Đọc truyện Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn – Chương 6
Khi Lê Tư Á sáng sớm tỉnh lại, đã nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Ph Thần Phong, ngồi dậy, c cho anh một ci tt, tức khc đem Ph Thần Phong từ trong gic mộng đnh tỉnh.
“Anh lm ci g? !” L T Á tức giận cht vn.
Ph Thần Phong dụi dụi mt tỉnh ngủ, đứng dậy, v tội hỏi “Ci g?”
“Tại sao anh chạy đến trn giờng của ti? Anh đi vi ti lm ci g?”
“Tiu th. . . . . .” Phó Thần Phong lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.”Anh không có.”
“Không? Anh rõ ràng liền. . . . . . Ngủ ở nơi này.”
“Là em ôm cánh tay của anh không chịu buông , anh xem em ngủ say như vậy, không thể làm gì khác hơn là cũng theo ngủ ở nơi này.”
“Nói bậy! Tôi sẽ không làm như vậy.”
Lê Tư Á tức giận đến nổ tung.
“Dù sao anh chính là không có đối với em làm cái gì.”
“Tôi không cho phép anh yêu thích tôi, lại càng không cho phép người kia đến gần tôi. Tôi. . . . . . Chúng ta chỉ là diễn cho anh trai tôi nhìn. Nếu như anh đối với tôi có không an phận suy nghĩ lung tung, tôi sẽ mời đi .”
“Tại sao anh không thể thích em? Anh là thiếu lỗ mũi hay là miệng?” Phó Thần Phong nói giỡn hỏi cô.
“Bởi vì anh không phải là người có tiền.”
“Em đến tột cùng cần bao nhiêu tiền, mới có thể thỏa mãn?” Phó Thần Phong hỏi.
Bao nhiêu tiền? Cô nhíu mày một cái.
Đây cũng là cô muốn hỏi . Bởi vì, không có ai nói với cô con số chuẩn xác của món nợ.
“Tôi không biết.”
Phó Thần Phong đột nhiên tiến gần sát mặt của Lê Tư Á, Lê Tư Á bị anh ép phải thối lui đến đầu giường, vẻ mặt kinh hoảng.
“Anh cách tôi xa một chút. Mặc dù anh ngày hôm qua đã cứu tôi, nhưng, anh không thể cho là như vậy là có thể đối với tôi thế nào a.”
Phó Thần Phong không có phản bác cô, chỉ là dùng giọng nói vô cùng từ tính hỏi cô: “Em không thích anh sao?”
“Đương.. . . . . Dĩ nhiên không thích!” Lê Tư Á quay mặt qua chỗ khác, “Trừ phi anh là người có tiền.”
“Em không thích anh, làm gì không dám đối mặt với anh nói, muốn quay đầu đi?”
Phó Thần Phong cười đến càng sáng lạn hơn, bởi vì, anh đã nhìn thấu cô gái quật cường lại cao ngạo này.
Lê Tư Á không trả lời anh.
“Mời hiện tại liền đối mặt anh nói, em không thích anh, anh liền sẽ rời đi.”
Cái gì? Anh ta muốn rời đi? Anh ta có thể đi nơi nào?
Lê Tư Á khiếp sợ quay đầu lại.
“Anh muốn đi đâu? Anh không phải là không có chỗ để đi sao? Anh không phải là còn không biết anh là ai?”
“Anh là đàn ông , không có cái gì thật lo lắng cho.”
“Trái lại nếu như anh đối với em sinh ra khốn nhiễu, vậy cũng sẽ không tốt.”
“Tôi không có nói không tốt!”
Lê Tư Á dùng tốc độ nhanh nhất đáp lại lời của anh, giống như rất sợ nếu muộn một giây đồng hồ, người của anh tựa như sẽ biến mất.
“Em nên biết rõ khát vọng lớn nhất trong lòng em là cái gì, rồi hãy quyết định đi. Tỷ như nói. . . . . .”
Phó Thần Phong vừa nói, vừa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ở trên môi Lê Tư Á dịu dàng hôn xuống một cái.
“Một cái hôn, một tình yêu.”
Lê Tư Á bị hành động bất ngờ của Phó Thần Phong dọa sợ đến mắt mở thật to , không cách nào phản ứng.
“Hoặc tỷ như nói. . . . . .”
Phó Thần Phong lại phân chia hôn lên má của cô.
“Một cái hôn, một thân mật.”
Lập tức Lê Tư Á chỉ cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích, giống như liền hôn mê bất tỉnh.
Chẳng lẽ nói. . . . . . Chẳng lẽ nói. . . . . .
Đây chính là cảm giác được người mình thật lòng thích hôn sao?
“Lại tỷ như nói!”
Phó Thần Phong hôn lên trán của cô.
“Một cái hôn, một chăm sóc.”
Lê Tư Á trong nháy mắt rơi xuống nước mắt, bởi vì cảm thấy chính cô sắp bị đánh tan, cô không thể chịu đựng rồi.
“Anh không cần dùng ý nghĩ của mình đến xem tôi! Anh cái người tự đại này!”
“Cám ơn em ca ngợi, tự đại, chỉ là một trong số ưu điểm của anh mà thôi.”
( Ed: Ặc ặc… tự kỉ quá :-P)
Trên mặt Phó Thần Phong mang đầy mỉm cười cùng tự tin.
Anh tiếp đó cầm hai tay của cô, đối với cô nói: “Không cần từ chối, không vui Tiểu Bạch Thỏ.”
Lúc này, nước mắt Lê Tư Á rơi càng dữ tợn.
Giờ phút này, anh biết, đây mới thật sự là Lê Tư Á, không còn là Lê Tư Á cố tỏ ra kiên cường nữa.
“Xin em tin tưởng, có thể cho em hạnh phúc, là yêu, không phải tiền bạc.”
Lê Tư Á cuối cùng cũng tháo xuống lòng phòng bị, kích động cùng Phó Thần Phong thật chặt ôm nhau.
“Em là muốn dịu dàng yêu? Hay là muốn dã man yêu?” Môi mỏng khẽ giương lên, anh rất “Dân chủ” hỏi ý kiến.
( Ed: vừa bá đạo vừa nhanh tay quá… ek ek.)
Cái gì? !
“Em. . . . . . Em. . . . . . Không phải là. . . . . . A. . . . . . Em còn không có. . . . . .”
Lê Tư Á trong lòng quýnh lên, cũng liền lời nói không mạch lạc.
Cô cảm thấy cô nên cự tuyệt, nhưng miệng của cô, hai tay của cô, cư nhiên không có cách nào y theo chỉ thị của cô đi? !
Đây là chuyện gì nha?
“Nếu như em không nói, liền do anh thay em quyết định.”
Phó Thần Phong nhẹ nhàng mà đem cô áp đảo ở trên giường.
“Chờ. . . . . . Chờ một chút, em còn không có. . . . . .”
Hai tay Lê Tư Á liều mạng chống đỡ thân thể đang cúi đi xuống của anh.
“Em nên rõ ràng trong lòng em muốn cùng không muốn .”
“Nếu như em còn không biết, anh có thể nói cho em biết.”
Anh đem tay cô chế trụ trên đầu, trực tiếp sử dụng đôi môi che lại miệng của cô.
Anh muốn cô biết rõ, cô thật ra thì cũng không muốn cự tuyệt.
Phó Mẫn Hòa nhìn tấm hình trên bàn, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Người phía dưới đang hướng ông ta báo cáo ——
“Lê Tư Á, năm nay hai mươi bốn tuổi, thân cao một sáu ba cm, thể trọng 43 kí lô. Cha của cô ta là tiền Tổng giám đốc tập đoàn Lực Thành – Lê Ân Huệ.
Bốn năm trước, Lê Ân Huệ bởi vì thiếu hụt 50 triệu nguyn cng khoản, cùng vợ của ng ta cùng nhau bỏ trn đến Canada, từ đ mai danh biệt tích, còn c lời đồn đãi ni bọn họ xảy ra tai nạn my bay đã bỏ mạng.
M L T Á từ bn năm trc, đu ở đy tiếp cận nhiu ng chủ nhỏ của cc xí nghiệp, kht vọng ly chồng Ho Mn.
Ti mi vừa rồi cùng Doãn Phơng Chính tin sinh ni điện thoại, xc nhận ngời phụ nữ Lê Tư Á này là nổi danh thấy tiền sáng mắt.
Hắn còn nói, tối hôm qua hắn nhìn thấy Lê Tư Á, thì người đàn ông bên cạnh cô ta xem ra giống như là Phó tổng.”
“Lê Tư Á sao?” Phó Mẫn Hòa cười nói.”Các người có thể đem cô ta hẹn tới đây nói một chút hay không?”
“Chuyện này. . . . . .”
“Tôi biết đại cổ đông của tập đoàn Lực Thành là Cát Hán Bảo, trước mắt là chủ nợ lớn nhất của Lê Tư Á, mời ông ta tới đây một chuyến. Cứ nói. . . . . . Là Tổng giám đốc tương lai của Phó thị quốc tế mời ông ta tới.”
“Vâng”
*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***
Một tiếng sau, một người đàn ông to con cao lớn vội vã chạy tới nhà Phó Mẫn Hòa.
Người đó chính là đại cổ đông của tập đoàn Lực Thành – Cát Hán Bảo.
Kể từ khi tập đoàn Lực Thành đóng cửa, Cát Hán Bảo bắt đầu từ số không, làm lên sự nghiệp buôn bán vật liệu xây dựng.
Trước mắt, công ty của ông cùng Phó thị quốc tế có quan hệ hợp tác, Phó thị quốc tế mua hàng loạt bê tông cốt thép từ ông, là khách hàng lớn nhất của Cát Hán Bảo, cho nên, chỉ cần Phó thị quốc tế hạ ra lệnh một tiếng, Cát Hán Bảo coi như đang bận rộn tới thế nào, thì cũng phải gạt bỏ muôn vàn khó khăn đến nơi hẹn.
“Cát đổng a, buôn bán thịnh vượng chứ? Ha ha ha!”
Phó Mẫn Hào lộ ra răng vàng, bề ngoài cười như không cười đối với Cát Hán Bảo nói: “Ngài bận rộn như vậy, còn đem ngài mời đi theo, xin thông cảm cho nha, “
Nào có người nào khi nói lời thông cảm, vẫn ngồi ở trên ghế, ngay cả động cũng không động? !
Chỉ là, Cát Hán Bảo nhưng tuyệt không dám đắc tội Phó Mẫn Hòa.
Bởi vì, trong bốn năm qua, Phó Mẫn Hòa nhưng là đảm nhiệm tất cả công việc mua bán vật liệu xây dựng của Phó thị quốc tế.
Mặc dù Phó Mẫn Hòa đã từ đi chức vị ở Phó thị quốc tế, nhưng là , với 30% cổ phần của Phó thị quốc tế mà Phó Mẫn Hòa nắm ở trong tay, thì Cát Hán Bảo tin tưởng, ông ta vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa, mấy năm trước đây, Phó Mẫn Hòa từ trong tay hắn lấy đi tiền hoa hồng đã không cách nào đếm hết, người này chẳng những tham lam, hơn nữa gian trá lại không chừa thủ đoạn nào. Đối mặt với một lão hồ ly như vậy, Cát Hán Bảo tự nhiên muốn trước “Tự vệ” .
“Đâu có đâu có, Phó lão xin không cần nói như vậy.” Cát Hán Bảo cố ý làm ra dáng vẻ hết sức lo sợ.
“Bốn năm trước, nhờ Phó lão giúp một tay, mới làm cho công ty nhỏ của tôi có thể sinh tồn. Hôm nay Phó lão có chuyện muốn tôi tương trợ, tôi đương nhiên không thể chối từ rồi.”
“Cát đổng, nếu ngài nói như vậy, tôi cũng không khách khí nữa. Tôi muốn hỏi chính là, chuyện về Lê Ân Huệ, không biết được anh còn có nhớ hay không?”
“Ngài nói chính là Lê Ân Huệ năm đó thiếu hụt công khoản sao?”
Cát Hán Bảo nhớ tới người này, lòng liền mang oán hận.
Năm đó Lê Ân Huệ tham ô công khoản, làm hại ông ta tuổi đã cao còn phải làm lại từ đầu, ông ta đương nhiên nhớ người kia rồi.
“Đúng vậy a, chính là ông ta!” Phó Mẫn Hòa nói.
“Tôi nhớ. Xin hỏi Phó lão. . . . . .”
“Ông ta có một đứa con gái gọi là Lê Tư Á, ông biết không?”
“Tôi đương nhiên biết.”
Cô gái kia cũng coi là đáng thương, mới hai mươi bốn tuổi, lại đeo lấy anh trai của cô, lưng gánh vác món thiếu nợ công khoản khổng lồ của cha.
“Cô ấy đang kiếm tiền trả lại cho tôi. Thật may là Lê Ân Huệ có cô con gái này giúp ông ta trả nợ, để biết bao tâm huyết của tôi có thể thu về một chút. Nếu không, tổn thất của tôi thật đúng là thảm trọng.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi.”
Phó Mẫn Hào đối với phán đoán của mình đắc chí.
“Tôi nói nha, trên thế giới này còn có ai so với tôi tham lam yêu tiền hơn? Nghe nói, cô ấy từ bốn năm trước liền bắt đầu truy đuổi các ông chủ nhỏ cùng các ông chủ lớn, chỉ cần lấy được tiền, cũng không chút nào lưu tình mà đi.
Hơn nữa nghe nói cô ấy liền nghe thấy được cả mùi mực in trên tiền mặt, cũng sẽ từ trong mộng tỉnh táo, tôi còn nghĩ lấy ở đâu người yêu tiền như vậy. . . . . . Thì ra là do trả nợ nha!
Này, ông là chủ nợ của cô ấy, nếu như bảo cô ấy giúp ông một chút việc, cô ấy cũng sẽ không cự tuyệt chứ?”
“Là muốn giúp Phó lão chuyện gì đây?” Cát Hán Bảo thẳng thắn hỏi. Ông ta không muốn cùng lão đầu gian trá này quanh co lòng vòng.
Nhưng là ông ta cũng không có lập tức đồng ý, bởi vì ông ta đối với loại chuyện này ôm chặt thái độ cẩn thận.
Theo như lời nói của lão hồ ly, không thể chỉ nghe một nửa mà đã đồng ý, đó là gặp nhiều thua thiệt .
“Cháu của tôi hiện đang núp ở chỗ của cô ấy, không chịu trông nom giang sơn. Lão già tôi đây khuyên như thế nào, đều không có ích. Mà tôi lại là người thân kiêm trách nhiệm nuôi dạy của hắn, không thể ngồi coi bỏ mặc.”
“Vậy. . . . . .”
Phó Mẫn Hòa tiếp tục đối Cát Hán Bảo nói ra chuyện này đối với bản thân Cát Hán Bảo liên quan lợi hại.
“Theo tôi được biết, dự án khu nhà cao cấp Thiên Nguyệt đó, chậm chạp không có quyết định, chính là đang đợi văn phòng Tổng giám đốc bên kia quyết định.
Chuyến đi này của nó kéo dài đã lâu, ha ha. . . . . . Cát đổng, về phần vật liệu xây dựng này tôi đã giao phó cho Tổng giám đốc nối nghiệp, thế nào cũng phải để cho ông được hưởng chút đỉnh.
Bữa tiệc lớn đã đặt ở trước mắt ông rồi, chỉ chờ ông. . . . . . Động một chiếc đũa. . . . . . Ông, hiểu không?”
Khu nhà cấp cao Thiên Nguyệt. . . . . . Là một khối thịt béo bở mà bọn họ đợi đã lâu, cuối cùng cũng. . . . . . Cuối cùng cũng đến miệng. Cát Hán Bảo cảm động đến thiếu chút nữa rơi xuống nước mắt .
“Phó tổng. . . . . . Cám ơn ông! Cám ơn ông! Ngài rõ là. . . . . . Quá. . . . . . Thật tốt quá, như vậy cất nhắc tiểu đệ.” Cát Hán Bảo cảm kích vô cùng đối với Phó Mẫn Hòa nói.
Phó Mẫn Hòa nhìn ông ta một cái, cũng không có đem sự cảm kích của ông ta coi thành chuyện gì to tát, bởi vì, ông cảm thấy Cát Hán Bảo vốn là nên đối với mình quy phục, hơn nữa phải phục sát đất.
Cho nên, ông cũng không có định lại hướng Cát Hán Bảo nhiều lời cái gì xã giao nói, cho ông ta chỗ tốt chẳng qua là thủ đoạn, làm như vậy là để muốn đạt tới mục đích của ông.
“Tôi muốn mời Lê tiểu thư đem nó giao ra đây, đừng làm cho nó chơi vui đến quên cả trời đất.” Phó Mẫn Hòa nói ra mục đích của ông ta.
“Chuyện này. . . . . .”
“Tôi cho Lê tiểu thư 30 triệu nguyên, mời cô ấy làm theo. Dĩ nhiên, số tiền này, chính là trực tiếp bồi thường toàn bộ cho Cát đổng ngài. . . . . . Có phải hay không?”
30 triệu nguyên. . . . . . Năm đó, Lê Ân Huệ thiếu hụt hết công khoản là 50 triệu nguyên, mấy năm này, Lê Tư Á lục tục cũng trả lại cho ông ước chừng 10 triệu nguyên, như vậy khấu trừ lợi tức không tính là, tổn thất năm đó của ông đã gần thu hồi hết trở lại.
Này còn có thể do dự sao? Dĩ nhiên không thể!
“Dĩ nhiên. Tôi lập tức đi làm.” Cát Hán Bảo nói.
“Trực tiếp mời nó đến nơi này của tôi. Tôi thân là chú của nó, muốn trước đối với nó hiểu lấy lợi hại, cho nó biết mình đã làm sai cái gì rồi.”