Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 5
CHAP 5 : MƯA KÍ ỨC
Trang vẫn chưa về.Hôm nay Trang lại cầm khoá nhà.Tôi lại chẳng có bạn bè thân thiết để đến ngủ nhờ.Thôi thì đành ngồi đợi Trang vậy.Mấy giờ rồi nhỉ?Chắc phải 8 rưỡi 9 giờ rồi.
Quên mất không giới thiệu.Gia đình tôi sang định cư bên Úc cách đây nửa năm,bố mẹ bán nhà cũ và mua cho tôi một ngôi nhà nhỏ để tôi sống tự lập.Tôi đang ngồi trước cửa nhà đây.
Nhà Trang cách trường rất xa,phải đến hai chục cây số,nên tôi mới rủ Trang sang ở cùng cho tiện,với cả hai đứa ở với nhau thì tôi cũng thấy đỡ buồn.Tôi phải năn nỉ mẹ Trang suýt gãy lưỡi Trang mới được chuyển sang nhà tôi đấy!Híc.
Tôi ngửa mặt lên nhìn trời.Hôm nay chẳng có sao,cũng chẳng thấy trăng đâu.Bầu trời âm u kì lạ.Bình thường mưa xong thì trời phải quang đãng và nhiều sao nhưng hôm nay thì…Có lẽ mai sẽ lại mưa tiếp.
“Lộp…bộp…lộp…bộp…”
Hơ,mưa!Sao nhanh thế nhỉ?Trú đâu bây giờ????
…
Thôi mặc kệ,lâu lâu dầm mưa một trận cũng chẳng việc gì đâu!
Tôi đứng dầm mưa,để cho nước mắt hoà cùng mưa.Trái tim lại nhói lên khi hồi tưởng về một quá khứ hạnh phúc đã trôi qua.
“Có những nỗi nhớ sâu thẳm trong ký ức tuổi thơ, dẫu có bị thời gian và nỗi vất vả của cuộc sống làm ta sao lãng quên đi, nhưng một ngày nào đó, qua một sự kiện nào đó, gây lại nỗi nhớ ấy trong ta, bỗng ta ngẩn ngơ như sống lại một quá khứ. Và cái sự kiện trong đời từ cái thuở thơ ngây ấy cứ lan dần, lan dần, rộng ra, hiện lên một hình ảnh lung linh như bức tranh trong tiềm thức. Bức tranh tuổi thơ ấy trở thành một ấn tượng khó phai mờ.”
Bố mẹ ơi,con lại khóc rồi!
———–Flash Back———-
-Linh!
-Dạ?
-Mai sinh nhật con rồi.Có muốn đi đâu không?
-Được ạ?
-Um,tất nhiên.
-Vậy cả nhà mình đi Vi City Towerrrrr !!!
-OK,con muốn đi đâu cũng được hết!
-YEE!
“Ngày đó con có bố,có mẹ,có gia đình.Ngày đó con không cô độc.”
-Mẹ… mẹ,con vào nhà ma nhá!!!Đi mà mẹ…
-Thoải mái đi,nhưng cẩn thận nhá!
-Yêu mẹ nhất!
…
…
-È hèm,cô chỉ yêu mẹ cô thôi chứ gì?
-Yêu cả bố nữa!^^
“Con đã từng rất vui,con đã cười thật nhiều.Nhưng bây giờ,đối với con những thứ đó quá xa xỉ ,khó nắm bắt,là một thứ hiện thực xa vời mà con không thể có được.Bố mẹ đã không cần con nữa rồi.”
-Bố mẹ sẽ đi đâu?
-Đi Úc.Không chỉ mình bố mẹ,cả 2 em của con cũng đi.
-Nhưng…tại sao?
-Ốt-xtrây-li-a là một môi trường hoàn hảo để các em con học tập và xây dựng sự nghiệp. -Còn con?
-Con hãy ở lại và hoàn thành chương trình phổ thông ở Việt Nam.Nếu con đủ tài năng thì sẽ kiếm được học bổng mà thôi.
-Học bổng?
-Học bổng đi du học.
-Sao bố mẹ không bảo trợ con sang đó?
-Bố mẹ muốn con tự lập.Con 15 tuổi rồi,không dựa vào bố mẹ mãi được đâu!
-Vậy…bao giờ bố mẹ…đi?
-Tuần sau.
-Con hiểu,từ giờ trở đi con không sống bằng công sức của bố mẹ nữa đúng không?
-Con thông minh đấy.Nhưng dù sao thì chuyện này hơi bị đột ngột,cho nên bố mẹ đã mua cho con một căn nhà nhỏ ở trung tâm,con có thể sống ở đó.Ngôi nhà này bố mẹ sẽ bán đi.Nhà mới của con đã có đồ đạc đầy đủ tiện nghi rồi đấy.Bố cho con một chút tiền để sinh hoạt trong thời gian đầu bố mẹ đi.Con hãy sống tốt nhé!
“Bố mẹ để con lại một mình cô độc.Con buồn lắm nhưng không thể nói.Con sợ bố mẹ sẽ buồn hơn con,con sợ nếu nói ra rồi bố mẹ sẽ ghét con,sẽ coi con là cái đuôi xấu xí chỉ biết ăn bám bố mẹ.Con sợ lắm!”
-Bố mẹ đi mạnh giỏi!Con sẽ cố gắng học thật tốt!
-Bố mẹ đi rồi con gái phải biết tự chăm sóc bản thân đấy!
-Tạm biệt chị Linh!
“Từ bé đến giờ con chưa từng phải xa bố mẹ.Con luôn sống trong ấm êm hạnh phúc.Lần đầu tiên con nếm trải nỗi cô đơn và lạc lõng.Dẫu biết là sẽ đau nhưng không ngờ nó đau đến thế!”
———End Flash Back———
Họ bỏ tôi đi một cách phũ phàng…không liên lạc…cho đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được lí do của họ.Ừ,Úc thì tốt,tốt quá rồi.Tốt đến nỗi phải vứt bỏ đứa con gái này để đến đó.Giả dối.Tất cả chỉ là nguỵ biện,họ ghét tôi ngay từ lúc tôi sinh ra,họ ghét vì tôi là cái gánh nặng,là hậu quả của một phút tuổi trẻ.Tôi cũng ghét,tôi hận.Hận lắm chứ nhưng muốn hận cũng không hận được.Vì tôi đã yêu họ quá nhiều,đã sống vì họ.Hic”.
Tôi hững hờ đưa tay hứng những giọt nước mưa.Cả người tôi sũng nước,mắt mờ đặc,đầu óc chao đảo,tôi khuỵ xuống.Trước khi lịm đi tôi chỉ kịp thấy một bóng người vội vã chạy đến và gọi tên tôi.
…