Bạn đang đọc Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc: Chương 6
Chương 6 : Chuyện của La Giản Thạch. Hắn là ác quỷ chính hãng.
-” Nhã nhi, cháu giúp cô lau phòng Thạch Thạch nhé. Người giúp việc rất sợ tên này nên chả ai dám vào phòng nó ”
– “Vâng ạ ”
Tôi xách xô nước cùng cây lau nhà lên phòng tên này. Gõ cửa mãi không thấy ai trả lời nên tôi đành mở cửa vào. Phòng không người, lại có tiếng niếng văng vẳng, chắc hắn trong nhà vệ sinh, thôi kệ, tôi lau dọn lẹ trước vậy.
Đang lau sàn thì có tiếng mở cửa, Giản Thạch bước ra với khăn quấn hông, ngực trần, tóc ướt. Nhìn qua tôi cũng có chút mê người, nhưng tôi mặc kệ, tiếp tục công việc của mình để hoàn thành nhanh chóng.
– ” Ai cho cô vào đây ”
Giản Thạch hỏi với giọng cực lạnh, vừa hỏi vừa lau khô tóc, tiến lại giường, lười nhác ngồi xuống.
– ” Mẹ cậu kêu tôi dọn phòng cậu. Dù gì cũng là người làm trong nhà nên tôi cũng không từ chối ”
Tôi cũng làm biếng trả lời, mắt chạm thấy khung hình một cô gái dễ thương cười rất tươi, khuôn mặt hình như khá giống tôi thì phải,bức hình được đặt trên bàn học của hắn. Vô thức với tò mò, tôi tiến lại gần thì hắn phóng tới không kiên nể xô tôi ra. Tên ác quỷ này… Chỉ ác quỷ mới bạo lực thế với con gái thôi. Càng ác quỷ hơn khi mặt hắn trở nên đầy sát khí cùng giọng nói âm mấy chục độ :
– ” tự tiện đụng vào đồ tôi, tôi không để cô sống yên. Cô đi ra khỏi phòng tôi. ”
Tôi có chút sợ hắn. Lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận, nhìn hắn chả khác muốn giết người đến nơi. Nhưng thôi, dù sao cũng tại mình đụng vào tự tiện nên bị trách cũng đáng.
– ” Mặt cậu thật đúng là dọa người ” Nói rồi tôi đi ngay, tôi chưa muốn chịu thêm áp lực đâu.
——————————————-
Mai Yên Nhã đi ra khỏi phòng, La Giản Thạch nằm vật lên giường. Nhớ lại chuyện cũ :
Giản Thạch gặp Kiều Dạ Thanh khi còn 15 tuổi cơ. Kiều Dạ Thanh là một cô gái xinh đẹp, xinh một cách sắc sảo. Hắn và cô học cùng một lớp. Dạ Thanh là cô gái giàu có nhưng không hề chảnh chọe như những cô gái khác. Cô thanh khiết, mang lại cho người khác cảm giác thoải mái vui vẻ với cô. Không chỉ thế, cô còn học giỏi, hát hay, nhảy đẹp, cái gì cô cũng giỏi, cũng biết. Vì cô đặc biệt nên hắn đã chú ý đến cô, không ngờ lại thích cô không hay. Một lần, cô gửi thư trong hộc bàn hắn, là thư tỏ tình. Hắn gặp cô, muốn nhận lời tỏ tình ấy, thì cô lại giải thích là bạn cô đùa chứ cô không có ý vậy. Hắn như bị tạt cho gáo nước, không suy nghĩ, từ năn nỉ đến ép buộc cô quen hắn trong 3 tháng, hắn sẽ làm cô yêu hắn. Cuối cùng cô cũng yêu hắn. Được một thời gian không lâu sau, cô muốn đi Anh để trở thành người mẫu chuyên nghiệp, ước mơ của cô, cơ hội của cô đã tới, cô không thể bỏ qua. Cứ thế cô bỏ hắn để chạy theo ước mơ của mình. Hắn hận cô, Giản Thạch hắn hận Dạ Thanh cô. Từ đó hắn trở nên lạnh lùng hơn, khuôn mặt luôn lãnh đạm. Hắn ghét con gái, họ luôn chạy theo tiền của địa vị, chạy theo thứ giúp họ có được lợi họ muốn. Cô cũng vậy, chạy theo sự nghiệp tên tuổi mà bỏ lại hắn.
LẠi nghĩ về Yên Nhã, cô gái này lúc mới nhìn qua, hắn còn tưởng Kiều Dạ Thanh trở về. Hắn không phủ nhận, Yên Nhã quá giống Dạ Thanh, Khiến hắn vô cớ không thích Nhã. Nhưng gần đây, chỉ là quan sát thôi nhưng hắn thấy Yên Nhã có chút khác biệt, hắn thấy có chút hứng thú với cô gái này. Nhớ đến cô nàng này luôn không hề sợ hãi mà đối đầu với băng 18BP của hắn, với hắn lúc vừa rồi, hắn cũng tò mò, cuối cùng gan cô nàng này to đên mức nào, có phải đang giả vờ gây sự chú ý không ?
Cứ thế trong suy nghĩ, hắn cũng thiếp đi lúc nào không hay.
——————————————-
Tôi trở về phòng mình sau khi để xô lau nhà về chỗ cũ. Nằm trên chiếc giường êm ái, nghĩ đến cái tên Giản Thạch, tôi lại thấy hắn đáng ghét, không thương tiếc rủa thầm hắn.
Tên đáng ghét đó, Hắn mà là người ư ? Quỷ hợp với hắn hơn. Phú cho hắn cái khuôn mặt đẹp đó thì thật uổng khi hắn dùng cái mặt đó để làm mặt quỷ. Tính tình hắn còn ác quỷ hơn, Hung dữ, Tàn nhẫn, lạnh lùng, đã thế còn là đại ca của cái nhóm con trai gì đó. Ai nhìn mặt hắn tôhi mà nói hắn thiên thần, thì sau này họ cũng sẽ phải rút lời mất.
Nghĩ đến ” thiên thần ” tôi lại thấy buồn, Ý nghĩ thiên thần không mỉm cười với tôi vẫn luôn theo tôi, tôi không biết đến bao giờ mới có thiên thần cười với tôi đây.
Lại nghĩ đến cô gái trong ảnh, tò mò không biết cô ấy là ai mà hắn phản ứng thế nhỉ ? Người yêu à ? Nghĩ đến đây, không hiểu sao tôi cảm thấy sâu trong tim có gì hơi nhói. Điên thật, sao nhói vì tên đó được, chắc bị tức ngực thôi.
Thôi nghĩ thêm, tôi liền đứng dậy chuẩn bị bài và cũng đi vao giấc ngủ khi trời đã khuya.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 7