Không Bằng Duyên Thiển

Chương 20


Đọc truyện Không Bằng Duyên Thiển – Chương 20


“Lát nữa đi ăn cơm sao ạ?” Nãi Tích chợt ngẩng đầu, nháy mắt với ba hỏi.
Chu Triển Nguyên bày ra khuôn mặt tươi cười, vuốt vuốt đầu con trai, nói: “Đúng vậy, ba ba muốn mời cô giáo Tiếu lát nữa đi ăn cơm, Nãi Tích có chịu không?”
Trong lòng Nãi Tích kêu phải thế chứ, nhìn ba ba với ánh mắt hài lòng như kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, ba ba đúng là bạn chí cốt, nên biết nó đang nghĩ gì. Nó tưởng rằng còn phải ăn tối nhờ ở nhà cô giáo Tiếu chứ. Nhưng mà bây giờ xem ra, đi ra ngoài ăn cơm trưa cũng tốt. Một tay dắt ba ba, một tay dắt cô giáo Tiếu… ha ha.
“Cô giáo Tiếu, đi đi mà ~~” Thằng nhóc nhận được ám hiệu của ba ba, lúc này liền bắt đầu làm nũng ăn vạ, lắc lắc cánh tay của Tiếu Hàm, ra sức chớp chớp mắt, đáng thương.
“Ôi ôi, đi đi đi ~~” Tiếu Hàm vội vàng gật đầu không ngừng, nếu không đồng ý, cô chỉ sợ Nãi Tích sẽ lay cô rời ra mất, cũng không biết người thì bé, lấy sức ở đâu ra mà mạnh như vậy nữa.
“Anh Triển Nguyên, thật ra thì ăn ở nhà cũng rất thuận tiện.” Trong tủ lạnh nguyên liệu cần chuẩn bị cô đề có, từ nhỏ mẹ luôn nhắc nhở cô, thức ăn bên ngoài thêm nhiều mì chính quá, đối với cơ thể không tốt, cả nhà bọn cô rất ít khi đi ra ngoài ăn. Điều này, Tiếu Hàm cũng dưỡng thành thói quen, nếu có thể không cần đi ra ngoài ăn, thì cô sẽ không đi.
“Cô giáo Tiếu…” Nãi Tích đau khổ méo mặt, đôi mắt nhỏ bền bỉ nhìn chằm chằm Tiếu Hàm, chính là dùng ánh mắt ép cô nói ‘Được’
“Gần đến giờ ăn rồi, chúng ta đi thôi.” Chu Triển Nguyên đứng lên, ánh mắt nhìn lại Tiếu Hàm, có chút sáng lên: “Em có phải nên đi thay đồ trước không?”
Tiếu Hàm ngẩn ra, cúi đầu nhìn quần áo của mình một chút, trên mặt lập tức nóng lên, ở nhà cô thích mặc áo ngủ, kết quả ăn xong bữa sáng liền quên mất chuyện này, cô ăn mặc như thế này ở trước mặt anh Triển Nguyên cả một buổi sáng, trời ạ, giết chết cô đi!
“Em đi thay quần áo…” Tiếu Hàm đỏ mặt đi vào phòng, lấy động tác cực kì nhanh thay quần áo, lại nhanh chóng trang điểm, mang theo túi xách, có chút ngượng ngùng đứng đối diện với hai cha con đang đứng ở cửa chờ cô nói: “Đi thôi.”

Không biết có phải vì ánh nắng rực rỡ của buổi trưa quá chói mắthay không, mà Chu Triển Nguyên nhìn cô gái đang đứng trước mặt, tim lại có chút đập mạnh và loạn nhịp, cô mặc một bộ màu tím, trang điểm nhạt, nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt sáng long lanh, như tiên nữ hạ phàm. Anh chỉ biết cô có dáng vẻ trang nhã, mà chưa hề biết, thì ra cô cũng có lúc xinh đẹp động lòng người như vậy.
Đối lại ánh mắt có chút nghi hoặc của cô, luôn luôn chững chạc khéo léo như Chu Triển Nguyên bỗng đỏ mặt, giả vờ ho khan một tiếng, đem tầm mắt chuyển sang trên người Nãi Tích, khôi phục nói: “Đi thôi, gần đến giờ ăn rồi.” Đồng hồ treo tường vừa lúc vang lên, chỉ mười một giờ.
Tiếu Hàm có chút khẩn trương kéo kéo váy mình, bình thường cô cũng hay mặc váy, nhưng không hiểu sao bây giờ lại có chút hối hận với quyết định này, tại sao để tiết kiệm thời gian lại mặc váy chứ, dù sao vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Ánh mắt Chu Triển Nguyên đã liếc thấy vòng tay thủy tinh trên cổ tay của cô, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh rất hợp với màu tím của vòng tay, đẹp đến không nó nên lời, làm cho anh không dời mắt đi được.
Cuối cùng vẫn là Nãi Tích phá vỡ không khí mơ hồ lúng túng trong phòng: “Ba ba, cô giáo Tiếu, chúng ta đi thôi, con đói bụng rồi.” Ăn cháo vào buổi sáng đúng là rất mau đói, hơn nữa sáng nay nó cũng không ăn thêm thứ khác, bây giờ cái bụng nhỏ của nó đã kêu ‘ùng ục’ rồi.
Chu Triển Nguyên kéo kéo khóe miệng, nhìn con trai một chút, lại nhìn sang khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng của Tiếu Hàm nhàn nhạt nói: “Em đưa Nãi Tích đứng chờ dưới lầu đi, anh đi lấy xe.”
Tiếu Hàm đỏ mặt gật đầu một cái, dắt tay Nãi Tích, đi xuống dưới lầu.
Trên xe, ngoại trừ lúc Nãi Tích hỏi cô, còn lại cô không nói thêm nửa câu, dù sao vẫn cảm thấy bầu không khí này rất mờ mịt cô chưa hề quen thuộc, khác lạ mà làm cho cô căng thẳng.
“Đến rồi.” Trên đường Chu Triển Nguyên cũng không một lời, đến nơi, ánh mắt cũng không lưu luyến trên người cô nhiều nữa.
“Lão Chu! Tên nhóc này rốt cuộc có coi tôi là anh em nữa không đây!” Vào đại sảnh, một người đàn ông trọc đầu liền cười ra đón, vừa thấy Chu Triển Nguyên liền cười đấm vào anh, nhưng quan hệ của hai người không phải là ít.
Chu Triển Nguyên cười nhận lấy quả đấm của anh ta, kéo Nãi Tích nói: “Đây là bác Lý.”

Nãi Tích ngoan ngoan chào một tiếng, sau đó liền lẳng lặng nắm tay Tiếu Hàm không động đậy.
Bị gọi tên, lão Lý lúc này mới nhìn đến Tiếu Hàm đang đứng sau lưng Chu Triển Nguyên, vẻ mặt có chút mập mờ đấm vào bụng Triển Nguyên, mới đưa tay chào hỏi: “Xin chào người đẹp, tôi là anh em tốt của Triển Nguyên, gọi tôi lão Lý là được.”
Nói xong, lôi cổ áo của Chu Triển Nguyên, dùng âm thanh anh cho là vừa nhỏ nhìn về phía Chu Triển Nguyên nói: “Tên nhóc được lắm, lúc nào mà kiếm được một em gái như vậy hả? Không nói cho anh em một tiếng?” Nhất là có thể làm cho tên nhóc con kia ngoan ngoãn vâng lời như thế, rất khó khăn!
Tiếu Hàm có chút lúng túng nhìn hai người kề vai sát cánh, ngượng ngùng chào, nói: “Chào anh.”
Khủy tay Chu Triển Nguyên mạnh mẽ đánh vào bụng lão Lý, nhăn mày, trầm giọng nói: “Anh nói cái gì vậy! Đây là em gái của tôi!”
Lão Lý không biết làm sao vuốt vuốt cái đầu sáng bóng của mình, ha ha cười khan nói: “Nhận lầm, nhận lầm, ha ha! Đi, vào chỗ ngồi đi!” Lão học trung học quen biết với Chu Triển Nguyên, sao lại không biết anh có một người em gái như vậy nhỉ? Nhưng chắc không phải là em gái, nhìn dáng vẻ của nhóc con kia, làm sao cam lòng để người phụ nữ bên cạnh cha nó nắm như vậy chứ? Thật là, việc đời khó nói. Lão Lý tuy được gọi là ‘Hỏa nhãn kim tinh’, cũng chỉ có lão Chu này là con khỉ mà.
Lão Lý đưa ba người bọn họ vào một cái bàn tốt nhất ở phía nam, quán này không lớn, nhưng trang trí lại cực kỳ lịch sự tao nhã, không nhìn ra bề ngoài lão Lý như một người cẩu thả, vậy mà vẫn có ý tưởng như vậy.
Giống như nhìn được sự nghi ngờ của Tiếu Hàm, Chu Triển Nguyên cười nói: “Vợ của lão Lý học bên chuyên ngành thiết kế, nơi này đều là cô ấy thiết kế.” Tiếu Hàm bừng tỉnh ngộ ra gật đầu một cái, một bộ dáng vẻ thảo nào, nhìn lão Lý dở khóc dở cười, đầu xoay nhìn về phía người anh em chen vào nói: “Sao lại nói xấu tôi hả! Thật là khó có dịp gặp được người đẹp mà!”
Chu Triển Nguyên nhếch mép, hiếm có khi cười bì ổi: “Anh không sợ tôi sẽ nói cho chị dâu sao?”
Gương mặt lão Lý thất bại, tức giận híp mắt, vẻ mặt tố cáo người anh em “Được lắm, tôi sẽ ăn anh!” Vừa nói vừa quay cái đầu bóng loáng đi ra cửa, còn không quên thở dài bi thương, bất mãn với hành động Chu Triển Nguyên ‘Trọng sắc khinh bạn’.

Ba người đều hài lòng với bữa cơm được ăn, món ăn của lão Lý, nhìn thì bình thường, nhưng bên trong lại chứa điều kì diệu, làm cho người ăn muốn ngừng mà không được.
Ăn được một nửa, lão Lý cười ha hả đi tới, đặt mông ngồi vào chỗ bên người Chu Triển Nguyên, còn không quên chào hỏi cùng Tiếu Hàm, “Người đẹp, em hãy ăn nhiều một chút, người đẹp ăn thử đi, tôi đến lấy nhận xét đây ~”
Tiếu Hàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là gắp một đũa măng tây, nhìn lão Lý kính yêu.
Chắc là Nãi Tích uống nhiều nước quá, đang luống cuống vặn vặn đầu ngón tay, liếc nhìn ba ba đang cùng nói chuyện với bác Lý, cuối cùng vẫn là nhìn trên người Tiếu Hàm: “Cô giáo Tiếu, con buồn tiểu…” Nãi Tích đỏ mặt, nhoài người đến bên tai Tiếu Hàm nhẹ giọng nói.
Tiếu Hàm ấp a ấp úng cười một tiếng, anh Triển Nguyên dường như đang có không ít lời muốn nói với lão Lý, không được đi quấy rầy bọn họ nói chuyện, Tiếu Hàm yếu ớt cười một tiếng, quyết định làm người tốt, dắt Nãi Tích đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
May mà nhà vệ sinh không xa, đưa Nãi Tích đến cửa, Tiếu Hàm liền đứng ở cửa sổ nghiên cứu cửa sổ cổ kính bên cạnh. Phải nói vợ của lão Lý thật có năng khiếu, thiết kế nhà hàng theo phong cách cổ kính như vậy, làm cho người ở thành phố rộng lớn này cũng có thể cảm nhận sâu sắc về lịch sử. Trên tường treo những chùm đèn lồng mô phỏng, khung cửa sổ chạm khắc thật tinh tế…
Có cơ hội thật là muốn làm quen.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh vui mừng: “Tiếu Hàm!”
Tiếu Hàm cảm thấy chân mày giật giật, xoay người: Lý Thụy!
Thật sự là không phải ngẫu nhiên, bị chị gái lừa một bữa, thế nào lại đến đây ăn cơm, tưởng rằng còn cảm thấy chị gái thừa dịp cháy nhà hôi của chứ, không ngờ lại gặp được Tiếu Hàm ở đây, ha ha, tiền này xài đúng là có giá trị. Lý Thụy cười đến miệng kéo đến tận sau tai.
Tiếu Hàm nhìn tên con trai vui vẻ trước mặt, khóe mắt không khỏi giật giật, không tự chủ lùi về phía sau một bước nhỏ, mới bày ra khuôn mặt tười cười, nói: “Chào cậu…”
Lý Thụy một chút cũng không cảm nhận được sự gượng ép của Tiếu Hàm, vuốt đầu nhếch miệng vui mừng nói: “Thật là trùng hợp… Lại được gặp cô ở đây… Ha hả. Ha hả…”
Tiếu Hàm nhìn dáng vẻ vô ưu vô lo của cậu ta, cũng không nhịn được cười, cô đang suy nghĩ cái gì vậy, trước mặt cậu con trai như ánh mặt trời rực rỡ này, nên sớm quên bẵng cái sự kiện kia đi, gặp mặt chính là bạn bè, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ?

“Chào cậu, thật là trùng hợp.” Tiếu Hàm giương lên khuôn mặt tười cười, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vừa vặn rơi trên mặt của cô, ấm áp mà ôn hòa.
“Đúng vậy.” Lý Thụy chỉ biết đứng cười khúc khích, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc ngắn của cậu ta, mỗi một sợi tóc tựa như được mạ vàng.
“Cậu, tới ăn cơm?” Tiếu Hàm hỏi, liền cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, đến quán cơm không ăn cơm thì đến làm gì? Chẳng lẽ để hát?
Ai ngờ lúc này không biết đầu Lý Thụy có dính thành một đoàn hay không, chỉ ngây ngô gật đầu, cũng không nhận thấy điểm không đúng trong lời nói của Tiếu Hàm.
“…” Tiếu Hàm đang muốn nói cái gì, lại thấy sau lưng có người kéo vạt áo của cô, cúi đầu nhìn xuống, thằng bé đang cố hết sức suy nghĩ nhìn chằm chằm Lý Thụy.
“Tiếu Hàm, em trai của cô?” Lý Thụy cũng không nhìn thấy vẻ mặt của thằng bé rất là không hài lòng, nhếch khóe miệng hỏi.
Nãi Tích hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta một cái, mím môi không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé lại càng níu chặt vạt áo của Tiếu Hàm.
Tiếu Hàm nhấp nhấp khóe miệng, vỗ về sờ sờ đầu thằng bé, ấm áp cười một tiếng, giải thích: “Đây là con trai của anh tôi.”
Nãi Tích dùng sức lôi kéo vạt áo của Tiếu Hàm, ngẩng mặt lên, rất bất mãn nhíu mày một cái: “Cô giáo Tiếu!” Cô giáo Tiếu cũng không phải là dì của con! Tại sao có thể nói như vậy chứ? Người này là ai? Vì sao vừa nhìn lại thấy đáng ghét như vậy, miệng lớn như vậy!
Lý Thụy ha ha cười hai tiếng, muốn đưa tay xoa xoa đầu Nãi Tích, lại bị nó xoay người tránh khỏi, cậu ta cũng không cảm thấy lúng túng, điệu bộ khích lệ nói: “Đứa nhỏ này, nhanh nhẹn! Thật năng động!”
Đầu Tiếu Hàm đầy hắc tuyến, chưa từng thấy qua người nào vênh váo như vậy, đang không biết phải nói cái gì vào lúc này, Tiếu Hàm nghe được một âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa: “Lý Thụy, em đang làm gì đây!”
Chị học khóa trên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.