Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái – Chương 58: Ôm ấp ảnh đế (22)
Sau khi xuống xe taxi, Vương Xương có chút ấp a ấp úng nhìn về phía Tịch Chu.
Tịch Chu cảm nhận được ánh mắt của hắn, “Muốn nói gì thì nói đi.”
Vương Xương kìm nén một lát mới nghẹn ra được một câu, “Miêu Chu cậu thật lợi hại.”
Hắn biết Tịch Chu thật sự có võ công, nhưng hắn không ngờ rằng võ công của Tịch Chu lại lợi hại như vậy, còn có thể khinh công phi hành, chém đôi mặt nước, lúc nhìn thấy hắn còn tưởng là mình đang nằm mơ.
Tịch Chu vui vẻ nhận lời khen này.
“Thứ cậu dùng là nội lực sao?” Vương Xương không nhịn được hỏi, “Giống như trong tiểu thuyết ấy hả?”
Tịch Chu gật đầu, “Là nội lực, có hơi khác với trong tiểu thuyết viết, nhưng cũng không sai.”
Tịch Chu có một suy nghĩ, cậu muốn để mọi người chứng kiến võ công Trung Hoa thất truyền trong dòng sông lịch sử lần nữa.
“Vậy trình độ tốt nhất cậu có thể làm đến đâu?” Vương Xương tò mò hỏi.
“Lúc nãy tôi gần như đã dùng toàn lực rồi” Tịch Chu bẻ bẻ khớp tay một chút, lúc nãy dùng sức quá lớn, hiện tại chỗ cổ tay đã có chút không khỏe, “Sau khi làm xong nội lực của tôi không còn dư lại bao nhiêu.”
Hình tượng của Tịch Chu trong lòng Vương Xương đã nâng lên thành cao nhân tiền bối, ánh mắt Vương Xương nhìn cậu cực kỳ sùng kính, “Có phải cậu có một sư phụ thế ngoại cao nhân hay không?”
“Đúng vậy, nhưng lão nhân gia ông ấy đã qua đời mấy năm trước rồi.”
“Xin lỗi, tôi không biết.” Vương Xương có chút xấu hổ.
“Không sao” Ánh mắt Tịch Chu dời đến tiểu khu sạch sẽ trang nhã bên trong, “Đây chính là tiểu khu mà ông nội cậu ở sao?”
“Đúng vậy” Vương Xương gật đầu, bỗng nhiên nhìn xuống điện thoại, sắc mặt đau khổ, “Thôi xong! Bây giờ đã qua một giờ rồi, nếu bây giờ hai người chúng ta đến không chừng còn bị mắng nữa!”
Chuyện hôm nay thật sự khiến Vương Xương chấn động, căn bản không nhớ chuyện báo cho ông nội hắn biết, Tịch Chu cũng không khác gì, lúc nãy dùng hết nội lực, chỉ lo khôi phục thể lực nên cũng quên bén đi mất.
Nhớ đến tính cách của ông nội mình, trong lòng Vương Xương không khỏi run sợ, hận không thể vác cái mai rùa trên lưng rồi chui vào.
Quả nhiên, chờ khi bọn họ chạy tới liền thấy một ông lão sắc mặt vô cùng xấu.
“Ông nội” Vương Xương rụt cổ lại tiến về trước một bước.
“Còn biết tới đây hả!” Ông lão nổi giận quát, “Lễ nghĩa tôi dạy anh lúc trước vứt đi đâu hết rồi? Đến muộn hơn một giờ mà còn không biết ngại qua đây.”
“Ông nội cháu sai rồi!” Vương Xương sợ đến tim gan run rẩy, vẻ mặt cầu xin giải thích, “Trên đường đi bọn cháu gặp tai nạn giao thông, kẹt xe nên đến trễ.”
Ông lão trước tiên là lo lắng, sau đó quét mắt nhìn trên người Vương Xương và Tịch Chu một phen, thấy hai người đều không sao mới tức giận hừ một tiếng, “Cũng không phải là hai anh bị đâm, sao không biết gọi điện báo trước một tiếng cho tôi biết?”
“Cháu–” Vương Xương muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Xin lỗi ông, lần này quả thật là bọn cháu không đúng, chuyện xảy ra đột ngột, trong chốc lát không kịp phản ứng, lần sau nhất định bọn cháu sẽ chú ý.” Tịch Chu áy náy nói với ông lão.
Thấy thái độ của Tịch Chu tốt, sắc mặt ông lão dễ nhìn hơn một chút, chẳng qua vẫn tức giận như cũ, “Ở đâu ra lần sau!”
Sau khi nói xong, ông lão chắp tay sau lưng đi mất.
Trơ mắt nhìn ông lão rời khỏi, Vương Xương có chút lúng túng.
Tịch Chu: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không thì cậu ở đây nghỉ ngơi chút đi? Tôi đi giải thích với ông nội.”
“Được.”
Lát sau, Vương Xương vẻ mặt đau khổ trở lại.
Lúc nãy hắn chưa nói được hai câu đã bị ông nội đuổi ra ngoài. Vương Xương cũng biết, ông nội ghét nhất là người không giữ lời, lần này bọn họ đến muộn như vậy, còn không chịu báo trước, nhất định ông nội rất tức giận, lần này chỉ sợ muốn dạy dỗ bọn họ một trận.
Vương Xương muốn nói rõ chuyện tai nạn giao thông trên đường và cả chuyện Tịch Chu biết võ công, nhưng chưa nói được hai câu đã bị ông nội đuổi ra khỏi cửa, không còn cách nào khác chỉ có thể trở về.
Tịch Chu thấy dáng vẻ của Vương Xương liền biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hay tôi về trước, lần sau có cơ hội lại đến gặp ông cụ.”
Vương Xương vừa cảm kích vừa áy náy, hắn muốn đưa chi phí đã nói từ trước cho Tịch Chu, nhưng Tịch Chu không muốn. Tuy cậu thiếu tiền, nhưng không làm gì cũng lấy tiền thì thật sự không phù hợp với quy tắc của cậu.
Vương Xương hiểu rõ hôm nay ông lão sẽ không chịu gặp hắn rồi, dứt khoát cùng về trường với Tịch Chu.
—-
Buổi tối.
“Ông nó, hôm nay ông lại tức giận với Vương Xương nữa à?” Một bà lão có mái tóc hoa râm nhưng khí chất tao nhã nói, bà vừa nhận được điện thoại của cháu trai, bảo bà giúp khuyên một chút.
Ông Vương tức giận hừ một tiếng, “Lễ tiết dạy nó nhiều năm như vậy uổng phí rồi, tới trễ hơn một tiếng cũng không báo trước, hôm nay may mà là tôi, nếu như là người khác, thằng nhóc Xương Xương này không chừng phải chịu thiệt thòi gì rồi!”
“Không phải nó đã nói rồi sao, hôm nay trên đường gặp tai nạn ngoài ý muốn, hoảng hốt nên quên mất.” Bà cụ rót chén trà cho mình uống, “Đó là lẽ thường mà, cần gì phải tính toán với một đứa bé, ông lão nhân này ngay cả chuyện này cũng không hiểu à.”
Ông lão nhìn bạn già của mình uống trà, mất tự nhiên giật người, “Tôi cũng khát.”
Bà cụ liếc mắt, “Tự rót đi!”
“Không phải chỉ là rót trà thôi sao, tiện tay cũng không được.” Ông lão không có chí khí lầm bầm một câu, đứng dậy châm trà, thấy chén trà của bạn già vơi đi phân nửa lại rót đầy cho bà.
“Không phải là tôi tính toán với nó, mà tôi là vì muốn tốt cho nó, không có chuyện gì là chuyện nhỏ cả, đây là giúp nó và người bạn học kia nhớ lâu, nếu không sau này nếu chịu thiệt đã không kịp nữa rồi.” Ông lão nhấp trà, nói tiếp.
“Biết ông không làm sai, nhưng lần này là Xương Xương thể hiện lòng hiếu thảo với ông, không phải nó nói người bạn kia của nó có võ công sao, dẫn tới cho ông xem cũng là muốn ông vui vẻ một chút.” Bà cụ vỗ vỗ vai ông, “Đừng cứ cố chấp như vậy, nên thoải mái một chút.”
Ông lão hừ một tiếng, chẳng qua chỉ là biết võ thuật, ông không chỉ biết mà còn mở võ quán, hơn nữa còn là bộ trưởng quản lý Hiệp hội võ thuật Trung Hoa đấy. Người luyện võ ông đã gặp không ít, tên tiểu tử lông tóc chưa dài kia có thể lợi hại bao nhêu. Chẳng qua nói đi nói lại thì, cháu trai của ông vì hiếu thuận dẫn một người về cho ông quả thật khiến ông cảm thấy rất dễ chịu.
Ông cụ chờ nghe bạn già nói này nọ khuyên nhủ, nhưng bà lại không nói tiếp. Mắt ông liếc về phía chỗ bạn già, nhưng bạn già của ông cũng nhướng mày nhìn ông.
Ông cụ ho khan một tiếng, giả bộ bất đắc dĩ nói, “Thôi được rồi, lần sau nếu bọn nó tới nữa tôi sẽ nhìn thử xem thằng bé kia luyện thế nào.”
“Được.” Sao bà cụ lại không biết bạn già mình chết vì sĩ diện, mỉm cười đồng ý.
Hai ông bà không thường lên mạng, tuy con cháu đã dạy bọn họ, nhưng vẫn không quen dùng như cũ. Lúc bọn họ rảnh rỗi vẫn thường xem TV là nhiều, mà bản tin thời sự thì tối nào cũng phải xem.
Sau khi thông báo vài chính sách quốc gia và việc quan trọng, bắt đầu phát các tin tức vừa nổi lên.
“Hai giờ chiều hôm nay, cầu Hồng Đào đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, một tài xế taxi say rượu lái xe, lúc chạy đến giữa cầu không khống chế được, đâm vào một chiếc xe bus trường học chở trẻ con, xe bus không kịp tránh bị đụng văng, rớt vào giữa sông.”
Sắc mặt ông Vương khó coi, “Mấy kẻ say rượu này thật là hại người hại mình! Rõ ràng biết bản thân uống rượu mà còn lái xe!”
Lúc này bà cụ cũng có chút lo lắng, “Cầu Hồng Đào là chỗ nào chứ, cái xe bus này thế nào rồi, mấy đứa bé kia có thoát được hay không?”
Hai ông bà vô cùng căng thẳng, nhưng hình ảnh tiếp theo khiến tròng mắt bọn họ suýt chút nữa rơi ra ngoài.
“Kính lão, kính lão của tôi đâu!” Ông Vương gấp gáp kêu lên tìm kính của mình.
Bình thường bạn già của ông sẽ giúp ông tìm, nhưng lúc này lại không phản hề ứng, không dám tin nhìn TV.
Thật vất vả tìm thấy kính lão mang lên, ông Vương nhìn chằm chằm màn hình ti vi không rời mắt.
Thời gian bản tin cũng không lâu, tuy trong lúc đó còn phát video do quần chúng quay lại, nhưng tổng cộng cũng không quá năm phút đồng hồ. Đến lúc tin tức kết thúc, bà cụ nhìn về phía bạn già của mình, lại phát hiện ông đã sớm rơi lệ đầy mặt, hai tay kích động khẽ run.
“Tôi biết mà, tôi biết mà!”
“Võ công tâm pháp gì đó đều có thật!”
Khi ông Vương đang cực kỳ xúc động, Trung Hoa vẫn còn rất nhiều người vừa ăn cơm tối vừa xem ti vi, lúc bản tin thời sự phát ra, một người đàn ông trung niên suýt chút nữa dùng đũa đâm vào trong mắt mình.
Chỉ cần là người thấy được đều trợn tròn mắt.
Một thằng nhóc mười bốn mười lăm tuổi kích động nói với ba mình, “Con đã sớm nói video trên weibo kia là thật mà! Ba xem trên tin tức cũng xuất hiện khinh công!”
Người ba ngơ ngác gật đầu.
Khác với weibo và tin tức giải trí, uy tín của bản tin của đài truyền hình quốc gia không thể bàn cãi, tin tức bọn họ phát sóng không ai hoài nghi độ chân thật.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy tin tức như vậy, cả nước bùng nổ.
Mà nhân vật chính của sự kiện Tịch Chu lại không tự giác được bản thân đã gây ra chuyện lớn chút nào, nằm úp sấp trong chăn ngọt ngào đọc tin nhắn Kiều Sưởng gửi cho cậu.
“Nhớ em.”
Hai chữ đơn giản, Tịch Chu đã phác họa ra khuôn mặt và ánh mắt thâm thúy mà chuyên tình của Kiều Sưởng.
“Em cũng nhớ anh, hôm nay có bận không?” Ngón tay Tịch Chu nhanh như bay đánh chữ ra.
“Vẫn ổn, chỉ là hơi không chuyên tâm nên làm trễ nãi thời gian.”
“Không chuyên tâm?” Tịch Chu nghi hoặc.
“Hôm nay nhìn hai người mới quay cảnh tình cảm liền nhớ tới bản thân mình. Vốn phải diễn vai phản diện điên cuồng, kết quả bị đạo diễn nói là diễn thành thằng nhóc ngu ngốc đang trong mối tình đầu.”
Lỗ tai Tịch Chu đỏ lên.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, ngay sau đó một tin nhắn được gửi tới.
“Chẳng qua anh sẽ sớm đóng máy trở về, đừng lo lắng. Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ai lo lắng chứ?” Tịch Chu lầm bầm một câu, trên mặt lại tràn đầy ý cười. Gửi một câu chúc ngủ ngon liền tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ.
Trong mộng xuất hiện ông xã vô cùng đẹp trai anh tuấn kiên nghị của cậu.
Hôm sau, Tịch Chu mới biết chuyện mình đã lên bản tin của đài truyền hình quốc gia.
Bởi vì phóng viên đài truyền hình quốc gia đã mang theo cờ thi đua tìm tới.