Không Có Người Như Anh

Chương 63: Nhéo Em Rất Mềm


Bạn đang đọc Không Có Người Như Anh – Chương 63: Nhéo Em Rất Mềm


Trần Ngật không làm gì Chu Viễn cả, nói đúng ra là anh chẳng thèm động thủ, tán gẫu với Chu Viễn là vì anh nhìn thấu sự yếu đuối nhu nhược của anh ta nên dùng lời nói để đánh gục mặt đen tối trong nội tâm của Chu Viễn mà thôi.
Có lẽ anh ta yêu Lâm Gia Hủy, nhưng trước khi yêu Lâm Gia Hủy anh ta càng yêu bản thân mình hơn.

Đối với việc Lâm Gia Hủy bỏ đi không lời từ biệt, anh ta có áy náy, nhưng sự áy náy này không đủ để anh ta bỏ hết tất cả những gì mình có vì Lâm Gia Hủy.
Chu Viễn tự cho rằng bản thân thâm tình chẳng qua chỉ lừa được chính anh ta mà thôi, nếu thật sự muốn giữ chị ấy lại, Lâm Gia Hủy và anh ta có nhiều bạn chung như vậy, thậm chí cũng biết cả quê quán của chị ấy, có rất nhiều thứ có thể trở thành manh mối cho anh ta tìm kiếm, việc gì phải đau khổ chờ đợi ở nơi này.
Nhưng Trần Ngật chẳng muốn xử lý chuyện này một cách hòa bình, anh vận dụng mối quan hệ bạn bè để tra ra thông tin của Chu Viễn, nói hết tất cả những gì mình biết ra sau đó uy hiếp anh ta không được đến đây nữa, nếu không đừng hòng lăn lộn ở thành phố B này.
Không biết có phải mấy lời này có tác dụng hay không, lúc ấy Chu Viễn không nói không rằng, mặt mũi tái mét đi vào thang máy.
…..
Lúc này, Trần Ngật đứng trước cửa phòng tắm, nghĩ đến dáng vẻ của Chu Viễn trước khi đi, chẳng hiểu sao chỉ thấy buồn cười, người này đúng là dễ lừa.
Lừa anh ta là không cho anh ta lăn lộn ở thành phố B nữa thế mà cũng tin.
Anh bật cười chế giễu, Nguyễn Miên bên cạnh nhìn anh, “Anh cười gì vậy?”
Trần Ngật tỏ vẻ đứng đắn chính nghĩa, lông mày từ từ giãn ra, ý cười chế giễu trở thành dịu dàng, “Không có gì.”
Nguyễn Miên bĩu môi, “Giường của anh em đã dọn sẵn cho rồi, sáng mai em phải bay, giờ em muốn đi ngủ.”
“Được, lúc đó anh đưa em ra sân bay.” Ngày mai Trần Ngật phải về thăm ông bà ngoại, ngày hôm sau mới về Bình Thành.
“Vậy chúc anh ngủ ngon.”
“Ừm.” Anh xoa đầu cô, “Ngủ ngon.”
Nguyễn Miên lê dép về phòng.

Lúc tắt đèn nằm lên giường, cô vẫn còn nghe thấy động tĩnh của Trần Ngật bên ngoài, không nặng không nhẹ, cũng không ồn ào, ngược lại còn thấy ấm áp.
Giống như hai người không phải ở chung mà thật sự cùng sống dưới một mái ấm, một mái ấm gia đình cô từng khát vọng và tưởng tượng vô số lần.
Theo động tĩnh lúc nặng lúc nhẹ của Trần Ngật, Nguyễn Miên dần thấy buồn ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Cô còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, chỗ trống bên cạnh đã bị một sức nặng nào đó đè lên.


Trên cơ thể người đàn ông mang theo hơi ẩm vì mới tắm xong, giọt nước rơi xuống cổ cô, mát lạnh khiến Nguyễn Miên hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nâng mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trần Ngật, âm cuối đượm ý cười, “Anh đi nhầm phòng à?”
“Ừm.” Trần Ngật nằm xuống, đưa tay nhéo gáy cô hai cái, nghiêm túc đáp: “Anh bị lạ giường, ngủ ở đây quen hơn.”
“…..” Nguyễn Miên bật cười, cơn buồn ngủ lấn át mọi thứ, lúc sắp ngủ mất, cô thầm thì, “Sớm biết vậy đã không dọn sẵn giường cho anh.”
Trần Ngật cúi đầu hôn lên trán cô, vỗ vỗ sau lưng cô như dỗ trẻ con, nói: “Ngủ đi.”
Sáng hôm sau, Trần Ngật đưa Nguyễn Miên đến sân bay.

Hai người dây dưa trong bãi đậu xe một lúc lâu, suýt thì lỡ cả chuyến bay.

Nguyễn Miên tức giận đến nỗi cả ngày hôm đó không thèm để ý đến anh.
Tám giờ tối, Nguyễn Miên ăn cơm ở nhà xong thì ra ngoài tản bộ với Chu Tú Quân, khi về mới biết Nguyễn Minh Khoa và Trần Thư Du đã hẹn lịch xong xuôi cả rồi, ngày mai nhà bọn họ sẽ tới nhà cô ăn cơm.
Nguyễn Minh Khoa cúp máy xong hỏi Nguyễn Miên Trần Ngật thích ăn gì để bảo dì giúp việc mai đi mua.
Cô lắc đầu, “Con không rõ.”
Cô không biết thật, sau khi ở bên nhau một thời gian, hai người tự động bước vào giai đoạn sông nhỏ chảy dài [1], bình thường hiếm khi có cơ hội ở bên nhau, thỉnh thoảng đi ăn cũng biết đối phương kiêng ăn gì nhưng rất ít khi chú ý đến những món người đó thích.
[1] Nguyên văn là “细水长流”: Trong trường hợp này chỉ tình yêu lâu dài.
Nguyễn Minh Khoa: “Vậy con hỏi thằng bé xem.”
“Dạ.” Nguyễn Miên về phòng lấy di động, gõ được vài chữ mới chợt nhớ ra mình đang giận anh nên xóa hết những lời vừa rồi đi.
Nhưng không lâu sau, cô nhận được tin nhắn wechat Trần Ngật gửi tới.
[CY]: Hửm?
[Nguyễn Miên]:?
[CY]: Vừa nãy em định gửi tin nhắn cho anh mà.
Nguyễn Miên không rõ tại sao anh biết nhưng cô quyết không thừa nhận, giống như không chịu nhận mình đã hết giận rồi.
Nhưng ngay sau đó, cô không thể không nhận vì Trần Ngật gửi một bức ảnh chụp màn hình tới, là giao diện trò chuyện của hai bọn họ.
Chẳng qua ở góc bên trái, trạng thái của cô chuyển thành “Đối phương đang nhập tin nhắn…”.


Chứng cứ rõ ràng thế này Nguyễn Miên không chối được, nhưng cô lại bị một chuyện khác hấp dẫn sự chú ý.
Cô liếc nhìn góc trên bên trái của giao diện trò chuyện.

Từ khi thêm wechat, cô vẫn không sửa lại tên cho anh, vẫn dùng chính nickname của anh.
Nguyễn Miên có hơi tò mò Trần Ngật sửa tên mình là gì, nhưng không hỏi thẳng.

Trò chuyện linh tinh với anh vài câu cuối cùng ngay cả chuyện chính cũng quên mất.
Sau vẫn phải nhờ Nguyễn Minh Khoa nhắc nhở Nguyễn Miên mới nhớ ra, nhưng lúc này đã muộn rồi, cô chỉ nói bừa vài tên món ăn.
Nguyễn Minh Khoa nghe xong, nhận thấy hơi là lạ, ông cười trêu: “Rốt cuộc đây là những món Trần Ngật thích ăn hay con thích ăn?”
Nguyễn Miên à một cái, chột dạ đáp: “Giống nhau mà ba.”
“…..”
Hiếm khi hai cha con rảnh rỗi nên ngồi xuống hàn huyên một hồi.
Nguyễn Minh Khoa lại bắt đầu pha trà.

Nguyễn Miên ngồi đó, nhìn hơi nước bay trong không khí, chớp mắt như quay trở về một đêm hè nào đó trong khoảng thời gian mới tốt nghiệp cấp ba, cô cũng ngồi ở đây, trò chuyện với Nguyễn Minh Khoa về Trần Ngật.
Khi ấy cô nghĩ kết cục giữa mình và Trần Ngật đã được định rồi, trong lời nói đượm mùi nuối tiếc, không ngờ nhiều năm sau còn có thể gặp lại anh, có một câu chuyện mới, một kết cục mới.
Sáng hôm sau, Nguyễn Miên đang mơ màng ngủ thì bị Chu Tú Quân gọi dậy.

Sáng sớm mùa thu có sương mù, tiết trời cũng hơi mát mẻ.
Cô dùng nước lạnh rửa mặt, rửa trôi vài phần buồn ngủ, sau đó ra phòng khách nghe Chu Tú Quân và Nguyễn Minh Khoa bàn bạc chuyện lần đầu tiên Trần Ngật tới nhà thì nên lì xì cho anh bao nhiêu.
Cô bỗng nhiên cảm thấy không thật, cảm giác này kéo dài đến khi người nhà Trần Ngật tới.
Tuổi của Trần Thư Du và Tống Cảnh xấp xỉ với Nguyễn Minh Khoa, nhưng Tống Cảnh bảo dưỡng tốt, bà mặc váy dài trang nhã, tóc uốn xoăn, dáng người cao gầy duyên dáng, thoạt nhìn trẻ trung hơn hai người cha nhiều.
Nguyễn Miên lên tiếng chào hai bác, Tống Cảnh và Trần Thư Du đều cười đáp lời, gương mặt ôn hòa, nhìn kỹ thấy cũng có nét giống nhau.

Nguyễn Minh Khoa mời mọi người vào, “Mau vào ngồi đi.”
Nguyễn Miên giữ cửa, chờ Tống Cảnh và Trần Thư Du vào mới tranh thủ nói chuyện với Trần Ngật, “Đêm qua anh đến Bình Thành lúc nào thế?”
“Hơn bốn giờ.” Trần Ngật bước vào, phòng khách và huyền quan là góc chết, bên trong lẫn bên ngoài không nhìn thấy nhau.

Hai tay anh cầm quà cáp, bất ngờ cúi đầu hôn cô một cái.
Nguyễn Miên hoảng sợ đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy!”
Nói xong còn quay đầu nhìn vào trong, sợ người trong phòng nhìn thấy hành động vừa rồi của bọn họ, cũng may người lớn hai nhà đang bận trò chuyện nên không chú ý bên này.
Cô đỏ mặt dọa anh: “Hôm nay anh tránh xa em ra.”
Trần Ngật vui vẻ, còn thấy Nguyễn Miên vừa thẹn vừa giận thế này thật là đáng yêu, nhưng anh không đổ thêm dầu vào lửa nữa, gật đầu đáp: “Anh sẽ cố.”
“…..”
Hai người không dây dưa ở đó quá lâu, vào phòng khách, Trần Ngật chào Chu Tú Quân, “Cháu chào bà ạ, cháu là Trần Ngật.”
Chu Tú Quân cười đáp lời, khóe mắt đầy nếp nhăn.
Người lớn đang nói chuyện phiếm, hai bọn họ thì ngồi bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng bị hỏi mới mở miệng đáp lời.
Nguyễn Miên vẫn nhớ hành động lúc nãy của Trần Ngật, vừa nghe mọi người nói chuyện, vừa phải đề phòng Trần Ngật, sợ anh lại làm ra chuyện gì đó.
Nhưng mãi đến khi ăn trưa, Trần Ngật cũng không thể hiện hành động nào quá mức thân mật với cô, Nguyễn Miên dần dần buông lỏng cảnh giác.
Trưa nay dì giúp việc trong nhà làm món thịt bò viên chiên, Nguyễn Miên chưa ăn bao giờ, gắp một miếng, cắn phải phần nhân bên trong, không ngờ lại nếm được mùi hành tây, cô không khỏi nhíu mày, nhưng không dám nhả ra, không nhai mà nuốt xuống luôn.
Trần Ngật thấy nét mặt cô là lạ, thoáng nhìn sườn mặt cô, hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Miên bỏ miếng thịt bò đã cắn dở và đũa xuống, vươn tay lấy nước uống một ngụm rồi giải thích: “Trong này có cho hành tây.”
“Thế để anh ăn cho.” Trần Ngật vô cùng tự nhiên gắp miếng thịt bò đang ăn dở trong bát Nguyễn Miên sang bát mình, thậm chí dù Nguyễn Miên chưa kịp phản ứng lại nhưng cô vẫn nhận ra tiếng người lớn trò chuyện trên bàn ăn chợt dừng lại vài giây.
Cô ngơ ngác ngồi đó, không dám ngẩng đầu nhìn bốn vị trước mặt, chỉ lặng lẽ giẫm lên chân Trần Ngật một cái.
Trần Ngật mặt không đổi sắc ăn hết miếng thịt kia, bên dưới bàn, anh dời chân sang một bên.
…..
Ăn xong, Tống Cảnh và Trần Thư Du ở lại một lúc.

Nguyễn Minh Khoa lấy trà quý của mình ra, ở đó bận rộn pha trà.
Nguyễn Miên và Trần Ngật ngồi trong phòng khách.

Cả hai đều cúi đầu chơi di động của mình.


Mùi trà thoang thoảng trong không khí bay tới đây.
Trần Ngật hít nhẹ một cái.
Nguyễn Miên nghe thấy, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh đoán được đấy là trà gì không?”
Trần Ngật quay sang, tính cảnh giác của Nguyễn Miên đã lên tới 100%, cô dịch sang bên cạnh theo bản năng.

Anh cong môi, “Không đoán được, mũi anh đâu phải mũi chó.”
Cô chuyển ghế ra xa anh một chút, nhưng ngẩng lên thấy mắt anh phiếm hồng thì lại mềm lòng, “Anh có muốn vào phòng ngủ một lúc không?”
“Không cần đâu.” Ngón tay Trần Ngật đè lên đuôi mắt, “Chắc lát phải về rồi.”
“À.”
Khi đang nói, di động của Trần Ngật sáng lên.

Anh cầm máy lên, mở khóa màn hình bằng cách nhận diện khuôn mặt, lập tức chuyển sang giao diện trước khi anh khóa máy, đó là khung trò chuyện wechat của anh.
Nguyễn Miên ngồi rất gần anh, liếc một cái là thấy khung trò chuyện trên cùng chính là ảnh đại diện của cô, đồng thời cô cũng thấy tên wechat của mình mà anh đặt cho.
Không phải cả họ cả tên nghiêm túc như tưởng tượng của cô, cũng không phải biệt danh sến súa mà các đôi yêu nhau ngày nay hay đặt, càng không phải giữ nguyên nickname trên trên wechat như cô.
Anh để tên cô rất đơn giản, là ba chữ mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến.
— Nhuyễn Miên Miên.

[2]
[2] Nghĩa là mềm mại, đồng âm với Nguyễn Miên á =))))
Cô sờ vành tai, ghé sát vào hỏi, “Sao anh lại đặt tên cho em như vậy, vì tên của em à?”
“Hửm? Nhuyễn Miên Miên à?” Trần Ngật nghiêng đầu, “Không phải.”
“Vậy vì sao?”
“Bởi vì —” Anh nhìn cái người cách mình rõ gần này, vươn tay nhéo hai má cô, cười khẽ, “Nhéo em rất mềm.”
“…..” Nguyễn Miên không nhịn được nữa, dùng sức véo cánh tay anh, suýt nữa tức muốn lật bàn.
Trần Ngật nhíu mày vì đau, nhưng không ngăn cản cô, chỉ tò mò không biết cô để tên mình là gì, “Em đặt cho anh là gì?”
Nguyễn Miên lườm anh, nghiến răng gằn từng chữ một —
“Lưu, manh, thối.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.