Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 81: 8 Thực Ra Là 5-7


Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 81: 8 Thực Ra Là 5-7


Ngoại truyện thế giới song song hiện đại
(Tôm dịch
Nờ Y beta)
5.
Web này có chức năng thông báo tự động, tức là nếu có khách hàng nào từng bao mình online, hệ thống sẽ tự động gửi thông báo cho tiếp viên đó, còn mở cả cửa sổ chat cho họ.

Nói cách khác, nếu không chặn hẳn Giản Thiếu Mai, thì từ giờ trở đi, hễ anh online là cậu sẽ biết ngay lập tức.

Ngoài đời Lam Minh Tô không thích giao tiếp với người khác, trên mạng cũng thế.

Nhưng bây giờ, chỉ cần anh mở cửa sổ chat ra là Tiểu Giản sẽ biết anh đọc tin nhắn hay chưa.

Anh ngồi nghĩ, hay là lại bao cậu nhóc thêm hôm nữa? Lam Minh Tô vừa cân nhắc vừa lướt ghi chép bình luận của Giản Thiếu Mai.

Anh nhíu mày, thắc mắc sao vẫn chỉ có một bình luận thôi vậy?
Trên tường nhà Giản Thiếu Mai chỉ có đúng một bình luận lần trước của anh.

Chẳng lẽ mấy tuần nay vẫn Giản Thiếu Mai vẫn chưa có thêm khách nào à?
[Lam tiên sinh: Có khách nào nữa không?]
[Tiểu Giản: Không anh ạ, chỉ có mình anh thôi đó.

Thật ra có mấy người đọc được bình luận của anh rồi vào hỏi em có thể du di thêm tí không.

Em bảo không được xong họ cũng không hỏi nữa.]
Lam Minh Tô đọc xong thì trầm mặc một lúc.

Anh chậm rãi gõ tin nhắn.
[Lam tiên sinh: Mai cậu trống tiết không?]
[Tiểu Giản: Mai em nghỉ đó anh.

(icon mặt mong đợi)]
Lam Minh Tô thấy thế thì cúi đầu vuốt bả vai mình một cái.

Mấy nay đúng là anh oải thật, lại còn hay mất ngủ nữa.

Lần này xem như thả lỏng bản thân một chút cũng được.
Giản Thiếu Mai, nhỉ? Một gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống chợt hiện ra trong đầu Lam Minh Tô.
Đoạn, anh nhấn vào nút “Mời”.
[8 giờ tối mai.

Hai tiếng.]
Ngay sau đó, cửa sổ chat mini nhảy ra thêm một dòng tin nhắn:
[Tiểu Giản: Cảm ơn anh Lam ạ! Tối mai gặp anh nhé! (icon vui vẻ)]
Từ trước đến giờ, Lam Minh Tô chưa bao giờ nhớ được mấy chuyện không liên quan đến công việc.

Anh tắt máy tính, trèo lên giường, chẳng mấy chốc đã ném chuyện hẹn với cậu trai trẻ kia ra sau đầu.

Tuy nhiên, anh nằm trên giường, nhắm mắt một chốc rồi lại bật dậy, lấy điện thoại đặt báo thức.

Lần trước đã lỡ để Tiểu Giản phải chờ rồi, lần này không được quên nữa, phải tự nhắc mình tan làm đúng giờ mới được.
Vì vậy, tối hôm ấy, Lam Minh Tô đã về nhà từ lúc chưa đến 8 giờ.

Cũng chỉ một lúc sau, chuông cửa nhà anh đã reo vang.
“Anh Lam ạ”, cậu trai trẻ vừa bước vào huyền quan đã ngoan ngoãn cởi giày, chào hỏi Lam Minh Tô vừa mới tắm xong, “Chào anh.

Lâu rồi chưa gặp anh ạ”.
Bởi mới tắm xong nên cả người Lam Minh Tô tỏa ra một mùi hương thanh mát.


Cổ áo rộng để lộ ra một phần xương quai xanh cùng cần cổ thon của anh.

Mái tóc còn đang hơi ướt, khiến anh trông thoải mái, nhàn nhã hơn lần trước hai người gặp nhau nhiều.
Nam giới cũng có người xinh đẹp như thế đấy.

Giản Thiếu Mai nhìn người ta đến độ đờ người ra, ngơ ngác hỏi: “Anh Lam ăn tối chưa ạ?”.

Giọng cậu vô thức mềm mại hẳn đi, còn pha lẫn chút tiếc nuối vì nhớ ra mình là đồng tính.
Anh Lam cũng thích nam giới phải không ta?
“Ăn rồi”.
Giản Thiếu Mai cởi áo khoác, theo Lam Minh Tô vào nhà, cười nói: “Hôm nay anh định làm gì ạ?”
Lam Minh Tô hơi uể oải mà ngồi xuống sofa, đưa tay cầm chơi game cho Giản Thiếu Mai, bảo: “Tôi chỉ thích cái này thôi”.
6.
Không biết bao lâu sau, di động đang để trên bàn chợt reo lên.

Lam Minh Tô ngẩng lên nhìn giờ, bấm nút tạm dừng trên tay cầm rồi bảo Giản Thiếu Mai: “Đúng mười giờ tối.

Hết giờ rồi”.
Tuy Giản Thiếu Mai chơi chưa đã thèm nhưng lại không dám cãi người ta.

Cậu đàng hoàng đứng dậy, ngước mắt nhìn anh mà kì kèo: “Chơi thêm lát nữa đi mà anh”.
Lam Minh Tô: “Mai cậu không đi học hả?”
Giản Thiếu Mai: “Mai là thứ Bảy mà.

Em có thức trắng đêm nay cũng được ấy chứ”.
Lam Minh Tô lạnh nhạt đáp: “Nhưng sớm mai tôi phải đi làm”.
Giản Thiếu Mai: “…”
Giản Thiếu Mai: “Thứ Bảy anh cũng phải đi làm ạ? Công ty của anh Lam làm việc theo chế độ sáu ngày một tuần hay sao?”
Lam Minh Tô: “Năm ngày một tuần”.
Giản Thiếu Mai: “…”
Cậu hỏi tiếp: “Đồng nghiệp của anh cũng phải đi làm hôm thứ Bảy ạ?”
Lam Minh Tô: “Không”.
Giản Thiếu Mai: “…”
Người khác không đi, công ty cũng không bắt đi, sao anh ấy nhất định phải đi?
Lam Minh Tô liếc cậu, giải thích: “Vì tôi không có sở thích gì cả”.
Không có sở thích gì cho nên cứ cuối tuần là lết lên công ty à? Giản Thiếu Mai ngơ cả nghệt ra, không dám ngần ngừ ở lại nữa.

Cậu khách sáo với Lam Minh Tô vài câu: “Thế em không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của anh nữa.

Hôm nay cảm ơn anh Lam ạ”.
“Ừm”.
Anh tiễn Giản Thiếu Mai ra cửa.

Cậu đeo ba lô, hơi do dự nhìn anh, nói: “Em về đây anh Lam.

Anh nhớ nghỉ sớm nha”.
“Ừm”.
“Chuyện là-“, Giản Thiếu Mai vừa đi được vài bước đã quay lại, hơi cúi đầu, bảo anh: “Anh Lam ơi, anh tiêu hơn hai nghìn tệ chỉ để em chơi game mấy tiếng với anh làm em áy náy lắm.

Nếu anh muốn thì-“
“Tôi không cần thêm dịch vụ nào đâu”.
Nghe vậy, Giản Thiếu Mai gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi im lặng ra về.

Lam Minh Tô đóng cửa nhà, cứ thế tiễn người về thêm lần nữa.
Sau khi chơi game cùng Giản Thiếu Mai, Lam Minh Tô cảm giác tinh thần mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Anh cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.

Sau khi bình thản ngồi không xem ti vi một lát, lại thêm không bị công việc quấy rầy nên chẳng mấy chốc, Lam Minh Tô đã bắt đầu buồn ngủ.

Trước khi đi ngủ, Lam Minh Tô nhớ lại những trải nghiệm trong tối nay, lọ mọ trèo lên tường nhà “Tiểu Giản” mà gõ vài chữ: “Được.

Vừa trẻ vừa đáng yêu”.
Ngay khi vừa định tắt máy đi ngủ, chấm đỏ báo tin nhắn chợt nhấp nháy.
[Tiểu Giản: Anh Lam chưa đi ngủ ạ?]
[Lam tiên sinh: Ừ.

Chưa.]
[Tiểu Giản: Mỗi lần được đến nhà anh chơi là em vui lắm đó! (icon vui vẻ)]
[Lam tiên sinh: Thế cậu boa cho tôi đi.]
Người bên kia màn hình ngừng một lúc rồi mới đáp:
[Tiểu Giản: Ok anh.]
[Lam tiên sinh: Đùa đấy.]
[Tiểu Giản: Em biết mà.

Cảm ơn bình luận của anh, em đọc được rồi.]
[Lam tiên sinh: Khách sáo gì đâu.

Tôi đi ngủ đây.]
[Tiểu Giản: Chúc anh ngủ ngon ạ.]
[Lam tiên sinh: Ngủ ngon nhé.]
Bên kia không gửi thêm tin nào nữa.

Lam Minh Tô xem tin tức thêm một lát thì lại thấy chấm đỏ kia sáng lên.

[Tiểu Giản: Anh ngủ ngon.

(hôn gió)]
Bởi vì web này là một nền tảng để mọi người giao tiếp với nhau nên có rất nhiều biểu tượng cảm xúc trong khung chat.

Mấy biểu tượng như hôn gió, hôn môi này nọ đều là những biểu tượng rất bình thường, thậm chí còn có cả biểu tượng thoát y nữa kìa.

Lam Minh Tô không để tâm lắm, chỉ lặng lẽ tắt máy, trèo lên giường đi ngủ.
Anh ngủ một mạch đến khi trời sáng, không mộng mị cũng không bị quấy giấc giữa chừng.

Sau khi tỉnh giấc, Lam Minh Tô cảm giác như cơ thể mình nhẹ tựa lông hồng vậy.
8.

(Raw tôi tìm được không thấy phần 7, không biết là do thiếu hay do tác giả gõ nhầm nhe mọi người.

Giả dụ là tác giả gõ nhầm ha tại mạch truyện nó vẫn thống nhất.)
Mới đó đã qua hai tuần.

Những khi quá bận, Lam Minh Tô chẳng để tâm được đến chuyện gì khác ngoài công việc nữa.

Có lúc anh chỉ tiếc rằng mình không ở lại công ty mà ăn mà ngủ được thôi.

Cũng vì thế mà anh quên hẳn Giản Thiếu Mai luôn.

Một sớm nọ, khi vừa mới bước vào văn phòng, Lam Minh Tô nhận được một cuộc điện thoại của sếp tổng trong công ty: “Tuần sau, tôi với Giám đốc Tiền của công ty Z hẹn gặp nhau tại hội quán.

Hắn ta thích trai trẻ, cho nên cậu phải tìm cho tôi hai người đến đây.

Tiếp viên trong hội quán hắn ta quen mặt hết rồi, chỉ sợ hắn hết hứng thôi.

Cậu cố tìm ai chất lượng hơn mấy người trong đấy nhé”.

Giám đốc Tiền là một khách hàng lớn của công ty Lam Minh Tô, có điều dạo gần đây đang mang thái độ kiểu sao cũng được để đàm phán với bên công ty anh, không biết là định hợp tác với công ty khác hay như nào.

Thật ra chính sếp tổng của Lam Minh Tô cũng không thích dùng thủ đoạn hạ lưu này trên bàn đàm phán, nhưng khắp thương trường này ai cũng thế, cho nên ông không tiện làm một mình một kiểu được.
Ý sếp tổng là vụ này có tốn bao nhiêu cũng được.
Lam Minh Tô vô thức mà nghĩ đến Tiếp Viên Lam Bình.

Anh đặt điện thoại xuống, mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm đối tượng.
Giám đốc họ Tiền kia thích nhất là mấy cậu trai trẻ.

Ai lọt vào mắt xanh của hắn, hắn nhất định phải đưa về nhà mà nhấm nháp.

Vậy nên, Lam Minh Tô phải tìm mấy người ngoại hình đẹp, phải thuộc dạng xinh đẹp hồn nhiên.

Tính cách thì phải buông thả, phóng túng một chút, còn phải biết điều nữa.

Mấy người như thế này đều lấy giá 1000 tệ một tiếng.
Lam Minh Tô chọn đọc lý lịch của một tiếp viên tên “Tiểu Biên”: Mười chín tuổi rưỡi, cao 1m72, đang là sinh viên của một trường đại học trọng điểm.

Có hiểu biết sơ sơ về xã hội thượng lưu.

Trên tường nhà Tiểu Biên có mấy chục bình luận.

Có vẻ trước kia được ai đó bao nuôi nên không có bình luận gì, mãi đến dạo gần đây mới thấy khách khác bình luận.

Xem ra cậu chàng này rất thích hợp để dẫn đi tham gia đàm phán.

Cậu ta vừa biết cách lấy lòng người khác, vừa biết tận dụng ưu thế của bản thân để kiếm lợi cho mình.

Chỉ có điều, giá cả cậu ta định ra hơi đắt một chút, tận 1200 tệ một tiếng.

Lam Minh Tô liếc thấy cửa sổ chat ở dưới góc màn hình đang nháy liên tục.

Anh hơi chần chờ, cuối cùng quyết định kéo cửa sổ đó ra xem.
[Tiểu Giản: Anh Lam ạ.

Anh lên rồi.]
[Lam tiên sinh: Nay nghỉ hả?]
[Tiểu Giản: Em đang học đây.]
Đang học mà còn dám online trên này hả? Lam Minh Tô nhíu mày.
[Tiểu Giản: Anh Lam đang đi làm ạ?]
[Lam tiên sinh: Ừ.]
[Tiểu Giản: Thế anh làm việc tiếp đi.]
Cứ tưởng thế là xong rồi, ai ngờ, vài phút sau, chấm đỏ báo tin nhắn lại xuất hiện.
[Tiểu Giản: Anh Lam vẫn online này.]
[Lam tiên sinh: Ừm.]
[Tiểu Giản: Anh bận rộn như thế thì nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân kiệt sức nhé anh.]
[Lam tiên sinh: Ừa.

Cảm ơn cậu.]
Có mấy lời Giản Thiếu Mai không dám hỏi, cũng không tiện hỏi thẳng.

Lam Minh Tô online lâu như thế mà không mời cậu, có phải đang để ý mấy người khác không?
Giản Thiếu Mai thật sự rất bất an, không hiểu tại sao anh lại muốn đổi người.

Cậu đánh liều gửi cho Lam Minh Tô một tin:
[Tiểu Giản: Anh Lam ơi, dạo này anh có cần người chơi game chung không ạ?]
Lam Minh Tô thấy tin nhắn của Giản Thiếu Mai thì nghi nghi.

Anh lướt xuống phần bình luận trên tường nhà cậu, xem thử như nào.
Chẳng có gì.
Trừ hai bình luận ít ỏi của anh, cậu bé vẫn chưa tìm được khách mới.

Trong khi đó, giá của Tiểu Biên tận 1200 tệ một tiếng mà vẫn có bao nhiêu người bao cậu ta.

Còn cậu bé chưa rành sự đời này lớn hơn Tiểu Biên tận hai tuổi, ấy vậy mà chẳng có ai thèm đoái hoài.
Lam Minh Tô cũng không biết phải tả tâm tình phức tạp của mình như nào nữa.
[Lam tiên sinh: Tối nay em rảnh không?]
[Tiểu Giản: Có ạ.]

Lam Minh Tô im lặng tầm nửa phút mới nhắn tiếp:
[Lam tiên sinh: Vẫn 8 giờ tối nhé.

Hai tiếng.]
[Tiểu Giản: Dạ! (vui vẻ)(vui vẻ)]
[Lam tiên sinh: Khi nào em thi? Tôi sợ quấy rầy việc học của em.]
[Tiểu Giản: Còn lâu lắm ạ.]
Quyết định thế đi.

Vốn định tìm trai trẻ cho khách hàng mà giờ chính anh lại nhanh tay đặt trước một người.

Tính ra thì trong vòng hai tháng nay, anh đã chi 3000 tệ cho Tiểu Giản rồi.

Anh bắt đầu tính thử.

Tổng tiền lương cả năm, thêm tiền phần trăm hoa hồng nữa là khoảng 1,6 triệu tệ.

Số tiền chi cho Tiểu Giản cũng không đáng là bao.
[Tiểu Giản: Anh Lam ơi, tối nay em sẽ đến đúng giờ ạ.]
[Lam tiên sinh: Ừm.]
Giản Thiếu Mai nói lời giữ lời, hứa đến đúng giờ thì 7 giờ 30 đã đến.

Khi Lam Minh Tô vừa về đến nhà, anh đã thấy Giản Thiếu Mai đang đứng chờ mình trước cửa rồi.

Cậu bận một bộ đồ thể thao đơn giản sạch sẽ.

Cậu cất tai nghe đi, cười nói: “Em học xong là đến đây luôn tại nhà anh xa trường em quá, lại còn tắc đường nữa, thành ra hai, ba tiếng mới đến nơi”.
“Ừm”.
“Anh Lam ơi, hôm nay anh muốn làm gì? Em chơi game với anh cũng được, làm cái khác cũng được”.

Cậu cẩn thận ngồi xuống sofa trong phòng khách, không dám tỏ ra quá quen thuộc với đồ vật xung quanh.
Lam Minh Tô đáp, giọng đều đều: “Chơi tiếp game hôm nọ đi.

Chúng ta còn chưa giết được Tửu tiên nữa”.
“Vâng ạ”.
Mỗi khi con người ta vui vẻ thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Hai người cười nói chưa được mấy thì đã đến 10 giờ.

Lam Minh Tô tắt ti vi, còn Giản Thiếu Mai thì cúi đầu lẩm bẩm: “Sao nhanh hết giờ vậy nè…”
“Muộn rồi, em về đi.

Không khéo phải nửa đêm em mới về đến nhà mất”.
“Vâng…”, cậu do dự đứng dậy, hơi đỏ mặt, cười bảo Lam Minh Tô: “Anh Lam này, em lấy của anh cũng ba nghìn tệ rồi mà trừ chơi game với anh ra, em chẳng làm được gì cả-“
“Ừ.

Không sao hết”.
Giản Thiếu Mai im lặng nhìn anh.

Không cần biết cậu đang suy nghĩ cái gì, khi đối mặt với Lam Minh Tô, cậu vẫn phải giữ kẽ một chút, “Thế em về nhé anh Lam”.
“Ừm”.
“Anh tốt quá”, Giản Thiếu Mai khẽ nói.
“Em đừng khách sáo”.
Không phải là Giản Thiếu Mai muốn khách sáo với Lam Minh Tô, nhưng tính anh vốn đã lạnh nhạt thờ ơ, rất khó làm thân.

Anh ấy cũng là gay cơ mà, sao chẳng có hứng thú gì với nam giới vậy?
Lam Minh Tô cái gì cũng không muốn làm, nhưng Giản Thương lại muốn cơ.

Lúc nãy ngồi chơi trên sofa, cậu thế mà lại muốn cùng anh Lam làm gì đó khác.

Cậu cũng không biết rốt cuộc vậy là sao, chẳng lẽ Lam Minh Tô không thích đàn ông?
“Anh Lam ơi, nếu anh định tìm người bầu bạn hay là có chuyện gì cần em làm-“, Giản Thiếu Mai vừa đi ra cửa vừa quay lại cười với Lam Minh Tô.
“Thật ra thì tôi đang có việc muốn nhờ em giúp đây”, Lam Minh Tô suy tư nhìn cậu.

Anh lúng túng nói: “Tuần sau, tôi cần dẫn theo vài tiếp viên nam đi gặp mặt khách hàng.

Lúc ấy em có rảnh không? Tôi có thể trả cho em nhiều hơn so với bình thường”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.