Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 57: Ôm ấp ảnh đế (21)


Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái – Chương 57: Ôm ấp ảnh đế (21)

Chiếc xe bus kia vì tránh ô tô đang lao tới nên bẻ nhanh tay lái, nhưng đã muộn.

“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn, ô tô đâm ngang vào xe bus, chấn động to lớn khiến xe bus bay ra ngoài, đụng nát lan can của cầu Hồng Đào, cứ như vậy lọt vào giữa sông.

Mà ô tô gây chuyện còn lại cũng ngừng xe ở gần lan can, bánh xe lọt ra bên ngoài cầu, cả thân xe nghiêng về một phía, chỉ cần đụng nhẹ là có thể rơi xuống.

Tài xế xe taxi thắng gấp.

Hai người Tịch Chu cũng chưa thắt dây an toàn, theo quán tính bị ngã về phía trước, đầu Vương Xương bị va chạm đến hoa mắt chóng mặt, chậm lại trong chốc lát, hắn muốn xem xem thương thế của Tịch Chu thế nào, đảo mắt lại phát hiện bên cạnh đã không bóng người.

Cầu Hồng Đào, được xây ở giữa sông, rộng gần mười, hai mươi mét, cao khoảng sáu tầng lầu.

Bọn họ đã đến giữa con sông, xe bus bị chấn động khiến bay ra ngoài cách cầu hơn mười thước.

Gặp phải tai nạn nguy hiểm như vậy, tất cả xe cộ trên đường đều ngừng lại.

“Đúng là đáng thương mà!”

“Cái xe bị đụng kia là xe bus trường học đó, bên trong đều là trẻ con!”

Mọi người đều xuống xe, chạy tới gần lan can kiểm tra, mọi người nhanh chóng bấm gọi cấp cứu và cứu hộ.

Rất nhiều người đều cởi áo ngoài ra, chuẩn bị nhảy sông để giúp đỡ, nhưng nhanh chóng bị người xung quanh ngăn cản.

Vị trí xảy ra tai nạn dựa vào sức lực cá nhân của bọn họ thì căn bản không có cách nào giúp đỡ. Độ cao và chiều rộng kinh khủng như vậy, chỉ sợ dù bọn họ thành công cứu người bên trong ra cũng không thể mang người lên bờ.

Việc duy nhất bọn họ có thể làm là ở đây đợi nhân viên cứu hộ đến.

Không ít người vây xem đều có người có con, càng quan tâm đến bọn nhỏ nhiều hơn một chút, nghĩ đến trong xe đều là con nít, gấp đến đổ mồ hôi.

“Bây giờ cuối cùng phải làm sao đây!”

“Đội cứu hỏa mau đến đi, mấy đứa trẻ này nhất định không chịu được!”

Mà trong những người này, có không ít người lấy điện thoại di động của mình ra, muốn quay lại cảnh tượng này. Có người thì vì quay lại, mà có người chỉ đơn thuần là vì hóng hớt cho vui.


“Không ngờ rằng một ngày tôi có thể gặp được chuyện náo nhiệt như thế” Một người đàn ông cầm điện thoại vui vẻ quay lại, “Đợi về nhà đăng lên mạng nhất định sẽ rất hot.”

Khi gã đang tập trung tinh thần quay phim, trong màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một bóng người phi thân xuống.

Không phải ngã xuống, mà giống như có lực gì đó nâng lên, tự nhiên bay.

Tựa như khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp.

Người đàn ông đột nhiên cả kinh, sợ đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài, dời mắt từ màn hình di động ra, nhìn về phía mặt sông, run rẩy lắp bắp chỉ vào bóng người kia, “Khinh, khinh công!”

Trên tay trợt một cái, điện thoại di động gã mua vì sĩ diện mất hai tháng tiền lương, cứ như vậy rớt xuống.

“Ùm” một tiếng.

Thanh âm giống như trò chơi quăng đá vào nước, thật ra lại có chút dễ nghe.

Chẳng qua người đàn ông không cảm thấy như vậy, sau khi kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, hét thảm lên một tiếng, “A–! Điện thoại của tôi!”

Phản ứng của quần chúng xung quanh khác với người đàn ông, sau khi chứng kiến bóng người phiêu nhiên rơi xuống, tất cả đều ngơ ngác.

“Khinh, khinh công?”

Mọi người dụi dụi mắt.

“Tin tức trên báo đều là thật?!”

Người ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều đã đọc tin tức nói về khinh công, mấy đứa trẻ tin là thật suốt ngày làm ầm ĩ, nhưng từ trước tới nay người lớn không hề xem chuyện này là thật. Bây giờ nhìn thấy khinh công thật sự xuất hiện, ai cũng trợn tròn mắt nhìn.

“Mẹ ơi! Khinh công! Mẹ nhìn kia, thần tiên ca ca kia biết khinh công!” Một đứa trẻ sáu bảy tuổi đi theo mẹ của bé kích động nhảy lên, mắt thấy thần tiên ca ca kia biến mất trong tầm mắt, bé còn chạy về phía trước mấy bước.

Nghe thấy tiếng của con trai, người mẹ trẻ tuổi dời lực chú ý từ người nọ sang con mình, vừa nhìn đã thấy con mình chạy tới bên cạnh lan can, tim lập tức thót lên tới cổ họng. Chạy nhanh vài bước bế con trai về, nghĩ mà thấy sợ đưa con mình về xe.

Tịch Chu dùng khinh công phi thân xuống, chân khẽ chạm mặt nước, nhanh chóng đi tới nơi xe chìm xuống.


Tay phải cậu khẽ nâng, một dòng sức mạnh ngưng tụ trong lòng bàn tay cậu, trong khoảnh khắc đè xuống, oanh một tiếng, mặt nước nổ tung, cả con sông ở chỗ này giống như bị một con dao vô hình cắt thành hai phần, phân chia rõ ràng.

Mà chiếc xe vốn đã không nhìn thấy bóng dáng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cảnh tượng chấn động khiến tất cả mọi người im bặt trong nháy mắt.

Tịch Chu hạ người xuống, đập nát một chỗ thủy tinh của xe bus, nước đọng bên trong xe trước đó liền tràn ra ngoài.

Một vài đứa trẻ vẫn chưa té xỉu, trong khoảnh khắc nước tràn ra ngoài, tất cả đều hoảng sợ khóc lớn.

Mà lúc này, tàu cứu hộ cũng chạy tới, tiếng còi báo động quen thuộc khiến Tịch Chu thở phào nhẹ nhõm.

Dòng sông bị tách ra tạm thời đã chậm rãi hợp lại.

Trong thời điểm nguy cấp này, cơ thể Tịch Chu khẽ động, khoảnh khắc hai tay cậu đánh ra, xe bus bị một dòng khí lưu vô hình bắn trúng, đẩy nó nhanh chóng đi xuyên qua dòng nước, giống như ca nô bổ sóng chém biển!

Có mấy đứa trẻ to gan dán lên cửa sổ xe, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, không khỏi kêu lên, ánh mắt bọn nó nhìn về Tịch Chu lại tràn đầy sùng bái và kính trọng.

Nhân viên cứu hộ chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy này càng hoảng sợ hơn, chẳng qua bọn họ đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, chuẩn bị kỹ càng.

Trong khoảnh khắc xe bus ngừng lại, người trên tàu cứu hộ lập tức nhảy xuống nước, nhanh chóng ôm bọn nhỏ ra.

Sau khi đứa trẻ cuối cùng trong xe bus được cứu ra, xe bus này liền mất đi lực lượng chống đỡ, nhanh chóng chìm xuống.

Mà lúc này, Tịch Chu đứng trên mặt nước cách đó không xa cũng khẽ giẫm mặt nước, phi thân lên cầu.

Tuấn tựa du long, phiên nhược kinh hồng. (đẹp như rồng bay, nhẹ nhàng như chim nhạn)

Đợi khi mọi người phản ứng lại, trong tầm mắt đã không còn nhìn thấy thanh niên tuấn tú như thiên thần lúc nãy nữa rồi.

“Mẹ kiếp, cứu người đéo gì, không quay lại được không nói, còn hại điện thoại của ông rớt xuống nước! Có công phu như vậy thì kiếm điện thoại của ông về đi!” Người đàn ông tức giận nghiến răng.


Mấy người bên cạnh lúc hắn quay phim đã thấy không vừa mắt rồi, lúc này nghe thấy hắn nói thế, lửa giận trong lòng càng cháy lớn hơn. Người đàn ông phía sau cởi áo khoác ra, trực tiếp trùm lên đầu hắn, đánh túi bụi một trận. Người xung quanh cũng xông tới, ngươi đá một cước ta đánh một quyền, người đàn ông kia bị đánh đến kêu thảm thiết.

Chờ gã thoát khỏi cái áo khoác, những người đánh gã đã sớm tản ra rồi.

“Ai đánh ông đó!” Người đàn ông mặt mũi sưng to nổi giận quát.

Người xung quanh trợn mắt nhìn, khí thế vừa nổi lên của gã lập tức biến mất sạch sành sanh, sợ sau đó bị người ta đánh, rụt cổ chạy.

Bọn nhỏ lên được tàu cứu hộ khác thường không khóc, mấy đứa vốn đang khóc cũng ngừng lại, nhìn hướng Tịch Chu bay đi mà say mê.

“Thần tiên ca ca!”

“Lúc nãy là thần tiên ca ca đã cứu chúng ta!”

Mà nhân viên trên tàu cứu hộ cũng ngỡ ngàng vỗ trán, luôn cảm thấy cảnh tượng lúc nãy có chút không chân thật.

Chỉ có một người tự lẩm bẩm, “Không phải thằng nhóc kia là người mà lần trước tôi đến đại học Y làm nhiệm vụ đụng phải, đứa bé nhảy lầu đó sao?!”

Thấy bọn nhỏ đã được cứu, sau khi đám người yên tĩnh một lúc, bùng nổ ra hoan hô một trận.

Cảnh sát giao thông nhận được tin báo nguy ở đây không bao lâu sau cũng đã đến, sơ tán dòng xe cộ dành đường cho xe cấp cứu chạy.

Trong dòng xe cộ bị sơ tán có một chiếc taxi tầm thường, chậm rãi chạy ra khỏi nơi này.

Khi tài xế và Vương Xương trở lại xe taxi, nhìn thấy Tịch Chu, hai người đều choáng váng.

Tịch Chu ngượng ngùng cười với tài xế, “Thực sự xin lỗi, làm dơ xe của anh rồi, phí dọn dẹp khi tính tiền tôi sẽ trả cho anh.”

Lúc cứu người dưới sông, tuy cậu vẫn chưa vào trong nước nhưng không tránh khỏi bị nước sông dâng lên làm ướt giầy và quần áo.

“Không, không cần!” Tài xế ngây ngốc lắc đầu.

Chờ khi xe taxi đi qua cầu Hồng Đào, tài xế mới thoát khỏi trạng thái khiếp sợ.

“Thiếu hiệp, lúc nãy ngài dùng võ công sao?” Tài xế quả thật nói năng lộn xộn.

Tịch Chu nhịn cười, “Đừng gọi tôi là thiếu hiệp, ở thời đại này mà nói thế thì kịch quá.”


Thấy Tịch Chu không phản bác chuyện hắn nói cậu có võ công, tài xế càng thêm kích động. Lúc đầu chỉ là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, nhưng sau khi được chứng kiến những chuyện Tịch Chu làm, tài xế thật sự xem Tịch Chu là thần tiên để sùng bái.

Nói văng cả nước miếng với Tịch Chu để bày tỏ lòng kính trọng của hắn.

Sau chuyện suýt chút nữa di chuyển cả chiếc xe, cuối cùng Vương Xương cũng không nhịn được nói, “Bác tài, chúng ta thử đường khác được không? Nhưng đừng gặp tai nạn xe nữa!”

“Được rồi!” Trong mắt của tài xế lóe lên kim quang.

Có thể chở một chàng trai biết võ công nhiệt tình như vậy quả thật là vinh hạnh của hắn! Thử tưởng tượng việc nói với người khác chuyện chàng trai này đã từng đi xe của hắn rồi trải qua chuyện lớn như thế, bác tài liền cảm thấy trên mặt mình vô cùng rạng rỡ!

Sao hắn có thể mất mặt trước mặt người thanh niên xuất sắc thế này được!

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Tịch Chu và Vương Xương cảm nhận được tài xiếc xe xuất sắc nhất từ trước tới nay.

Tới lúc Vương Xương xuống xe, mặt mũi đã trắng bệch rồi.

Lúc Tịch Chu trả tiền bị bác tài từ chối thẳng, nhiệt tình bày tỏ lần này phục vụ miễn phí, sau này muốn đi xe cũng có thể tìm hắn, chỉ cần đón xe thì miễn phí hết!

Tịch Chu quả thật bị lòng nhiệt tình của bác tài dọa sợ, đặt tiền lên ghế sau đó chạy mất.

“Thằng nhóc này thật sự tốt bụng.” Bác tài tán thưởng nói.

Mà ở hiện trường, xe cứu thương chở cả tài xế gây tai nạn, tài xế xe bus và tất cả mấy đứa nhỏ về bệnh viện.

Mấy phụ huynh được thông báo lòng như lửa đốt chạy tới, sau khi nhìn thấy bọn nhỏ không sao, lập tức bật khóc.

“Ba đừng khóc, lúc nãy con nhìn thấy thần tiên ca ca! Vừa rồi là một thần tiên ca ca dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp đã cứu bọn con!” Mắt cô bé lóe sáng lấp lánh, không có dấu hiệu bị hù dọa chút nào, ngược lại vui vẻ hoa tay múa chân.

Bọn nhỏ ngoại trừ vài vết thương nhẹ khi xe bus bị va chạm ra đều không sao, chẳng qua để phòng ngừa bất trắc vẫn còn phải làm kiểm tra cụ thể.

Sau khi mấy vị phụ huynh đi theo trao đổi với nhau đều biết có một thần tiên ca ca như vậy, biết ơn thanh niên thần bí kia không ngớt.

Bởi vì sự kiện quá lớn, đài truyền hình quốc gia cũng phái phóng viên đến bệnh viện phỏng vấn.

Rất nhiều người nhà chảy nước mắt trong màn hình bày tỏ cảm kích với thanh niên thần bí.

Mà mấy đứa nhỏ cũng trừng đôi mắt to tròn vui vẻ miêu tả thần tiên ca ca thần bí của bọn họ.

Đêm đó, bản tin thời sự vừa lên sóng đã khiến cả nước chấn động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.