Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 20
CHAP 20
“A…đau quá!!! Đầu mình nhức như búa bổ……..sao thế nhỉ?”-Linh rên rỉ trong đầu,trong khi đôi bàn tay run rẩy sờ soạng.Cô nhóc giờ đây như một tờ giấy trắng,trong sạch không tì vết,không vương một chút bụi đời.
Linh đưa mắt nhìn xung quanh,rồi gương mặt cô tối sầm lại,cô ôm đầu quằn quại,hình như đang cố nhớ lại một điều gì đó.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên lôi Linh ra khỏi cảm giác nhức nhối.Cô ngước lên nhìn người con trai đang bước vào phòng mình.Một gương mặt góc cạnh,sống mũi cao, đôi mắt nâu sâu thẳm dưới hàng mi rậm.Ngay khi vừa nhìn thấy Linh, đôi mắt ấy sáng lên rạng rỡ và vội vàng hỏi thăm :
-Vũ Hoàng Linh!Anh lo phát khiếp vì em đấy!Em cảm thấy thế nào rồi?Bác sĩ nói chấn thương của em phải vài ngày mới tỉnh nhưng mới được có gần hai ngày.Em thật sự rất mạnh mẽ đấy!…Mà…em làm sao lại để ra nông nỗi này!!!Zero vốn rất khéo léo mà!…
Quân nói một tràng không ngừng nghỉ.Khiến cho Linh cảm thấy nhức đầu,một lần nữa.Và cô giương đôi mắt to màu hổ phách,với hàng mi cong vút lên nhìn Quân,nhẹ nhàng nói :
-Xin lỗi vì đã ngắt lời anh,nhưng…tôi có quen anh à?
Lời cô nói như một viên đạn găm sâu vào tâm khảm Quân.Cậu chết đứng, ánh mắt vừa rạng rỡ niềm vui đã tối sầm lại,rồi chợt le lói khi cậu cất tiếng hỏi :
-Em…không nhớ tôi….thật sao?….”Làm ơn,hãy nói là không phải!Amen…”
Cậu vừa nói vừa thầm cầu nguyện.Trái tim chập chờn theo từng cử động của Linh,cô nhíu mày nghĩ ngợi,rồi gõ nhẹ ngón tay lên vầng trán thông minh.Một hồi lâu sau,cô đưa ra câu trả lời,và khiến cậu thất vọng vô cùng :
-Không…tôi không thể nhớ được!…
Kèm theo đó là một cái thở dài chán chường-thứ chưa bao giờ có ở Linh trước kia.Cô ngồi trên giường bệnh với đủ thứ dây dợ lằng nhằng ở tay.Lọt thỏm trong bộ quần áo bệnh nhân.Mái tóc dài buông xoã khiến cho gương mặt cô càng trở nên yếu ớt.Quân đứng lặng nhìn cô một lúc lâu rồi nhẹ nói,giọng đặc quánh : -Thật đáng tiếc làm sao,tôi chẳng biết nhiều về em,tại vì em là Zero-sát thủ giang hồ.Nhưng nhìn em bây giờ ai mà tin được chứ!Như một con mèo hen yếu đuối tội nghiệp…Còn bạn bè em?Tôi chỉ biết vài người bạn cùng lớp…quá khứ của em tôi không nắm rõ,con người em cũng chẳng hiểu được,mà đã có ai nói với em rằng em là người khó hiểu chưa?Thế thì làm sao giúp em nhớ lại được????….um…..đợi chút tôi đi gọi bác sĩ.Ngồi im đấy nhé!
Cậu vừa nói vừa tiến lại phía cửa phòng,tay kéo chốt và ra khỏi phòng.Linh nhìn theo bóng cậu, đôi mắt cụp xuống buồn bã.Cô cảm thấy nhàm chán và mệt mỏi vô cùng,với những vết thương băng trắng trên cơ thể.
“Mình muốn chạy,mình muốn bay,mình muốn đánh một ai đó.Tay chân cứ bồn chồn và đầu đau nhức nhối. Aaaa…thật là khó chịu!”
“Soạt”
Cô hất tung chăn và cả những sợi dây trói buộc cổ tay cô,chân trần bước xuống nền đá lạnh.Cô ra khỏi phòng nhẹ nhàng như gió,với nỗi khát khao tự do.Cô chẳng còn quan tâm đến điều gì nữa,chỉ biết đi,về một hướng vô định,theo bản năng của con tim.
Cậu quay trở lại căn phòng sạch sẽ,nhưng nó trống trơn.Cô đã không còn ở đó và tim cậu lại nhói lên lần nữa…cậu vội vã đi tìm cô…giọng khản đặc gào tên cô…cậu chợt nhận ra…rằng đã yêu cô từ khi nào chẳng rõ…dù thời gian quen biết cô còn chưa đến một tuần.Cậu thấy mình có thể cười,có thể quan tâm đến người khác.Cậu thấy mình tràn đầy niềm vui và sống trọn vẹn từng phút giây.Cậu hạnh phúc khi cô cười.Cậu thấy buồn tẻ hiu quạnh khi không có cô bên cạnh.Cậu thấy mình lo lắng vô cùng lúc tìm kiếm cô trong niềm hi vọng mỏng manh.Cậu thấy xót xa vô vàn vào cái giây phút nhìn thấy cô giữa đám lửa đỏ,những hạt máu thấm đẫm cơ thể mảnh mai và gương mặt xanh xao nhợt nhạt.Cậu đếm từng tích tắc trong những ngày chờ đợi cô tỉnh dậy.Và hẫng hụt vô cùng khi cô nói không biết cậu là ai.Cậu yêu cô ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt,nhưng cậu vẫn luôn tự phủ nhận điều đó,và bây giờ,cậu biết mình phải đối mặt với tình cảm của mình,hơn thế nữa, đấu tranh vì tình yêu,của chính cậu.
“I just wanna kiss…I never wanna miss….”
Quân giật mình khi nghe tiếng nhạc vang lên,bài Kiss,chuông điện thoại của Linh.Cậu giữ máy của cô từ khi cô nhập viện.Cậu nhắn tin cho Trang-bạn thân của Linh,rằng Linh phải sang chỗ bố mẹ một thời gian và nhờ Trang xin nghỉ học hộ.Cậu cũng dàn xếp ổn thoả để Linh được nghỉ học mà không bị kỉ luật hay đuổi học.Nhưng không nghĩ đến chuyện Trang sẽ gọi điện. Linh lang thang trên con đường ngập lá thu,màu vàng đỏ dịu êm khiến cô cảm thấy thật thanh thản. Đầu óc cô trống rỗng,không một chút kí ức,cô cảm thấy mình bất lực.”Tôi là ai???”Tâm can cô gào thét.Chỉ một câu hỏi nhưng khiến cô phải băn khoăn rất nhiều.Cô ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc.Nước mắt rơi…
Linh dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ có dàn Violet tím trước cổng.Ngôi nhà gợi lên trong lòng cô một cảm giác thân quen,xoá tan những ánh nhìn khinh bỉ lẫn hiếu kì dành cho cô ngày hôm nay,tại vì cô ra đường trong bộ dạng của một người không được bình thường cho lắm (đầu băng trắng toát,bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đôi bàn chân trần trên nền đất lạnh và đôi mắt trống rỗng vô hồn).
Cô không lầm,ngôi nhà xinh đẹp đó từng là tổ ấm của cô trong suốt mười lăm năm đầu đời.Và dàn Violet đó được trồng bằng chính đôi bàn tay của cô.Nhưng giờ đây,nó vắng tanh lạnh lẽo và ủ rũ xác xơ,không như ngày nào còn ấm áp những nụ cười.Bất giác,một giọt nước mặn chát rơi ra từ khoé mắt cô.Một nỗi đau mà cô cũng chẳng biết lí do đột nhiên dấy lên trong lòng.Cô vội nuốt nước mắt và bước đi,thật nhanh về một nơi vô định.
-Vũ Hoàng Linh!!!!!!………hộc….hộc….
Quân gào to tên của cô.Mồ hôi ướt đẫm lưng áo,dù thời tiết đang vào giữa thu,se lạnh đầy gió.Cậu tức giận đấm mạnh vào tường khi không thấy tăm hơi cô đâu.Cậu biết cô chưa thể đi xa nhưng sao tìm mãi vẫn không thấy.Cậu bất lực nắm chặt đôi bàn tay, đứng im trong tuyệt vọng.
……… CHAP 20 (part2)
Trang tần ngần ngắm chiếc điện thoại trên tay.Cô đã gọi không biết bao nhiêu cuộc từ hôm qua đến giờ,vào máy Linh,nhưng chẳng có một tín hiệu nào cho biết sự hiện diện của Linh.Cô cầu mong Linh sẽ bình an trở về bên cô,nỗi bất an khiến cô chẳng thể tập trung vào bất cứ chuyện gì.Không có Linh bên cạnh,nhìn Trang thật buồn bã và thiếu sức sống.
Trang thuộc tuýp con gái thích sự bình yên,nên chỉ chơi với một mình Linh và cho rằng một mình Linh là đủ.Trang tuy dễ thương hơn Linh nhưng hơi nhạt nhẽo và không thấu hiểu cuộc đời,bù lại cô rất yêu đời.
Khác hẳn với Linh,cô nhóc nhìn đời bằng đôi mắt của một người tự kỷ,lạnh lùng bất cần.Linh rất xinh,xinh hơn Trang rất nhiều dù Trang cũng thuộc dạng xinh xắn.Linh lạnh,cá tính.Một gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao vút, đôi mắt to,tròn,sâu thẳm màu hổ phách,làn da trắng không tì vết,dẫu hơi xanh xao nhưng vẫn khiến người đối diện phải chao đảo.Linh gầy và rất cao ( 1.69m cơ mà! ),cơ thể mảnh mai tưởng chừng đẩy cái nhẹ là sẽ ngã lại một mình chọi hơn chục thằng con trai được.Cô có mái tóc dài mượt mà đen huyền ảo.Nụ cười nhếch môi đầy ma lực.Vũ Hoàng Linh vô cùng đặc biệt…bởi cá tính mạnh mẽ…và đôi mắt sắc lạnh mỗi khi tức giận…cuộc sống hai mặt khiến cô nhóc từng trải hơn và cũng vì thế mà cảm thấy hận cuộc đời hơn…xinh đẹp,thông minh và lạnh lùng…một con người quá hoàn hảo.Nhưng số phận của cô lại vô cùng bất hạnh. Đúng là trớ trêu!
-Thuỳ Trang!
Trang giật bắn mình.Thầy gọi.Mải mê với cái điện thoại mà cô nhóc quên mất mình đang ở trong lớp.Cô run lẩy bẩy đứng lên :
-Dạ…thầy…gọi…em…em…ạ?
Cô ấp úng nhìn đến tội.Thầy giáo đứng trên bục giảng lớn giọng :
-Tập trung vào học đi.Mới lớp mười mà đã thế này rồi,không hiểu sau nay rồi sẽ ra sao!Loại học trò như cô tôi ghét cực kì,nên đừng có để tôi nỏi cáu!!!
Thầy nhăn mặt quay lên bảng viết tiếp dòng phương trình hoá học.Hoá là môn học mà Linh cực kì yêu thích.Mỗi lần nhắc đến Hoá, ánh mắt Linh lại chói chang niềm hứng khởi.Cô học rất giỏi Hoá. Đã đạt 3 giải thưởng thành phố,4 giải thưởng quốc gia….và nhiều giải lẻ tẻ cấp quận khác nữa…Linh học giỏi đều tất cả các môn,nhưng Hoá là trội nhất…Tuy Linh như vậy nhưng Trang lại học bình thường,có môn Toán và Văn nhỉnh hơn chút xíu,còn lại thì làng nhàng như nhau.Hai hôm trước,trong kì thi khảo sát,Trang có số điểm tổng 3 môn thấp hơn so với tiêu chuẩn của lớp đứng đầu nên bị chuyển sang lớp khác.Còn Linh,cô còn chưa kịp… Linh lên một chiếc xe khách ra ngoại ô.Vùng này có ít người ở,chủ yếu là những người nhà giàu muốn về hưởng thụ nghỉ ngơi sau khi làm việc vất vả.Cô chống tay lên cằm,hướng mắt ra cửa sổ…hương vị biển măẹ nhàng thanh bình.
Gần 6 tiếng ngồi xe khách,cuối cùng cô cũng dừng lại ở một trạm xe nhỏ,và lại đi.Cô đi hết con đường rải sỏi,dừng lại trước một ngôi nhà rất to có cánh cổng đồ sộ,lặng người ngắm nhìn ngôi nhà một lát thì bỗng…
“Phịch”
Linh gục xuống,gương mặt tái xanh,môi trắng nhợt,cơ thể đã lạnh lại càng lạnh hơn giữa cánh đồng lúa đầy gió thu này.Tiếng c.h.ó sủa,rồi tiếng người mở cổng…tiếng kêu hốt hoảng của một người phụ nữ.Bà sai người đưa Linh vào nhà.
-Aaa…Wind!!! Đừng….đi!!!-Cô túm chặt lấy ga giường,khẽ kêu.Mồ hôi chảy ròng ròng,gương mặt xanh ngắt.Nước mắt cô rơi thấm đẫm cả chiếc gối đang nằm.Cô đang gọi tên Phong,ngay cả khi chẳng còn nhớ mình là ai…
Người phụ nữ nghe thấy tiếng kêu của cô thì vội vàng sà đến hỏi han cô người hầu ngồi túc trực bên cạnh Linh.Bà tầm khoảng ngoài bốn mươi.Khá đẹp và kiều diễm.
-Tôi…là ai?
Cô giương đôi mắt đờ đẫn nhìn bà.Bà ngạc nhiên hỏi :
-Cháu không biết mình là ai?
-Không…
Cô trả lời tỉnh bơ khiến bà càng shock.
-Vậy cháu có nhớ tên mình…hay bạn bè người thân gì không?Cháu ngất xỉu trước cửa nhà bác…bác chẳng biết phải làm gì nên mới đưa cháu vào đây.Mà cháu đang bệnh,sao lại đi lung tung vậy chứ! -…không biết nữa…cháu không thể nhớ!!!
-Cháu này…bác có nghe..vài phút trước,trong cơn mê sảng cháu đã gọi ai đó…là Wind thì phải.Cháu có nhớ Wind là ai không?
Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi han cô.Nhưng cái lắc đầu của cô khiến bà một lần nữa thất vọng vô cùng.
-…haiz,thôi cháu cứ nghỉ đi nhé.Biết đâu lại nhớ ra được gì….bác ra ngoài đây!
Người phụ nữ khẽ đóng cánh cửa gỗ chạm trổ đắt tiền vào. Để lại cô một mình trong căn phòng màu trắng thanh khiến.Cô bật khóc.Khóc một mình,thậm chí không hiểu lí do mình khóc,chỉ là muốn khóc thôi.
“…Tiểu Thiên…”
Tiếng gọi vang vọng trong tâm thức của cô.Cô giật mình…Tiểu Thiên là ai?Tên cô sao?
Hình như Linh đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Quân.Cô còn chẳng thèm để ý đến cái tên mà cậu đã gọi cô lúc cô còn ngồi trong phòng bệnh.Vũ Hoàng Linh….không còn nữa…giờ đây là Tiểu Thiên chẳng?
-Thôi được rồi,mình sẽ tên là Tiểu Thiên.
Cô tự nói với chính mình.
-Cháu à…cháu dùng một chút cháo nhé.Cháo sò còn nóng hổi đấy!
Người phụ nữ đẩy cửa bước vào,lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.Bà thật là tốt bụng và nhiệt tình,chả bù cho vẻ bất cần của cô. Đúng là đánh chết cái nết không chừa!
-Cảm ơn bác ạ…bác tốt với cháu quá!!!
Cô mỉm cười.Nụ cười hiếm hoi mà từ lâu lắm rồi tác giả chưa được thấy.^^
-Thế nào rồi?Cháu có nhớ được gì không?
Bà khéo léo thả mình xuống chiếc ghế bành gần đó.Hỏi han cô.
-Cháu không rõ mình là ai…nhưng từ khi bị mất trí nhớ đến giờ,trong đầu cháu cứ vang vọng một cái tên…Tiểu Thiên ạ…nếu có thể….mong bác giúp đỡ cháu….
-Ừ…bác sẽ cho đăng tin tìm người…Tiểu Thiên…không còn manh mối nào sao?
-Không…