Không Bằng Duyên Thiển

Chương 21


Đọc truyện Không Bằng Duyên Thiển – Chương 21


Diệp Dĩ Mạt ngạc nhiên nhìn em trai đang nửa si nửa ngốc, và người phụ nữ dắt một đứa bé đứng đối diện cậu ta, Tiếu Hàm? Hai người bọn họ sao lại biết nhau? Diệp Dĩ Mạt không hiểu.
Lý Thụy thấy chị gái của mình, cười híp mắt gọi một tiếng “Chị gái.” Sau đó muốn giới thiệu hai cô với nhau, một là chị gái thân yêu, một là vợ tương lai của cậu, trước tiên phải tạo quan hệ tốt cho hai người cái đã.
Diệp Dĩ Mạt tiến lên mấy bước, đối với ánh mắt cũng giật mình của Tiếu Hàm, mỉm cười nói: “Tiếu Hàm, sao các em lại ở đây vậy?” Ánh mắt lại bất động thanh sắc liếc nhìn đứa bé đang tức giận đứng bên chân của Tiếu Hàm. Đứa trẻ này là ai? Anh em với nhà Tiếu Hàm?
Tiếu Hàm cũng rất giật mình, chị ấy sao lại ở chỗ này? Vừa rồi Lý Thụy gọi là chị gì cơ? ‘Chị gái’? Không phải là trùng hợp như vậy chứ?
Lý Thụy nhìn hai người quen biết nhau có chút sờ sờ đầu không hiểu, nhưng mà chuyện này cũng giúp cậu bớt đi một số việc, rất tốt rất tốt, mặc dù không biết quan hệ của hai người là gì, nhưng từ trước đến nay Lý Thụy là người nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, lập tức liền gãi ót cười hỏi: “Chị, hai người biết nhau sao?”
Diệp Dĩ Mạt gật đầu một cái, cười nhìn Lý Thụy giới thiệu: “Đây là em gái học cùng đại học với chị, bây giờ cùng làm giáo viên ở một trường với chị.” Chẳng qua là cô là trung học, Tiếu Hàm là tiểu học thôi.
Vừa nói, lại hơi nghiêng người, nhìn về phía Tiếu Hàm cười nói: “Đây là em trai của chị.” Mặc dù không phải là chị em ruột, nhưng kể từ lúc cô chín tuổi, dì đã đem Lý Thụy mới hai tuổi đến nhà cô ở, cô và Lý Thụy từ cãi nhau ầm ĩ đến bây giờ đã thân nhau như chị em ruột, vừa là duyên phận, mà cũng là, giống như câu châm ngôn, đánh là hôn, mắng là yêu.

Sau khi dì mang theo Lý Thụy đến, cô luôn xem cái tên ‘Em trai’ nhỏ hơn cô nhiều tuổi này rất không vừa mắt, cảm thấy ánh mắt nhấp nháy vô tội của tên nhóc này chính là muốn giành ba ba với cô, nhưng mà sau khi sớm chiều chung sống, một năm rồi lại một năm, nhóc con Lý Thụy mỗi lần đối với nắm đấm của cô, cũng chỉ biết đáng thương nhìn cô, cũng không đánh lại, cho dù sau này dáng dấp của nó đã cao hơn cô rất nhiều, nhưng so với sức mạnh của cô, vẫn không thay đổi.
Phải nói lúc mà thật lòng cô xem Lý Thụy là một đứa em trai, chính là giữa mùa hè năm ấy. Một thị trấn nhỏ Giang Nam luôn luôn mát mẻ, đột nhiên xuất hiện một trận mưa lớn làm cho người ta trở tay không kịp. Lúc ấy đang học trung học Diệp Dĩ Mạt hầu như không chuẩn bị cái gì như các bạn, nên bị mắc mưa trên đường không về nhà được, mà làm cho cô luống cuống hơn chính là, ba ba và dì đều đi công tác, căn bản trong nhà không có ai đưa ô tới cho cô cả.
Những người bạn bên cạnh lần lượt lần lượt được người nhà đến đón, đang lúc Diệp Dĩ Mạt mờ mịt nhìn về phía chân trời không biết phải làm sao, cô lại nhìn thấy bóng dáng của một người lảo đảo trong mưa to xối xả, không cao, không lớn, nhưng mỗi bước đi rất kiên định, dứt khoát. Là Lý Thụy học tiểu học. Đi qua hơn nửa thành phố, đến đưa ô cho cô.
Ngày đó, vì mặt đường bị ngập nước, xe buýt không thể chạy.
Hai chị em cùng dắt nhau đi về nhà, ngay đêm đó, Diệp Dĩ Mạt nhìn Lý Thụy bị sốt cao, khó chịu đến phát khóc.
Ngày đó, Diệp Dĩ Mạt mắt đỏ hoe nhìn Lý Thụy từ bệnh viện về nhà nói: “Lý Thụy, sau này chị sẽ không bao giờ…. bắt nạt em nữa.”
Mà Lý Thụy vẫn đang ốm yếu lại nhìn cô tháo cái mặt quỷ kia xuống: “Chị. Chị cứ tiếp tục trừng trị em đi, em không sợ.”

Cũng bởi vì một câu nói này, Lý Thụy vừa cực khổ từ cái túi hả giận miễn phí cho chị gái trong mười năm, tình hình này, sau này có lẽ sẽ có nhiều cái mười năm nữa.
Nhiều năm sau, khi Lý Thụy hiểu chuyện nhiều lần đã tự vả miệng mình, cảm thấy lúc ấy mình đúng thật là hèn hạ, quả nhiên cậu không thể chịu đựng nổi cái kiểu ý nặng tình thâm, gặp phải đầu óc liền muốn điên lên.
Tiếu Hàm dĩ nhiên là không biết chuyện rối rắm này của Diệp Dĩ Mạt và Lý Thụy, chỉ đoán bọn họ là chị em, liền vẻ mặt đối với Lý Thụy cũng ôn hòa đi một ít.
Mà Lý Thụy nghe chị gái giới thiệu xong, trong lòng vui mừng, lại thấy nụ cười trên mặt Tiếu Hàm tăng lên không ít, càng thêm hân hoan mà không kiềm chế được, thì ra là người yêu cùng chị gái có mối quan hệ như vậy, xem ra cậu muốn nắm trong tay cũng gần tới rồi, nếu mà chị gái có thể giúp cậu, đó chẳng phải như hổ thêm cánh sao? Ha ha, xem ra phải nịnh bợ thật tốt chị gái mới được, chị ấy có phải thích món nước hoa Dior kia không nhỉ? Có phải dùng một phần thời gian của mình để kiếm tiền mua nó không nhỉ?
“Chị, chúng ta có phải mời Tiếu Hàm đến nhà mình chơi một lát không nhỉ? A ha hả, hai người có quan hệ tốt như vậy, mấy khi mà, mấy khi ~~” Lý Thụy cười ngây ngô nói, còn tự cho là mình tìm được cái lý do thật tốt, ai ngờ chị cậu là ‘hỏa nhãn kim tinh’, đã sớm nhìn thấu ý định này của cậu. Mượn lời nói của Diệp Dĩ Mạt, cô vừa nhìn thấy Lý Thụy vểnh mông, là đã biết cậu ta muốn lôi kéo cái gì rồi.
Qua loa hay không qua loa. Với hai con mắt của Diệp Dĩ Mạt, cũng biết Lý Thụy có ý đồ gì rồi, dễ dàng nhìn thấy cậu ta đã cạo râu. Lúc học đại học, hội học sinh tổ chức đi chơi xuân, Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm cùng ở một phòng, hai cô gái ở một phòng thì có thể nói những chuyện gì chứ, trò chuyện một lúc thì đã đề cập đến Bạch Mã Hoàng Tử của mình, mặc dù cuối cùng Tiếu Hàm vẫn chưa nói cô thích kiểu con trai như thế nào, nhưng Diệp Dĩ Mạt chắc chắn, tuyệt đối Tiếu Hàm sẽ không thích con trai nhỏ tuổi hơn với mình, lại càng không thích kiểu con trai ấu trĩ.
Nghĩ tới đây, Diệp Dĩ Mạt nhìn về phía em trai mình trong ánh mắt tràn ngập sự cảm thông, tên nhóc, em tất nhiên phải chịu một kiếp này, ai bảo em chẳng những nhỏ tuổi hơn người ta, mặt còn non hơn cả con nít, mấu chốt chính là nhiều năm như vậy, em vẫn còn là một tên ngốc.

Phải nói Tiếu Hàm có bảy kiếp chọn vợ gả chồng, thì tên nhóc như cậu ấy một kiếp cũng chẳng có, nói đến yêu đương Tiếu Hàm có bốn điều kiêng kỵ, thì thằng bé không có hết cũng đã có một nửa rồi.
Nén đau thương, chị gái sẽ vì người yêu thứ N của em mà lặng lẽ chia buồn.
Diệp Dĩ Mạt không để ý đến Lý Thụy đang ra sức nháy mắt còn kinh khủng hơn là bị mắt co giật kia, xoa xoa đầu của Nãi Tích, nhìn về phía Tiếu Hàm cười nói: “Chúng ta phải về trước, ngày nào đó đến nhà chị ăn bữa cơm nhé.”
Tiếu Hàm cười gật đầu.
Nãi Tích không có né tránh tay của Diệp Dĩ Mạt, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn vẫn vểnh lên rất cao, rất không thoải mái kéo kéo tay cô giáo Tiếu, ngẩng đầu nói: “Cô giáo Tiếu, ba ba vẫn đang đợi chúng ta.”
Diệp Dĩ Mạt nâng mi, khóe miệng thì thào câu: Ba ba?
Trong lòng Tiếu Hàm hơi hoảng, vẻ mặt bất động, thản nhiên nhìn lại: Chị suy nghĩ nhiều rồi.
Khóe miệng Diệp Dĩ Mạt càng vui vẻ, vuốt cằm, trong mắt tràn ngập ý tứ mập mờ: Em chắc chứ?
Tiếu Hàm giật mình, không biết Diệp Dĩ Mạt nói có ý gì, liền nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lý Thụy: “Anh ta sao cũng ở đây chứ!”

Tiếu Hàm bỗng thấy sau lưng chợt đổ mồ hôi, không phải là đúng lúc như vậy chứ? Anh Triển Nguyên cũng đi ra ngoài này sao? Nghĩ đến lần trước chuyện anh Triển Nguyên giúp cô giả làm bạn trai đuổi Lý Thụy, nhất thời Tiếu Hàm thấy đau đầu.
Quả nhiên là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, âm thanh vui vẻ của Nãi Tích và giọng điệu nghi ngờ của Chu Triển Nguyên cùng vang lên.
“Ba ba!”
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tiếu Hàm buồn rầu đầu đầy vạch, phải đối phó với tình huống này như nào đây? Tiếu Hàm chợt có chút hối hận vì bữa cơm ăn ngoài này, quả nhiên mẹ nói rất đúng, ăn cơm thì nên ở nhà.
Không nghe lời người già, tổn hại ngay trước mắt.
Giải thích, làm thế nào mà giải thích nổi với ánh mắt như thấy địch của Lý Thụy chứ? Không giải thích, cô đoán chừng hôm sau còn giải thích được với chị ấy sao.
Cái này, chính là trong truyền thuyết, tự tạo nghiệp chướng, không thể sống tốt sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.