Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 69: Vào Cuộc Điều Tra Phần 1
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Đến tận sáng hôm sau, nhờ các bạn nhỏ trong khu bình luận mà Lam Chỉ mới biết hóa ra đêm qua Giản Thương ghen.
[Ỏ đêm qua chắc Giản sư muội tức điên luôn he? Chọt cả tay vào miệng Lam Lam luôn kìa? Bình thường cho ẻm mười lá gan cũng chả dám thô lỗ thế đâu.
Lầu 1: Tức cái lồng ngực dễ sợ! Thế túm quần lại Lam Lam là trai hay gái??? Ẻm không chỉ dây dưa với Bạch Phong Dương mà còn có Lam Lăng kia cũng trần truồng biến hình trên giường nữa.
Sao diễn biến cứ sai sai á???
Lầu 2: càng ngày tui càng có cảm giác Lam Lam là…
Lầu 3: ông câm mồm cho toiiiiiiiiii QAQ
Lầu 4: Hay Lam Lăng cũng là gái? Chứ không thì ẻm trùm chăn lúc Giản Thương bước vào làm gì nhể?
Lầu 5: Tốt nhất là tác giả cho Lam Lam mặc lại đồ nữ cho bọn tôi yên lòng.
Lầu 6: Yêu cầu bỏ ngay cái quy định cấm hai đứa lên giường chó má kia đi nhá!!!
Lầu 7: Đúng dồi!! Tôi muốn thấy Lam Lam mặc đồ nữ! Tác giả ới, ông cho Lam Lam mặc đồ nữ nhanh lên! Háo hức quá nè!
Lầu 8: Khóc ròng vì viễn cảnh Lam Lam mặc đồ nữ luôn á!]
Thể theo mong ước của các độc giả, Lam Chỉ có thêm một nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ lần này của cậu là mặc đồ nữ, trấn an dư luận.
Lam Chỉ vẫn đang kẹt nhiệm vụ tiểu biệt thắng tân hôn kia.
Cậu đã thử vô số cách, từ đấm lưng cho Giản Thương, nấu cơm, đến thủ thỉ với hắn cả đêm, cùng nhau uống rượu ngắm trăng, vân vân…!Vậy mà vẫn không tài nào hoàn thành được nhiệm vụ ấy.
Chưa kể, dạo này cả hai cứ dính nhau như sam, lấy đâu ra cơ hội tạm chia tay để mà hâm nóng tình cảm? Vì vậy, nhiệm vụ này tạm thời bị Lam Chỉ xếp xó.
Lam Chỉ cậu sẽ không bao giờ mặc đồ con gái, đây là luật bất thành văn rồi, khỏi nói nhiều.
Mà bây giờ cậu còn bao việc, hơi đâu mà lo mấy chuyện tầm phào này? Kể cũng lạ, trong khi khu bình luận của người khác toàn thảo luận về tình tiết truyện, khu bình luận nhà cậu lại toàn mấy yêu cầu quái đản.
Giản Thương tỉnh mà chưa muốn dậy.
Hắn rúc vào chăn, ôm lấy Lam Chỉ mà sờ ngược sờ xuôi cho đỡ thèm.
Lam Chỉ vạch chăn ra, vuốt ve thân thể Giản Thương một lát.
Đống mạch đen đã mất hút trên cơ thể đẹp đẽ kia.
Lần đầu tiên trong hơn một năm qua, Lam Chỉ mới được ngắm nhìn da thịt màu mật khỏe khoắn không tì vết của Giản Thương.
“Cứ là thuốc thì đã có ba phần độc, Hóa Khí đan cũng vậy.
Tuy rằng nó giúp em chữa thương nhưng chính nó cũng có chỗ hại.
Từ nay về sau, em không cần uống thứ thuốc đó nữa”, miết ngón tay dọc theo đường cơ bắp cân xứng của Giản Thương, Lam Chỉ không kiềm chế được mà ôm hắn cười khúc khích.
Cậu vui tới độ hôn chụt lên môi Giản Thương một cái rồi ngoan ngoãn dây dưa với hắn thêm một lát.
Một hồi sau, Giản Thương hơi đẩy Lam Chỉ ra, thì thào: “Em cương rồi!”
Lam Chỉ: “…”, sao lại cương rồi? Cương gì nhanh thế?
Lam Chỉ tự biết đuối lý.
Cậu giả vờ bình tĩnh ngồi dậy mặc lại quần áo, không dám trêu chọc người yêu nhỏ nhà mình nữa.
Giản Thương nằm im một lúc cho xuôi rồi mới lên tiếng hỏi Lam Chỉ: “Mình cứu Bạch Phong Dương rồi thì đi chung với hắn ta hay là không mang hắn theo hả sư huynh?”
“Ta còn vài chuyện tính hỏi Bạch Phong Dương, còn sau này thì ta chưa biết thế nào.
Có gì mai mốt tính tiếp”.
“Huynh định hỏi hắn chuyện về Thánh Cấp đan hả? Hay là hỏi hắn Trì Túc làm cách nào để mở nhẫn không gian gia truyền của nhà họ Bạch?”
Lam Chỉ lắc đầu, bảo: “Tuy chiếc nhẫn không gian ấy đúng là đồ gia truyền nhà Bạch Phong Dương nhưng cũng chỉ là pháp bảo do một tu sĩ Thánh giai tạo ra mà thôi, chỉ cần tu vi đủ cao là mở được ngay.
Cái nhẫn đấy mà là pháp bảo hiếm có khó tìm thì lại chẳng đến phiên Bạch Phong Dương hưởng.
Ta định hỏi chuyện khác cơ”.
Giản Thương vừa mặc đồ vừa bảo Lam Chỉ: “Em thì sao cũng được, Bạch Phong Dương có đi theo chúng ta hay không em cũng chẳng quan tâm.
Nhưng mà sư huynh à, em không cho huynh bắt nạt hắn giống hồi trước đâu.
Huynh cư xử đứng đắn chút đi”.
Lam Chỉ bật cười: “Ta chỉ thích ăn hiếp Giản Thương em thôi”.
Giản Thương nghe vậy thì liếc Lam Chỉ một cái rồi cúi đầu, nói tiếp: “Huynh mà bắt nạt Bạch Phong Dương, em không cho huynh bắt nạt em nữa đâu đấy”.
Hiếm lắm mới có lần Giản Thương làm Lam Chỉ ngẩn ngơ như thế này.
Lam Chỉ cười rộ lên, nâng khuôn mặt ngượng ngùng của thiếu niên mình yêu lên, hỏi: “Vậy ta dành cả đời chỉ để trêu em thôi, được không hả Giản Thương?”
Mặt Giản Thương đỏ bừng.
Lam Chỉ cụng nhẹ vào trán Giản Thương, khẽ cười: “Đến khi nào giải quyết hết mớ bòng bong này, về Vô Nhân cốc rồi mỗi ngày không có gì làm là ta lại đi chọc em.
Em đồng ý không?”
Giản Thương tức đến bật cười, đáp: “Dạ”.
Trong Vô Nhân cốc chỉ có hai người họ, Lam Chỉ thích làm gì thì làm nấy thôi.
Giản Thương chăm chú nhìn vào mắt Lam Chỉ, hỏi tiếp: “Minh Tô ơi, mình lánh trong Vô Nhân cốc vài năm, đợi mạnh hơn một chút rồi mình đi thăm thú khắp Tây bộ đại lục được không ạ?”
“Đợi tới khi đó rồi tính tiếp”.
Lam Chỉ là một tên cực kỳ lười, cả ngày chỉ muốn rúc ở nhà cho yên thân.
Ở trong Vô Nhân cốc thoải mái nhàn tản như thế, Lam Chỉ cũng không biết mình có ra khỏi đó không nữa.
Nhưng Giản Thương còn trẻ, phải để hắn đi đây đi đó tích lũy kinh nghiệm sống nữa, cho nên có gì để nói sau.
Cả hai cười nói vui vẻ bước ra khỏi phòng.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Bạch Phong Dương lững thững bước ra.
Gã nhìn có sức sống hơn nhiều, như thể đã quên sạch chuyện ngày hôm qua.
Hai bên vô tình chạm mặt nhau trên hành lang.
Bạch Phong Dương thấy Lam Chỉ với Giản Thương cùng đi ra từ một căn phòng thì ngơ ngác mất mấy giây.
Gã vô thức đỏ mặt, cất tiếng chào hỏi: “Lam, Lam sư huynh ạ…!Giản sư đệ nữa”.
Gã vẫn chưa quen với việc hai người con trai yêu nhau…
“Bọn ta có còn là người của phái Bắc Hành nữa đâu? Sư huynh sư đệ cái gì? Vào phòng ta đi, ta có việc muốn hỏi ngươi”.
Lam Chỉ lại quay về phòng.
Sau khi cả ba an vị trong phòng, Bạch Phong Dương mất tự nhiên cúi đầu im lặng.
Lam Chỉ mặc kệ, hỏi thẳng: “Ngươi cảm thấy ai có khả năng là hung thủ cao nhất?”
Bạch Phong Dương trăn trở vì chuyện này đã một năm nay.
Gã lắc đầu, đáp: “Ai cũng có thể, mà lại chẳng ai có thể.
Rốt cục là huynh đắc tội ai vậy? Không nghi ai luôn à?”
Lam Chỉ nhíu mày, bảo: “Ta chỉ biết kẻ đó yếu hơn ta, chắc phải cỡ đệ tử Thiên giai.
Vì kẻ này nhận ra ta cướp xác Lam Chỉ nên chắc chắn phải là người quen của y”.
Bạch Phong Dương kinh ngạc: “Huynh, huynh chiếm xác Lam Chỉ thật?”
Lam Chỉ liếc gã, phủ nhận: “Các người đoán sai hết rồi.
Ta với y tình nguyện đổi xác cho nhau.
Y vốn dĩ không chết.
Ban đầu, y còn trú trong xác ta, đến giờ vẫn bình yên vô sự”.
Bạch Phong Dương mệt mỏi nhắm mắt, bảo: “Ra là thế.
Bảo sao huynh lại biết nhiều như vậy, hóa ra là y nói cho huynh biết”.
Lam Chỉ: “Lúc ngươi nhờ Trì Túc chỉ điểm để đột phá khỏi Thiên giai đỉnh phong, lão đã cho ngươi một cuốn công pháp.
Nó bị chèn thêm nội dung ma công Tuân Ảnh Lạc từ lúc nào?”
Bạch Phong Dương: “Sau ngày huynh chết, ta đã thử so hai cuốn công pháp đó với nhau.
Ta phát hiện ra ngay từ đầu, cuốn công pháp mà sư phụ cho ta đã có vấn đề.
Nói cách khác, kẻ kia không biết bằng cách nào mà đánh tráo được công pháp từ những phút đầu tiên”.
Lam Chỉ nhăn mày: “Sao hung thủ lại biết trước để mà tráo được?”
Bạch Phong Dương trả lời: “Đạo tu chia ra chín giai Nhân, Địa, Thiên, Tinh, Nguyệt, Nhật, Thánh, Tiên, Thần.
Có hai bình cảnh lớn trong đời là từ Thiên giai thăng lên Tinh giai, Nhật giai lên Thánh giai.
Cho dù người sở hữu tư chất ngàn năm có một như huynh cũng phải giậm chân ở Thiên giai mấy tháng liền.
Công pháp kia dành riêng cho những người đang kẹt ở Thiên giai.
Hồi trước huynh cũng từng luyện rồi”.
Lam Chỉ không nhịn được mà hỏi: “Tức là chỉ cần ngươi còn kẹt ở Thiên giai, thủ phạm biết Trì Túc sẽ ban cho ngươi bộ công pháp đó một ngày nào đó, đúng không?”
“Cũng không hẳn.
Ban đầu ta cũng không biết chuyện về công pháp đó đâu.
Mãi đến khi sư phụ đưa nó cho ta, ông ấy mới giảng cho ta hiểu”.
Lam Chỉ nhức hết cả đầu.
Kẻ này tu vi thấp hơn cậu mà lại hiểu sâu biết rộng thế cơ à? Rốt cuộc là ai nhỉ???
Giản Thương im lặng nãy giờ chợt hỏi: “Có dính dáng đến Trì Thủy Hâm à?”.
Cô nàng vô lý mất tích cả nửa năm ròng, sao có thể không có chuyện gì được?.