Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc

Chương 20


Bạn đang đọc Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc: Chương 20

Chương 20 : Valentine trắng đẫm nước mắt.
Hôm nay là 14/3, ngày valentine trắng. Hôm nay Giản Thạch sẽ tặng quà cho tôi, nếu hắn đáp lại tình cảm của tôi.
Bữa nay tôi vui vẻ hơn rất nhiều, hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc của tôi. Từ sáng đến giờ, Gia Vỹ đi cùng Gản Thạch, chắc là mua quà, nghĩ mà tôi thấy ngọt trong lòng.
– ” Alo em nghe ”
– ” Nhã nhi, chờ anh về, chiều nay ta đến một nơi ”
– ” được ạ ”
– ” Anh đã cho người tới, một lát em hãy lên xe, rồi đi làm đẹp, anh muốn hôm nay em thật đẹp ”
– ” Vâng. Em biết rồi, chiều gặp anh ”

– ” Ừm ”
Anh có bất ngờ cho tôi, tôi hồi hộp quá.
Xe chở tôi đã tới, họ đưa tôi đến tiệm salon nổi tiếng nhất thành phố này. Tôi được họ tắm rửa sạch sẽ, mát-xa, làm tóc, trang điểm và mặc trang phục đẹp. Nhìn trong gương, OMG ! Tôi đây ư ? Chính tôi còn không nhận ra. Tóc được bới qua một bên, xoăn nhẹ. Mặt được trang điểm nhẹ. Tôi mặc một chiếc váy liền, váy xèo, xếp lớp, dài đến gần đầu gối, tay áo ở vai, được hơi xòe ra, trong vừa quý phái, vừa cổ điển, trang phục có màu trắng. Tôi còn mang một đôi bốt thấp màu trắng tinh. Tôi còn phải bị hình ảnh của chính mình hấp dẫn, không biết Giản Thạch thấy thì hắn sẽ thế nào. Liếc qua đồng hồ, cũng 5h rồi, tôi bước lên xe, đến chỗ hắn.
Một bàn tiệc nằm trong một cái cung điện nhỏ giữa một hồ nước vắng lặng. Cây cầu bắc qua đó có những chiếc vòm trang trí là khung hình trái tim được làm từ bong bóng.
Nhưng… bàn tiệc không có ai ở đó. “ting ting ” Có tin nhắn, của Giản Thạch ‘ chờ anh’
Mọi nugời đã lui ra ngoài. tôi đứng trên cầu, ngắm cảnh xung quanh chờ hắn. Nhưng…chờ mãi…hắn vẫn không tới…mấy tiếng đồng hồ rồi. Tôi lo lắng, chạy về nhà, hắn cũng không ở nhà, thế hắn ở đâu ?
Trời ơi, 9h tối rồi, tôi chờ hắn 4 tiếng rồi, hắn có chuyện gì xảy ra không ? Tôi đã nhờ những vệ sĩ tìm hắn, tôi cũng muốn chạy ra ngoài tìm lắm, nhưng họ cản tôi lại, họ bảo không thể để tôi có chuyện, nếu không Giản Thạch sẽ không tha cho họ, tôi không muốn họ khó xử, đành ngồi nhà chờ tin.
10h : hắn vẫn chưa về.
11h : Vẫn không có tin tức của hắn báo về.
12h : Điện thoại vẫn còn gọi được nhưng nó luôn cúp ngang. Sao hắn không nghe điện thoại của tôi ?
1h : Vẫn không thấy hắn đâu. tôi mệt mỏ, thiếp đi trên sofa không biết khi nào.
*lạch cạch* Vì tiếng động này, tôi tỉnh giấc, liếc qua điện thoại, không có một cuộc gọi. Lúc này đã là 5h, nhớ đến tiệng động vừa rồi, tôi hướng mắt ra cửa. Một bóng người đi vào. Dáng người quen thuộc, mắt tôi sáng lên, đầu óc tỉnh táo hắn, Thạch về rồi. Tôi chạy đến Thạch, hơi mùi rượu
– “Anh không sao chứ ? Có chuyện gì xảy ra sao ? Sao giờ anh mới về? Em lo lắm, đợi anh từ lúc 5h đến giờ ”

Nhưng Thạch không đáp tôi một câu nào, đi thẳng lên phòng. Hắn sao vậy ? Sao không nói một lời với tôi thế. Nhìn hắn như đang né trách tôi, hắn giấu tôi chuyện gì à ? Trông hắn rất mệt, bao nhiêu tò mò, nhưng tôi không muốn phiền hắn, tôi tin sẽ có lúc hắn nói tôi biết.
————————————————–
Sáng, Giản Thạch đi học từ rất sớm.Tôi không có cơ hội nói chuyện với hắn, để vào lớp nói sau vậy. Chỉ sợ cô Dạ Thanh quấn lấy hắn thôi.
*Bing Boong* Tôi chạy ra mở cửa. Một người đưa cho tôi tập phong bì, trên ấy ghi người nhận là tôi. Ai gửi thế nhỉ ?
Tò mò, tôi cầm vào nhà, mở ra, xem một lượt, tôi đánh rơi xuống. Trong đó là một xấp hình ảnh, hình ảnh của Thạch, đang trên giường, với một cô gái nào không rõ mặt. Hắn ôm cô gái đó rất chặt, người cô gái cũng không một mảnh vải, cô ấy dùng điện thoại chụp lại, nhưng mặt thì lại trốn vào ngực hắn nên không thể biết được.
Sao Thạch làm thế ? Thạch nói tôi đợi, trong khi cả đêm bên một người khác. Còn rất nhiều, rất nhiều tư thế khắn mà hắn với cô gái đó thân mật. Hắn mà bị hại nổi sao ? Tôi cứng người, gần như mất lý trí. Valentine trắng, ngày tôi nghĩ mìn hsẽ được hạnh phúc, nhưng không ngờ đó à một ngày đen tối, ngày Thạch đã làm chuyện phản bội tôi. Tôi khóc thật nhiều, khóc như chưa từng được khóc.
—————————————————
Giản Thạch đang chờ Yên Nhã đến, mặt hắn vui thấy rõ. Hắn cầm lấy ly nước trên bàn vừa được mang đến, uống một ngụm. Bông nhiên hắn thấy mắt rất nặng, Rồi hắn lăn ra đất, không biết gì cả.
Tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một căn phòng khách sạn lớn. Xung quanh, quần áo rơi đầy sàn, nhìn qua, lại giật mình khi thấy Dạ Thanh kế bên. Cô ta tỉnh lại, người không che được vài dấu hôn, nhìn hắn, mở lời

– ” Thạch, anh không ngủ nữa à ? ”
– ” sao tôi ở đây ? ”
– ” ANh không nhớ gì sao. Hôm qua, anh bị ai bỏ thuốc ngủ, bị lôi ra bãi sau của một nhà hàng lớn. Em đi ngang, thấy được, nên kéo anh về, không ngờ anh tỉnh ngủ, mà lại… ”
Cô nói rồi nhìn quanh.
Hắn hiểu cô ấy nói gì. Nhưng… có chút khó hiểu, rõ là biết mình uống phải thuốc ngủ, trước khi nhắm mắt rõ ràng là thấy có người lôi. Nhưng làm gì có tỉnh dậy, lại càng không thể có chuyện ấy với Dạ Thanh được. Nhưng bằng chứng rõ ràng đây, giường còn có một vệt máu, chối đâu ? Hắn tức giận, cầm lấy quần áo, mặc vào rồi bỏ đi, vào bar uống rượu, chợt nhớ đến Yên Nhã không biết có đợi mình không, liền về nhà. Thấy Yên Nhã đợi mình vậy, hắn không khỏi xót lòng và lo lắng, sợ rằng Yên Nhã biết chuyện này sẽ buồn, nhưng… có lẽ hắn phải chịu trách nhiệm với Dạ Thanh, có điều, hắn muốn điều tra một chút. Chuyện này, có chút gì đó không đúng, không ăn khớp, nếu như hắn đoán không lầm thì… Nếu đúng như hắn đoán, Dạ Thanh đừng hòng yên thân với hắn.
Sáng nay, hắn ra khỏi nhà sớm để điều tra thật nhanh chóng, hắn sợ Dạ Thanh sẽ giở trò với Yên Nhã mất.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 21


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.