Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 79: Điều Bất Ngờ
Động tác của anh dừng lại, Tống Thanh Hàn lại không lên tiếng nữa.
Trực giác của Sở Minh cho biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh bước hai bước thành một tới bên giường, trực tiếp giơ tay ôm cả cái ụ chăn kia vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy?”
Tống Thanh Hàn vốn vẫn có chút không vui, khi nghe giọng nói này liền mím mím môi, từ trong chăn ló đầu ra, giơ tay kéo lấy cavat của Sở Minh: “Anh….”
Sở Minh thuận theo lực kéo của cậu mà nghiêng người qua, vỗ về đầu cậu: “Ừm, anh đây.”
Tống Thanh Hàn nhanh không kịp tránh mà cắn môi anh một cái, sau đó lại nhớ ra ngày mai Sở Minh còn phải đi làm, động tác cắn bất giác trở nên nhẹ đi một chút, có chút không vui, sau khi cắn xong liền lùi ra.
Sở Minh thình thình bị cắn một cái, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, nhưng không tránh đi, ngược lại, khi Tống Thanh Hàn muốn lùi ra, nhanh mắt nhanh tay dùng tay giữ chặt lấy gáy cậu, sáp tới “nghiên cứu” môi cậu một hồi rồi mới có chút buồn cười mà liếm liếm, mùi máu nhàn nhạt lan ra trên đầu lưỡi: “Sao vậy, hôm nay sao lại tức giận như vậy.”
Tống Thanh Hàn bị anh hôn muốn ngộp thở, nhưng bàn tay nắm lấy cavat lại không hề buông lỏng, chỉ là giọng nói bất giác dịu lại: “Uy Dịch….”
Sở Minh nhíu mày, bàn tay đặt sau gáy vuốt tóc an ủi cậu: “Nhắc đến cậu ta làm gì.”
Tống Thanh Hàn: “….”
Sở Minh nhớ ra hôm nay Tống Thanh Hàn tham gia show thời trang của Aozesi, tâm linh tương thông hỏi: “Có phải tên Kiều Trị kia nói gì với em không?”
Sở Minh bị Kiều Trị làm tức đến bật cười, ôm lấy Tống Thanh Hàn, hết nước hết cái khuyên nhủ: “Anh và tên đó không có quan hệ gì hết, những gì Kiều Trị nói, em cứ coi như cậu ta đang đánh rắm là được.”
Nhìn đi, ép Sở đại cẩu thành cái gì luôn rồi, đến cả “đánh rắm” này cũng có thể thốt ra khỏi miệng.
Tống Thanh Hàn không nhịn được mà bật cười, giơ tay ôm lấy mặt Sở Minh: “Vậy anh ta nói rằng anh rất yêu em thì cũng là…..?”
Sở Minh: “….”
Bạn trai đánh bài không theo luật phải làm sao????
“Hàn Hàn….” Anh có chút bất lực gọi, giọng nói đầy dịu dàng và nuông chiều.
Tống Thanh Hàn cũng không quậy nữa, vỗ vỗ tay anh, vui vẻ nói: “Mau đi tắm đi.”
Sở Minh thở phào nhẹ nhõm, hôn lên đầu cậu: “Vậy….!Có thể bật đèn không?”
Tống Thanh Hàn dừng lại một chút, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”
Sở Minh giơ tay bật đèn lên, ánh đèn vàng ấm áp trong nháy mắt xua tan đi bóng tối trong phòng, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Tống Thanh Hàn càng thêm trơn bóng, sáng như ngọc.
Ánh mắt Sở Minh lướt qua đôi môi mọng nước, khuôn mặt ửng đỏ của Tống Thanh Hàn, rồi tiếp lục lướt xuống.
Hầu kết của anh lên xuống một cách kịch liệt, giọng nói khàn khàn: “….!Hàn Hàn?
Tống Thanh Hàn co một chân ngồi trên giường, chăn hững hờ đắp lên trên, chỉ lộ ra một nửa vai và một chiếc bắp chân, trên phần cơ thể đang lộ ra còn khoác một chiếc sơ mi rộng, hai ba chiếc cúc dưới cổ đang mở, như ẩn như hiện mà lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Sở đại cẩu làm gì đã thấy qua màn chơi lớn như vậy!
Ánh mắt anh như dính vào nơi dưới lớp áo của Tống Thanh Hàn, giọng nói khàn khàn: “….!Đây là điều bất ngờ sao?”
“Ừm.”
Tống Thanh Hàn thẳng thắn thừa nhận, bàn tay kéo cavat của Sở Minh buông ra, đẩy đẩy ngực anh: “Mau đi tắm đi.”
Sở Minh đứng dậy, hôn lên môi cậu, hầu kết trượt lên trượt xuống, giọng nói càng trầm khàn hơn, để lộ cái cảm xúc hừng hực không thể nào che giấu nổi: “Được.”
Tống Thanh Hàn thưởng cho anh một nụ hôn: “Đi mau đi.”
Sở Minh đi một bước quay đầu ba lần, lấy quần áo bước vào nhà tắm.
Tống Thanh Hàn chống tay lên nhìn chằm chằm anh, ánh đèn vàng ấm áp phác họa lại từng mảng sáng tối trên mặt cậu, làm nổi bật lên nét quấn mĩ và sắc sảo.
Nhưng nét sắc sảo này dần được ánh mắt nhu hòa của cậu thu liễm lại, trông giống như mặt hồ gợn sóng, ôm trong nó cả bầu trời đầy sao.
Sở Minh không biết tại sao trong lòng lại thả lỏng, quay đầu cười với cậu, rồi mở cửa phòng tắm bước vào.
Tống Thanh Hàn chầm chậm thu tay lại, dựa vào đầu giường, lòng bàn tay đổ mồ hôi dính dính.
Tống Thanh Hàn kiếp trước và kiếp này cộng lại thì đã sống hơn 50 năm rồi, ngoài xu hướng tính dục ra thì chưa từng làm chuyện gì khác người như hôm nay.
Có điều cậu và Sở Minh đã ở bên nhau rồi.
Trước đây đều là Sở Minh theo đuổi cậu, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm mà Sở Minh đôi lúc lộ ra cậu đều nhìn thấy hết.
Có những lúc cậu cũng nghĩ, có phải cậu chưa đem lại đủ cảm giác an toàn cho Sở Minh hay không, nên Sở Minh vẫn luôn lo sợ cậu sẽ bởi vì anh đối xử với cậu không tốt mà đột nhiên rời đi?
Cậu sẽ bời vì Lý Nặc và Uy Dịch muốn dòm ngó anh mà tức giận, vậy Sở Minh lẽ nào không để ý tới mối quan hệ của cậu và Diệp Dịch trước kia?
Giữa các cặp đôi, nếu như đi cùng nhau lâu dài, không thể chỉ dựa vào sự cho đi từ một phía.
Cánh tay hướng về phía cậu của Sở Minh kiên định mà bền vững, điều mà cậu cần làm không chỉ là đặt bàn tay mình lên, mà là cần phải càng kiên định, nghiêm túc nắm lấy tay anh.
Bất tri bất giác, âm thanh trong phòng tắm dừng lại, Sở Minh lau đầu từ trong nhà tắm bước ra, áo tắm trên người thắt lộn xộn, tôn lên vóc dáng đẹp của anh, vậy mà vẫn thể hiện được vài phần tiêu sái, phong lưu.
Nhưng biểu cảm của anh lại không tiêu sai, phong lưu chút nào.
Gương mặt tuấn mĩ sa sầm, lạnh lùng đến mức có thể dọa con nít khóc.
Anh ba bước làm hai bước về phía Tống Thanh Hàn, từng giọt nước nhỏ xuống từ trên tóc, lăn xuống theo những đường cơ bắp rõ ràng của anh, khuất sau chiếc áo tắm sẫm màu.
“Lau khô tóc trước đã.”
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, đứng dậy đè vai của anh xuống, sau đó cầm lấy chiếc khăn tắm hơi ẩm kia, dựa vào lưng Sở Minh, chầm chậm lau tóc cho anh.
Cơ thể của Tống Thanh Hàn cứ lên lên xuống xuống, làm cho Sở Minh cách hai lớp áo mỏng cũng gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn lau rất cẩn thận, ngón tay Sở Minh khẽ nhúc nhích, cũng từ từ nhắm mắt lại, để Tống Thanh Hàn lau kĩ tóc cho mình.
Lau mãi đến lúc tóc của Sở Minh khô một nửa, không còn ướt nữa thì Tống Thanh Hàn mới vứt khăn qua một bên, thuận theo động tác dựa lên lưng Sở Minh mà nghiêng người qua, hôn lên tai anh.
Xúc cảm khi đôi môi mềm chạm vào tai quá rõ ràng.
Cơ bắp trên người Sở Minh đều căng chặt, nhưng bởi vì bàn tay Tống Thanh Hàn đè lên vai anh dùng lực quá mạnh, anh lại từ từ thả lỏng.
“Hàn Hàn…” Sở Minh giơ tay sờ mặt Tống Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn thuận theo động tác của anh mà cúi đầu xuống, cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giọng nói trong như tiếng suối: “Hửm?”
Sở Minh không biết đây rốt cuộc là điều bất ngờ hay là trừng phạt mà Tống Thanh Hàn dành cho anh nữa.
Anh ngẩng đầu lên, hôn lên môi Tống Thanh Hàn, sau đó ngậm lấy đôi môi của cậu mà ma sát.
Tống Thanh Hàn đáp lại anh.
Chiếc áo sơ mi rộng dưới ánh đèn dường như cũng được nhuộm lên màu vàng ấm áp.
Sở Minh vừa nhìn liền nhận ra đây là chiếc áo mà trước đây anh thường hay mặc nhất.
Có điều bây giờ chiếc áo sơ mi vô cùng bình thường này mặc lên người Tống Thanh Hàn, vô duyên vô cớ lại trông lớn hơn một chút, ống tay áo dài được Tống Thanh Hàn xắn lên, lộ ra cánh tay xinh đẹp.
Sở Minh không dằn lòng được mà đưa tay vào trong vạt áo, nhưng khi đưa vào trong lại chạm phải một làn da trơn mịn.
Hàn Hàn em ấy….!Không mặc….
Sự chấn kinh của Sở Minh hiện rõ trên mặt, Tống Thanh Hàn lùi ra một chút, mặt hơi ửng đỏ, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước, ngữ khí càng lạnh nhạt: “Sao vậy?”
Sở Minh cố ép xuống khóe môi đang định nhếch lên, sợ làm Tống Thanh Hàn thẹn quá hóa giận, vội vàng lắc đầu, tươi cười: “Không có gì.”
Tống Thanh Hàn đương nhiên biết anh đang chấn kinh vì điều gì.
Nhưng đến cả áo sơ mi của Sở Minh cũng mặc rồi, đã nói là điều bất ngờ thì không được bỏ dở giữa chừng, cậu dứt khoát bình nứt không sợ mẻ, cố kiềm chế nét mặt, nghiêng người qua, hung hăng cắn một cái lên cổ Sở Minh.
Nhát cắn này không nhẹ như nhát cắn trên môi vừa rồi nữa.
Sở Minh bị cậu cắn đến mức cơ bắp căng chặt, hai tay thuận theo vạt áo sơ mi mà luồn vào trong, miệng vẫn đang cười: “Cái này là đang để lại dấu vết sao?”
Tống Thanh Hàn liếm lên dấu răng đó, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia đầy ý cười: “Không được sao?”
Sở Minh quấn lấy eo cậu, liếm liếm môi: “Đương nhiên là được.”
Anh giơ tay muốn mở nút áo trên người Tống Thanh Hàn ra nhưng lại bị Tống Thanh Hàn ngăn lại.
“?”
Ngay cả vào thời điểm này, Sở đại cẩu cũng rất nghe lời mà dừng lại.
“Hôm nay, em ở trên.”
Tống Thanh Hàn đẩy đẩy anh, Sở Minh trầm mặc một lúc rồi có chút căng thẳng nằm lên giường, nhìn chằm chằm cậu.
Tống Thanh Hàn ngồi trên bụng dưới của anh, từ trên cao nhìn xuống.
Từ góc nhìn của Sở Minh, nhất cử nhất động của Tống Thanh Hàn, từng chút một, toàn bộ đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Bao gồm cả mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, gò má đỏ ửng, và cả trái tai dày thịt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khi hôn vào mềm mại, và cả chiếc cổ thon dài, hầu kết gợi cảm, còn cả đường cong cơ thể săn chắc như ẩn như hiện nữa.
Ánh mắt của anh khóa chặt trên người Tống Thanh Hàn, tay chân lại ngay ngay ngắn ngắn, không dám tùy tiện động đậy.
Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ như gặp kẻ địch mạnh của anh, có chút buồn cười mà nhếch khóe miệng, sau đó cong eo xuống, nhẹ như chồn chuồn đạp nước, hôn từ giữa trán anh xuống cho đến khi dừng lại trên hầu kết.
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng cắn lên hầu kết rồi lại có mới nới cũ mà hướng xuống dưới.
Dây áo choàng tắm của Sở Minh sau khi cọ qua cọ lại một lúc đã tuột ra, lộ ra nước da màu mật ong.
Tống Thanh Hàn nheo mắt, nhìn tám múi bụng săn chắc của Sở Minh, vuốt ve nó.
Cậu mặc dù vẫn luôn tập gym, nhưng vì tính chất công việc, mục đích tập gym của cậu chủ yếu là để giữ dáng, mà muốn tập ra được cơ bắp vừa đẹp vừa rắn chắc như Sở Minh thì trong một khoảng thời gian ngắn căn bản là điều không thể.
Động tác của cậu không mạnh, nhưng Sở Minh không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, có chút bất lực gọi: “Hàn Hàn….”
Tống Thanh Hàn không để ý đến anh.
Gân xanh trên tay Sở Minh nổi lên, nhưng vẫn cố kiềm chế, để Tống Thanh Hàn giống như “tuần tra lãnh địa”, chầm chậm dạo chơi trên cơ thể anh.
Trạng thái bây giờ của Tống Thanh Hàn giống như một người lính đào ngũ bị bắt lên tiền tuyến vậy, mặc dù có ý muốn lui lại rồi, nhưng dưới ánh mắt như thiêu đốt của Sở Minh, cậu chỉ có thể cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lặp lại từng động tác, từng ánh mắt mà Sở Minh đã từng làm lên lại người anh.
Sở Minh hít thật sâu, thả lỏng cơ thể, mãi cho đến khi chỗ hiểm bị túm chặt, hơi thở của anh mới loạn hơn một chút.
Động tác của Tống Thanh Hàn khá trúc trắc, đôi chân mày đẹp đẽ đang nhíu chặt, giống như đang đấu tranh điều gì đó.
Sở Minh nhổm nửa người dậy, giơ tay vuốt ve mặt Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn: “…..”
Môi dưới của Sở Minh vẫn còn lưu lại dấu vết Tống Thanh Hàn cắn lên trước đó, một vòng dấu răng đỏ nhạt màu, in trên đôi môi mỏng của anh, trông vô cùng mờ ám.
Ngón tay Tống Thanh Hàn lại tiếp tục mơn trớn, sau đó lại quay đầu, không biết đang tìm thứ gì đó trong tủ đầu giường.
“Nhắm mắt.”
Cậu nhíu mày, vênh mặt hất hàm nói.
Nhưng cậu bây giờ chỉ mặc trên mình một chiếc áo sơ mi rộng, đôi chân thon dài đặt qua một bên, trông không có chút thuyết phục nào.
Nhưng Sở Minh vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi mất đi ánh sáng, những giác quan còn lại càng thêm nhạy bén.
Tiếng quần áo cọ sát vào nhau từ tai tiến vào trong đại não, Sở Minh tựa như có thể nhìn thấy đôi mày đang nhíu chặt, đôi mắt trong veo và cả đôi môi mím chặt của Tống Thanh Hàn.
Điều bất ngờ hôm nay Tống Thanh Hàn dành cho anh thật sự quá lớn.
Lớn đến mức….!Sở Minh có chút không dám nhận, thậm chí cảm thấy có chút hư ảo.
“Sở Minh, em yêu anh.”
Sở Minh đang lúc thất thần, Tống Thanh Hàn lại nghiêng người ghé vào tai anh, từng chữ, từng chữ nói ra.
Mà theo giọng nói vang lên của Tống Thanh Hàn, tiểu Sở Minh lại tiến vào một không gian ấm áp và nhỏ hẹp.
“Ưʍ…” Tống Thanh Hàn có chút không thích ứng được mà thở gấp.
Sở Minh đột ngột mở mắt ra.
Đến ngày hôm sau, khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại, mặt trời đã leo tận đỉnh sào.
Cậu đưa tay che mắt, cánh tay đầy chi chít những dấu vết Sở Minh để lại hôm qua.
Có điều Sở Minh xem như vẫn còn lí trí, không lưu lại dấu vết gì trên cổ hay những chỗ có thể lộ ra ngoài trên người Tống Thanh Hàn.
Cậu giơ tay day day thái dương, nhìn thấy Sở Minh bước ra từ nhà tắm.
“Chào buổi sáng, Hàn Hàn.”
Sở Minh hôn lên khóe miệng của cậu, toàn thân có thể nói là sảng khoái, tràn trề sức sống.
Tống Thanh Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm anh.
Sở Minh có chút chột dạ mà nhìn qua chỗ khác.
Hôm qua anh….!Khụ, quả thật có chút quá đáng.
“Em muốn ăn cơm.”
Tống Thanh Hàn lười để ý đến anh, dùng giọng nói hơi khàn nói.
“Được được được.”
Sở đại cẩu, hèn mọn.
Tống Thanh Hàn nằm trên giường một lúc, không có ý kiến gì nhiều lắm đối với chuyện tối qua,
Cậu đợi Sở Minh xuống lầu, liền từ trên giường đứng dậy, lấy một bộ đồ vào phòng tắm tắm rửa.
Khi tắm xong đi ra, Sở Minh đã như một cô vợ nhỏ ngồi một bên, nhìn cậu chằm chằm.
“Hàn Hàn…!Ăn cháo.”
Sở đại tổng tài bây giờ đã học được cách làm vài món ăn gia đình đơn giản, nấu cháo là kĩ năng không thể nào đơn giản hơn, anh đương nhiên là nắm chắc trước tiên.
Tống Thanh Hàn nhận lấy bát cháo từ tay anh, ăn một miếng.
Sở đại cẩu dùng ánh mắt như chó nhìn xương mà nhìn chằm chằm cậu.
Mãi cho đên khi Tống Thanh Hàn ăn hết cháo, anh mới dọn chén đũa đi, nghiêm túc hỏi: “Hàn Hàn, em nói cho anh nghe đi, hôm qua Kiều Trị đã nói những gì với em?”
Mặc dù Tống Thanh Hàn khi chủ động vô cùng…!Vô cùng khiến người ta không thể kiềm chế được, nhưng Sở Minh vẫn lo lắng Kiều Trị nói cho Tống Thanh Hàn nghe những câu gì đó quá đáng, mới khiến Tống Thanh Hàn trở nên thất thường như vậy.
Anh bắt buộc phải hỏi rõ.
“Nếu như em không nói cho anh biết, có phải là anh sẽ cài vài người mỗi giây mỗi phút đều nhìn chằm chằm vào em đúng không?”
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn anh một lúc, đột nhiên hỏi.
Sở Minh bỗng ngớ người.
“Hàn Hàn, em sao lại đột nhiên…” sao lại đột nhiên nói như vậy?
Lẽ nào Kiều Trị thật sự đã nói gì đó?
Tống Thanh Hàn nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được, bật cười rồi hôn lên môi anh: “Bởi vì em cũng muốn mỗi giây mỗi phút đều nhìn chằm chằm vào anh.”
Nhìn chằm chằm, không cho anh đi phát tán hormone bừa bãi, kiếm cả đống tình địch về cho cậu.
Nghiêm túc mà nói, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Tống Thanh Hàn không kém hơn Sở Minh chút nào, bằng không thì kiếp trước khi thấy Diệp Dịch và Liễu Phi lên giường với nhau, cậu cũng sẽ không mất bình tĩnh mà trực tiếp vạch mặt như vậy.
Quan hệ của cậu và Diệp Dịch lúc đó mới chỉ đến giới hạn nắm tay mà thôi, nhưng cậu đã xem Diệp Dịch là vật sở hữu của mình.
Bây giờ Sở Minh đã là của cậu rồi, nếu như Sở Minh làm chuyện gì đó có lỗi với cậu….
Tống Thanh Hàn mỉm cười.
Cậu cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Sở Minh từ trong ánh mắt Tống Thanh Hàn mà nhìn ra được những cảm xúc mà mình vô cùng quen thuộc, anh đặt một nụ hôn lên mi mắt Tống Thanh Hàn, khẽ “ừm” một tiếng.
Anh quả thật đã từng nghĩ đếnviệc cài người bên cạnh Tống Thanh Hàn, bất kể là vì bảo vệ cậu, hay là chăm sóc cậu, Sở Minh đều hi vọng Tống Thanh Hàn có thể hoạt động trong cái thế giới mà anh hoàn toàn biết rõ.
“Anh sợ em để bụng…” Sở Minh không muốn để Tống Thanh Hàn cảm thấy bản thân giam cầm sự tự do của cậu.
Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Chỉ cần anh không phái người can thiệp vào công việc của em là được.”
Sở Minh gật đầu: “Điều đó là đương nhiên.”
“Vậy chuyện này kết thúc ở đây.”
Tống Thanh Hàn nheo nheo mắt, “Vậy chúng ta nói chuyện thời đại học anh được mỹ nhân trao thân gửi phận, thế nào?”
Sở Minh: “….”
Anh đã biết là không nên để Tống Thanh Hàn và Kiều Trị ở cạnh nhau mà!
“Em nghe nói mỹ nhân kia không chỉ mang bữa sáng cho Sở tiên sinh nhà chúng ta, mà trong ngày sinh nhật của Sở tiên sinh còn tự biến mình thành quà để tặng cho Sở tiên sinh nhà chúng ta nhỉ?”
Ngữ khí của Tống Thanh Hàn rất bình thường, nụ cười cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Sở Minh lại cảm thấy đau đầu.
Không thể trách Hàn Hàn bảo bối nhà mình được.
Sở đại tổng tài lòng dạ hẹp hòi ghim Kiều Trị vào lòng, sau đó ngập ngừng mở miệng: “Anh lúc đó khi vừa nhìn thấy cậu ra trên giường mình thì đã mời cậu ta ra ngoài rồi, thật sự là không có gì mà.”
Tống Thanh Hàn nhướng nhướng mày, chẳng ừ hử gì.
Sở đại tiên sinh sốt ruột đến mức muốn vò đầu bứt tai rồi!
Ý cười trong mắt Tống Thanh Hàn càng thêm sâu, Sở Minh ban đầu còn chưa phát hiện ra, đợi đến khi khóe miệng Tống Thanh Hàn không nhịn được nữa mà nhếch lên, anh mới thở phào nhẹ nhõm, bước đến, búng nhẹ vào trán Tống Thanh Hàn.
“Thật là…” Bản thân Sở Minh cũng không khỏi bật cười.
“Vài ngày nữa em phải đi thử vai.”
Tống Thanh Hàn đột nhiên nói.
“Hả?”
Sở Minh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc hỏi.
“Là “
Tống Thanh Hàn nói.
Sở Minh kiếp trước nhập hồn vào Đại Minh, Tống Thanh Hàn vẫn thường kéo anh đến trước mặt, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra bên ngoài, nổi tiếng, Tống Thanh Hàn đương nhiên cũng sẽ nhắc đến trước mặt anh.
Có điều ở kiếp trước, hình như không dùng diễn viên người Hoa mà nhỉ?
Tống Thanh Hàn khẳng định phán đoán của anh: “Là do Kiều Trị giới thiệu.”
“Statham làm đạo diễn.”
“Uy Dịch cũng diễn một vai trong đó.”
Sở Minh: “…..”
“Anh có biết nghệ danh của gã là gì không?”
Sở Minh: “?”
“Uy Dịch Khang Minh”
Sở Minh cảm thấy chuyện này thật điên rồ.
“….!Không phải cậu ta tên là Uy Dịch Khang Đạt Nhĩ (Kondarl) sao?”
(Tới đoạn này thì hiểu luôn rồi đó, mẻ đặt nghệ danh để ghép tên con rể toi vào)
Sở Minh có chút chần chừ nói.
Tống Thanh Hàn mỉm cười.
“….” Ok, anh không nên “chuyện nào không nên nói thì nói ngay chuyện đó.”
Sở Minh biết, Tống Thanh Hàn thật lòng rất muốn tham gia buổi thử vai này.
Người yêu của anh bình thường trông thì lạnh nhạt, giống như không ham mê bất cứ thứ gì, nhưng anh biết, người yêu của anh không phải là không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì, mà là những thứ đó chưa đủ làm cậu động lòng mà thôi.
Anh phước đức ba đời mới có thể ôm cậu vào lòng.
“Anh tin em.”
Sở Minh nghiêm túc nói.
Phía Statham đã gửi kịch bản cho Trần An rồi.
Mặc dù trước đó đã biết được tin tức này từ Tống Thanh Hàn, nhưng khi Trần An chân chính cầm được kịch bản trên tay, mới cảm thấy có chút không chân thực.
Địa vị của Statham ở Hollywood không khác là bao so với Hàn Nghị ở Trung Quốc, nhưng so sánh một cách nghiêm túc, địa vị của người phía trước so với người thứ sau cao hơn nhiều.
Suy cho cùng thì Hollywood cũng là trung tâm của điện ảnh thế giới.
Nghệ sĩ nhà mình đột nhiên nhận được lời mời từ một đại diễn như vậy, mặc dù chỉ là thử vai, nhưng dù sao cũng đã có cơ hội, không phải sao?
Trần An gọi Tống Thanh Hàn đến, đích thân đưa thư mời và kịch bản giao cho cậu, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Thật sự trước đó tôi có nhận cho cậu một kịch bản khá hay, nhưng nếu như cậu có thể thông qua buổi thử vai của đạo diễn Statham, vậy thì lịch trình của hai bên sẽ vô cùng sát sao.”
Rất có khả năng cậu vừa mới quay xong thì sẽ phải ngay lập tức quay đầu vào một đoàn phim khác.
“Kịch bản nào?”
Tống Thanh Hàn hứng thú.
Trần An do dự một chút, mở ngăn kéo ra, từ trong đó lấy ra một quyển kịch bản còn mỏng hơn
(con sói cô độc)
Cái tên nghe có chút tầm thường.
Mắt Tống Thanh Hàn khẽ động, lật trang bìa ra xem.
Đây là một câu chuyện rất nặng nề, rất châm biếm, lại rất hiện thực.
Nhân vật chính vừa mới xuất hiện là một tài xế taxi hiền lành chất phác, mỗi ngày đều lượn xe vòng quanh những con đường vắng vẻ hoặc đông đúc để đón khách.
Trầm tính, kiệm lời, thổ địa mọi cung đường, cũng không tiêu xài hoang phí….
Một người rất bình thường, bình thường đến mức khi đi trên đường mà anh ta có lỡ đụng vào vai bạn, bạn cũng chưa chắc sẽ nhớ nổi một tài xế taxi như anh.
Sau đó có một ngày, anh ta bị cảnh sát tình nghi dính vào một vụ trọng án gϊếŧ người.
Anh từng lái xe đưa người bị hại về nhà, hơn nữa trước khi vụ thảm sát diễn ra, camera cũng chụp được cảnh xe anh ta lượn lờ quanh đó.
Nhưng cảnh sát hỏi tất cả những người xung quanh anh ta, và cả một số nhân chứng, lại không một ai nói anh ta là hung thủ.
Mỗi một người đều thề thốt nói rằng không nhìn thấy anh ta xuất hiện ở hiện trường vụ thảm sát.
Cảnh sát chỉ có thể thả anh ta ra.
Sau đó vụ thảm sát thứ hai xảy ra.
Chiếc xe taxi này dường như lại quanh quẩn quanh khu vực người bị hại sống.
Nhưng vẫn không có nhân chứng nào chỉ ra hung thủ.
Vụ án rơi vào bế tắc.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- thụ sủng nhược kinh- Minh: (●▽●)
Tống- tiểu đại nhân ăn giấm- Hàn Hàn: hơ hơ.