Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 21
CHAP 21
Trong suốt hai tháng sau đó,Linh sống chung với gia đình của người phụ nữ.Bà tên là Ngọc Thanh,43 tuổi.Có chồng tên Minh Vương,49 tuổi,là tổng giám đốc của một công ty bất động sản có tiếng.Hai con trai.Một 14,tên Quốc Việt và một 18,tên Gia Huy.Sống rất hoà thuận hạnh phúc.
Gia đình bà Thanh định cư ở Úc,lâu lâu mới về Việt Nam một lần.Và trong dịp về Việt Nam lần này,bà đã gặp và giúp đỡ Linh.Hai tháng sống cùng cô,bà cảm thấy rất vui và không còn cô đơn nữa.Dẫu rất muốn Linh trở thành con gái bà nhưng bà biết những người thân của Linh cũng đang tìm kiếm cô rất gắt gao.
-Tiểu Thiên!…
Linh đang đi dạo loanh quanh ngoài vườn sau gần hai tháng nằm dưỡng bệnh,nghe thấy tiếng bà Thanh gọi,cô vội vàng chạy vào.Giờ đây cơ thể cô đã rất dẻo dai và linh hoạt trở lại rồi,con người cô cũng đang căng tràn sức sống.Cô cười nhiều hơn bao giờ hết và lúc nào cũng tươi vui nhí nhảnh.Dưới cái tên Tiểu Thiên,cô như một con người khác vậy,không còn lạnh lùng và bất cần như Zero-Vũ Hoàng Linh của ngày xưa.
-Bác gọi cháu?…
-Ừ,bác có chuyện cần nói…
Bà Thanh đang ngồi trong phòng khách,vẻ mặt rất chi là hình sự khiến Linh cảm thấy hơi bất an.Nhưng cô cũng ngồi xuống và hỏi :
-Chuyện gì ạ?Có phải về…việc tìm kiếm….
-Đúng vậy đấy!Bác đã đăng tin khắp các mặt báo, đăng cả trên mạng,còn nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát nhưng họ nói không có ai tên Tiểu Thiên bị mất tích cả…
-……vậy…sao?
-Bác rất tiếc!
Linh hụt hẫng ghê gớm.Cô hi vọng gia đình sẽ đến tìm cô.Dù cuộc sống của cô ở đây rất tốt nhưng cô vẫn hi vọng có,dù chỉ một người thôi, đến tìm kiếm cô…cô có cảm giác gia đình của cô chẳng quan tâm gì nhiều đến cô…đôi mắt trống rỗng…cô cố gắng gượng mỉm cười để bà Thanh yên tâm :
-Cháu không sao!Cháu sẽ tự đi tìm họ…rất cảm ơn bác vì thời gian qua đã giúp đỡ cháu…ơn này cả đời cháu cũng không quên… -Thiên này…bác không thể để cháu một mình được. Đã giúp thì giúp cho chót,cháu hãy ở lại với bác, được không?Làm con nuôi của bác…
Cô nghe như nuốt lấy từng lời nói của bà Thanh.Làm con nuôi?Cũng phải…Cô không có gia đình,bây giờ nếu thả ra xã hội lọc lừa kia liệu cô có thể trụ nổi không?Nhưng làm thế sao được,cô đã mang ơn bà quá nhiều rồi…
-Cháu…không thể!
Linh thở hắt ra.Cô biết lựa chọn của cô khiến bà Thanh buồn nhiều lắm…
-Cháu định đi đâu bây giờ?Vừa mới phục hồi sau cơn đau bệnh,lại bị mất trí nhớ.Gia đình thậm chí còn chẳng đến tìm cháu. Đã hai tháng rồi.Cháu có thể đi đâu được chứ!
Bà Thanh thiết tha nằn nì,mất gần một tuần sau Linh mới đồng ý trở thành con nuôi của bà.Vậy là bà đưa Linh sang Úc,sống cùng gia đình bà và học hành bên đó luôn.
Trong khi đó, ở Việt Nam,bạn bè đang tìm kiếm Linh trong vô vọng.
-Linh đã đi đâu?ANH….ĐÃ ĐEM LINH ĐI ĐÂU???
Trang gào lên,mặt giàn giụa nước mắt.Cô shock ghê gớm khi có một người đến tìm cô và nói bạn thân của cô bị mất tích.
-Tôi…không biết!Hai tháng qua tôi đã tìm kiếm khắp các nơi cô ấy có thể đến,nhưng…
Quân nói bằng giọng khản đặc.Cậu đã đi khắp mọi nơi,tìm mọi ngóc ngách của thành phố,thậm chí hỏi thăm từng nhà một,nhưng kết quả vẫn là con số 0 tròn xoe…
-Vậy ta sẽ tiếp tục tìm…hai tháng rồi,chỉ còn lại một nửa cơ hội nhưng ta cứ cố gắng đi…
Trang quả quyết,nắm chặt hai tay, ánh mắt cô có niềm hi vọng,rất nhiều.
-Mai là thứ bảy,tìm ở vùng ngoại ô nhé!
Cậu hướng ánh mắt về phía Trang,chờ đợi một câu trả lời…
-Um…quyết định vậy đi…^^
Trang mỉm cười,cố gắng làm cho không khí vui vẻ hơn…
-Mà…em…đối với Linh là sao?
Cứ thể,câu chuyện được bắt đầu,dẫu trong đầu mỗi đứa đều nhập nhoè hình ảnh của Linh,nhưng nụ cười của hai đứa thật tươi và nhẹ như nắng…một tia nắng nhỏ giữa mùa đông không có Linh…và…biết đâu những mùa đông sau này….cũng sẽ chẳng có Linh thì sao? CHAP 21 (part2)
-Mai con đi nhé…^^…chuyến 5 giờ chiều…ta đi cùng con…
Bà Thanh cười nhẹ.Bữa tối chỉ có bà và Linh…từ hai tháng nay rồi…nhưng ngày mai,bữa cơm tối của cô sẽ có một gia đình…chỉ có điều…đó không phải gia đình của cô…~
-Dạ…
Cô chỉ dạ nhẹ một tiếng.Sự gượng gạo trên gương mặt cô vẫn còn nguyên.Cảm giác chơ vơ lạnh lẽo ại trở về làm bạn với cô.Linh vốn là người sống khép kín,bản thân cô nhóc cũng biết điều đó và cô vô cùng trân trọng những con người trong cuộc đời mình.Vấn đề ở chỗ cô là người khó thích nghi,phải mất khá nhiều thời gian mới có thể gắn bó với một người lạ,chứ đừng nói là mẹ nuôi…đã có nhiều người không đủ kiên nhẫn chờ đợi cô…và cô đơn vẫn chỉ hoàn cô đơn…
[Sáng thứ 7…]
-Anh này,chuyến xe khách số 2 từ bến Ngọc Thuỵ đi 300 cây về phía Nam…đến vùng ngoại ô thành phố…Linh chỉ có thể đi chuyến xe này thôi…vì từ giờ đến chiều chẳng còn chuyến nào đi ra ngoại thành nữa đâu…cứ thử xem sao…^^
Trang cười nhẹ.Trang là một cô bé rất lạc quan yêu đời,lúc nào cũng có thể cười,dù nhiều lúc hơi vô duyên .
-Vậy đi thôi…dù chỉ có 1% thì tôi cũng sẽ thử!
Quân nắm chặt đôi bàn tay.Cậu không dám đặt nhiều hi vọng vào lần tìm kiếm này vì cậu sợ sẽ thất vọng nếu không tìm được Linh.Hai tháng và bao nhiêu lần thấp thỏm đặt niềm tin để rồi thất vọng não nề.
Bao nhiêu lần cậu thấy hình bóng cô,lạnh lùng bất cần, ở những nơi mà cô và cậu đã đi qua buổi chiều ngày định mệnh đấy.Bao nhiêu lần cậu tự dằn vặt mình trong khổ đau.Cậu sợ cô không còn tồn tại trên thế giới này nữa,dù chưa có manh mối nào cho thấy điều đó,nhưng cậu vẫn sợ…để rồi lại lao đi tìm kiếm cô như điên dại… Có vẻ như cậu đang đi đúng hướng,khi mà chiếc xe khách đã dừng lại ngay cái trạm xe mà Linh từng xuống hơn hai tháng trước,lí trí cậu mách bảo cậu phải xuống xe,và tìm cô ở chính chỗ này…
-Thuỳ Trang,xuống thôi…
Cậu lay nhẹ vai cô gái đang ngồi lim dim như con mèo nhỏ trước mặt cậu…cô bé dễ thương thật đấy!
-Ưm…a…anh định tìm ở chỗ này à?
Cô mở to mắt nhìn cảnh vật qua ô cửa kính của xe…Cậu vội dúi cho cô cái balô màu đỏ của cô và lôi cô xuống khỏi xe,vừa đi vừa nói :
-…ừ…nhanh lên…không có xe chạy mất…
3 giờ chiều,cậu lên xe từ 8 rưỡi sáng…có lẽ phải nghỉ lại một đêm…
……………
-Thiên…5 giờ bay rồi…giờ ta đi ha?
Bà Thanh nhẹ nhàng nói với Linh.Cô nhóc đang đóng gói nốt đồ đạc của mình.Thực ra cô cũng chẳng có gì nhiều,chỉ vài bộ quần áo có sẵn và vài vật dụng cá nhân,thế thôi…thực ra nếu cô là Vũ Hoàng Linh thì sẽ có rất nhiều,rất nhiều những kỉ niệm được bỏ vào Vali, được đem đi cùng với cô…Vũ Hoàng Linh cô đơn nên luôn cần tình cảm,mà tình cảm lại ở trong những kỉ niệm đó~
Tiểu Thiên…bây giờ là Tiểu Thiên…chẳng biết sau này cô sẽ lại mang thêm một cái tên nào nữa..nhưng có cái gì đấy trong cô cứ nhoi nhói mỗi lần nhìn thấy khóm hoa Iris…màu xanh…và cô tự dưng lại dành tình cảm cho khóm Iris sau vườn lúc nào không biết!
-Dạ…đợi con chút!
Cô khẽ khàng đáp lời bà Thanh.Rồi đưa tay gập nắp chiếc Vali màu xám lạnh xuống….ở Úc vào thời điểm này đang có tuyết,nhiệt độ phải xuống tới âm độ C,nên cô mang chủ yếu là quần áo lạnh…
………..
Sau 15 phút vừa đi bộ vừa hỏi thăm vừa tìm kiếm…Quân và Trang dừng lại ở quán nước đối diện với ngôi biệt thự Linh đang ở…tưởng chừng như đã có thể tìm được Linh rồi,ai biết đâu cuộc đời lại trớ trêu đến thế!