Bạn đang đọc Không Có Người Như Anh – Chương 62: Hôn Một Cái Sẽ Hết Đau
Lời này vừa thốt ra, trong phòng lập tức yên lặng hồi lâu.
Trần Ngật ngừng hôn cô, thoáng thẳng người dậy, cảm xúc trong mắt còn chưa tan hết, đôi môi vừa hôn xong còn vương ánh nước khiến cho khuôn mặt anh thêm phần diễm lệ.
“Hửm?” Anh kéo dài âm cuối, gằn từng chữ: “Miễn, dịch, với, cái, đẹp?”
“…..” Nguyễn Miên nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, ánh mắt né tránh mất tự nhiên, còn cố tình giả ngốc, “A, gì cơ?”
Trần Ngật vươn tay nhéo mặt cô, tay hơi dùng sức, vốn định hỏi tội, kết quả cô khẽ kêu đau khiến anh bị dời sự chú ý, “Làm đau em à?”
Nguyễn Miên ngước lên, tay vòng qua cổ anh, làm nũng: “Có hơi.”
Da cô vừa trắng vừa mềm, chỉ hơi dùng sức đã đủ để lại dấu vết.
Trần Ngật nhớ đến lần ở khu thiên tai, anh chỉ nắm tay cô một chút thôi cổ tay cô đã đỏ lên rồi.
Lúc này hai má cô cũng vậy, hai dấu tay in hằn rõ ràng, giống như thoa má hồng nhưng không đều vậy, thoạt nhìn đáng yêu không chịu được.
Trần Ngật cúi đầu hôn lên nơi đó.
Cánh môi chạm vào hai má, phát ra tiếng “chụt chụt” rất nhẹ.
Anh thở dài, “Sao lại mỏng manh thế này?”
“Đâu có.” Nguyễn Miên nói thầm, tay ôm lấy cổ anh, ngón tay không yên phận chọc chọc vào gáy anh, chạm vào xương cột sống cứng cáp, còn xoa nắn hai cái.
Trần Ngật sợ còn tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện mất.
Anh kéo tay cô ra, nói với vẻ ẩn ý: “Đừng động tay động chân, anh sợ em không giữ nổi mình.”
“…..” Nguyễn Miên không muốn nói chuyện với anh nữa, hất cánh tay anh ra rồi đi vào phòng, giọng điệu nhàn nhạt, “Không phải anh muốn xem phòng sao, đi thôi, phòng này này.”
Đây là lần đầu tiên Trần Ngật thấy Nguyễn Miên giận dỗi, thế mà lại thấy có chút đáng yêu.
Anh bước nhanh qua, ôm lấy cô từ phía sau, “Giận à?”
Nguyễn Miên cũng học theo anh vừa nãy, “Đừng động tay động chân, em sợ anh không giữ nổi mình.”
Trần Ngật vui vẻ cúi đầu mổ lên cổ cô vài cái, còn cười rõ là mờ ám, “Ừm, là anh không giữ nổi mình.”
“…..”
Hai người đã hai mấy tuổi đầu rồi, lúc mâu thuẫn lại ấu trĩ như vậy, mới “chiến tranh lạnh” hơn mười phút đã làm hòa rồi, tay trong tay đi xem phòng.
“Phòng ngủ của đàn chị có hơi nhỏ hơn, nhưng cũng hướng về mặt trời, đủ ánh sáng.” Nguyễn Miên dẫn Trần Ngật xem phòng ngủ phụ rồi lại xem phòng bếp và nhà vệ sinh bên ngoài, cuối cùng thuận tiện vào xem phòng ngủ chính luôn.
“Em.” Trần Ngật đứng ở cửa, chỉ giường lớn trong phòng, “Trong phòng ngủ phụ có thể đổi thành giường lớn như thế này không?”
“Chắc là không được, phòng nhỏ quá, giường mét năm đã là giới hạn rồi.” Nguyễn Miên nhìn anh, nhắc nhở: “Một tháng anh về có hai ngày.”
“Cũng đúng.” Anh thản nhiên nói, “Thế hai ngày đó anh ngủ ở phòng ngủ chính vậy.”
“…..”
Quanh đi quẩn lại đã tới buổi trưa, nói xem phòng chỉ là cái cớ, cuối cùng vẫn trở thành hẹn hò, nhưng cả hai đều lười nấu cơm nên ra ngoài ăn.
Ăn xong, nghĩ đến mai là thứ hai, hai người chỉ muốn nằm lì trong nhà cho nên địa điểm hẹn hò vẫn là ở nhà.
Vừa về tới nhà, Nguyễn Miên vào bếp đun nước, quay đầu nói với Trần Ngật: “Áo ngủ của anh em đặt chỗ cửa sổ lồi trong phòng ngủ ấy, anh tự vào thay đi.”
Trần Ngật ừ, cúi đầu trả lời tin nhắn rồi đi vào phòng ngủ.
Nguyễn Miên ở trong bếp chờ nước sôi, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, áng chừng thời gian chắc cũng được rồi, chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Trước khi vào phòng Trần Ngật không đóng chặt cửa, để lại một khe hở.
Cô đẩy cửa ra, vốn tưởng anh đã thay quần áo xong rồi, ai ngờ vừa vào đã thấy anh đang cúi lưng mặc quần vào.
Theo tiếng cửa mở, anh đứng thẳng dậy, tay nhấc lên, chiếc quần treo lỏng lẻo, áo sơ mi đang mở, để lộ ngực, cơ bụng và đường nhân ngư nửa kín nửa hở dưới cạp quần.
Nguyễn Miên ngây ngốc luôn, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh kích thích thế này, nhất thời quên dời tầm mắt đi.
Trần Ngật cũng không lên tiếng, chỉ chậm rãi cài cúc áo, hình ảnh từ trạng thái tĩnh chuyển sang trạng thái động.
Qua ánh đèn mờ ảo, Nguyễn Miên nhìn thấy mặt mình đỏ bừng trong gương, cô đột nhiên giơ tay lên che mặt lại.
Xấu hổ thật sự.
Có lẽ do xấu hổ và bối rối kinh khủng, hoặc có thể do không biết phải làm sao nên cô chạy thẳng vào phòng vệ sinh ngồi trên bồn cầu để tĩnh tâm cũng để trốn tránh anh.
Tiếng động ngoài phòng như bị khuếch đại lên vô số lần, tiếng bước chân chợt xa chợt gần như giẫm vào lòng cô, bước nhanh tim sẽ đập nhanh hơn một chút, bước chậm tim sẽ đập chậm theo.
Một lúc sau, tiếng bước chân lúc xa lúc gần chợt lại gần.
Nguyễn Miên ngước mắt nhìn bóng người phản chiếu lên cửa phòng vệ sinh, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Trần Ngật đứng bên ngoài, đặt tay lên tay nắm cửa, “Nguyễn Miên.”
Không ai trả lời.
Anh lại gọi tiếp, lần này giọng anh đượm ý cười, “Anh vào nhé?” Nói xong, tay anh ấn xuống, tạo ra tiếng động rất nhỏ.
“…..
Đừng vào, em đang đi WC.” Người bên trong ấp úng lên tiếng.
Trần Ngật thu tay lại, đứng ở đó không nhúc nhích.
Anh quay đầu nhìn công tắc bên cạnh, ấn vào nút bật đèn.
Đèn bên trong sáng lên.
Anh không giục nữa, mấy giây sau, cánh cửa trước mặt bị kéo ra, Nguyễn Miên né tránh ánh mắt anh, “Em đi uống nước.”
Trần Ngật vươn tay kéo người nọ lại, “Nguyễn Miên.”
Trái tim cô hẫng một nhịp, bị ép phải nhìn thẳng vào anh, “Dạ?”
“Hình như em —” Khóe môi anh chậm rãi cong lên, thản nhiên nói: “Quên xả bồn cầu.”
“…..” Nguyễn Miên đáp qua loa, sau đó đi vào ấn nút xả nước, cuối cùng còn rửa tay như muốn che đậy gì đó.
Trần Ngật càng thêm buồn cười, chợt muốn trêu cô, cố ý kéo dài giọng hỏi: “Vừa nãy, em nhìn thấy gì?”
Anh nói xong, trong đầu Nguyễn Miên tự động nghĩ lại những hình ảnh kia, ngoài miệng thì không thành thật chút nào, “Không thấy gì cả.”
Anh thở dài đầy tiếc nuối, “Nếu vậy thì —”
Trần Ngật cố tình ngừng lại, Nguyễn Miên nâng mắt nhìn anh, “… Thì sao?”
Anh nhìn cô đầy ẩn ý, đột nhiên đưa tay lên cởi cúc áo từ trên xuống, thong thả nói: “Hay là, giờ anh cởi lại cho em xem, cẩn thận nhìn kỹ một lần, nhé?”
Nguyễn Miên suýt thì gật đầu đáp được, nhưng chưa kịp lên tiếng lý trí đã kịp quay về, răng không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đến nỗi mặt mày nhăn hết cả lại.
Lần này là đau thật, còn đau hơn cái lúc làm nũng trong phòng khách ban sáng nhiều.
Trần Ngật cũng nhìn thấy, anh lập tức giơ tay miết cằm cô để cô há miệng ra, giọng điệu vừa cưng chiều lại vừa bất đắc dĩ, “Để anh xem, nói chuyện cũng cắn trúng đầu lưỡi được.”
Nguyễn Miên hơi lè lưỡi ra, phía bên phải cái miệng nhỏ nhắn bị cắn chảy cả máu, “Không sao, lát nữa là —”
Vừa mới mở miệng, Trần Ngật bỗng cúi xuống liếm đầu lưỡi cô một cái, sau đó cắn môi cô, đầu lưỡi chậm rãi len lỏi vào, “Hôn một cái sẽ hết đau.”
Nguyễn Miên hơi ngửa đầu, đón nhận nụ hôn này.
Trong căn phòng yên tĩnh, chiếc đệm mềm mại chợt phát ra tiếng động rất nhỏ.
Trần Ngật siết chặt vòng tay đang ôm Nguyễn Miên, chăn bị đá xuống sàn nhà vì động tác của hai người, gối bị đẩy sang một bên, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Xung quanh yên lặng, chỉ còn lại tiếng nước phát ra khi hôn môi, cùng với tiếng thở dốc và nghẹn ngào của cả hai, thậm chí cả tiếng tim đập thình thịch.
…..
Thật lâu sau, Trần Ngật nhanh chóng đứng dậy xuống giường, chân trần giẫm lên thảm rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Nguyễn Miên khoanh tay đặt trước mắt, một bàn tay khác kéo vạt áo bị vén lên một nửa xuống, nằm ở đó từ từ hồi phục hô hấp.
Một lúc sau, cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo, sau đó đứng dậy nhặt chăn rơi trên mặt đất lên, đặt gối đầu về chỗ cũ, chợt nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng tắm bên ngoài vọng vào qua cánh cửa phòng mở toang.
Nguyễn Miên mím môi, khép cửa phòng lại.
Cô đi vào phòng tắm trong phòng, loáng thoáng thấy những dấu dâu tây trên cổ qua gương, kéo cổ áo xuống, trên xương quai xanh cũng có.
Cô giơ tay lên vỗ vỗ má, cúi đầu dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng xóa bỏ hình ảnh kiều diễm ướt át vừa nãy ra khỏi đầu.
Đến khi điều chỉnh xong, Nguyễn Miên rút khăn ướt ra lau mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Cô đứng ở cửa, nghĩ một lúc rồi quyết định không ra ngoài nữa.
Cô kéo rèm vào, nằm xuống giường.
Bên ngoài.
Sau khi Trần Ngật chạy ào vào phòng tắm thì mở vòi nước lạnh ra, vốc vài nắm nước lên rửa mặt, nước lạnh khiến chỗ nào đó trên cơ thể bớt nóng đi vài phần.
Lo còn có người khác ở đây, Trần Ngật không làm chuyện gì quá đáng trong phòng tắm, chỉ đứng đó chờ bản thân bình tĩnh lại.
Khoảng mười phút sau, anh rửa mặt thêm lần nữa rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Khi quay về phòng ngủ, hình như Nguyễn Miên đã ngủ rồi.
Anh xốc chăn lên nằm xuống.
Nguyễn Miên trở mình, đầu ngón tay cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mặt anh, đều là người trưởng thành, không khó nghĩ đến chuyện gì đó.
Cô vùi mặt vào cổ anh, nhẹ giọng nói: “Trần Ngật…”
Trần Ngật giơ tay khẽ nhéo vành tai cô, “Sao vậy em?”
“Thôi, không có gì đâu.” Nguyễn Miên tìm một tư thế thoải mái, “Ngủ đi.”
“Ừ.”
Hôm đó Trần Ngật không ở lại chỗ Nguyễn Miên quá lâu, trời sẩm tối đã về quân khu rồi.
Anh quyết định sẽ dọn tới đây, Lâm Gia Hủy cũng bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị quay về thành phố S.
Đến cuối tháng, đồ đạc Lâm Gia Hủy đã thu dọn gần xong, chỉ còn ít hành lý tùy thân.
Một ngày trước khi rời khỏi thành phố B, Lâm Gia Hủy gửi đống đồ ngày xưa Chu Viễn từng tặng đến chỗ anh ta, buối tối thì ra ngoài ăn cơm với Nguyễn Miên.
Sáng sớm hôm sau, chị để lại cho Nguyễn Miên hai lá thư.
Vào một ngày mùa thu đầy sương mù, chị kéo vali rời khỏi thành phố này.
Hơn mười năm trước, Lâm Gia Hủy vì thích một người mà một mình tới thành phố xa lạ, đến năm 28 tuổi lại quay trở về vạch xuất phát ban đầu.
…..
“Đàn em à, chị xin lỗi vì đã nói lời chia tay bằng cách này, chị không muốn nói lời tạm biệt ra thành lời, cứ im lặng như thế này mới là tốt nhất.
Trên bàn còn có một lá thư gửi cho Chu Viễn, nếu anh ấy đến tìm em, nhờ em chuyển lá thư này cho anh ấy giúp chị, nếu anh ấy không đến thì thôi.
Chị đi rồi, em nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.
Chúc em và Trần Ngật sớm tu thành chính quả, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi khác cao hơn.”
Lạc khoản, đàn chị Lâm Gia Hủy.
Ánh nắng buổi sáng mùa thu rất nhẹ, mang theo hơi ấm chẳng rõ ràng.
Trong căn phòng khách trống trải, ánh mặt trời chiếu rọi từng góc.
Nguyễn Miên đứng cạnh bàn ăn, đọc lá thư Lâm Gia Hủy gửi cho mình xong, sau một thoáng trầm mặc, cô cúi đầu buông một tiếng thở dài.
Cô cầm một lá thư khác lên, bên ngoài chỉ viết hai chữ Chu Viễn, chị dùng rất nhiều sức, như muốn khảm cái tên này lên trên đó vậy.
Nguyễn Miên lại thở dài, cất lá thư này đi.
Đến buổi chiều, lúc cô chuẩn bị ra ngoài đến bệnh viện, không ngờ Chu Viễn tìm tới tận nhà.
Gương mặt người đàn ông vừa cô đơn vừa sốt ruột, “Nguyễn Miên, Gia Hủy cô ấy…”
“Đàn chị đã rời thành phố B rồi.” Nguyễn Miên nhìn anh ta, chẳng có chút đồng tình nào, “Anh đợi một lát, chị ấy để lại thư cho anh.”
Nguyễn Miên đi vào nhà lấy lá thư đưa cho anh ta.
Chu Viễn không vội vã mở ra ngay mà hỏi: “Sao cô ấy đột nhiên rời thành phố B, còn gửi những thứ ngày trước anh từng tặng cho anh vậy?”
Giọng Nguyễn Miên vô cùng lạnh lùng, “Có lẽ khi anh đọc được bức thư này anh sẽ hiểu thôi.”
Chu Viễn chợt thấy nghẹn ngào, cúi đầu nhìn lá thư trên tay, hơi nắm lại, tựa như không dám đối diện, mãi mà không mở ra.
Nguyễn Miên không muốn nói chuyện với anh ta, thư cũng đã đưa, cô nhanh chóng đi xuống tầng.
Mấy ngày sau, Chu Viễn không liên lạc với Lâm Gia Hủy được, đồng nghiệp trong bệnh viện cũng giấu nơi chị ấy đến, anh ta không tìm thấy người nên ngày nào cũng chờ trước cửa nhà Nguyễn Miên.
Tối ngày mùng 2, Trần Ngật bắt đầu được nghỉ Quốc khánh.
Anh quay về thu dọn ít đồ đạc chuẩn bị dọn tới chỗ Nguyễn Miên.
Hơn tám giờ đến cổng tiểu khu, Nguyễn Miên đã để chìa khóa dự phòng chỗ tủ chuyển phát nhanh, anh xuống xe lấy chìa khóa, đăng ký xong mới lái xe vào rồi quẹt thẻ lên tầng 15.
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm trước cửa nhà.
Sửng sốt một lúc, anh đẩy vali đến trước mặt người nọ, thản nhiên nói: “Phiền anh cho tôi đi qua.”
Chu Viễn vịn cửa đứng dậy, giọng nói khàn khàn, “Cậu là?”
“Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng.” Trần Ngật nâng mắt nhìn anh ta, “Đêm hôm khuya khoắt, anh ngồi xổm trước cửa nhà tôi làm gì?”
“Nhà cậu?” Chu Viễn cau mày, “Nguyễn Miên cho cậu thuê phòng?”
“Liên quan gì tới anh?” Trần Ngật lấy chìa khóa trong túi ra, đó là chìa khóa Lâm Gia Hủy từng dùng lúc trước, bên trên vẫn còn đồ trang trí chị ấy treo.
Chu Viễn đưa tay ra định lấy theo bản năng, Trần Ngật dễ dàng giữ chặt cánh tay anh ta, dí anh ta lên tường, lạnh lùng nói: “Định làm gì?”
Anh ta nghểnh cổ đáp, “Chìa khóa của cậu là cái trước đây bạn gái tôi từng dùng.”
Trần Ngật liếc nhìn chìa khóa kia, đoán anh ta là bạn trai cũ của Lâm Gia Hủy, buông tay lui về sau rồi mở cửa, “Chính anh cũng nói là trước đây.”
Anh xách vali vào, nhốt người ở bên ngoài, mặc kệ anh ta gõ cửa thế nào đi nữa.
Trần Ngật cất vali vào phòng ngủ phụ, sau đó lấy chai nước trong tủ lạnh ra.
Anh tìm số điện thoại của bảo vệ tiểu khu trong danh bạ, gọi người lên đưa người nọ đi.
Sau khi yên tĩnh lại, anh ra khỏi nhà lái xe tới bệnh viện.
Hôm nay Nguyễn Miên trực ca tối, hơn mười giờ mới ra khỏi phòng.
Cô tìm thấy xe Trần Ngật trước cổng bệnh viện, đi tới gõ cửa kính xe, “Em đã nói anh không cần phải đến đón em rồi mà?”
“Dù sao anh cũng không có việc gì.” Trần Ngật nghiêng đầu, “Lên xe đi.”
Nguyễn Miên gật đầu, vòng qua đầu xe đi tới ghế bên kia rồi mở cửa xe ngồi vào.
Trần Ngật thấy cô thắt dây an toàn rồi mới nói, “Nãy anh về cất đồ thì gặp bạn trai cũ của đàn chị em.”
“Chu Viễn ạ?” Nguyễn Miên cũng thấy hơi bất đắc dĩ, “Lúc đi đàn chị không nói gì với anh ta, cũng không nói mình sẽ đi đâu, anh ta không tìm thấy người nên ngày nào cũng ngồi trước cửa nhà em.”
“Ngày nào cũng thế?” Trần Ngật nhìn cô, “Được bao lâu rồi?”
“Em cũng không rõ lắm, dù sao hôm nào em trực ca tối về cũng thấy anh ta ở đó, đôi khi về sớm một chút thì không thấy.”
Trần Ngật gật đầu, nét mặt có phần đăm chiêu.
Nguyễn Miên sợ anh lo, còn bổ sung thêm câu: “Đừng lo, anh ta tìm em để xin phương thức liên lạc với đàn chị thôi, sẽ không làm gì em đâu.”
Anh chỉ ừ chứ không hỏi nhiều.
Đến khi hai người về tới nhà lại bất ngờ gặp Chu Viễn ngồi trước cửa.
Lúc trước Nguyễn Miên từng báo bảo vệ rồi nhưng không biết anh ta trà trộn vào bằng cách nào.
“Nguyễn Miên…” Chu Viễn sốt ruột tiến lên, thấy Trần Ngật bên cạnh thì dừng bước, “Em có thể nói cho anh biết Gia Hủy đi đâu được không?”
Nguyễn Miên nhìn anh ta, “Nếu chị ấy lựa chọn giấu giếm anh, tôi nghĩ chị ấy có lý do của mình, tôi không có quyền cũng không có nghĩa vụ phải cho anh biết nơi chị ấy tới.”
Chu Viễn còn muốn nói gì đó, Trần Ngật bỗng nghiêng người chắn anh ta lại, lấy chìa khóa mở cửa ra rồi đẩy Nguyễn Miên vào trong, “Em vào trước đi, anh tâm sự với anh Chu một lát.”
“Anh đừng có làm gì anh ta đấy nhé.” Nguyễn Miên lo lắng.
Anh cười, “Không đâu, chỉ tán gẫu hai câu thôi.”
Đóng cửa, Trần Ngật quay đầu nhìn Chu Viễn, chầm chậm cuốn ống tay áo lên, rũ mắt nhìn anh ta, “Sợ đau không?”
“…..
Gì cơ?”
“Không có gì, chỉ là lát nữa có thể tôi sẽ xuống tay hơi nặng chút thôi.” Trần Ngật mỉm cười, nhưng ý cười chẳng chạm tới đáy mắt, “Hy vọng anh chịu được.”
…..
Trong nhà, Nguyễn Miên tẩy trang xong, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ló đầu ra khỏi phòng tắm, “Anh ta đi rồi ạ?”
“Đi rồi.”
“Anh nói gì với anh ta vậy?”
“Không nói gì cả, chỉ tâm sự thôi.” Trần Ngật nhìn cô, “Tâm sự hòa bình.”.