Bạn đang đọc Không Có Người Như Anh – Chương 67: Em Hy Vọng Một Năm Này Anh Sẽ Luôn Bình An
Mùa đông năm 2019 đến rất sớm, cơn gió Bắc ập đến thành phố phồn hoa này, gió lạnh thấu xương, lạnh cắt da cắt thịt.
Chỉ mới giữa tháng 11, nhiệt độ đã rơi xuống chỉ còn một chữ số, bầu trời xám xịt, mây mù vô tận.
Trần Ngật đã rời thành phố B được hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, Nguyễn Miên theo Mạnh Phủ Bình đến thành phố H tham gia hội thảo nghiên cứu về việc điều trị khối u tuyến ức, ban ngày đến các bệnh viện lớn để học tập, buổi tối trở về khách sạn còn phải sửa lại tài liệu làm báo cáo, bận đến nỗi chân không chạm đất, một ngày ngủ không đủ tám tiếng.
Sau khi trở lại thành phố B, thỉnh thoảng Nguyễn Miên và Trần Ngật mới liên lạc với nhau.
Có lúc không đúng dịp, anh gọi điện tới lúc cô đang bận, đến khi gọi lại thì không có ai trả lời.
Cuối tháng 11, Trần Ngật từ Tây Nam về thành phố B, anh được cử đến Tây Á chấp hành nhiệm vụ.
Đêm trước khi xuất phát, anh gọi điện cho Nguyễn Miên.
Một lần không được lại gọi lần thứ hai, gọi liên tiếp năm, sáu cuộc đều tự động tắt vì thời gian dài không có ai nghe máy.
Khi ấy thành phố B đã bị không khí lạnh bao phủ hoàn toàn, gió Bắc ban đêm lạnh như dao cắt khiến mặt mũi đau nhức.
Trần Ngật mặc đồng phục tác chiến gọn gàng, đôi ủng quân đội không quá mắt cá chân tôn lên dáng người cao ráo.
Anh đứng trên hành lang, ánh sáng di động yếu ớt phản chiếu lên mặt anh, phác họa hình dáng cơ thể cường tráng.
Anh gửi tin đi, sau đó nhanh chóng sải bước, bóng lưng vụt qua hành lang.
Sau khi đến chỗ Tống Hoài một lát, Trần Ngật và Thẩm Du sóng vai bước ra khỏi văn phòng.
Hai người đều mặc đồng phục tác chiến, trong bóng đêm, gần như không nghe thấy tiếng bước chân của họ.
Thẩm Du cầm mũ bên tay phải, thấp giọng hỏi: “Mày liên lạc với Nguyễn Miên chưa?”
“Không gọi được, để lại tin nhắn cho cô ấy rồi.” Trần Ngật ngước nhìn bầu trời đen kịt nơi xa, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Cùng lúc ấy, ở bệnh viện cách đó mấy chục km, phòng cấp cứu sáng trưng, trên nền gạch vốn sạch sẽ giờ lại đầy vết máu, tiếng khóc lóc thảm thiết nối tiếp nhau.
Mấy tiếng trước, trên một con phố tấp nập gần bệnh viện Hiệp Hòa xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, thương vong rất nặng nề, các bệnh viện xung quanh không thể tiếp nhận được hết, phải chuyển một nhóm bệnh nhân đến Hiệp Hòa.
Nguyễn Miên bị gọi đến phòng cấp cứu để hỗ trợ.
Đến khi hoàn thành nhiệm vụ thì trời đã tối muộn, cô theo Mạnh Phủ Bình quay về khoa Ngoại lồng ngực.
Ngoài cửa sổ sương mù trắng xóa, bầu trời xám xịt, che khuất những tòa nhà cao tầng, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được góc cạnh.
Nguyễn Miên ngồi vào chỗ viết hồ sơ bệnh án, trong văn phòng chỉ còn tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy.
Hơn sáu giờ, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Nguyễn Miên dừng bút, xoa cổ rồi ngả người ra sau, nhắm hai mắt lại rồi lấy di động trong ngăn bàn ra.
Vừa mở mắt ra đã ngồi thẳng người dậy, mũi chân bất cẩn đá trúng chân bàn “Bụp” một cái, cô mặc kệ cơn đau, vội vàng nhấn vào một cuộc gọi nhỡ trong đó rồi gọi lại, trong ống nghe chỉ có âm báo đối phương đã tắt máy.
Nguyễn Miên buông di động, nhấn vào wechat.
[CY]: Ăn ít cơm hộp thôi, đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng trở về.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm tin nhắn này, nhìn thật lâu, sau đó nhấn vào thanh trò chuyện gõ gõ xóa xóa vài lần, cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn gồm bốn chữ thường nói nhất.
— Chú ý an toàn.
Thời điểm cuối năm, có thể nhìn thấy không khí năm mới sôi nổi và náo nhiệt trên khắp các nẻo đường, ngày cuối cùng của tháng 12 chính là sinh nhật của Nguyễn Miên.
Ngày xưa, Nguyễn Miên thấy ngày hôm nay vẫn như mọi ngày.
Cô không thích náo nhiệt, nếu không có Hà Trạch Xuyên và Lâm Gia Hủy, có lẽ đến cả bánh gato cô cũng lười chuẩn bị.
Năm nay cũng không ngoại lệ, điều duy nhất không giống chính là hai người ngày xưa hay đón sinh nhật với cô, giờ một người đã rời thành phố B, một người đang đi công tác ở nước ngoài.
Vào ngày sinh nhật, vì phải trực Tết Nguyên đán nên Nguyễn Miên được nghỉ một ngày.
Từ sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của Phương Như Thanh và Nguyễn Minh Khoa, rồi lại nhận được điện thoại của Mạnh Tinh Lan và Lâm Gia Hủy.
Sau đó lần lượt nhận được lời chúc của các bạn học, Nguyễn Miên trả lời từng cái một, sau đó vô thức nhấn vào khung trò chuyện với Trần Ngật.
Lịch sử trò chuyện của bọn họ vẫn dừng lại ở tháng trước.
Nguyễn Miên kéo lên trên, mãi đến khi xem hết mới giật mình nhận ra hai người đã nhắn tin với nhau nhiều như vậy.
Nội dung thoạt nhìn khá nhàm chán, chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Cô thở dài, sao trước kia không cảm thấy cuộc sống của hai người khô khan vậy nhỉ.
Cuộc trò chuyện hằng ngày không phải chuyện ăn thì chính là chuyện ngủ, thậm chí chẳng có chủ đề nào mang tính đột phá cả.
Nguyễn Miên đọc đi đọc lại lịch sử trò chuyện của hai người, cuối cùng kéo xuống, muốn gửi gì đó, rồi lại không biết nên mở đầu như thế nào, cuối cùng cô viết những chuyện đã xảy ra trong tháng này giống như viết nhật ký, tất cả đều gửi cho anh.
Tin nhắn vẫn như đá chìm đáy biển.
Nguyễn Miên không để ý lắm, đặt di động xuống vào bếp nấu cơm.
Cơm nước xong thì ngủ trưa, một ngày cứ thế trôi qua.
Buổi tối lúc sắp đi ngủ, cô lại nhận được điện thoại của Hà Trạch Xuyên.
Hai người hàn huyên một lúc như mọi khi, hơn chín giờ mới cúp máy.
Tối mùa đông luôn âm u hơn bình thường nhiều, hơn nữa mấy ngày liên tiếp sương vù vẫn không tan, bầu trời đêm không trăng không sao, chỉ có sương mù mênh mông.
Chắc do ban ngày ngủ hơi nhiều nên lúc này Nguyễn Miên chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Lăn lộn mãi mà không ngủ được, cô dứt khoát đứng lên ngồi vào bàn làm việc xem mấy ca bệnh đặc thù mà Mạnh Phủ Bình gửi cho mình trước đó.
Hệ thống sưởi trong phòng hoạt động tốt quá, dù mở máy tạo ẩm ra vẫn thấy có hơi khô, cô uống hết nửa bình nước, đứng dậy ra ngoài lấy thêm nước.
Phòng khách im ắng, chiếc bóng mờ ảo của những tòa nhà cao tầng bên ngoài chiếu vào.
Nguyễn Miên day day huyệt thái dương, cụp mắt suy nghĩ tài liệu vừa mới đọc.
Tiếng nước sôi phát ra tiếng động rất nhỏ, cùng với đó, tiếng còi dồn dập cùng tiếng mở cửa vang lên trong đêm khuya thanh vắng.
Lúc này, tiếng động như vậy không khỏi khiến người ta căng thẳng.
Nguyễn Miên tắt ấm nước, không bật đèn, nương theo ánh đèn chỗ huyền quan để lần tìm chiếc dao gọt hoa quả bên cạnh lên.
Nhưng ngay sau đó, cô buông lỏng tay, chuôi dao rơi trên kệ bếp phát ra âm thanh không nhỏ.
Trần Ngật vừa mới vào nhà nghe thấy vậy thì nhìn sang bên này.
Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống sau lưng anh.
Trong khoảnh khắc ấy, Nguyễn Miên nhìn thấy trong tay anh là hoa và bánh gato.
Tựa như ngạc nhiên mừng rỡ ngoài dự đoán, Nguyễn Miên sững sờ một chỗ không cử động.
Trần Ngật đặt hoa và bánh gato sang một bên, lập tức đi tới chỗ cô.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo khiến dáng vẻ của anh cũng chẳng rõ ràng.
Tay Nguyễn Miên còn đang đặt trên kệ bếp, thấy anh lại gần, ngón tay khẽ cử động, đầu ngón tay đụng vào dao gọt hoa quả bên cạnh.
Trần Ngật thấy vậy cũng nhìn sang, anh vươn tay để dao ra xa một chút, sau đó cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, “Bị dọa à em?”
“Có một chút.” Cô thầm hít sâu một hơi, tay nắm lấy cổ tay anh, “Sao anh về đột ngột vậy?”
“Anh đã đồng ý với em sẽ trở về trước ngày sinh nhật của em rồi mà.” Trần Ngật cúi người tới gần, trên người vẫn còn vương cái lạnh tê tái và hương tuyết tùng còn chưa tan hết, “May vẫn kịp.”
Nguyễn Miên sờ tay và mặt anh, đều rất lạnh, “Anh từ quân khu về à?”
Trần Ngật ừ, cúi đầu hôn lên khóe môi cô nhưng không hôn sâu.
Anh nắm tay cô kéo ra ngoài, đồng hồ ngoài phòng khách vừa qua mười giờ.
Không cần phải rườm rà, Trần Ngật nhìn cô ước rồi thổi nến, sau đó đưa bó hoa hồng cho cô, “Sinh nhật vui vẻ.”
Bó hoa vô cùng đẹp, đượm hương thơm nồng nàn.
Khi Nguyễn Miên ôm nó vào lòng chỉ cảm thấy mùi hương kia xông thẳng vào khoang mũi.
Cô vô thức nghịch những cánh hoa.
Trần Ngật đứng dậy cởi áo khoác vắt lên sô pha, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi đen, cúc được cài nghiêm chỉnh.
Anh ngồi xuống cạnh Nguyễn Miên, co một chân lên, cánh tay gác trên đầu gối, nói: “Đi hơi gấp nên quà vẫn để ở ký túc xá, lần sau về sẽ đưa cho em.”
“Dạ.” Nguyễn Miên cũng không để ý lắm, “Vậy lát nữa anh phải về quân khu à?”
Trần Ngật gật đầu, nói với giọng đắn đo: “Bên quân khu vẫn còn vài việc, chắc khoảng thời gian tới anh chưa thể về nhà ngay được, nhưng lần này không cần phải nộp di động nữa, em có thể gọi cho anh bất cứ khi nào.”
Nguyễn Miên à một tiếng, buông bó hoa trên tay xuống, vô cùng hiểu chuyện: “Vậy anh về sớm chút đi, cũng muộn rồi, mai em còn phải đi làm nên lát nữa phải đi ngủ ngay.”
Hai người nhìn nhau vài giây, không ai mở miệng cả.
Trần Ngật nhìn cô, yết hầu lăn nhẹ, một lúc lâu sau mới nói: “Không vội lắm, anh chờ em ngủ rồi mới đi.”
Nguyễn Miên lại không nhìn anh, cụp mắt, vẻ mặt có phần đăm chiêu.
Trần Ngật đắn đo, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nắm tay cô, “Anh sắp hết bận rồi, sau đó sẽ được nghỉ dài hạn một thời gian.”
“Dài bao lâu?”
“Chắc khoảng một, hai tháng.” Trần Ngật nhéo ngón tay cô, rướn người lại gần hôn cô, không kiềm chế và nhẫn nhịn như mọi khi nữa, nụ hôn này có phần dữ dội.
Trần Ngật siết chặt cổ tay Nguyễn Miên, bàn tay rơi xuống gáy cô, môi lưỡi nóng bỏng tiến thẳng vào không chút khách sáo, hơi thở gấp gáp và nóng bỏng hòa quyện vào nhau.
Đến khi tình nồng mật ý, có một số chuyện khó có thể tránh được nhưng Trần Ngật vẫn dừng lại ngay sát ranh giới cuối cùng, tiếng thở dồn dập bên tai Nguyễn Miên trầm thấp lạ thường.
Anh lui về sau một khoảng, lông mày nhíu lại, nhưng khi Nguyễn Miên nhìn sang, anh lại cố thả lỏng.
Khi bị anh kéo vào trong lòng, Nguyễn Miên nghe thấy anh khẽ nói xin lỗi cô.
Nguyễn Miên không dám ôm chặt anh, chỉ hỏi: “Sao lại nói xin lỗi em?”
“Công việc của anh, bận quá.”
“Công việc của em cũng bận, nếu như anh không làm công việc này, có phải em nên nói xin lỗi anh không?” Nguyễn Miên đẩy anh ra, trong phòng không bật đèn, nhưng đôi mắt cô lại rất sáng, “Trần Ngật, em và anh ở bên nhau là vì em thích anh, tình cảm ấy sẽ không vì anh trở nên như thế nào mà biến mất, dù anh trở thành ông lão 70, 80 tuổi mập mạp ốm yếu không đi được, em vẫn thích anh, thậm chí còn thích anh hơn cả hiện tại.”
Trần Ngật ngồi ở đó nhìn cô không chớp mắt, dù không nói gì nhưng Nguyễn Miên biết cảm xúc của anh lúc này rất mãnh liệt.
“Lúc em đồng ý ở bên anh, khi đó em đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận mọi kết quả rồi.” Nguyễn Miên nhìn anh, cố gắng tránh những lời kiêng kị, “Dù anh có ra sao, em vẫn có thể đón nhận.”
Giọng Trần Ngật có chút nghẹn ngào, “Anh biết.”
Nhưng biết là một chuyện, muốn hay không là một chuyện khác, vốn dĩ cả hai chẳng thể hòa vào làm một.
“Vậy anh thì sao, anh có từng nghĩ đến việc nếu lúc ở bệnh viện chữa bệnh em phải tiếp xúc với những yếu tố nguy hiểm [1], nhưng em lại chọn cách giấu giếm anh, anh sẽ thấy thế nào?”
[1] Nguyên văn là “职业暴露”: có nghĩa là tiếp xúc với các yếu tố nguy hiểm trong nghề nghiệp, có thể gây hại cho sức khỏe hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Ngật nhìn cô.
Ánh mắt Nguyễn Miên vô cùng kiên định, như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Yết hầu anh khô khốc, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, anh thở dài: “Anh chỉ biết anh chẳng thể giấu được em.”
…..
Hơn mười ngày trước khi quay về thành phố B, Trần Ngật bị thương nghiêm trọng, nhưng tình hình bên Tây Á vô cùng phức tạp, có thể phát sinh tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được tin tức, Tống Hoài lập tức điều người và trực thăng đến đưa anh và hai người bị thương khác về nước.
Sau khi về nước anh được đưa vào bệnh viện quân y ngay lập tức, mấy ngày nay vẫn luôn trong tình trạng hôn mê, đến ba ngày trước tình hình mới ổn hơn chút.
Bị thương mấy ngày khiến Trần Ngật không có khái niệm về thời gian, hơn nữa tình trạng vừa mới ổn định lại, cơ thể suy yếu, tuy rằng đã ổn định rồi nhưng vẫn luôn hôn mê.
Hôm qua, vì vết thương quá đau nên gần sáng anh mới ngủ, vừa ngủ một giấc đã ngủ thẳng đến tối.
Như nhớ ra gì đó, chờ đến khi y tá đến treo bình truyền anh mới hỏi ngày giờ, lúc ấy mới biết hôm nay là ngày 31 rồi.
Với tình trạng này của anh, chỉ sợ xuống giường đi lại thôi đã đủ khiến bác sĩ quạt cho một trận rồi, huống chi là xuất viện đến nơi khác.
Trần Ngật mượn di động của y tá gọi điện cho Thẩm Du.
Ba ngày trước bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ quay về nước, lúc này đang được nghỉ.
Sau khi Thẩm Du tới đây, chờ bác sĩ kiểm tra phòng xong thì ném áo khoác cho Trần Ngật mặc rồi lén dẫn người ra khỏi bệnh viện, “Giờ sao, tao đưa mày qua đó luôn à?”
“Về nhà tao trước.” Trần Ngật quay về nhà mình ở phía Đông thành phố, vết thương không thể dính nước nên không tắm được, anh chỉ lấy nước ấm lau qua, cố gắng tẩy sạch mùi thuốc khử trùng trên người.
Thu dọn xong, trước khi ra ngoài, anh lại xịt thêm nước hoa lên người, chỉ là không ngờ bị lộ tẩy cũng vì nước hoa.
Lúc này, Nguyễn Miên cởi từng cúc áo sơ mi của Trần Ngật ra, nhìn băng vải quấn quanh vai anh, cúi đầu nói: “Trước giờ anh chưa bao giờ xịt nước hoa.”
“Anh như thế, em lại càng chú ý.” Nguyễn Miên là bác sĩ, vô cùng nhạy cảm với mùi của bệnh viện, hơn nữa tối nay anh luôn duy trì khoảng cách với cô, Nguyễn Miên không thể không nảy sinh nghi ngờ.
Trần Ngật bị vạch trần nên không chống đối nữa, anh cầm tay cô, không để cô tiếp tục xem nữa.
Nếu như anh đoán đúng, chắc vết thương trên lưng đã bị rách ra rồi.
“Đừng nhìn.” Ánh mắt Trần Ngật rơi xuống mặt cô, giọng nói suy yếu hơn bình thường, hô hấp cũng nặng nề hơn vài phần, “Đưa anh về nhé?”
“Dạ.” Nguyễn Miên đứng dậy cầm áo khoác giúp anh sau đó quay về phòng thay quần áo, cầm chìa khóa và di động lên, trông cô có vẻ sốt ruột.
Trần Ngật mặc áo khoác vào, đứng đó nhìn cô thay giày.
Vết thương bị rách vừa đau vừa nhức, hơn nữa hệ thống sưởi có hơi nóng, trên thái dương anh đã đổ mồ hôi.
Anh lẳng lặng đưa tay lên lau.
Nguyễn Miên thay giày xong, quay đầu thấy anh ăn mặc phong phanh nên lấy khăn quàng cổ của mình quàng cho anh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, Trần Ngật thấy đuôi mắt cô đỏ hoe, trong lòng thầm buông tiếng thở dài, anh cầm tay cô, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Xe của Thẩm Du chờ ở bên dưới, thấy Nguyễn Miên và Trần Ngật cùng nhau đi ra, vẻ mặt anh ta có hơi ngạc nhiên, vội vàng xuống xe.
Anh ta không biết tình huống chỗ Trần Ngật thế nào nên không dám nói lung tung, chúc Nguyễn Miên sinh nhật vui vẻ xong thì đưa mắt nhìn Trần Ngật, ý hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy.
Sắc mặt Trần Ngật tái nhợt, chỉ nói: “Quay về viện đi.”
Ặc.
Thẩm Du đã hiểu, hóa ra lộ rồi, ánh mắt liếc sang Nguyễn Miên bên cạnh, giơ tay đỡ Trần Ngật lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, cả ba đều không nói gì.
Trần Ngật đang đau vì vết thương rách ra, sợ mở miệng lại bị lộ nên chỉ nắm tay Nguyễn Miên, thỉnh thoảng nhéo một cái.
Chỗ bọn họ có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bệnh viện bên kia đang tá hỏa lên.
Y tá gõ cửa phòng bệnh của Trần Ngật nhưng không có ai trả lời, đành tự đẩy cửa vào, sau đó phát hiện trên giường bệnh không một bóng người, trên tủ đầu giường có để một tờ giấy.
— Ra ngoài có chuyện cần làm, sẽ nhanh chóng quay lại, đừng để lộ ra, làm phiền rồi.
Lạc khoản là Trần Ngật.
Y tá đưa tờ giấy cho bác sĩ chủ trì của Trần Ngật, bác sĩ mắng anh chơi liều, sau đó gọi điện cho Tống Hoài.
Một truyền mười, mười truyền trăm, đến khi tới bệnh viện, Trần Ngật và Thẩm Du suýt thì bị Tống Hoài kéo ra đánh một trận.
Tống Hoài tức giận mắng: “Cháu lớn đến thế rồi, tình hình của bản thân thế nào còn không rõ à? Trời lạnh như thế, chuyện lớn cỡ nào cũng không nên chạy ra ngoài chứ.”
Trần Ngật dựa hơn nửa người lên vai Thẩm Du, cực kỳ suy yếu, nói: “Cậu, vết thương của cháu hơi đau, để bác sĩ xem qua đã rồi cậu mắng tiếp được không?”
“Đau chết luôn đi cho nhớ!” Tống Hoài nói thì nói thế nhưng vẫn vội vàng gọi bác sĩ tới.
Nhìn thấy trên băng gạc toàn máu là máu, ông muốn mắng cũng mắng không nổi, nghiêm mặt đứng đó không nói một lời.
Trần Ngật nửa nằm trên giường bệnh, quay sang nhìn Thẩm Du.
Thẩm Du nhận được tín hiệu của anh, nhân lúc Tống Hoài không chú ý, lặng lẽ chạy ra khỏi phòng bệnh.
Lúc sắp tới bệnh viện, Thẩm Du nhận được điện thoại của Tống Hoài, vừa bắt máy đã bị mắng xối xả, chỉ bảo sẽ về ngay chứ không nói Trần Ngật đi đâu.
Trần Ngật cũng sợ Nguyễn Miên đi theo mình vào sẽ bị mắng, mặt khác còn sợ cô đau lòng khi thấy vết thương của mình, sau khi tới bệnh viện tìm cớ bảo cô đi mua đồ ăn giúp mình.
Nguyễn Miên không nói gì, đi tới phía đối diện bệnh viện mua hai phần cháo, lúc quay về thì đụng phải Thẩm Du ở dưới tầng một khu Nội trú, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Cũng may không có việc gì.” Thẩm Du xoa cổ cười, “Nhưng mà bị ông cậu mắng, chúng ta đợi một lát rồi lên, đỡ bị mắng lây.”
Nguyễn Miên gật đầu, không hỏi gì nữa.
Thẩm Du nhìn cô, “Cậu đang trách Trần Ngật không nói cho cậu biết chuyện mình bị thương à? Cậu ấy không cố ý giấu cậu đâu, chỉ sợ cậu lo lắng thôi.”
“Tôi biết.” Nguyễn Miên đưa cho Thẩm Du một phần cháo, “Tôi không trách anh ấy, nếu tôi gặp chuyện tương tự, có thể tôi cũng giấu anh ấy.”
Thẩm Du nhận bát cháo, chỉ cười không nói.
Hai người đứng bên dưới một lúc.
Thẩm Du tinh mắt nhìn thấy Tống Hoài bước ra khỏi đó, khi mọi người đi xa rồi mới dẫn Nguyễn Miên lên tầng.
Trong phòng bệnh, Trần Ngật đã thay thuốc xong, anh mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, tay phải đang truyền, mắt nhắm lại, thoạt nhìn hơi suy yếu.
Anh chỉ ăn mấy miếng cháo, phần còn lại Nguyễn Miên ngồi đó từ từ ăn hết.
Thẩm Du thấy không có chuyện gì nên đi trước, trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ.
Nguyễn Miên đứng dậy vứt hộp cháo vào thùng rác, sau đó ngồi xuống ghế cạnh giường, “Bác sĩ nói sao ạ?”
“Không có chuyện gì, chỉ là một khoảng thời gian nữa chưa thể đi lại ngay được.” Trần Ngật ngồi dậy, “Em đừng lo.”
Nguyễn Miên không nói gì, tầm mắt dừng trên bả vai anh, dường như lúc này mới ý thức được chuyện anh bị thương, cảm xúc đến bất ngờ không kịp phòng bị.
Trần Ngật thấy cô rơi một giọt nước mắt, sau đó là hai giọt, ba giọt, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Anh muốn vươn tay lau đi, lại không để ý đến tay mình đang truyền dịch, chỗ kim tiêm bắt đầu rỉ máu.
Nguyễn Miên hoảng sợ giữ cổ tay anh lại, giọng nói nghẹn ngào, “Anh đừng cử động.”
“Vậy em đừng khóc nữa.” Yết hầu Trần Ngật lăn nhẹ, anh dịch sang bên cạnh nhường ra một chỗ trống trên giường bệnh, giọng anh rất nhẹ, “Lại đây.”
“Em không cần.” Nguyễn Miên tự lau nước mắt, “Giường nhỏ lắm, em chạm vào anh mất.”
Trần Ngật giả vờ ngồi dậy, tư thế này không khỏi ảnh hưởng tới vết thương, Nguyễn Miên vội vàng giữ anh lại, “Anh đừng cử động.”
“Thế em lên đây đi.”
“…..” Nguyễn Miên nhìn anh, nói với vẻ thỏa hiệp, “Được rồi.”
Giường bệnh ở phòng đơn lớn hơn giường trong phòng bệnh thường một chút, nhưng hai người nằm vẫn hơi chật.
Nguyễn Miên nghiêng người, không chiếm nhiều chỗ lắm, động tác vô cùng cẩn thận và cứng nhắc.
Trần Ngật lại chẳng thèm để ý chút nào, kéo người vào lòng như những lần chung giường khi xưa, đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt cô, “Chuyện lần này là ngoài ý muốn, anh đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo.”
Nguyễn Miên khẽ dạ, trong đầu chỉ nghĩ làm sao mới không đụng vào vết thương của anh, cả người nép trong lồng ngực anh không dám nhúc nhích.
Một lúc sau, cô mở miệng, “Trần Ngật.”
“Hửm?”
“Anh nằm xuống được không?”
“…..”
Giọng Nguyễn Miên có phần bất đắc dĩ, “Anh như vậy em không dám cử động.”
Hình như anh cười một tiếng, buông tay ra rồi nằm xuống.
Nguyễn Miên vươn tay tắt đèn, tiếng đếm ngược trước thềm năm mới vang lên ở một nơi rất xa bên ngoài cửa sổ.
Cô bỗng rướn người qua kéo cánh tay anh, “Trần Ngật.”
“Hửm?”
“Năm mới đến rồi.” Nguyễn Miên dịch lên trên một chút, cùng gối đầu với anh, mắt nhìn thẳng vào nhau, “Em hy vọng một năm này, anh sẽ luôn bình an.”
Trần Ngật thấy khóe mắt cô đỏ hoe, yết hầu như nghẹn lại, lòng đong đầy cảm xúc, anh vuốt ve lông mày cô, “Được, anh đồng ý với em.”
Nguyễn Miên cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai của anh, nước mắt nóng bỏng khiến lòng anh ê ẩm, anh vươn tay ôm người nọ vào lòng.
Trần Ngật trải qua đầu năm 2020 trong bệnh viện.
Khoảng thời gian đó Nguyễn Miên rất bận rộn, chỉ có cuối tuần hay thỉnh thoảng tan làm sớm mới có thời gian rảnh đến đây.
Hơn mười ngày sau, Trần Ngật được bác sĩ chủ trì cho phép xuất viện về nhà điều dưỡng.
Ngày xuất viện, thành phố B đón một trận tuyết lớn, trắng xóa cả thành phố.
Buổi sáng trên đường đến bệnh viện, Nguyễn Miên bị tắc đường, bảy giờ hơn ra khỏi nhà nhưng gần mười giờ mới tới nơi.
Sáng nay Trần Ngật phải truyền nốt ba chai nước biển cuối cùng.
Lúc Nguyễn Miên đến anh chỉ còn lại một chai.
Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác và mũ ra, “Đồ đạc của anh thu dọn xong hết chưa?”
“Vẫn chưa.” Trần Ngật dựa vào đầu giường, anh đang ngắm nghía khối rubik 6×6 lúc trước Nguyễn Miên mang đến cho anh giết thời gian.
“Để em thu dọn giúp anh.” Nguyễn Miên không ngồi yên được, uống hết nửa cốc nước thì xắn ống tay áo lên đi tới đi lui trong phòng bệnh một hồi.
Chỉ chốc lát sau trên tay đã cầm vài bộ quần áo, nhưng lại không tìm được chỗ để.
Trần Ngật nhìn sang, nói: “Trong tủ có ba lô đó.”
Nguyễn Miên ồ một tiếng, đi tới lấy ba lô.
Trong tủ vẫn còn mấy bộ quần áo của anh, cô tiện tay cầm luôn, đi tới sô pha bắt đầu gấp quần áo.
Trần Ngật không để Tống Hoài bên kia phái người tới viện đón mình, anh rút kim ra đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Bên ngoài tuyết đang rơi còn trong phòng lại vô cùng ấm áp.
“Không cần đâu ạ, bạn gái cháu qua đón rồi.” Nguyễn Miên nghe thấy Trần Ngật nói như vậy thì quay sang nhìn một cái rồi lại tiếp tục gấp quần áo.
Cô cầm một chiếc áo khoác của anh lên, vừa mở ra, một chiếc phong bì chợt rơi xuống.
Nguyễn Miên xoay người nhặt lên, lúc đó mới nhìn thấy trên mặt phong bì có viết tên của cô.
Đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó, cô sửng sốt.
Cô quay đầu nhìn Trần Ngật, anh đang cúi đầu nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện, từ góc độ này nhìn sang, sườn mặt anh có vẻ vô cùng sắc sảo.
Nhận ra cái nhìn của cô, Trần Ngật nghiêng đầu nhìn sang.
Anh nhướng mày như đang hỏi.
Nguyễn Miên lắc đầu cười, ý bảo anh cứ nghe điện thoại đi.
Đợi anh quay đi, cô nhìn xuống thứ trên tay, nhịp tim vô thức đập nhanh hơn.
Như phải đưa ra một quyết định khó khăn.
Nguyễn Miên mở chiếc phong bì chưa dán kia ra, miết nhẹ rồi dốc ngược, hai chiếc nhẫn từ trong đó rơi xuống.
Nhẫn rất đơn giản, một lớn một nhỏ, mặt trong có khắc chữ cái viết tắt tên của bọn họ.
Rơi ra cùng đôi nhẫn là một tờ giấy được gấp đi gấp lại nhiều lần, không hiểu sao ngón tay Nguyễn Miên khẽ run rẩy.
Cô nín thở, mở tờ giấy kia ra, bên trong chỉ viết một câu, chữ viết vẫn quen thuộc và đẹp đẽ như ngày nào.
— “Xin lỗi, anh yêu em.”.