Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 80: Ngoại Truyện Thế Giới Song Song Hiện Đại 1-4


Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 80: Ngoại Truyện Thế Giới Song Song Hiện Đại 1-4


Ngoại truyện thế giới song song hiện đại
(Tôm dịch
Nờ Y beta)
—————
Góc chen mồm đầu chương:
Vì phần ngoại truyện này diễn ra trong bối cảnh hiện đại nên tôi đổi ngôi xưng luôn nhé các bạn.
—————
1.
Lam Minh Tô tựa trán lên tay, hơi nhíu mày.

Ngón tay anh trượt trên con lăn chuột(*).

Tuy đã nửa đêm nhưng Lam Minh Tô vẫn chưa buồn ngủ, đang trùm chăn xem máy tính.

Trên màn hình đều là ảnh mặt nam giới, được hoạt họa hóa theo phong cách manga Nhật Bản.
*Con lăn chuột: bánh xe nằm giữa 2 phím trái, phải của chuột, dùng để cuộn tài liệu.
Trang web này tên là “Tiếp Viên Lam Bình”, do một công ty nào đó đổ tiền đầu tư và thiết kế vào năm 2018.

Đúng như tên gọi, đây là một web để mọi người tìm bạn tâm giao là nam, là nơi cho cộng đồng giao lưu và tìm hiểu lẫn nhau.

Những tiếp viên nam có mặt trong danh sách tri kỷ của web đều có ký hợp đồng thời hạn một năm với web.

Trong thời gian đó, ngoài việc tâm sự, hẹn hò, hay thi thoảng phải đi cùng với khách hàng thì web đã quy định rõ là họ sẽ không cung cấp thêm dịch vụ hay trao đổi tình dục nào cả.
Lam Minh Tô lơ đễnh mà đọc phần giới thiệu vắn tắt bên cạnh hình đại diện của mấy người này.
Web này chỉ cung cấp cho người dùng những “bạn tâm giao” giỏi nhất, tốt nhất, tuyệt vời nhất.

Đa số họ đều bước ra từ những ngôi trường đại học trọng điểm danh giá trên cả nước, ngoài ra thì có vài người vẫn còn đang đi học.

Trong trường hợp không đạt yêu cầu về học vấn thì ngoại hình của họ cũng phải thuộc dạng cực kỳ xuất chúng.

Thậm chí, trên web này còn có vài nhân vật của công chúng không nổi tiếng lắm.
Các tiếp viên nam trên web này đều là tiếp viên nghiệp dư, đăng ký làm thêm cho web cũng chỉ để kiếm thêm chút đỉnh chứ không phải dạng người bị dồn vào đường cùng.

Bởi vậy, web cũng bảo vệ quyền riêng tư của những tiếp viên này.

Nếu khách vãng lai trên web muốn xem ảnh thật của tiếp viên thì phải nhấp chuột vào nút “Xin phép”, khi nào tiếp viên đồng ý thì mới xem được.
Các tiếp viên nam sẽ thu lệ phí theo giờ, giá mỗi giờ tối thiểu là 500 tệ.

Điều này đã thành luật bất di bất dịch từ lâu.

Dù cho luật trên web đã viết rõ là sẽ không cung cấp thêm dịch vụ hay trao đổi mang tính tình dục nhưng Lam Minh Tô cũng hiểu rằng đây chỉ là quy định cho có.

Chẳng ai nói trước được lúc tiếp viên gặp khách hàng sẽ phát sinh chuyện gì cả.

Người ba đấng, của ba loài.

Web đi vào hoạt động chưa được nửa năm, dân tình đã sáng tạo ra đủ loại tiếng lóng.
Thí dụ, nếu tiếp viên viết trong phần giới thiệu vắn tắt là BKM-SD thì tức là Bisexual (húp cả trai lẫn gái), Kiss (hôn được), Mouth (Ờm…!Đấy đấy! Tự tưởng tượng đi!) và Sex: Depends (tùy tình hình mà quyết định có lên giường hay không).

Nói cách khác, tiếp viên nam này tiếp được cả nam lẫn nữ, thậm chí còn có thể lên giường với khách nếu thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Đi đâu cũng gặp dòng mô tả này.
Bởi Lam Minh Tô tốt nghiệp khoa Luật, cho nên chuyện này là thứ đầu tiên anh để ý khi truy cập web.

Tính ra thì trang web này là một sự tồn tại vượt qua giới hạn pháp lý.

Có thể bây giờ nó còn bình an vô sự mà hoạt động, nhưng nhỡ sau này Nhà nước mà siết chặt quản lý với web thì chưa biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Lam Minh Tô cũng nghe phong thanh rằng web này có ô dù hậu thuẫn rất vững chắc, khó ngã ngựa lắm.

Bởi vậy, chẳng liên quan gì đến Lam Minh Tô anh cả.
Lý do Lam Minh Tô truy cập trang web này rất đơn giản.

Số là anh có một người bạn thời đại học đầu tư vào web này.

Sau khi nghe tin anh bạn này phát tài, anh mới thử ngó qua trang web này một chút.

Web “Tiếp Viên Lam Bình” có năm tiếp viên được săn đón nhiều nhất, tuổi tác khoảng từ 28 đến 33 tuổi, phí thuê đều là hơn 1500 tệ một giờ.


Lam Minh Tô cũng hiểu tại sao họ lại đắt khách như thế, bởi đàn ông tầm tuổi này vừa chín chắn vừa hấp dẫn, vừa từng trải lại còn biết cách nói chuyện.

Dù cho ngoại hình của họ không thuộc dạng xuất chúng đi chăng nữa thì những khách hàng đặt lịch của họ vẫn rất đỗi hài lòng.
So với những người đó thì “Tiểu Giản” hẩm hiu ế khách trong góc này hơi hơi đáng thương.
Cậu trai này sở hữu một nhan sắc không phải dạng vừa với mắt đẹp mi cong, cao ráo trắng trẻo, khí chất vừa cổ điển vừa tao nhã.

Lam Minh Tô mở sơ yếu lý lịch của cậu trai này ra đọc: Trình độ dương cầm đạt cấp 8, thích bơi, vẽ màu nước ở tầm khá, có vẻ như còn biết hát nữa.

Cậu cười lên trông rất đáng yêu, còn có cả hai chiếc răng nanh bé xinh hơi khểnh nữa.
Có điều vẫn khá là nhỏ tuổi, năm nay mới có 21 thôi.
Hẹn hò với con trai tầm tuổi này không có gì thú vị cả bởi mấy cậu trai như thế này vẫn còn đang trên ghế nhà trường, chưa va chạm xã hội nhiều, thành ra không nói được chuyện gì sâu sắc cả.

Trên một trang web mà các tiếp viên cạnh tranh với nhau kịch liệt như thế này, tác dụng duy nhất của “Tiểu Giản” chỉ còn lại là-
Lam Minh Tô vô thức liếc mắt nhìn.

B à?
Đúng là Tiểu Giản này chỉ để một chữ “B” rất ngắn gọn, rất súc tích.
Nói cách khác, cái cậu này trai gái gì cũng tiếp, còn đâu không được thêm dịch vụ gì hết.

Không hôn, không cung cấp dịch vụ tình dục, chỉ được hẹn nhau tán gẫu bình thường mà thôi.

Lam Minh Tô hơi nhíu mày, cảm thấy nhóc con này ngây thơ quá.

Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng những người sẵn sàng bỏ ra 500 tệ để thuê tiếp viên thì sẽ lên một trang web như này tìm tình yêu đích thực à?
Lúc này, dạ dày Lam Minh Tô nhói lên.

Anh tắt máy tính, ăn thêm hai miếng lót dạ rồi đi ngủ.
2.

Thân là một tên cuồng công việc, một khi Lam Minh Tô đã vùi đầu làm việc thì sẽ quên luôn cả thì giờ.

Dạo này, bởi đang phải một mình đảm đương một mối làm ăn lớn trị giá bốn triệu tệ, lại còn gặp phải một khách hàng quá thiếu quyết đoán nên Lam Minh Tô bị áp lực khá lớn.

Anh thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm mới về.

Thậm chí, khi về đến nhà rồi anh vẫn còn lo nghĩ chuyện ở công ty đến độ mất ngủ.
Lam Minh Tô nhăn nhó bật máy tính.

Màn hình vừa sáng lên thì trang web mấy hôm trước lập tức hiện ra.
Web Tiếp Viên Lam Bình có chức năng hiển thị những người đang online.

Khách ưng tiếp viên nào thì chỉ cần click vào nút “Mời”, hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp mặt là xong.

Nếu mời đúng lúc tiếp viên đang online thì hai bên sẽ trao đổi với nhau được nhanh hơn.

Sau khi khách hàng trả tiền, số tiền này sẽ tạm thời được giữ lại trên hệ thống web.

Đợi đến khi nào các giao dịch giữa hai bên đã hoàn thành hết thì tiếp viên mới được chuyển tiền vào tài khoản.
Đương lúc đêm hôm khuya khoắt, trên màn hình chỉ có khoảng bảy, tám ảnh đại diện là còn sáng.
Ảnh đại diện nhấp nháy liên hồi của “Tiểu Giản” đập vào tầm mắt Lam Minh Tô.

Không hiểu sao, cậu bé này để lại cho anh ấn tượng sâu sắc hơn so với những tiếp viên khác.

Không biết là vì cậu quá ngây ngô hay là vì lý do gì khác.
Lam Minh Tô lại nhăn nhó ngó vào khu bình luận của “Tiểu Giản”.
Chẳng có gì.
Lướt xuống xem thời gian đăng ký của cậu nhóc: Ngày 13 tháng 10 năm 2017.
Năm 2017 đã ký hợp đồng với web, tức là cậu nhóc này đã làm tiếp viên được tầm bốn, năm tháng rồi.

Thế mà đến giờ vẫn chưa có khách nào hẹn à?
Mà cũng phải thôi.

Thử hỏi có ai tình nguyện tiêu 500 tệ chỉ để ngồi thưởng thức một tấm chiếu mới ngây thơ, đơn thuần, lại còn chưa biết dáng dấp thế nào đánh đàn với vẽ tranh không? Chưa cần nói đến người khác, đến cả Lam Minh Tô cũng không định để ý đến cậu nhóc này.
Anh tắt đèn, về giường rồi ngả lưng nằm xuống.

Lát sau, Lam Minh Tô lại ôm chăn ngồi dậy, click vào nút “Mời” của “Tiểu Giản” trong với tâm trạng rối bời:
[8 giờ tối mai.

2 tiếng.


Phòng số X, tầng X, khu chung cư X, đường X, khu X.]
Nhắn xong, anh tự cảm thấy mình dở hơi.

Chính anh cũng không hiểu tâm tình của mình bây giờ như nào nữa.

Là do mình nổi lòng thương hại người ta hay là thật sự cần tìm một người bầu bạn vậy?
Chưa đến một phút sau, đầu bên kia đã nhắn lại:
[Tôi sẽ đến đúng giờ.]
Còn dùng thêm cả biểu tượng cảm xúc bắt tay nữa.
Lam Minh Tô mím môi, từ từ gấp máy lại.
Tuy rằng Lam Minh Tô không thiếu tiền, nhưng đang yên đang lành lại bỏ ra 1000 tệ để bao một cậu bé chưa rõ sự đời thế này không phải tác phong thường ngày của anh.
3.
Giản Thiếu Mai hít sâu một hơi, ngước nhìn cánh cửa bằng đồng được chạm khắc hoa văn trang nhã theo phong cách châu Âu.

Cậu bấm nhẹ lên nút chuông cạnh cửa.
Khu dân cư này mới được xây dựng gần đây, vừa sở hữu lối trang trí hiện đại vừa gần nội thành nên đa số chủ hộ ở đây đều thuộc tầng lớp trí thức trẻ tuổi.

Nhà ở trong khu này nhỏ lắm, mỗi căn chỉ tầm 70-80 m2, đã thế giá lại còn đắt nữa.

Như căn nhà mà Giản Thiếu Mai đang gọi cửa đây chẳng hạn, giá tối thiểu chắc cũng phải tầm sáu triệu tệ.
Chờ một lát vẫn chưa thấy ai ra mở cửa.
Giản Thiếu Mai lại bấm chuông thêm lần nữa.
Giờ vẫn đang độ tháng Ba, trời mau tối.

Người đi ngoài đường cũng đang dần thưa đi.

Giản Thiếu Mai vẫn kiên nhẫn chờ ngoài cửa.

Trong phòng yên tĩnh lắm, chẳng thấy động tĩnh gì.
Sau một thời gian dài đăng ký làm tiếp viên trên Tiếp Viên Lam Bình, đây là khách hàng đầu tiên của cậu.

Nhưng mà sao cậu đến trước giờ hẹn 15 phút thì lại chẳng có ai trong nhà vậy? 8 giờ tối rồi, chẳng lẽ chủ nhà chưa về?
Thôi, khách hàng là thượng đế.

Dù khách có trễ hẹn thì khách cũng không sai.

Giản Thiếu Mai đợi thêm một chốc rồi đeo tai nghe lên nghe nhạc.

Cậu cắm tay vào túi quần, tựa người lên lan can cạnh cửa mà chờ.

Khách chưa về, Giản Thiếu Mai đành phải thư thư mà chờ người ta về thôi.
Khi Lam Minh Tô vừa về đến nhà thì đã thấy một cậu trai lạ mặt đang ngồi trên bậc tam cấp nhà mình, gục đầu vào gối.

Anh hơi nhíu mày, đá nhẹ vào chân cậu trai mấy cái, hỏi: “Này, cậu là ai thế?”
Cậu trai ngước đôi mắt lim dim lên nhìn nhìn.

Má trái vì tì lâu quá nên vừa đỏ vừa hằn vết nhăn của quần bò, khiến người ta tạm thời không hình dung nổi mặt mũi của cậu ra sao.
Hai người họ nhìn nhau.
Lam Minh Tô bận bịu cả ngày, đến giờ đã gần như là kiệt sức rồi.

Anh nhăn mặt, hỏi tiếp: “Sao cậu lại ngồi trước cửa nhà tôi?”
Cậu trai lập tức đứng bật dậy, cất tai nghe đi rồi mỉm cười cực kỳ lễ độ: “Em là Tiểu Giản đây ạ”.
Lam Minh Tô: “…”, à, nhớ ra rồi.

Là cậu ta.
Công việc bề bộn quá, thành ra anh chẳng nhớ gì vụ này luôn.
“Anh Lam ạ.

Khoảng hai giờ đêm qua anh đã hẹn em đến nhà anh mà”, cậu trai cẩn thận nhìn anh, thuật lại bằng một giọng hơi lạc lõng.

Cậu vừa lục ba lô của mình vừa bảo: “Em có mang cả bằng chứng đây này.

Từ tám đến mười giờ, vị chi anh bao em hai tiếng”.
Lam Minh Tô hơi lúng túng, nói với cậu: “Không cần kiểm tra lại đâu.


Tại tôi quên đấy, bận quá mà”, vừa nhìn đồng hồ vừa thì thào, “Chín rưỡi rồi”.
Giản Thiếu Mai: “…”
“Thôi, cậu về đi.

Tôi sẽ trả tiền đầy đủ cho cậu.

Dù sao cũng là do tôi quên mà”.
Giản Thiếu Mai cực kỳ không bằng lòng, vội vàng can: “Còn nửa tiếng nữa cơ mà! Để em vào nhà nói chuyện với anh một lát cũng được”.
Hai hàng lông mày của Lam Minh Tô vẫn xoắn lại với nhau.

Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, bảo: “Tôi không có thói quen trò chuyện với người lạ”.
Giản Thiếu Mai ngẩn người, không dám xin Lam Minh Tô vào nhà nữa mà chỉ nói rất nhỏ: “Em không định làm gì khác”.
“Tôi biết”.
Giản Thiếu Mai: “…”.

Không thích tán gẫu, gì cũng không muốn làm, thế rốt cuộc anh Lam bao mình để làm gì?
Giản Thiếu Mai im lặng quan sát Lam Minh Tô.
Người đàn ông trước mắt cậu cao tầm 1m80, khoảng 27-28 tuổi, da trắng như trứng gà bóc.

Anh là một người đàn ông rất tuấn tú.

Nếu không phải trông anh quá tiều tụy vì thiếu ngủ thì có khi cũng không kém cạnh cậu là bao.

Anh cũng là gay, sao lại không muốn tìm một người đàn ông để bầu bạn nhỉ?
Lam Minh Tô mở cửa, lạnh nhạt bảo: “Cậu vào đi”.
Giản Thiếu Mai gật gật đầu, e dè theo Lam Minh Tô vào nhà, cảm ơn anh: “Cảm ơn anh Lam ạ”.
“…”
Sau khi vào nhà, Lam Minh Tô rót cho Giản Thiếu Mai một cốc nước ấm.

Uống cạn cốc nước, Giản Thiếu Mai quay sang nhìn Lam Minh Tô đang cởi áo khoác, kéo cà vạt.

Bởi khu dân cư này đi theo phong cách tối giản nên lấy ba gam màu đen, trắng, xám làm màu chủ đạo.

Ti vi thì được treo trên tường, sofa da cũng là màu đen luôn.

Nhìn chung, cả căn nhà không có đồ vật nào thừa thãi hết.
“Anh Lam ơi, anh có muốn làm gì không ạ?”, Giản Thiếu Mai hơi căng thẳng, hỏi Lam Minh Tô.

Cậu không muốn làm “chuyện đó” với người khác.

Nếu vị khách họ Lam này muốn Giản Thiếu Mai phục vụ thêm “dịch vụ đặc biệt” nào đó, có lẽ cậu sẽ bỏ đi luôn.
Lam Minh Tô ngồi xuống chiếc ghế sofa đen trong phòng khách, cởi từng chiếc cúc áo ra.

Anh lôi hai cái tay cầm chơi game từ dưới gầm bàn trà ra, ném cho Giản Thiếu Mai một cái.
Giản Thiếu Mai: “…”
“Chơi game với tôi đi”.

Anh vừa nói vừa bật ti vi, mở game mình hay chơi ra, trưng bộ mặt vô cảm mà hỏi Giản Thiếu Mai: “Cậu biết chơi không?”
“Biết, biết ạ”.

Chẳng hiểu sao mà bỗng dưng hai má của Giản Thiếu Mai lại đỏ ửng lên.

Cậu vội vã đi tới, ngồi xuống cạnh anh.
4.
Đây là một game thám hiểm, lấy bối cảnh là thế giới tu tiên.

Hình ảnh game vừa đẹp vừa hoành tráng, các chi tiết nhỏ trong game cũng trở nên vô cùng rõ nét khi được phóng đại trên màn hình 64 inch.

Lam Minh Tô đang giúp Giản Thiếu Mai lập tài khoản.

Anh hỏi cậu: “Cậu tên gì?”
“Giản Thiếu Mai ạ.

Thiếu trong thiếu niên, Mai trong một-“.
Lam Minh Tô chưa gì đã gõ ra ba chữ: Giản sư muội.
Giản Thiếu Mai: “…”
Lam Minh Tô xóa hai chữ sau đi rồi gõ lại: Giản Thiếu Mai.
“Này hả?”, anh hỏi Giản Thiếu Mai.
“Vâng”, Giản Thiếu Mai vui vẻ nhích lại gần chỗ Lam Minh Tô đang ngồi.
Hơn một tiếng đồng hồ ngồi chơi game với nhau, trên mặt Lam Minh Tô vẫn không có biểu cảm nào khác, còn Giản Thiếu Mai thì hào hứng hơn anh nhiều.

Cậu ngả người dựa vào lưng ghế sofa, cười nói không ngớt miệng.

Chợt, tiếng chuông điện thoại của Lam Minh Tô reo lên liên hồi.

Anh ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, bấm nút tạm dừng trên tay cầm chơi game, bảo Giản Thiếu Mai: “Mười một giờ rồi, cậu nên về đi thôi”.
“Chơi thêm một lát nữa thôi mà”, Giản Thiếu Mai vẫn ôm khư khư tay cầm, chưa dứt ra được.
“Tôi còn có việc”.


Lam Minh Tô cất tay cầm của mình đi, lạnh nhạt hỏi: “Muộn lắm rồi.

Chẳng lẽ sáng mai cậu không định đi học à?”
“…”
“Lấy điện thoại mà gọi taxi đi”.
Lam Minh Tô trực tiếp đuổi khách thế này, đương nhiên Giản Thiếu Mai không thể mặt dày mà ở lại được nữa.

Người ta là khách hàng của cậu, không phải anh trai hay bạn bè.

Chưa kể, người ta còn hào phóng bỏ ra 1000 tệ chỉ để kiếm người chơi game cùng nữa.

Giản Thiếu Mai cảm kích còn chưa xong, sao dám đòi hỏi linh tinh?
Giản Thiếu Mai ngoan ngoãn đi ra huyền quan, xỏ giày xong thì hỏi Lam Minh Tô: “Hôm nay anh vui chứ ạ?”
“Ừ”, Lam Minh Tô gật đầu đáp.
“…”, Giản Thiếu Mai cũng không biết phải nói thêm gì nữa nên đành tạm biệt anh: “Thế em đi nhé.

Chúc anh ngủ ngon”.
“Ừm”.
Tiễn người về xong, Lam Minh Tô đi tắm nước lạnh rồi trở về giường.

Thật lòng mà nói, 1000 tệ đêm nay anh phải bỏ ra không hề phí phạm chút nào.

Bây giờ anh đang rất thoải mái, cả tinh thần lẫn thể xác đều được thả lỏng hơn nhiều.

Hồi trước, kể cả khi ngồi chơi game, Lam Minh Tô vẫn không thể ngừng nghĩ ngợi về công việc.

Vậy mà đêm nay, cậu bé kia lại khơi dậy lòng hiếu thắng trong anh, khiến anh tập trung chơi game hơn hẳn.
Đêm nay đầu anh trống rỗng, chỉ có sự choáng váng và cơn buồn ngủ đang dần choán lấy tâm trí anh.

Lam Minh Tô cầm điện thoại lên, vào web Tiếp Viên Lam Bình, gõ mấy chữ lên giao diện của “Tiểu Giản”: [Ổn.

Đề cử.]
Sau hôm ấy, anh gác chuyện này sang một bên để tiếp tục vùi đầu vào mớ việc trên công ty.

Lam Minh Tô gần như quên sạch mọi thứ về Giản Thiếu Mai.

Thế rồi, một đêm nọ, khi Lam Minh Tô lại mất ngủ vì công việc như thường lệ, anh lồm cồm ôm chăn ngồi dậy, chán chường mà đọc tin tức.

Chẳng hiểu đọc kiểu gì mà tự dưng Lam Minh Tô lại lần sang tận web Tiếp Viên Lam Bình.
Anh cũng không cố ý đâu, chỉ là mở web lên trong vô thức thôi.
Lam Minh Tô đang ung dung lướt web thì một chấm nhỏ ở góc màn hình sáng lên.

Ban đầu anh không để ý lắm, mãi đến khi chấm nhỏ kia nháy càng ngày càng nhanh thì anh mới nhíu mày mà kéo một cửa sổ nhỏ lên.
[Tiểu Giản: Anh ạ! Anh lên rồi! (icon vui vẻ) (icon vui vẻ)]
Lam Minh Tô không trả lời, bởi anh cũng không biết phải trả lời như nào.
[Tiểu Giản: Cảm ơn lần trước anh Lam đã hẹn em nhé!]
[Lam: Đừng khách sáo.

Dạo này cậu sao rồi?]
[Tiểu Giản: Không thể ổn hơn nữa ạ.]
Lam Minh Tô còn chưa biết nên tiếp lời thế nào thì đầu bên kia đã gửi thêm một tin nhắn nữa:
[Tiểu Giản: Dạo này anh Lam làm việc vất vả lắm không ạ?]
[Lam: Cũng tàm tạm.]
Người bên kia lại yên tĩnh thêm một lúc lâu.

Ngay khi Lam Minh Tô định đóng cửa sổ chat lại thì Tiểu Giản mới gửi tin nhắn mới:
[Tiểu Giản: Anh Lam có muốn tìm người chơi game chung nữa không ạ?]
Lam Minh Tô hơi khựng lại.
Thấy anh không trả lời, bên kia gửi qua thêm tin nữa:
[Tiểu Giản: Mấy nay em ít bài, rảnh cả ngày á.

Sáng hay chiều cũng được.

Anh hẹn lúc nào cũng được.]
Lam Minh Tô nhăn mày.
[Tiểu Giản: (icon mặt chờ mong)]
Lam Minh Tô câm nín nhìn cửa sổ chat: “…”
Mấy cậu nhóc bây giờ dùng icon các thứ thuần thục quá nhỉ.
————————–
Tác giả tâm sự:.

Truyện Tiên Hiệp
Đây là ngoại truyện đồng nhân thời hiện đại của hai bạn nhỏ nè, cho nên tính cách nhân vật sẽ hơi khác với phần chính truyện nhe.

Thụ lạnh lùng x công đáng yêu.

Thụ quanh năm suốt tháng cắm mặt đi làm nên chưa có bạn trai, còn công thì là trai tân trăm phần trăm, nhó..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.