Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 78: Vòng Trong Quyền Lực


Đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con – Chương 78: Vòng Trong Quyền Lực


“Đây là chú mèo con mà em muốn giới thiệu cho anh?”
Một giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính vang lên, trước mặt Tống Thanh Hàn liền xuất hiện thêm hai bóng người.
Kiều Trị sốt ruột kéo người đàn ông cao to đứng bên cạnh hắn, đè thấp giọng nói: “Em nói anh bé bé cái giọng thôi!”
Người đàn ông kia thờ ơ mỉm cười, dưới sự lôi kéo của Kiều Trị, không nói thêm câu nào kì lạ.
Kiều Trị kéo người đàn ông kia ngồi xuống, sau đó tháo kính râm trên mặt: “Wow, Hàn, biểu hiện vừa rồi của cậu trên sân khấu tuyệt lắm!”
Tống Thanh Hàn đã thay một bộ đồ khác, vẫn là một bộ trong bộ sưu tập Myth, có điều không thu hút ánh mắt như Cái chết của Odin, bộ đồ trên người cậu rất điệu thấp.
“Cảm ơn.”
Tống Thanh Hàn mỉm cười, ánh mắt hướng về phía người đàn ông kế bên Kiều Trị.
Cậu lên tiếng dò hỏi: “Đạo diễn Statham?”
“Ừm hứ.”
Statham Patton hắng giọng một cái, dùng ánh mắt đánh giá Tống Thanh Hàn, nở một nụ cười hài lòng, đưa tay ra: “Xin chào, cậu so với hình tượng trong đầu tôi thì không giống nhau lắm.”
Tống Thanh Hàn giơ tay ra, lịch sự bắt tay với y.
Kiều Trị có chút bất mãn mà nhìn chằm chằm Statham, sau đó giơ tay kêu phục vụ qua, như ở chốn không người mà chỉ chỉ chỉ, chọn một đống đồ ngọt.
“Em tối qua mới nói đau răng, còn ăn nhiều đồ ngọt vậy nữa.”
Statham nói bằng giọng lạnh nhạt.
Kiều Trị trợn mắt lên trời.
Tống Thanh Hàn như có ý mà nhìn sự ăn ý ngầm của bọn họ.
Statham chú ý tới ánh mắt của cậu, trông như đang bất lực nhưng thực ra đang khoe khoang: “Kiều Trị trước đó vẫn luôn đau răng, ở nhà không dễ dàng gì mới quản được em ấy, kết quả lần này em ấy một mình đến Trung Quốc, không có người quản, hôm qua tự làm cho mình đau răng luôn.”
Tống Thanh Hàn: “….”
Có Kiều Trị làm trung gian, bầu không khí giữa Tống Thanh Hàn và Statham cũng không quá ngượng ngùng.
Đợi đến khi đồ ngọt được bưng lên, Statham giành lấy ly kem trong tay Kiều Trị, đặt trước mặt mình: “Không cho ăn.”
Kiều Trị: “….”
“Statham là một tên lừa gạt, vẫn là Hàn tốt nhất…” Kiều Trị nước mắt lưng tròng nhìn Tống Thanh Hàn, còn đang định giơ tay nắm lấy tay Tống Thanh Hàn, muốn cùng cậu “tay trong tay cùng rơi lệ.”
Sau đó tay cũng bị Statham kéo về.
Statham: “Thấy cười rồi.”
Tống Thanh Hàn có chút buồn cười, lắc đầu, cuối cùng cũng thả lỏng: “Tình cảm của hai người rất tốt.”
Kiều Trị tức giận: “Ai thèm tình cảm tốt với anh ta!”
Statham lại vô cùng bình tĩnh, sờ đầu hắn, trấn áp hắn lại: “Ừm, tình cảm không tốt.”
Kiều Trị chu chu miệng, sau đó uống một ngụm cà phê, tủi thân nói với Tống Thanh Hàn: “Chính là cái tên này gần đây đang tìm diễn viên người Hoa…”
Liên quan đến công việc của mình, thái độ của Statham nghiêm túc hẳn lên: “Tôi đã xem tác phẩm của cậu.”
Tống Thanh Hàn cũng ngước mắt nhìn.
“Diễn xuất của cậu rất có hồn, nhưng vấn đề lớn nhất là—” Statham giơ một ngón tay lên, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, “Diễn xuất của cậu không bài bản.”
“Mỗi một biểu cảm chi tiết của cậu đều rất đạt.”
Statham nhướn người lên, “Mỗi một vai diễn, ánh mắt và biểu cảm của cậu đều vô cùng tốt, nhưng đối lập với nó, ngôn ngữ hình thể của cậu vẫn chưa đủ tốt.”
“Có lẽ cậu cũng phát hiện ra rồi chứ?”
Statham múc một thìa kem cho vào miệng, sau đó bị vị ngọt đậm đà kia làm cho nhíu mày, bỏ thìa xuống, mói: “Đạo diễn Trung Quốc các cậu rất biết cách bắt được từng biểu cảm chi tiết của cậu, nhưng ngôn ngữ hình thể lại còn thiếu.”
Tống Thanh Hàn không hề kinh ngạc, gật đầu: “Ừm, tôi gần đây cũng phát hiện ra.”

Cậu trước đây vẫn luôn xem phim kinh điển trong nước, để những bộ phim này được xếp vào hàng kinh điển, thì không thể thiếu đóng góp của sự phát huy kĩ năng diễn xuất của các diễn viên.
Cậu từ kiếp trước đã bắt đầu nghiền ngẫm, nhưng hình như vẫn đi sai đường.
Cậu quá chú ý đến ánh mắt của diễn viên, sự thay đổi trong biểu cảm, nhưng lại vô tình bỏ qua rất nhiều điều về ngôn ngữ hình thể của họ.
Mà trên thực tế, biểu cảm chi tiết của diễn viên tất nhiên vẫn quan trọng, nhưng ngôn ngữ hình thể cũng có thể truyền tải được rất nhiều thông tin.
Nếu như để cậu diễn một vai diễn không lộ mặt, mất đi sự biểu đạt của biểu cảm chi tiết, cậu có thể thông qua sự biểu đạt của ngôn ngữ hình thể, làm người ta biết được cái mà cậu muốn truyền tải là một vai diễn như thế nào hay không?
Là cảnh sát, thổ phỉ, hay nhân viên văn phòng, hoặc là học sinh, nhân vật nổi tiếng?
Tống Thanh Hàn trước đây không suy nghĩ quá nhiều về điều này.
Nhưng cách đây không lâu, cậu và Sở Minh…!Khụ, khi xem lại những tác phẩm mà cậu diễn trước đó, mới chú ý đến vấn đề này.
Những cảnh quay đạo diễn dành cho cậu, đa số đều tập trung vào sự biến hóa của biểu cảm, những cảnh quay toàn thân cũng nhiều, nhưng từng bộ phận xuất hiện trong ống ít lại rất ít.
Cậu xem đi xem lại vài lần và, loại bỏ cảm nhận chủ quan của mình trong vai diễn, không mang một chút tìm tòi nào, đứng từ góc nhìn của một khán giả mà xem lại bộ phim rồi mới kinh ngạc phát hiện ra, bản thân mình trên phương diện ngôn ngữ hình thể đã quá lạc hậu rồi.
Biết được khuyết điểm của mình, khi Tống Thanh Hàn một lần nữa xem lại những bộ phim kinh điển, mới biết rằng, trong mỗi một cái nhấc tay, mỗi một động tác cực kì dễ dàng bị người khác bỏ qua, đều chứa đựng trong đó sự lắng đọng sâu sắc của một người diễn viên.
Kịch bản chỉ nói cho bạn biết con người này là như thế nào, biểu cảm này là như thế nào, nhưng có thể chân chính diễn được ra linh hồn của vai diễn hay không, mấu chốt là vẫn phải nhìn vào kĩ năng của bản thân diễn viên.
Gạt bỏ đi những lời thổi phồng về kĩ năng diễn xuất của cậu trên mạng, Tống Thanh Hàn hiểu, không gian để mình tiến bộ thật sự vẫn còn rất lớn.
Những diễn viên bị cậu vượt mặt nếu như nghe thấy tiếng lòng này của cậu, chắc chắn sẽ giống như đang sống sờ sờ mà bị ép nôn đến chết.
Không gian để tiến bộ của cậu còn rất lớn, vậy chúng tôi là cái thá gì đây!
Mới vỡ lòng sao?!
Nhưng ở đây không có diễn viên nào khác, chỉ có một vị đạo diễn an ủi cậu vì có thể nhìn thấy khuyết điểm của chính mình, và một nhà thiết kế không hiểu họ đang nói gì.

Đừng nói là bọn họ không nghe được tiếng lòng của Tống Thanh Hàn, cho dù nghe được, cũng sẽ không có cảm giác gì.
Statham có chút bất ngờ, sau đó mỉm cười: “Cậu còn rất thật thà nhỉ.”
Tống Thanh Hàn cũng cười, nhìn y, mặt mày xinh đẹp, sáng sủa: “Vì vậy tôi muốn thử thách một chút.”
Nói đến đóng phim, toàn thân cậu như trở nên sinh động hẳn lên, không giống biểu hiện bình tĩnh, thờ ơ của cậu thường ngày, ánh mắt như phát sáng: “Tôi muốn biết cảm giác sờ vào cúp Oscar là như thế nào.”
Statham nhướng mày: “Dã tâm của cậu không nhỏ đâu.”
Nụ cười của Tống Thanh Hàn vừa nhẹ nhàng, vừa lịch sự, hai tay đang nâng li cà phê, trông vừa bình tĩnh, vừa thản nhiên.
Nhưng dưới biểu cảm bình tĩnh đó, trên người cậu lại có một sự tự tin lạ kì, không làm người khác phản cảm, ngược lại còn khiến người ta sinh ra hảo cảm vô hạn.
Đây là một người có mục tiêu của mình, hơn nữa còn không ngừng kiên định tiến đến mục tiêu mà mình đề ra.
Dã tâm của cậu lớn, nhưng đồng thời sức bền bỉ của cậu cũng không tầm thường.

Sự tự tin của cậu không phải là bởi vì mù quáng, mà là cậu quá hiểu bản thân mình muốn gì, cậu có cơ sở để tự tin, cũng có năng lượng để tiến về phía trước.
Statham vừa nhẹ nhàng đánh vào cái tay đang lén lút đưa qua của Kiều Trị, vừa mỉm cười gật đầu với Tống Thanh Hàn: “Cậu rất tự tin.”
Tống Thanh Hàn cũng cười lại với y, rồi lại lắc đầu: “Tôi chỉ là biết mình muốn gì thôi.”
“Đúng vậy, tôi cũng biết mình đang cần gì.”
Statham thuận theo lời cậu, nói: “Vậy nên, cậu có muốn xem thử kịch bản của tôi không?”
Statham lấy một cuốn kịch bản từ chiếc túi mang bên mình ra, đưa đến trước mặt Tống Thanh Hàn.
Đại khái là vì Statham muốn tìm một diễn viên người Hoa, nên kịch bản y đem tới cũng được viết bằng tiếng Hoa, có điều, vì văn hóa ngôn ngữ khác nhau, cuốn kịch bản đã được phiên dịch này vẫn có những điểm bất cập nhất định.
Statham mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng đây là cái giá mà y phải trả khi quyết định tìm một diễn viên người Hoa.
Tống Thanh Hàn cũng không làm bộ, cầm lấy kịch bản rồi mở ra đọc tại chỗ.
Kịch bản đã phiên dịch khi đọc có chút không xuôi, nhưng vẫn nằm trong phạm vi Tống Thanh Hàn có thể hiểu được.

Giống như trong kí ức của cậu, đây là tác phẩm đỉnh cao của Statham, cũng là một bộ phim truyền hình Anh quốc được người ta nhiệt liệt tung hô ở kiếp trước.
Có điều…!Tống Thanh Hàn khép cuốn kịch bản mong mỏng đó lại, có chút khó hiểu: “Trong này hình như không có vai diễn nào bắt buộc phải dùng diễn viên người Hoa mà nhỉ?”
Ở kiếp trước, Statham cũng không sử dụng diễn viên người Hoa trong bộ phim này.
Statham thản nhiên thừa nhận: “Trong cấu tứ vốn có của nó thật sự không có vai diễn nào như vậy.”
Tống Thanh Hàn nhướng mày, lim lặng nhìn y.
Statham buông tay xuống: “Lẽ nào cậu không cảm thấy chỉ như thế này thôi thì sẽ có chút nhạt nhẽo sao?”
Y nhắm mắt lại, dường như đang đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình: “Khi tất cả mọi người đều cho rằng bá tước ma cà rồng là một người phương Tây, thì cho một người phương Đông diễn vai này, cái loại cảm giác mâu thuẫn này không phải rất thú vị sao?”
Ngón tay Tống Thanh Hàn khẽ ma sát trên cuốn kịch bản, sau khi trầm mặc một lúc, nở một nụ cười tán đồng: “Anh nói đúng, đạo diễn Statham.”
Statham nhùn nhún vai: “Nếu như cậu thấy hứng thú, tôi sẽ liên hệ với công ty quản lý của cậu, có điều, tôi chỉ mới xem qua tác phẩm trước đây của cậu thôi, thực lực của cậu bây giờ tôi không rõ lắm, nên…”
“Đến lúc đó cậu có thể sẽ phải tham gia một buổi thử vai.”
“Nếu như biếu hiện của cậu không tốt thì cho dù có là bạn của Kiều Trị, tôi cũng sẽ không giao vai diễn vày cho cậu.”
Tống Thanh Hàn gật đầu, cũng không cảm thấy cách nói của Statham có gì không đúng: “Năng lực không đủ, tôi đương nhiên sẽ không cưỡng cầu.”
“Vậy thì, hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Statham nháy mắt: “Nếu như cậu có thể thông qua vòng thử vai, nói không chừng sẽ có một “điều bất ngờ” đấy.”
Tống Thanh Hàn nhìn nụ cười có chút xấu xa của Statham, tim khẽ thót lên, khách khí nói: “Không biết cái đạo diễn Statham muốn noi là…”
“Cậu có biết Uy Dịch không?”
Statham hiển nhiên đã từ chỗ Kiều Trị mà biết được mối quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh, có điều bản thân y cũng là người trong giới, vì vậy, cũng biết điều gì nên nói điều gì không nên nói.

Tống Thanh Hàn chỉ là một diễn viên người Hoa, không sai, nhưng sau lưng cậu còn có Sở Minh, chỉ vậy cũng đủ làm người ta kiêng dè.
Ngay cả khi trụ sở chính của Tập đoàn Sở thị ở Trung Quốc, nhưng những cánh tay của nó đã vươn ra khắp năm châu bốn bể, ngay cả trụ sở của y ở Hollywood cũng đã từng nghe danh tiếng của tập đoàn này.
Mà gia chủ Sở thị đang nắm quyền hành cho đến nay là một người thần bí, tuấn mĩ, càng khiến cho người ta không nhịn được mà muốn thăm dò, tìm hiểu về người đàn ông này.
Trong trung tâm điện ảnh nổi danh Hollywood, càng có nhiều người muốn với lấy cành cây cao này.
Lúc trước khi y nghe từ miệng Kiều Trị rằng Sở Minh bị một người đàn ông “lấy” được rồi, cảm giác đầu tiên là hoang đường, sau đó mới là không tưởng tượng nổi.
Có điều khi gặp mặt Tống Thanh Hàn, y đại khái đã hiểu tại sao Sở Minh lại rơi vào bàn tay cậu.
Đây là một người đàn ông khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, đồng thời càng muốn tìm hiểu sâu hơn.
Trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt như được lắng đọng lại sau bao thăng trầm vậy, mà loại khí chất này thường sẽ xuất hiện ở một người đã trải qua vô vàn sóng gió.
Nhưng theo như y biết, chàng diễn viên người Hoa tên Tống Thanh Hàn này, trừ ban đầu đi đóng vài năm diễn viên quần chúng ra, thì đã một đường nổi lên tới bây giờ, ở đâu ra chuyện trải qua nhiều sóng gió chứ?
Loại khí chất này khí đặt lên người một chàng trai trẻ trung, tuấn mĩ, thật sự quá có sức hút.
Statham không thể không thừa nhận, việc anh ta gửi lời mời thử vai cho Tống Thanh Hàn, không thể không liên quan đến khí chất trên người cậu.
Tống Thanh Hàn vào lúc này lại không chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt y, tất cả mọi sự chú ý gần như đều đang đặt vào người có tên “Uy Dịch” này.
“Uy Dịch?”
“Là cái người mà Kiều Trị kể đó sao?”
Tống Thanh Hàn mỉm cười hỏi, Kiều Trị vốn đang muốn lần nữa lén lút lấy ly kem trước mặt Statham, chỉ thấy toàn thân lạnh toát, lập tức dừng tay lại.
Statham gật đầu: Ừm, chính là Uy Dịch mà Kiều Trị kể.”
“Cậu có lẽ đã nghe qua rồi mới phải.”
Ngữ khí của Statham có chút vi diệu: “Uy Dịch Khang Minh, cái này là nghệ danh của cậu ta.”

(tôi cũng muốn dịch tên Uy Dịch ra tiếng Anh lắm, nhưng tìm khắp baidu không thấy cái tên nào tương đương nên để Hán Việt nhé, với cả nó sẽ liên quan đến chương sau 1 tẹo, quý vị thông cảm cho tôi nha.)
Nụ cười bên môi Tống Thanh Hàn càng sâu hơn, mắt nheo lại, khuôn mặt dường như ngập tràn sát khí.
Statham cảm thấy thú vị mà nhìn cậu, sau đó mới chậm rãi nói: “Cậu vẫn còn hứng thú tham gia thử vai không?”
Sắc mặt của Tống Thanh Hàn trở lại bình thường, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Statham nở ra một nụ cười kiểu “tôi hiểu” rồi dặn dò: “Mặc dù giữa các cậu có chút vấn đề, nhưng nếu như đã là đạo diễn, tôi hi vọng nếu cậu có thể thông qua buổi thử vai, thì đừng vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến việc quay phim.”
Đây cũng là nguyên nhân mà y nhắc trước về việc Uy Dịch sẽ tham gia vào bộ phim này cho Tống Thanh Hàn.
Sau lưng Uy Dịch còn có sự chống lưng của gia tộc Kondarl, gã hình như đã biết Tống Thanh Hàn là bạn trai hiện tại của Sở Minh, nếu như Tống Thanh Hàn thông qua buổi thử vai, vậy thì Uy Dịch chắc chắn sẽ đi gây hấn với Tống Thanh Hàn.
Y không muốn từ bỏ ý tưởng của mình, nhưng cũng buộc dàn xếp được mâu thuẫn giữa các diễn viên, để bọn họ tự giải quyết riêng.
Tống Thanh Hàn đã lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, cũng biết một số vảy ngược của đạo diễn, nên cũng gật đầu đáp lại.
Có điều, Uy Dịch Khang Minh.
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng cúi đầu, giấu đi đôi lông mày đang níu chặt của mình.
Cậu đương nhiên đã từng nghe qua cái tên Uy Dịch Khang Minh này.
Đây là diễn viên trẻ đột nhiên nổi danh ở Hollywood trong hai năm trở lại đây, diễn xuất mặc dù không quá xuất sắc, nhưng rất có hồn, thêm vào đó là ngoại hình tóc vàng mắt xanh được những đạo diễn Âu Mỹ yêu thích nhất, nên mới phát triển khá tốt ở Hollywood, thỉnh thoảng còn đảm nhận vai nam thứ, nam phụ trong các bộ phim bom tấn.
Hơn nữa, ekip sau lưng gã đã giúp ích rất nhiều, kịch bản chọn cho gã không phải bộ nào cũng là tác phẩm tinh hoa, nhưng ít nhất cũng là những bộ phim từng nắm giữ vị trí quán quân phòng vé.
Nếu như nói vị thế của Tống Thanh Hàn ở Trung Quốc giống như mặt trời giữa ban trưa, vậy thì con đường của Uy Dịch Khang Minh, chính là một Tống Thanh Hàn phiên bản quốc tế.
Nhưng trước đó cậu vẫn luôn cho rằng chỉ là trùng tên thôi, suy cho cùng thì với người nước ngoài, Uy Dịch là một cái tên khá phổ biến, mà ngôi trường Sở Minh theo học lại không phải ngôi trường chuyên về điện ảnh, nên cậu nhất thời không đem cái tên “Uy Dịch” nghĩ tới phương diện này.
Kiều Trị nghe màn đối thoại của hai người, đến cả đồ ngọt cũng không thèm giành nữa, quay đầu túm cổ áo Statham nói: “Anh sao lại không nói với em, trong những diễn viên anh mời có Uy Dịch?”
Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ không dẫn Statham đến gặp Tống Thanh Hàn.
Có điều hắn cũng biết rõ địa vị của Statham ở Hollywood, nếu như Tống Thanh Hàn tham gia vào phim của y, vậy thì con đường sau này của cậu sẽ hoàn toàn khác.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không thông nên liền đấm Statham vài cái, sau đó có chút áy náy nhìn Tống Thanh Hàn: “Hàn…!Tôi trước đó thật sự không biết….”
Hắn thật sự không biết Uy Dịch và Statham có cấu kết với nhau mà!
Đứng trên lập trường của hắn, hắn đương nhiên càng hướng về phía Tống Thanh Hàn và Sở Minh.
Ừm, đương nhiên không phải vì Uy Dịch thời còn đi học đã chê gu thẩm mĩ của hắn đâu.
“Không, Kiều Trị, chuyện này không liên quan đến anh.”
Tống Thanh Hàn lắc đầu.
Cậu không phải là người không biết tốt xấu, Kiều Trị giới thiệu cậu làm quen với Statham cũng là vì muốn giúp cậu một tay, chuyện của Uy Dịch, đơn giản chỉ là trùng hợp ngoài ý muốn mà thôi.
Statham vỗ vỗ cái đầu tóc vàng của nhà thiết kế nhà mình, sau đó lịch sự chào tạm biệt với Tống Thanh Hàn, cưỡng chế kéo Kiều Trị đang dán chặt mắt vào ly kem mới ăn được một muỗng kia, đeo khẩu trang, đội mũ vào rời đi.
Tống Thanh Hàn ngồi tại chỗ một lúc, sau đó cũng kêu phục vụ qua tính tiền.
Nhân viên phục vụ kia hiển nhiên đã nhận ra cậu từ ban đầu, bây giờ thấy Tống Thanh Hàn gọi cô qua, liền nhanh chóng một mình chạy đến, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng gọi: “Hàn Hàn!”
Tống Thanh Hàn cười với cô, móc ví tiền ra, sau đó dưới lời đề nghị ngượng ngùng của nhân viên phục vụ, kí cho cô vài chữ kí.
“Suỵt.”
Tống Thanh Hàn nháy mắt với cô: “Tôi giấu quản lý để đến đây đó, đừng nói cho người khác nhé.”
Nhân viên phục vụ nhìn nụ cười này của cậu, đầu óc choáng váng mà gật đầu.
Tống Thanh Hàn đeo khẩu trang, đội mũ vào, giữa ánh nhìn của phục vụ, nhanh chóng hòa vào biển người ngoài kia.
Lâm Thiền nhận được tin nhắn tới đón của Tống Thanh Hàn, nhìn thấy cậu bước từ trong quán cà phê ra, vội vàng mở cửa xe để cậu bước vào.
“Anh Hàn, lúc nãy anh không nghe điện thoại, anh Trần rất lo đấy.”
Lâm Thiền cười khổ nói, đưa chiếc điện thoại đầy cuộc gọi của Trần An ra trước mặt Tống Thanh Hàn, vẻ mặt như nghĩ lại còn thấy sợ: “Anh Trần suýt chút nữa là xé xác em rồi.”
Tống Thanh Hàn nhìn hắn một cái, trên màn hình chi chít cuộc gọi đến của Trần An.
Cậu mỉm cười, an ủi nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với anh Trần, sẽ không trách cậu đâu.”
Cậu cúi đầu mở điện thoại của mình lên, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một đống tin nhắn và cuộc gọi nhảy ra trên tràn hình.
Cậu bấm vào, gửi lại một tin nhắn, Trần An liền gọi điện thoại tới.
“Alo, Tiểu Hàn, cậu bây giờ đang ở đâu?”
Tống Thanh Hàn vừa nhấc máy, giọng nói đầy sốt ruột của Trần An đã qua loa truyền vào tai Tống Thanh Hàn.
“Tôi đang ở trước mặt một quán cà phê trên đảo Seaman, bây giờ sẽ về.”

“Ừm, ok.”
Trần An cũng biết chuyện này không thể nói rõ trong thời gian ngắn được, anh nghiêm túc, cẩn thận phê bình hành vi không mang theo trợ lí mà còn chạy lung tung này của Tống Thanh Hàn, rồi bảo Tống Thanh Hàn nhanh chóng trở về.
Tống Thanh Hàn nghiêm túc đáp lại.
Lâm Thiền ngồi một bên lắng nghe, đợi Tống Thanh Hàn cúp máy xong, mới bảo tài xế lái xe đến bến phà.
“Anh Hàn, anh sau này có thể đừng có biết mất không nói trước một lời như vậy không.”
Lâm Thiền ôm lấy trái tim nhỏ bé đập bum bum suýt nữa bị bệnh tim của mình, “Em vừa mới đi khỏi một bước đã không tìm thấy người rồi, anh có biết em sốt ruột thế nào không…”
Tống Thanh Hàn mỉm cười, để mặc hắn nói.

Lâm Thiền đang nói bla bla, đột nhiên nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tống Thanh Hàn, giọng nói từ từ nhỏ lại: “Xin lỗi anh Hàn, em vừa rồi, em vừa rồi chỉ là có chút kích động, không phải muốn mắng anh…”
“Tôi biết.”
Tống Thanh Hàn lắc đầu, “Lần này là do tôi không đúng, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Thiền thấy cậu dễ bảo như vậy, cơn giận cũng biến mất, lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh mini ra, mở nắp đưa cho Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn liếc qua biểu cảm của hắn, cầm lấy uống một ngụm.
Mặt Lâm Thiền liền cười tươi như hoa.
Đảo Seaman không lớn, Tống Thanh Hàn và Lâm Thiền cùng lên phà, rất nhanh đã đi qua một vùng biển nhỏ, về lại trên đất thủ đô.
Tài xế đến đón cậu là người được Sở Minh sắp xếp, rất nhanh đã đưa Tống Thanh Hàn về tới biệt tự của họ.
Lâm Thiền tiễn Tống Thanh Hàn vào tận trong nhà rồi mới yên tâm rời đi.
Sở Minh vẫn đang đi làm.

Hai người bọn họ sống ở đây, trừ một dì thường đến quét dọn ra, trong nhà không còn ai nữa.
Tống Thanh Hàn đóng cổng lại rồi cởi tây trang trên người ra, lên lầu.
Khi Sở Minh về tới, ngôi nhà từ trong ra ngoài đều tối thui.
Anh khẽ nhíu mày, đứng ở cửa gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn, kết quả không ai nghe máy.
Trong lòng anh có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho trợ lí của Tống Thanh Hàn, lại nhận được tin Tống Thanh Hàn đã về nhà.
“Anh Hàn?”
“À, hôm nay tôi nhìn anh ấy vào nhà rồi mới đi mà…” Lâm Thiền nhận được điện thoại của Sở Minh mà hoang mang, sau khi Sở Minh cúp máy, hắn càng hoang mang hơn.
Sở Minh từ chỗ Lâm Thiền biết được Tống Thanh Hàn đã về nhà, nhưng nhìn căn nhà tối thui, anh lại có chút bất an.
Anh móc chìa khóa ra mở cửa, vừa mở đèn liền nhìn thấy chiếc áo treo trên giá treo đồ.
Anh nháy mắt thở phào một hơi.
Về là được rồi.
Anh nhìn một vòng phòng khách, sau khi không phát hiện bóng dáng Tống Thanh Hàn, liền bước nhanh lên lầu.
Trên lầu yên ắng, tối đen.
Sở Minh mở đèn nhỏ lên, đẩy cửa phòng ra.
Trên giường lờ mờ nhô lên một cục, Sở Minh nhìn thấy cái ụ đang nhô lên đó, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống.
Anh đoán chắc Tống Thanh Hàn ngủ rồi, cũng không mở đèn trong phòng lên, cứ như vậy trực tiếp bước vào.
“Về rồi hả?”
Thình lình, giọng của Tống Thanh Hàn vang lên trong bóng tối.
Sở Minh thở dài một hơi, đưa tay mở đèn lên, liền nghe thấy giọng nói không vui của Tống Thanh Hàn: “….!Đừng mở đèn.”
Cánh tay vừa mới giơ ra của Sở Minh liền thu lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- không biết cái lạnh của mưa to gió lớn sắp đến- Minh:??????
Tống- cười lạnh-ing- Thanh Hàn: hơ hơ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.