đợi không phải là được sao? Không phải cậu đến xem xét hoàn cảnh có thích hợp hay không à, hành tinh này vừa vặn mấy năm trước các cậu đã thăm dò rồi, giờ vừa hay duyệt lại một lần đi.”
“Trên người tôi không có bất cứ dụng cụ thăm dò nào cả,” Chung Yến nhắc nhở, “Đến áo cũng là mặc của cậu.”
Cái gì?! Hai vệ binh vẻ mặt quỷ dị nhìn áo khoác thể thao rõ ràng không cùng với phong cách trên người Chung Yến, đây là áo của Tổng chỉ huy á? Bảo sao vừa rồi thấy Chỉ huy chỉ mặc mỗi một cái áo mỏng.

“Vậy đúng là khiến tôi an tâm quá nhỉ, mời cậu tự quyết định đi, có ngã từ trên núi xuống cũng không ai quan tâm đâu.

Chặn số đây, đừng có gọi cho tôi nữa.”
Vừa dứt lời, bên kia đã dập máy.

“…Đồ hung dữ.” Chung Yến nhìn màn hình thiết bị cầu cuối đã tối đen, nhỏ giọng nói.

Như vậy hung dữ lắm sao?
Hai vệ binh im lặng nghĩ, nghe nói mỗi khi Tổng chỉ huy tức giận sẽ thường xuyên không nói gì mà đánh người ta tới nhập viện, ngay cả nhân viên văn phòng cũng sẽ bị cốc đầu tới khi đỏ bừng hoặc tái nhợt mới thôi, có người nhát gan còn bị mắng cho phát khóc.

Hai người còn chưa tiêu hóa hết kinh ngạc thì thiết bị đầu cuối đã nhận được cùng một mệnh lệnh.

“Giám sát người chặt chẽ, không cho cậu ta leo núi.”
Chung Yến vốn định đi tìm đại một cửa tiệm để mua quần áo cho bản thân.

Áo khoác thể thao này quá lớn, y phải xắn một đoạn tay áo lên mới miễn cưỡng lộ được tay.


Hình thể của y gầy hơn Adrian rất nhiều, huống chi lại còn thấp hơn hắn một chút, chiếc áo khoác này vừa vặn dài quá mông y, cực kỳ trống trải, mặc rất không tự nhiên.

Đường đi buổi sáng sớm không có người, Chung Yến không có mục đích đi qua hai con đường, số cửa hàng mở cửa đếm trên đầu ngón tay, nhưng đều không phải bán quần áo.

Hai vệ binh không biết vì sao mà căng thẳng hơn khi nãy nhiều, theo sát y một tấc không rời, Chung Yến cũng chẳng rõ nguyên nhân.

Đừng nói tới vũ lực, khi còn nhỏ ăn toàn thứ không có dinh dưỡng, ra trường lại ngồi văn phòng mấy năm trời, hiện giờ thể năng và thể chất của y đều kém khiến lòng người giận sôi, bằng không khi còn đi học cũng không chỉ ngồi gió hai ba tiếng đã bệnh nặng.

Giờ đi một đoạn đường như thế y đã thấy thấm mệt, vừa hay đằng trước là một quảng trường nhỏ hình tròn, y chuẩn bị ngồi xuống ghế dài nghỉ một lát.

Ngồi xong mới phát hiện bên cạnh ghế dài còn một gánh hàng rong nhỏ, đằng sau là một bà lão tóc trắng đang ngồi.

Hỏi thăm xem chỗ nào bán quần áo cũng tốt.

Chung Yến nghĩ vậy, bước tới cúi người hỏi: “Bà ơi, chào bà, tôi muốn…”
Y còn chưa nói xong, đã bị một tia sáng hấp dẫn.

Hóa ra gánh hàng rong này bán đồ trang sức thạch anh thủ công.

Chung Yến không biết gì về châu báu nhưng cũng nhìn ra được những món đồ này không phải thạch anh hiếm quý gì, là những món đã qua gia công có giá khá rẻ.

Trong những tinh thạch đủ mọi kiểu dáng màu sắc, có một khối thạch anh màu bạc sáng lấp lánh.

Lời trong miệng y không tự chủ đổi thành: “… Tôi muốn hỏi, cái này bán thế nào?”
“Đây là khuy cài tay áo.” Bà lão hiền lành đáp, “Có một đôi, chờ chút, bà có một cái chưa bày ra.”
Vừa nói, bà vừa lục lọi trong túi to của mình, Chung Yến hỏi: “Tôi có thể cầm lên xem không?”
“Đây rồi, cho cháu.

Màu sắc này ít gặp lắm, cài lên áo màu đậm sẽ rất đẹp.”
Bà lão đặt cả đôi lên tay Chung Yến, Chung Yến giơ một cái lên ánh sáng nhìn.

Ánh sáng màu bạc chói mắt.

“Thật đẹp.” Chung Yến cẩn thận thả nó lại vào lòng bàn tay, “Tôi mua.”
– Hết chương 20-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.