Đọc truyện Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn – Chương 7
Bầu trời thoạt nhìn rất xanh, mênh mông bát ngát xanh.
Trước đây, loại thời tiết tốt này, đối với Lê Tư Á mà nói, là thích hợp ra ngoài đi Shopping , nhưng là bây giờ, Lê Tư Á cho là việc làm thích hợp nhất trong loại thời tiết này, chính là cùng người yêu cùng nhau đợi ở nhà.
“Chờ. . . . . . Chờ một chút. . . . . .”
L T Á nhn thy bp da của Ph Thần Phong từ trn ngời của anh rt ra ngoi, đồ vật bn trong tn lạc trn đt.
C tò mò cúi ngời xung đi nhặt ln.
Những thứ bn trong đ, c một tờ l . . . . . L giy chứng minh th? !
“A! Em tm đợc!”
L T Á thọat nhn y nh l trúng s độc đc.
“Đây hình như là giấy chứng minh thư của anh đi?”
Phó Thần Phong không ngờ rằng bóp da sẽ ở lúc này rớt ra ngoài. Rốt cuộc, anh không thể làm gì khác hơn là giả ngu.
“Có thật không? Anh vẫn luôn không tìm được.”
“Thật.”
Lê Tư Á cầm lấy giấy chứng minh thư, cẩn thận nhìn đi nhìn lại.
“Này nhất định là anh, này người trong hình chính là anh nha. . . . . . Đợi chút. . . . . . Anh tên là. . . . . . là Phó Thần Phong, chúng ta biết tên của anh rồi !”
Lê Tư Á huơ tay múa chân, vui vẻ không thôi.
“Thì ra tên của anh là Phó Thần Phong nha.”
“Phó Thần Phong. . . . . . Viết như thế nào?”
Phó Thần Phong tiếp tục giả ngu.
“Chính là như vậy a!”
Lê Tư Á đem giấy chứng minh thư đưa tới cho anh nhìn.
“Em nghĩ ra rồi! Tên của anh và cái người giàu có nhất Đài Loan đó giống nhau như đúc nha! Anh có như thế vừa khéo chính là hắn hay không nha? !
Có một lần em nhìn đến hình của hắn trên tuần san X, so với anh gầy hơn một chút, nhưng là. . . . . . Vẫn rất giống nha!”
“Anh nghĩ không phải đâu, mặc dù tên của anh ở trên chứng minh thư là cái tên này, nhưng hai ngày trước trên báo không phải mới nói Phó Thần Phong gì đó ra khỏi tai nạn xe cộ, bây giờ đang dưỡng bệnh ở bên trong bệnh viện sao? Em nghĩ quá nhiều nhiều.” Phó Thần Phong tùy tiện viện một lời nói dối để trả lời cô.
“Phó Thần Phong đó” vẫn còn ở trong bệnh viện, trước khi anh tra ra chân tướng, không thể đối với bất kỳ người nào tiết lộ thân phận. Tránh cho tin tức để lộ, rước lấy sát cơ.
Mặc dù như thế, nhưng là, Phó Thần Phong hiện tại ở trước mặt cô, mới thật sự là Phó Thần Phong, cùng những kim tiền, địa vị kia không liên quan, là một Phó Thần Phong toàn vẹn.
Mấy ngày nay, anh như vậy, dắt lấy tay của cô, mang cô thoát khỏi hư vinh, từng bước từng bước đi vào trong cuộc sống ấm áp bình thường.
Mà đã học cuộc sống như thế Lê Tư Á, cảm giác mình giống như một đứa trẻ học bước đi, mỗi một bước đều tràn đầy mới mẻ, mỗi một bước đều là vui vẻ.
Thì ra là, trừ truy đuổi tiền bạc, cuộc sống cũng có thể trôi qua như vậy phong phú, như vậy không buồn không lo.
Lê Tư Á chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng có thể trải qua cuộc sống như thế, cô rất khó có được mấy ngày không thoa son phấn, đợi ở trong phòng không ra cửa, đây là chuyện mấy năm qua chưa từng có.
Bởi vì đàn ông có tiền luôn là yêu phụ nữ xinh đẹp rực rỡ, cho nên Lê Tư Á chỉ cần đi ra cửa chính, sẽ ăn mặc thành dáng vẻ mà những người đàn ông kia vừa nhìn một cái liền động lòng.
Cô chưa từng nghĩ qua dáng vẻ này có phải cô thích hay không, bởi vì ăn mặc đối với cô mà nói, là một điều kiện cơ bản trong hám làm giàu. Nhưng là, trải qua vài ngày cuộc sống ở nhà sau, cô phát hiện mình có vẻ ưa thích mình thật thà tự nhiên như vậy .
“Thật sao? Là em suy nghĩ nhiều quá à? Thôi, anh là ai cũng không đáng kể, bản tiểu thư hiện tại đói bụng, muốn ăn rồi.”
“Được, anh đây sẽ đi giúp em chuẩn bị đồ ăn.”
*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***
Bọn họ cùng nhau trải qua gần nửa tháng cuộc sống ở nhà.
Mỗi sáng sớm, hai người cùng nhau đến chợ mua thức ăn.
Sau khi về nhà, liền do Phó Thần Phong đầu bếp, Lê Tư Á còn lại là làm người hữu danh vô thật trong phòng bếp.
Công việc của cô, chính là không ngừng ở bên tai Phó Thần Phong nói về chuyện của mình.
Cô chưa từng có nhiều lời như vậy, cô trước đây, luôn là ở trước mặt người duy trì hình tượng điềm tĩnh.
Phó Thần Phong còn lại là lẳng lặng nghe những gì cô nói.
Mỗi một câu cô nói, đối với anh mà nói, đều rất trân quý.
Bởi vì, mỗi người bên người anh, đối với anh nói chuyện, đều có mục đích . Bọn họ cũng chỉ là ở hướng anh báo cáo, xin xỏ, từ trước tới nay chưa từng có ai là không có tâm cơ mà đối với anh nói chuyện.
Lê Tư Á là người đầu tiên.
Hơn nữa, Phó Thần Phong luôn luôn chỉ vì dưới mình xuống bếp, Lê Tư Á phá vỡ nguyên tắc của anh.
Lê Tư á đối với lấy phòng bếp kêu to: “Này! Em đói chết rồi, đói quá! Anh có thể nhanh tay một chút hay không nha?”
“Tiểu thư, em mới ăn một bữa cách đây chỉ có bốn tiếng thôi a, như vậy đã đói, một cô gái ăn như thế, cẩn thận gả không được.”
“Gả không được cũng không quan hệ a! Dù sao em chính là tâm tình tốt, em chính là muốn ăn! Em muốn biết lần này anh còn có thể xuất ra món ăn ngon gì a, thật mong đợi nha!”
“Được rồi, đã biết!”
“Phó Thần Phong, sao anh biết nấu ăn nha? Như thế lợi hại!”
“Anh. . . . . . Anh làm qua đầu bếp á!” Phó Thần Phong tùy tiện trả lời.
Trên thực tế, tài nấu nướng tinh xảo, chẳng qua là ưu điểm nhỏ trong rất nhiều ưu điểm của Phó Thần Phong, một ưu điểm nho nhỏ này, không đáng được anh để ở trong lòng mà thôi.
Chưa từng nghĩ qua muốn làm “Một người đàn ông tốt” nhưng, lúc này, anh phát hiện, thì ra nấu ăn cho người yêu ăn, là chuyện hạnh phúc ngọt ngào như thế.
“Làm đầu bếp có thể kiếm nhiều tiền sao? !”
Ai, vấn đề của cô cũng thật nhiều.
“Còn phải dựa vào bản lĩnh.”
“Vậy anh bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì? Anh có tiền hay không a?”
Lê Tư Á theo thói quen lại hỏi đến này vấn đề.
Lúc này, Phó Thần Phong từ trong phòng bếp bưng ra món ăn thứ nhất.
“Tiền tiền tiền. . . . . . Tiền tiểu thư, bữa ăn tối của em đã chuẩn bị xong rồi đấy!”
Lê Tư Á trực tiếp đem tay vươn đến trong đĩa, cầm một miếng sườn chua ngọt thả vào trong miệng.
“Oa, thật là nóng thật là nóng. . . . . . Hô. . . . . . Nhưng. . . . . . Ăn thật ngon đó. . . . . . Sẽ không là đầu bếp ở nhà hàng Phúc Lâm đi?”
Dĩ nhiên không phải.
Trên mặt Phó Thần Phong xuất hiện hai vạch đen.
Tại sao anh nếu không phải Ngưu Lang, thì chính là đầu bếp?
Nhìn bộ dạng của anh thật giống như người đang làm mấy thứ nghề nghiệp kia sao?
Tại sao từ trước tới nay chưa từng có ai từng nói như vậy đây?
“Bộ dạng em ăn thế này rất không vệ sinh. . . . . . Đũa ở đây. . . . . .”
Anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, thoáng chốc, bộ mặt đỏ lên.
“Em. . . . . . Em mặc cái gì?”
“Áo sơ mi của anh a!”
Lê Tư Á hưng phấn biểu diễn cho Phó Thần Phong nhìn.
“Áo sơ mi Armani đấy nha! Em làm áo mặc đi ngủ cũng rất thích hợp đi?”
[. . . . . .”
Phó Thần Phong hết sức lúng túng, bởi vì, anh chưa bao giờ thấy, ở thời điểm ăn tối mà phụ nữ lại mặc thành như vậy tử. Trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết đôi mắt rốt cuộc muốn nhìn đi hướng nào.
“Sẽ không không nỡ đem áo sơ mi Armani của anh cho em làm áo ngủ chứ?”
“Thế nào sẽ?”
“Vậy sao anh lại có bộ dáng này?”
“Anh cũng là đàn ông, em mặc như vậy, anh làm thế nào đây?”
“Cái gì làm thế nào đây? Ăn cơm nha!”
“Lê Tư Á, em có biết em có bao nhiêu khiến đàn ông động lòng hay không. . . . . .” Phó Thần Phong đưa mắt nhìn cô, dùng giọng nói khêu gợi nói.
Mặc dù bọn họ mấy giờ trước, đã đắm chìm trong kích tình triền miên, nhưng là, khi Lê Tư Á lại lấy bộ dáng khêu gợi này xuất hiện thì vẫn khiến cho Phó Thần Phong nhịn không được . . . . .
( Ed: Sắc lang… ek ek)
Anh muốn cô!
Anh cảm giác toàn thân giống như có lửa đang thiêu đốt, khiến anh không thể chịu được thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Lê Tư Á còn lại là cả khuôn mặt đỏ hổng, bởi vì, cô biết anh nói là cái gì.
Cô cũng cảm giác được trong lòng như có một cỗ nhiệt tình hừng hực thiêu đốt lấy, còn có giội không tắt khát vọng.
Phó Thần Phong nhào tới cô, đem cả người cô đè ở trên tường, đến gần cô vành tai và tóc mai cọ sát vào nhau.
“Em vẫn còn rất đói sao? Con thỏ nhỏ.”
Lê Tư Á không nói gì, trực tiếp hồi báo anh kích tình mãnh liệt hôn, từ bên cổ anh hôn đến gương mặt của anh. . . . . . Ông trời, tại sao mỗi một tấc trên người của anh, đều là hoàn mỹ như vậy , đối với cô tràn đầy hấp dẫn?
Phó Thần Phong dùng lực, từng nút áo trên người Lê Tư Á cứ thế mà rơi ra, nhìn một cái không sót gì thân thể mềm mại trắng như tuyết.
“Lê Tư Á. . . . . . Anh yêu em . . . . .” Phó Thần Phong thì thào nói.
Sau nửa tháng, mắt thấy Phó Mẫn Hòa sắp triệu tập cổ đông, Phó Thần Phong truy xét tung tích của hung thủ đứng đằng sau cũng bắt đầu tăng nhanh.
Anh đã lấy được tin tức về Lý Lin Nht, Lu Bính Hn đang cùng hn ta ni điu kiện.
“Lu bính Hn, cậu v Lý Lin Nht ni chuyện đợc nh thế no? Hn nguyện ý ra chỉ chứng sao?”
“Tổng gim đc, hn ni hn nguyện ý nhng còn c điu kiện di tnh hung, ra chỉ chứng tn hung thủ đứng đng sau.”
“Điu kiện l g?”
“Thứ nht, hn hi vọng chúng ta giúp hắn tìm luật sư giỏi nhất, giúp hắn giảm bớt thời hạn thi hành án. Hơn nữa, phí dụng luật sư chúng ta phải trả toàn bộ.
Thứ hai, hắn hi vọng có thể hoàn toàn đánh sụp Phó Mẫn Hòa, để tránh ngày khác sau đi tìm hắn phiền toái.
Thứ ba, hắn muốn cầu xin trong lúc hắn ngồi tù, chúng ta phải cho một nhà bốn người của hắn ra nước ngoài, cũng thu xếp ổn thỏa cuộc sống của bọn họ.”
“Tôi đồng ý.”
“Tổng giám đốc, nhưng hắn dù sao cũng là một hung thủ, chúng ta đối xử với hắn như thế, có. . . . . . Quá nhân từ hay không?”
“Lý do của tôi có hai. Thứ nhất, chính hắn làm việc sai trái, chính mình tự đi ngồi tù, rất hợp lý.
Thứ hai, người nhà của hắn không có làm chuyện bậy, cho nên không nên bởi vì hắn mà bị dính líu bị uy hiếp.
Lưu Bính Hán, cậu tán thành sao?”
“À? Vâng . . . . . Tôi sẽ lập tức đi đến tiến hành.”
Phó Thần Phong “Thỉnh giáo” khiến Lưu Bính Hán chịu không nổi, vội vàng tán thành.
“Lưu Bính Hán.”
“Vâng”
Trên trán Lưu Bính Hán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Không có cách nào, mỗi lần cậu nghe đến Phó Thần Phong gọi đầy đủ tên họ của mình thì có dự cảm chẳng lành.
Thế nhưng lần đầu tiên, cậu tựa hồ lầm.
“Cám ơn cậu.” Phó Thần Phong nghiêm túc nói cảm ơn với cậu.
“Không nên nói như vậy, tổng giám đốc, đây là tôi phải làm.”
“Cám ơn.” Phó Thần Phong lại một lần nữa nói cám ơn, sau đó cúp điện thoại.
*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***
Ngày này, Lê Tư Á sáng sớm nhận điện thoại, liền ra cửa.
Mà có thể làm cho cô đã mười ngày nửa tháng đều ở tại nhà mà ra cửa, hiển nhiên không phải cái gì chuyện nhỏ.
Hỏi cô, cô lại ấp a ấp úng, nói không rõ, Phó Thần Phong không thể làm gì khác hơn là án binh bất động.
Khi Lê Tư Á về nhà, Phó Thần Phong đang ở trong phòng bếp xào ngao ướp rượu trắng, đó là món ăn sở trường nhất của anh.
Lê Tư Á thất hồn lạc phách mở cửa đi vào, liếc mắt nhìn vào phòng bếp một cái, sau đó vô cùng không bình thường , lặng yên đi trở về phòng.
Cô đang hồi tưởng Cát Hán Bảo đối với cô theo như lời nói ——
“Đúng vậy. Cô không có nghe lầm, anh ta chính là Tổng giám đốc của Phó thị quốc tế, Phó Thần Phong. Anh ta còn rất trẻ tuổi, chỉ có hai mươi tám tuổi, nhưng cả Phó thị quốc tế lớn mạnh, là ở trong tay của anh ta đẩy triển khai . Cô không cần hoài nghi lời nói của tôi.”
“Anh ta là bất mãn cha mình bắt anh ta kết hôn, cho nên mới chạy trốn . Nhưng là như vậy cũng vô ích. Nếu như Phó thị quốc tế muốn mở rộng sang thị trường châu Âu, thế nào cũng phải cần có người Nghê gia hiệp trợ mới có thể. Cho nên, anh ta tất phải trở về thực tế. Hơn nữa, anh ta nếu không trở về, sẽ mất đi tư cách Tổng giám đốc.”
“Phó Thần Phong là một người thông minh, anh ta nhất định biết cái gì mới là lựa chọn chính xác. Cô cho rằng anh ta rất thích cô, thật ra thì cũng không là như vậy.
Không cần ngốc nghếch, cô ở đây cũng không chiếm được lợi ích trên người của anh ta. Chỉ cần cha của anh ta phản đối, sẽ không lấy được bất kỳ thứ gì.”
“Hiện tại, cha anh ta nguyện ý ra 30 triệu nguyên giúp cha cô trả nợ. Ngoài ra, còn có thể cho cô 10 triệu nguyên làm bồi thường, chỉ cần cô để cho anh ta về nhà.
Nếu như cô có thể làm được, cha mẹ cô rất nhanh sẽ không cần trốn trốn tránh tránh sống qua ngày, có thể trở về với các người đoàn tụ. Anh trai cũng không cần bị chẳng hay biết gì, cho là cha mẹ đều đã chết rồi.
Mà việc cô cần, chỉ là để cho chúng ta với cô về nhà, sau đó dẫn người đi. Này rất đơn giản, so với cô đi đối với những cậu ấm có tiền kia bồi cười, còn đơn giản rất nhiều, phải hay không?”
Đáp án công bố.
Thì ra, Phó Thần Phong chính là người có tiền mà cô vẫn luôn tìm tìm kiếm kiếm.
Thì ra, cô coi như cùng anh yêu nhau, cũng không có biện pháp lấy được kết quả.
Nhưng, cô thật không muốn buông anh ra, không phải là bởi vì anh là trong cảm nhận của cô là “người đàn ông có nhiều tiền nhất” ấy, mà là cô không bỏ được.
Cô là thật yêu anh, mặc kệ anh là người có tiền, hay là tên ăn xin.
Cô khát vọng, chính là được sống cuộc sống như hiên tại, chính là cùng người yêu cùng nhau ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm, xem ti vi, chỉ cần là việc mà hai người cùng nhau làm, cũng đã khiến cô vô cùng vui vẻ.
Vậy mà, cô có thể như vậy ích kỷ mà thỏa mãn khát vọng của mình sao?
Cô có thể làm cho anh buông tha giang sơn, từ đó làm bạn với cô sao?
Hoặc là, anh nguyện ý làm như vậy ư? còn nữa, 30 triệu này đối với cô mà nói, thật vô cùng quan trọng.
Bởi vì, trong bốn năm qua, cha mẹ cô rời đi Đài Loan, vì chính là muốn chạy trốn chủ nợ đuổi theo đòi.
Sau tới, chuyện này bị Cát Hán Bảo truy xét được. Có một ngày, Cát Hán Bảo tới cửa đòi nợ, ngày đó vừa đúng chỉ có Lê Tư Á ở nhà một mình.
Lúc ấy, anh trai của cô vừa đúng đang cùng bạn gái bàn về chuyện kết hôn. Không muốn làm cho anh ấy bị món nợ khốn nhiễu, cho nên liền quyết định tự mình gánh chịu lấy.
Một năm kia, cô mới hai mươi tuổi, cô đối với Cát Hán Bảo nói: “Tôi phụ trách, một mình tôi phụ trách. Làm ơn không cần lại đi truy xét tung tích của cha mẹ tôi, cũng không cần cùng anh trai tôi nói.”
Cát Hán Bảo đầu tiên là không quá tin tưởng mà nhìn cô, theo sau một câu nói của cô khiến Cát Hán Bảo tin ——
“Hãy giới thiệu đàn ông có tiền cho tôi biết, tôi đủ xinh đẹp, tôi có thể từ trên người bọn họ lấy được tiền, có phải hay không?”
Hiện tại, cô nếu có thể lấy được 30 triệu, như vậy, cách ngày thoát khỏi món nợ của cô lại càng gần, ba mẹ cũng liền có thể nhanh về nhà đoàn viên rồi. . . . . . Cô thật sự rất nhớ bọn họ. . . . . .
Nhưng là, cô thật vất vả tìm được một người mình thật lòng thích, chẳng lẽ cô muốn vì vậy để xuống sao?
Cuối cùng, Lê Tư Á vùi cả đầu vào trong chăn mền, nói: “Trời ạ, tôi nên làm sao mới đúng đây?”
Mãi cho đến thanh âm của Phó Thần Phong từ sau lưng của cô truyền đến ——
“Con thỏ nhỏ, em làm sao vậy nha? !” Phó Thần Phong xoa xoa tóc của cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Cô bị sợ đến từ trên giường nhảy dựng lên.
Cái nhảy này, vừa đúng đụng tới cằm của Phó Thần Phong .
“Thật là đau!” Phó Thần Phong sờ sờ cằm, tức giận nói: “Em đối với anh có cái gì bất mãn, có thể nói ra, bộ dáng như vậy quá độc ác đi!”
“Thật xin lỗi, em không phải. . . . . . Em không phải cố ý. .” Lê Tư Á vội giải thích.
“Sao trông em tái nhợt như vậy? Có phải lại gặp phải chuyện gì rồi hay không? Doãn Phương Chính tên kia lại tới tìm em sao?” Phó Thần Phong khẩn trương hỏi, còn đem cô từ trên giường kéo lên, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
“Hắn có tổn thương em hay không?”
“Không có . . . . .”
Nhìn Phó Thần Phong dịu dàng che chở cho cô như vậy, trong lòng Lê Tư Á không thôi, mắt đỏ lên, lại muốn khóc.
“Em làm sao thế?”
“Sao anh đối với em tốt như vậy?”
“Bởi vì anh yêu em a.”
“Anh có nghĩ tới hay không?” Lê Tư Á thử dò xét tính hỏi anh: “Anh có thể là người rất có tiền, hơn nữa rất có thể có thật nhiều người đều cần anh.”
“Anh không có nghĩ qua.” Phó Thần Phong như chém đinh chặt sắt mà nói cho cô biết, “Anh chỉ biết, anh là cái gì người như vậy, anh nghĩ muốn cái gì, cái gì mới có thể làm cho anh vui vẻ, như vậy là đủ rồi.”
Nhiều chuyện đơn giản, lại sao khó khăn?
“Nhưng là, nếu như. . . . . . Em là nói nếu quả thật là như vậy, em tới thế giới của anh sao?” Lê Tư Á tinh thần sa sút bi quan hỏi.
“Kia không phải vừa đúng, em nghĩ gả người có tiền, anh vừa đúng có thể cưới em.” Phó Thần Phong vui vẻ nói, cũng nói ra tính toán chân chính ở trong lòng anh .”Thế giới của anh, cũng chính là em muốn.”
“Phó Thần Phong, em đã biết cha của anh. . . . . .”
Lê Tư Á muốn hướng Phó Thần Phong nói ra trước đây mấy giờ, chuyện cô nghe được, nhưng là đã không còn kịp rồi ——
Cửa không có khóa lại giờ phút này đã ùa vào một đám người, vây quanh hai người bọn họ lại.
Không phải đã nói, chỉ có cha của Phó Thần Phong sẽ tới thôi sao? Tại sao chạy ra nhiều người tới như vậy?
Lê Tư Á quả thực sợ hãi.
Cát Hán Bảo đứng ở phía trước những người này, hạ lệnh: “Đem Phó Thần Phong mang đi!”
“Ông là ai? !”
Phó Thần Phong bị hai người bắt lại, trong lòng đang nghi ngờ tại sao bọn họ không có bắt Lê Tư Á.
“Ha ha. . . . . .” Cát Hán Bảo , cười, “Nhân vật nhỏ như tôi đây, Phó tổng dĩ nhiên không biết rồi, nhưng là không sao cả.”
Cát Hán Bảo ngay sau đó ở trước mặt Lê Tư Á bỏ lại chi phiếu 10 triệu nguyên .
“Lê Tư Á, 10 triệu này là thù lao của cô.”
“Tư Á?”
Phó Thần Phong nhiều lần muốn làm thành là mình nghe lầm!
Đây là sự thật tàn nhẫn cỡ nào!
Anh như vậy mọi cách chăm sóc, thương yêu c, vậy m. . . . . . Bn đứng anh? !
Lại l v tin bạc sao?
C thật sự trúng độc su nh thế sao?
C đi vi anh yu, kỳ thật đu l giả, c vẫn đem anh cùng những ngời đn ng kia đi đãi ging nhau?
“T Á, ni cho anh biết, khng phải nh thế.” Bị khng chế Ph Thần Phong thng khổ ni.
Tm chi phiếu kia, hung hăng phá hủy sự tin tưởng của Phó Thần Phong đối với Lê Tư Á .
Tim của anh, giống như bị thiên đao vạn quả.
Anh cực kỳ tức giận, lại không nỡ đối cô nổi giận; anh phải bình tĩnh, nhưng tim của anh bị triệt triệt để để xé thành mảnh nhỏ.
“Em không có bán đứng anh, phải hay không? Em không có hám làm giàu đến có thể bán tình cảm thật, phải hay không? Nói cho anh biết! Nói cho anh biết, em không phải là người như vậy!”
“Xin nói cho anh biết, 10 triệu nguyên này là có thể mua được em sao? Sao em sao. . . . . . giá rẻ như vậy. . . . . .” Phó Thần Phong cuối cùng cũng không nhịn được nói một câu nói nặng.
Lê Tư Á đến bây giờ cũng còn làm không rõ ràng lắm tình hình, lại muốn cầm cái gì đi về phía anh giải thích?
Một đám người chạy vào bắt lấy Phó Thần Phong, còn bỏ lại một tờ chi phiếu cho cô. Loại tràng diện này, cô muốn thế nào mới có thể nói được rõ ràng?
“Em không có. . . . . . Không phải. . . . . .”
“Cát tiên sinh, ông không phải là nói cha của anh ấy sẽ đến đón anh ấy trở về? Ông không phải là nói. . . . . .”
Lê Tư Á không thể làm gì khác hơn là hướng Cát Hán Bảo nhờ giúp đỡ. Xin Cát Hán Bảo đối với Phó Thần Phong nói rõ ràng, đây tột cùng là chuyện gì?
Cha của anh?
Sao vậy có thể? Anh đã không có cái gì cha rồi, chẳng lẽ là Cát Hán Bảo thuận miệng hồ nịnh?
Dù là như thế, sao cô lại có thể nhận lấy tiền, làm chuyện này? Cô không phải đơn thuần vì tốt cho anh, cô chỉ là . . . . .
Phó Thần Phong không thể không thừa nhận, anh đã nhìn lầm người.
Cát Hán Bảo là lộ ra mỉm cười thần bí.
“Tôi tin tưởng cha của anh ta cũng rất muốn đến, nhưng là, ông ta đã sớm chết rồi.”
Cái gì? !
Lê Tư Á cuối cùng bắt được một điểm đầu mối rồi.
“Ông lừa tôi? ! Cát tiên sinh, sao ông có thể gạt tôi? Các người là ai? Các người rốt cuộc muốn làm gì anh ấy?”
“Chúng ta có hay không lừa cô, đã không quan trọng. Cô không phải là đã cầm được tiền, đạt tới mục đích lớn nhất của cô, còn lại không có chuyện của cô. Cô nên làm, chính là lại đi trên con đường câu bắt kim quy, sau đó từ trong tay bọn họ lừa tiền đến trả cho tôi.”
Vào giờ phút này, ánh mắt của Phó Thần Phong nhìn Lê Tư Á, đều là tràn đầy oán hận cùng khinh thường.
Anh đối cô nói ra lời nói nặng: “Tôi bây giờ mới biết, cô là hám làm giàu đến vậy. Mà tôi, chỉ là vỏn vẹn 10 triệu nguyên là có thể bán đứt mình? Lê Tư Á, cô làm như vậy, là tôi thật đáng buồn sao? Cũng là cô thật đáng buồn đi?”
“Thần Phong. . . . . .” Lê Tư Á mau khóc, cả đầu cô đánh một cái lại một cái bế tắc, cô không có cách nào nói ra một câu nói hoàn chỉnh.”Em không phải. . . . . . Xin. . . . . . Xin anh không nên. . . . . . Nói em. . . . . . . như vậy . . . . .”
“Trên thực tế, cô thật sự vì một tấm chi phiếu 10 triệu kia, dẫn bọn hắn tới chỗ này tìm tôi.”
Phó Thần Phong đau kịch liệt mà nhìn cô, nói ra lời tổn thương Lê Tư Á, cũng tại thương tổn chính mình.
Đúng vậy a, cô quả thật là làm như thế. Sự thật đặt ở trước mắt, cô không có cách nào phủ nhận.
Lê Tư Á giờ phút này điều có thể làm, chính là đem tấm chi phiếu trên mặt đất kia cầm lên, xé nát ở trước mặt mọi người.
“Tiền, tôi đã không cần, cầu xin các người thả anh ấy ra, để cho anh ấy lựa chọn, có muốn hay không. . . . . . Có muốn hay không bỏ xuống tôi, trở lại thế giới của anh ấy.” Cô thỉnh cầu Cát Hán Bảo.
Phó Thần Phong nhìn mảnh vụn chi phiếu , cả thảy tâm đều đã chìm rồi.
Anh nhiều lần muốn đem lời tổn thương cô đều thu hồi lại, nhưng là, tại sao anh vẫn có thể tiếp tục tin tưởng cô?
Nếu như cô thật sự là một phụ nữ hám tiền không hơn không kém, như vậy, tương lai cô vẫn là có khả năng sẽ lại bán anh.
“Cô không cần 10 triệu nguyên của cô, nhưng tôi muốn 30 triệu nguyên của tôi.
Cha của cô đem tôi làm hại nhiều thảm, cô cũng không phải là không biết. Huống chi, cô hàng năm mới trả lại cho tôi bao nhiêu tiền? Hiện tại, cuối cùng cũng có một Đại Kim Chủ chịu lấy 30 triệu để thay cô trả nợ, cô không muốn cũng phải muốn!”
Nghe vậy, Phó Thần Phong lập tức chen vào Cát Hán Bảo nói.
“Phó Mẫn Hòa cho ông bao nhiêu tiền?”
“30 triệu.” Cát Hán Bảo nói.
“Như vậy nhiều nha!” Phó Thần Phong nhếch môi cười một tiếng.
Lúc này, anh đã sớm đè xuống điện thoại di động trong ngực nhanh chóng gạt bàn phím số, gọi cho Lưu Bính Hán, anh muốn cho Lưu Bính Hán theo trong điện thoại biết được những hành động của bọn người này.
“Dĩ nhiên!”
Cát Hán Bảo vừa nói ra lời này, mới phát hiện đại sự không ổn.
Sao ông ta có thể không cẩn thận như thế nha? Phó Mẫn Hòa ngàn giao phó vạn giao phó, muốn ông ta không thể tại trước lúc dẫn người đến mà nói toạc ra.
“Thì ra là chú của tôi mời các người tới. Các người là muốn dẫn tôi đi gặp ông ta sao?”
Phó Thần Phong cố ý đem lời nói càng lớn tiếng, làm trong điện thoại Lưu Bính Hán nghe được rõ ràng hơn.
“Không. . . . . . Không phải Phó Mẫn Hòa, anh nghĩ sai rồi.”
Cát Hán Bảo còn muốn bổ túc, nhưng là xem ra tựa hồ vô ích.
“Dù sao, dẫn người đi là được!”
“Đợi chút. . . . . . Các người . . . . .”
Lê Tư Á bắt được chân của Cát Hán Bảo không để cho ông ta đi.
Cô không thể không hỏi rõ ràng.
“Các người rốt cuộc muốn dẫn anh ấy đi nơi nào? Các người thật sự là muốn dẫn anh ấy về nhà sao?”
“Này chuyện không liên quan đến cô.”
Cát Hán Bảo một cước đá cho văng ra Lê Tư Á.
“Cát Hán Bảo, chúng ta đi, ông đừng đối phó cô ấy!”
Cô bán đứng anh, tại sao anh còn có thể luyến tiếc cô? Tại sao?
Cát Hán Bảo nhìn một chút Lê Tư Á, lại nhìn một chút Phó Thần Phong , khóe miệng lộ ra mỉm cười tà ác.
“Xem ra, Phó tổng chính là thật thích cô a!”
Nói xong, Cát Hán Bảo ra hiệu bằng mắt, muốn thủ hạ đem Phó Thần Phong mang đi.
Lê Tư Á muốn đuổi theo, lại bị hai người khác ngăn ở trong cửa.