Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 68: Cứu
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Một sớm nọ, Lam Chỉ vừa tỉnh dậy trong hang đá.
Cậu nhét một viên thuốc vào miệng Giản Thương.
Giản Thương bụm miệng, ấm ức gào lên: “Lần trước đã uống Hóa Khí đan rồi mà sư huynh! Lần này phải là Ẩn Thân đan chứ!!!”
Lam Chỉ kiên quyết giật tay Giản Thương ra, dỗ hắn: “Cứ khỏe đi đã rồi muốn làm cái gì thì làm.
Thuốc ta cũng lấy ra rồi, không uống sao được?”
Hồi còn đi ăn xin cũng không thấy Giản Thương tủi thân như này.
Lần nào cũng thế, toàn lấy thuốc ra rồi mới nói cho hắn biết.
Rốt cuộc thì cái con người này có để ý đến những gì hắn nói không vậy!?
Bị nhét thuốc vào miệng, Giản Thương đành ngậm ngùi nuốt uống.
Hắn không dám gây sự với Lam Chỉ, chỉ buồn thiu kéo kéo tay áo cậu, khe khẽ bảo: “Lần sau cho em ăn Ẩn Thân đan nha”.
Lam Chỉ không dám nhìn vào đôi mắt cún con kia của Giản Thương.
Thấy vậy, hai mắt Giản Thương đỏ bừng, nắm tay áo cậu không chịu buông: “Lam sư huynh! Lần sau phải cho em ăn Ẩn Thân đan!!!”
Không dỗ được người yêu nhỏ, Lam Chỉ đành đáp qua loa cho xong chuyện: “Rồi, rồi.
Lần sau cho em Ẩn Thân đan”.
Giản Thương yên tâm hơn một chút nhưng vẫn cứ thấy sốt ruột thế nào ấy.
Sao nghe giọng sư huynh hời hợt quá vậy? Câu vừa nãy có bao nhiêu phần là thật lòng? Sao mà hắn cứ có cảm giác như mình đang bị lừa vậy ta???
“Huynh nhớ nha! Lần sau không được lấy Hóa Khí đan ra nữa!”, Giản Thương lại lay lay tay áo Lam Chỉ.
Ta cứ lấy ra đấy, em làm gì được ta không?
Lam Chỉ vuốt ve những sợi màu đen còn ẩn hiện trên cổ Giản Thương.
Chúng cũng nhạt đi phần nào rồi.
Tính ra, đây cũng là viên Hóa Khí đan cuối cùng mà Giản Thương phải uống rồi.
Sau này Lam Chỉ cũng không phải bắt ép hắn nữa.
Cậu nghiêm túc nói với Giản Thương: “Được.
Chỉ cần lượng tu vi còn thừa trong người em được luyện hóa hết, lần tới ta sẽ lấy Ẩn Thân đan ra”.
Giản Thương ôm Lam Chỉ, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn cậu mà thề thốt: “Dạ.
Em hứa nốt lần này là hồi phục như cũ mà sư huynh.
Huynh đừng có lừa em nữa đấy”.
Lam Chỉ chưa thấy ai cố chấp với chuyện giường chiếu như nhóc con nhà mình, cố chấp đến nỗi mình thấy mà còn thương.
Cậu vòng tay ôm eo hắn, hứa: “Ừ, ta không lừa em đâu.
Chờ em khỏe rồi muốn thế nào ta cũng chiều”.
Giản Thương đau lòng muốn chết, đang định rướn lên hôn sư huynh mấy cái cho đỡ đau lòng thì đã bị Lam Chỉ kéo dậy.
Cậu giục hắn: “Đi thôi nào.
Mình còn chuyện quan trọng phải làm đấy”.
Tại phái Bắc Hành.
Bạch Phong Dương cho rằng đôi khi địa lao tối tăm ẩm thấp kia còn an toàn hơn so với ngoài này.
Năm ngoái, sau khi để Lam Chỉ thoát, hung thủ thật sự vẫn không có thêm động tĩnh gì.
Bạch Phong Dương ngờ rằng kẻ đó cho người giả làm cha gã gửi thư cho phái Bắc Hành, sau đó tìm thời cơ giết gã bịt miệng.
Song, Bạch Phong Dương vẫn bị ép đi tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi bị đưa đến trước mặt Vạn trưởng lão.
Vừa thấy ông ta, Bạch Phong Dương đã nói thẳng: “Thưa trưởng lão, đệ tử tự biết thân mang tội nặng, nên xin cho phép đệ tử quay về địa lao.
Đệ tử không muốn về nhà”.
Vạn trưởng lão cau mày.
Thằng này áy náy cái gì? Cả năm qua có thấy nó ăn năn lần nào đâu? Hay là thấy ông ta chưa đủ bận nên kiếm việc cho ông ta bận thêm? Người khác mà được tha bổng thế này mừng còn không kịp, đến lượt Bạch Phong Dương lại không muốn là thế nào?
Bạch Phong Dương thấy Vạn Thành Bân không đáp thì nói thêm: “Đệ tử tích cốc rồi, cho dù có bị nhốt trong địa lao đi chăng nữa cũng không ăn mất một cắc của phái ta.
Vậy nên đệ tử mong Vạn trưởng lão chấp thuận”.
Mặt dày nhỉ? Chỉ cần không ăn uống gì là cứ ở lì thế à?
Vạn Thành Bân vuốt râu, bình tĩnh bảo gã: “Bạch Phong Dương này, ta không biết ngươi đang trù tính cái gì nhưng duyên phận giữa chúng ta hết rồi, từ giờ trở đi ngươi không liên quan gì đến phái Bắc Hành nữa.
Ngươi đả thương Tống trưởng lão, để xổng phản đồ.
Tội nghiệt tày trời như thế vốn phải phế tu vi, trục xuất khỏi phái nhưng nể tình đó chỉ là hành động bột phát, thêm cả nể mặt cha ngươi nữa, nên ta tha cho.
Ngươi về dọn hành lý đi”.
Tâm tình Bạch Phong Dương rối loạn.
Gã do dự hỏi: “Vạn trưởng lão có chắc bức thư đó là do chính cha ta viết không?”
“Trên phong thư đang còn con dấu của Bạch gia kia kìa, giả thế nào được mà giả?”, Vạn trưởng lão thở dài, “Hồi đầu, nghe tin ngươi tu ma, cha ngươi mới nóng giận quá độ mà tuyên bố từ mặt ngươi vậy thôi.
Chắc giờ ông ấy cũng hối hận rồi.
Cha ngươi cũng phải xuống nước mà đón ngươi về rồi, lúc gặp nhớ khen ông ấy mấy câu rồi hai cha con mượn đó mà bỏ qua hiềm khích đi thôi”.
Bạch Phong Dương cau mày.
Vạn Thành Bân không hiểu quan hệ của cha con gã.
Mấy câu vừa rồi xảy ra với những cặp cha con khác có lẽ chỉ là điều bình thường, nhưng cha gã ư? Quá hoang đường.
Vạn trưởng lão hỏi: “Khi nào người nhà họ Bạch tới vậy Tô Sở?”
Tô Sở đáp: “Thưa, ngày kia ạ.
Con nghe nói chủ nhân của Bạch gia sẽ đích thân tới đây”.
Vạn trưởng lão phất tay: “Đấy, về dọn đồ đi.
Tống trưởng lão không muốn nhìn mặt ngươi nữa rồi, hãy rời khỏi đây trước lễ nhậm chức của chưởng môn đi.
Đừng rề rà nữa”.
Bạch Phong Dương đầu váng mắt hoa, ngây ra như phỗng.
Câu “chủ nhân của Bạch gia sẽ đích thân tới đây” cứ lặp đi lặp lại trong đầu gã.
Cha gã sẽ tới đón gã ư? Chuyện đó sao có thể xảy ra được?
Dọn đồ xong, tuy Bạch Phong Dương đã cố gắng biểu hiện thật bình thản nhưng sự mong ngóng nhỏ nhoi kia vẫn nhen nhóm trong lòng gã.
Hạt giống ấy vẫn đang chờ một trận mưa mát mẻ để đâm chồi nảy lộc.
Gã biết mình ti tiện chứ, nhưng cho dù cha gã có hắt hủi gã, Bạch Phong Dương vẫn không tài nào ngừng hy vọng được.
Nghe được câu “chủ nhân Bạch gia tự tới” của Tô Sở, Bạch Phong Dương đã biết trước rằng chỉ cần ông ấy ngoắc tay một cái, bố thí cho gã một chút tình thương thôi, gã vẫn sẽ lắc đuôi nhào tới đón ông.
Hai ngày chậm rãi trôi qua trong sự đợi chờ của Bạch Phong Dương.
Sớm hôm ấy, Bạch Phong Dương bị người ta gọi dậy.
Gã kéo lê xiềng xích nặng nề trên chân theo người ta tới sảnh chịu phạt.
Vạn trưởng lão điểm lại nhưng tội lỗi mà Bạch Phong dương đã gây ra.
Cuối cùng, ông ta phán: “Nể tình bao năm ngươi cống hiến vì phái Bắc Hành, ngươi sẽ bị trục xuất khỏi phái.
Kể từ giờ trở đi, ngươi không còn liên quan gì đến phái Bắc Hành nữa.
Đi đi”.
Bạch Phong Dương lạy sư tổ phái Bắc Hành ba lạy.
Tô Sở đi tới, báo: “Người của nhà họ Bạch đang đợi ạ”.
Mai là lễ nhậm chức, Vạn Thành Bân bận đến nỗi không rút được thời gian ra, chỉ dặn dò Tô Sở: “Cởi xích cho nó rồi đưa nó xuống chân núi.
Từ nay về sau nó không được bén mảng tới đây nữa”.
Bạch Phong Dương lạy Vạn trưởng lão một cái.
Mặc dầu thường ngày Vạn Thành Bân đã quen với tác phong làm việc quyết liệt, dứt khoát, nhưng ông lại không chịu nổi cảnh ủy mị lúc từ biệt này.
Ông ta hơi cau mày, nói với Bạch Phong Dương: “Thôi.
Cha ngươi đang chờ đấy”.
Dứt lời, ông ta xoay người đi thẳng, không nhìn gã nữa.
Nghe tiếng xích chân va chạm với đất đá càng lúc càng xa, Vạn Thành Bân khẽ thở dài.
Ra khỏi sảnh, Bạch Phong Dương trông thấy Dung Vân Tưởng với các đệ tử của mình đang đứng chờ ngoài cửa.
Cả đám im lặng nhìn gã bước ra.
Cảnh còn người mất, Bạch Phong Dương không kiềm được nỗi đau đớn trong lòng.
Gã bảo mọi người: “Hôm nay đi rồi không biết bao giờ mới gặp lại mọi người”.
Dung Vân Tưởng hít một hơi thật sâu, cười bảo: “Cả năm nay đệ lo cho huynh lắm.
May sao trưởng lão không phế tu vi của huynh.
Chúng ta còn bay nhảy được, cớ gì lại lo sau này không gặp được?”
Các đệ tử khác cũng nhào tới bên cạnh Bạch Phong Dương.
Có đứa còn khóc rấm rứt: “Bạch sư huynh đi đường cẩn thận.
Sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau mà”.
Dung Vân Tưởng dụi mắt, bảo: “Lam sư huynh thay đổi rồi.
Tề sư huynh cũng chẳng còn nữa.
Hôm nay huynh đi, tứ đại đệ tử chúng ta chỉ còn có mỗi mình đệ thôi đấy”.
Nước mắt y lăn dài, nhưng y vẫn cố cười: “Mà thôi, đệ nói mấy cái này làm gì nhỉ? Để đệ với Tô sư đệ tiễn huynh xuống núi”.
Nói rồi, y bảo các đệ tử khác đang đứng xung quanh: “Hai hôm tới sẽ bận lắm đấy.
Các đệ đừng đứng đây nữa, đi làm việc đi”.
Sau khi để đám đệ tử đi về, hai người họ dẫn Bạch Phong Dương xuống chân núi.
Đúng như những gì đã dự đoán, chưa đến nơi họ đã nhác thấy bóng bốn, năm người đang đứng chờ nơi đường lên núi.
Bạch Phong Dương nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu.
Ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc người bình thường, tướng mạo cũng bình thường nhưng trên mặt là vẻ tiều tụy khó giấu.
Người đó đang đứng noi đầu gió.
Bạch Phong Dương không dám nhìn lâu, cũng không dám gọi mà chỉ cúi đầu nhìn đường đi.
Tô Sở cởi xích chân cho Bạch Phong Dương, nói với người đàn ông trung niên kia: “Ta đưa Bạch sư huynh đến rồi đây.
Vạn trưởng lão có lời, rằng sau khi rời khỏi dãy núi Bắc Hành, cả đời này huynh ấy không còn liên quan gì đến phái chúng ta nữa”.
Bạch Thiên Phục đáp: “Ta biết rồi”.
Bạch Phong Dương ngơ ngác đi sau lưng người đàn ông trung niên kia.
Lòng gã ấm áp lạ thường.
Bạch Phong Dương có nằm mơ cũng chưa bao giờ dám mơ đến chuyện có ngày cha gã đón gã về.
Lí trí bảo gã rằng chuyện đó viển vông quá, nhưng con tim lại khiến gã ngóng trông từng ngày.
Gã cố với lấy tình cảm phụ tử mong manh này, như thể đang liều mạng giữ lấy dòng nước chảy qua tay.
Bởi trong lòng đang hưng phấn nên dù đi có hơi xa nhưng Bạch Phong Dương lại thấy sao mà đi nhanh quá.
Gã còn chưa kịp định thần đã thấy chân núi Bắc Hành hiện ra trước mắt rồi.
Dung Vân Tưởng không mấy khi kiểm soát được cảm xúc của mình.
Y nắm tay Bạch Phong Dương, khóc bù lu bù loa một trận rồi mới buông ra.
Tô Sở thì điềm tĩnh hơn, thêm cả những chuyện xảy ra trong vòng hai năm qua đã tôi luyện cho y tính cách cứng cỏi nên y chỉ bình thản từ biệt Bạch Phong Dương: “Hẹn ngày tái ngộ, Bạch sư huynh”.
Bạch Phong Dương cũng thấp thỏm nói mấy lời từ biệt rồi nhìn hai người kia đi xa dần.
Gã quay sang nhìn Bạch Thiên Phục, mấp máy môi mãi không nói thành lời.
Mãi một lúc lâu sau, Bạch Phong Dương mới thốt ra được một câu: “Ta đi thôi cha ơi”.
Bạch Thiên Phục không đáp, quay lưng đi trước.
Bạch Phong Dương lẽo đẽo đi theo, bước chân vô thức đuổi theo cha mình.
Gã muốn trò chuyện với cha một chút thôi.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Phong Dương chưa một lần nào được nói chuyện đàng hoàng tử tế với cha mình.
Mỗi khi huynh trưởng của gã được cha gã dạy bảo, gã chỉ có thể khao khát đứng trông từ phía xa.
Nói gì bây giờ? Cảm ơn cha đã cứu con? Hay nói thẳng cho cha biết mình nhớ cha nhường nào?
Đương lúc Bạch Phong Dương định mở lời, Bạch Thiên Phục chợt dừng bước.
Ông ta căm tức cất cao giọng gọi: “Người của phái Bắc Hành về rồi! Ta cũng mang nó đến đây rồi! Các người đi ra đi!!”
Bạch Phong Dương ngơ ngác, tay chân lúng túng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chợt, có hai người xuất hiện trước mặt gã, khiến gã có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Một người đồ lam, một người đồ đen, cả hai đang khoan thai đi tới.
Lam Chỉ vẫn lạnh lùng như xưa, khách sáo đôi câu: “Phen này phiền Bạch tu sĩ quá”.
“Đấy! Ngươi hài lòng chưa?!”, Bạch Thiên Phục tức giận, gằn giọng hỏi: “Người ngươi cần cũng ở đây rồi, ta đi được chưa!”
Thì ra…!Là thế.
Ngọn lửa vốn đang nhen nhóm trong lòng Bạch Phong Dương giờ đây đã tắt ngúm.
Gã không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn.
Lam Chỉ đáp: “Bạch tu sĩ cứ yên tâm.
Từ giờ Lam Chỉ không dám quấy rầy ngài nữa.
Song, ta cũng hy vọng Bạch tu sĩ giữ mồm giữ miệng cho thật kín vào”.
Bạch Thiên Phục cũng đâu dám lắm lời.
Ông ta chỉ là một tán tu Tinh giai, sao chống lại một kẻ Nhật giai, một kẻ Thánh giai như này được? Sau khi dặn dò những thuộc hạ sau lưng mình một câu “Không được để lộ chuyện này”, Bạch Thiên Phục quay đầu đi thẳng.
Trước khi đi, ông vô thức liếc Bạch Phong Dương một cái, hơi sửng sốt.
Bạch Phong Dương đang nhìn ông.
Trong mắt gã là bi ai tột độ, là sự trống rỗng của một kẻ đã chết trong lòng.
Bạch Thiên Phục không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, chỉ cắm đầu mang người của mình đi mất.
Song, ông kìm lòng không đặng mà quay lại nhìn Bạch Phong Dương thêm lần nữa.
Trong lòng ông cũng nhen nhóm một cơn nhói lòng chẳng thể gọi tên.
Bạch Phong Dương vẫn nhìn Bạch Thiên Phục nhưng mặt gã lại rất vô cảm, không buồn không vui, chẳng nói chẳng cười.
Trông Bạch Phong Dương bây giờ không khác gì một pho tượng trống rỗng, lạnh băng.
Trông theo bóng người kia xa dần, tầm mắt Bạch Phong Dương cũng nhòe đi.
Gã nghĩ thầm, có lẽ tình thương của cha gã dành cho gã cả đời này chỉ bằng đúng quãng đường đi từ phái Bắc Hành tới đây.
Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình Bạch Phong Dương gã là tình nguyện nhớ mong.
Đôi khi, cứ sống trong giả dối như thế còn dễ chịu hơn được biết sự thật.
Tà áo màu xanh da trời vừa bay lên, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Phong Dương.
Người nọ không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai gã.
Thân nhiệt ấm áp của người kia xuyên qua lớp quần áo, đánh thức con tim đã chết lặng của Bạch Phong Dương.
Gã chợt thấy may mắn vì vào giờ phút này, giữa nhân gian này, vẫn còn một người hiểu gã như thế.
Ban nãy Bạch Phong Dương còn vô cảm đứng trước mặt Bạch Thiên Phục, ấy vậy mà vừa bị Lam Chỉ vỗ vai vài cái, những cảm xúc đè nén bấy lâu trong gã đã chực chờ tuôn ra.
Thấy Bạch Phong Dương khẽ run, Lam Chỉ thở dài, bảo: “Muốn khóc thì khóc đi”.
Bạch Phong Dương tựa đầu lên vai Lam Chỉ.
Lam Chỉ đứng yên cũng không được mà đẩy ra cũng không xong, đành bối rối vỗ lưng cho gã: “Thôi.
Đời mà.
Có những thứ có ép cũng chẳng được”.
Bạch Phong Dương không đáp mà chỉ im lặng gục đầu bên vai cậu.
Bầu không khí cũng khá hài hòa.
Có điều, khoảnh khắc yếu mềm của Bạch Phong Dương rất chóng vánh.
Ngay khi nhận ra mình khóc trên vai Lam Chỉ, Bạch Phong Dương xấu hổ muốn chết.
Gã không biết phải làm sao, đành đẩy Lam Chỉ ra rồi cắm đầu cắm cổ đi mất.
Lam Chỉ đang yên đang lành lại bị xô một cái, chẳng kịp nổi nóng, chỉ biết ngơ ngác nhìn Giản Thương.
Cậu dùng biểu cảm hoang mang trên mặt mà hỏi hắn xem mình có làm gì sai không.
Sắc mặt Giản Thương cực kỳ khó coi.
Hắn không nói gì với Lam Chỉ mà chỉ rảo bước đuổi theo Bạch Phong Dương.
Lam Chỉ vừa nghĩ bụng không ổn rồi, vừa lịch bịch đuổi theo hai tên kia.
Ba cái hũ nút đi cùng nhau vào một quán trọ trong một thị trấn nhỏ để tá túc qua đêm.
Được người ta giúp mà không cảm tạ lấy một câu thì quá quắt quá, thế nên Bạch Phong Dương cứng nhắc mở lời: “Cảm ơn huynh đã cứu ta ra”.
Lam Chỉ cũng không muốn chèn ép gã nữa nên thuận miệng bảo: “Đi nghỉ đi.
Có gì mai nói tiếp”.
Bạch Phong Dương mệt lòng lắm rồi, vừa vào phòng là ngã nhào xuống giường ngủ thiếp đi luôn.
Lam Chỉ thấy Giản Thương cũng sắp đóng cửa thì vội tranh thủ thời gian vọt vào phòng.
Đêm ấy, Giản Thương cứ quấn lấy Lam Chỉ mãi.
Động tác của hắn vô cùng mạnh bạo, khiến Lam Chỉ không dám rên rỉ thành tiếng.
Hai tay cậu bị Giản Thương bắt chéo lại, giữ chặt lấy.
Nụ hôn ban đầu còn mơn trớn nhẹ nhàng, nay càng ngày càng sâu, càng ngày càng thêm càn quấy.
Lam Chỉ không tài nào giữ
tỉnh táo được nữa.
Xung quanh Lam Chỉ toàn là mùi vị của Giản Thương, thậm chí nó còn ngang nhiên chảy qua răng môi Lam Chỉ, nghênh ngang chiếm lấy thần trí cậu.
“Sao thế em?”.
Sau khi được người kia buông tha, Lam Chỉ mới có sức mà nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mấy ngón tay của Giản Thương.
Giản Thương cúi xuống nhìn cậu.
Chợt, hắn vói hai ngón tay vào miệng Lam Chỉ mà không thèm báo trước.
Lam Chỉ không nghĩ rằng Giản Thương lại bạo đến mức này.
Cậu vô cùng choáng váng và xấu hổ.
Do dự mãi, rốt cuộc, Lam Chỉ đành thuận theo động tác của Giản Thương.
Nhưng cậu không ngờ
Giản Thương lại được nước lấn tới, nhịp tay cũng ngày càng nhanh hơn.
Hành động đầy tính ám chỉ tình dục này khiến cho người Lam Chỉ nóng như rang.
Đùa nghịch với nhau hồi lâu, Lam Chỉ vừa mỏi hàm vừa ngượng.
Thế mà sư đệ nhà cậu lại chẳng biết điểm dừng gì cả.
Trong bóng tối, mặt Lam Chỉ càng ngày càng đỏ.
Cậu quay mặt đi, khẽ quát: “Đi ngủ!”
“Sư huynh ơi…”, Giản Thương rối lắm, có vẻ chưa muốn buông tha cho Lam Chỉ.
Lam Chỉ chung sống với Giản Thương bao lâu nay mà chưa có lần nào cậu bất lực như lần này.
Cậu giả bộ ho khan mấy tiếng, hắng giọng rồi bảo: “Ngủ đi em.
Mai mình còn phải làm chuyện khác”.
“Ứ…”
“Ngủ!”.